Sắc trời dần dần tối sầm. Xe ngựa đi vào thành Giang Ninh.
” Tối nay ngủ lại nơi này.” Cố Viễn phân phó phu xe, tiến đến phủ đệ Giang Ninh ( phủ đệ : nơi ở của quan lại, quý tộc)
Đèn rực rỡ mới lên, bọn họ đã thu xếp xuống ngựa ở một nơi có tên là:” Thuật Thiện Đường”.
Thư Kỳ xem nơi Thuật Thiện Đường này chính xác là hắc xã hội tổ chức bạo lực. Người ở bên trong đấy đều can đảm dũng mãnh, kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện tốt, duy chỉ có Cố Viễn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cổ nhân sống về đêm bần cùng.
Cố Viễn ở xa tới sau cùng Đường chủ Tiết Hoài Phong vào thư phòng, như là đang thương lượng sự tình gì đó.
Tuyết Tình ở bên ngoài hầu hạ trong thư phòng.
Tạ Thanh Ca cùng nhị Đường chủ nghênh ngang đi dạo kỹ viện
Vốn nghĩ muốn nữ hóa trang thành nam nhân cùng bọn họ Tạ Thanh Ca đi chỗ đó ôn nhu phú quý thôn quê có thêm kiến thức, hai người kia ngại Cố Viễn đối mặt với nhau, lời nói dịu dàng cự tuyệt lời thỉnh cầu của nàng. ( Thủ tỷ bị bơ á )
Hiện tại chỉ có nàng là người rảnh rỗi.
Cuộc sống có niềm vui phải tìm chính mình. Thư Kỳ quyết định xuất môn shopping.
Trăng sáng rực rỡ, sao dầy đặc lấp lánh. Bầu trời đêm hết sức sáng rực, trong suốt.
Đêm chợ cổ đại khác xa so với trong trí tưởng tượng. Chợ rất náo nhiệt.Bất quá đến hơn phân nửa là cặp đôi nam nữ.
Ngày thường Thư Kỳ ưa thích mua các vật nhỏ nhỏ dễ thương, vì thế chạy ra tiểu quán xem.
Quán bày son bột nước, bán trang sức, bán khăn thêu, bán ăn vật. Thư Kỳ là người hiện đại nên cảm thấy rất mới lạ.
Đúng lúc này nàng cầm lấy chiếc châm cài tóc bằng bạc cẩn thận ngắm, đột nhiên, một trận khó nghe truyền trong tai Thư Ngạc những lời nhục mạ.
Đối diện một nhà quán nhỏ bán bánh vây quanh vài người. Âm thanh đúng là theo nơi đó truyền ra tới.
” Sao lại như thế này?”. Thư Kỳ thanh toán tiền, lơ đãng hỏi chủ quán. Đây là một trung niên nam nhân, khuôn mặt từng trải, nheo lại đôi mắt nhỏ, mang theo ở cái xã hội tầng lớp dưới bò đi bị đánh dập bằng hung khí.
” Nhất định lại là tên Ngô Tịch nghèo kiết xác lại trộm đồ vật này nọ đi.” Chủ quán cũng không thèm liếc mắt tới một cái, tựa hồ không quan tâm: ” Trong nhà không có gì, vợ lại đang có thai, đành phải đi ăn trộm bánh………….”
Chờ Thư Kỳ đi ra phía trước, đám người tản ra, quán bánh của chủ quán này còn cầm bánh, miệng lại không ngừng chửi rủa. Phía dưới quán bán là một nam tử trẻ tuổi quần áo rách tả tơi nằm ra đất, ngay cả vợ con đều không bảo vệ được nam nhân nức nở khóc, bộ dáng rất là nhếch nhác.
Vợ chồng nghèo hèn trăm chuyện bi thương.
Trong lòng Thư Kỳ đau xót, ngồi xổm xuống , hỏi:” Ngươi không sao chứ?”
Nam tử trẻ tuổi vẫn tự cố vùi đầu thương tâm.
Thư Kỳ lại ôn nhu hỏi một hồi.
Hắn vẫn là một bộ dáng không chút nào để ý tới.
Bên cạnh quán bánh , ông chủ bánh mắt lạnh nhìn một tên nam tử quỳ trên mặt đất, có ý tốt khuyên nhủ Thư Kỳ :” Cô nương không nên để ý tới hắn, hắn xứng đáng như thế!”
Thư Kỳ vừa nghe xong, trong lòng bất giác cóc hơi hơi tức giận, đều là hàng xóm láng giềng, làm gì lạnh lùng như thế.
Vì thế, nàng chỉ cau mày, nhìn nam tử đang cúi người quát:” Ngươi phải khóc đến bao lâu?”
Nam tử trẻ tuổi không nghĩ tới nàng sẽ tức giận.
Tiếng nức nở dần ngừng lại, hắn ngẩng đầu phát hiện trước mặt mình là một nữ tử thanh tú, lại đùa giỡn vài phần vô lại :” Ta khóc là việc của ta,liên quan gì đến ngươi?”
” A, tốt lắm.” Thư Kỳ cười lạnh :” Nếu ngươi có chút bực tức , cần gì phải đi ăn trộm bánh của người khác.”
Vừa nói đến chuyện ăn trộm bánh, nam tử trẻ tuổi giống như nhắc đến nỗi đau thầm kín, mệt mỏi, không ra tiếng.
Thư Kỳ thấy hắn thu lại khí thế, liền lấy ngân lượng trên người ra, đặt ở trước mặt hắn, ôn nhu khuyên bảo:” Ở đây có ít ngân lượng ngươi mua thức ăn về không thì thê tử của ngươi cùng đứa nhỏ bị đói. Tật này ngươi nên sửa lại, không bôi nhọ ngươi đọc sách”. ( chú ý nhá. Tên ăn trộm này thật ra là một thư sinh nhưng vì nhà nghèo, vợ lại bụng to nên bất đắc dĩ phải đi ăn trộm ) ( Á Á Á Á Á a a a , ta cũng đọc sách này , tên Ngô Tịch kia đừng có làm xấu hổ ta chứ. hức )
Nam tử trẻ tuổi lộ ra thần sắc khi*p sợ, không thể tin được lời nói của nữ tử trước mắt. Bởi vì cuộc sống của hắn vô cùng khó khăn, trộm đồ vật cũng nhiều, nên da mặt dày, cũng không kiêng dè chính mình là ” Người Đọc Sách”, thường thường là những người chung quanh nhục mạ, khinh thường, lạnh lùng, châm biếm, không ai nói như nàng, thấy nữ tử phi y ( phi y : y phục đỏ) đứng dậy đi xa hắn mới có thể thu hồi bạc, ánh mắt biến hóa kỳ lạ, biểu tình phức tạp.