Bên trong chiếc xe đã bố trí có ghế ngồi , Cố Viễn cùng Thanh ca nhàn nhã uống trà.
Nghĩ đến từ phiến trong tay Cỗ Viễn , Thư Kỳ kiềm chế lòng mình , miễn cưỡng :” Sao công tử không để nô tỳ hầu hạ ?”
Cố Viễn nhìn nàng một cái , ánh mắt khó lường , trên mặt vẫn cười như trước , nhưng không để ý tới.
Thư Kỳ cảm thấy hai người không bình tĩnh kích động , va chạm nhau cực không hòa thuận.
Làm sao lại chọc tới hắn? Thư Kỳ phỏng đoán. Hay là vừa rồi hắn phát hiện chính mình cùng Vân Phi nói chuyện với nhau?
Nhưng thật ra túi da mà Tuyết Tình mang theo có nước trà , nàng chạy nhanh để bảo tồn nước nóng trong mấy canh giờ, pha một ly trà , đưa cho Thư Kỳ , giống như đang giải vây cho nàng nói :” Thư cô nương , nước trà này vốn do Tuyết Tình làm?”
Tạ Thanh Ca cũng như nhìn ra hai người có hiềm khích , cười nói :” Tuyết Tình nói chính là .”
Cố Viễn vẫn không nói được một lời.
Thư Kỳ rầu rĩ ngừa đầu uống một ngụm trà , nhíu mày , tự nhiên cảm thấy hương vị nồng đậm ngọt tinh tế . Thư Kỳ lúc này mới nhớ tới thời đại này trà chưa được ưa chuộng , uống trà cũng không chú ý , mọi người thường thường uống trà thêm các loại vỏ cứng ít nước , ngược lại trà không còn hương vị đậm đà nhứ trước.
Thư cô nương , hương vị thế nào ?”. Tạ Thanh Ca có chút đắc ý hỏi , chờ mong khen. Đây chính là cách Tạ Gia nhà hắn chuyên môn dùng để đãi khách quý Hoàng Thấy , cống trà. Mặc dù thân là em trai của gia đình họ Tạ , bình thường cũng ít có cơ hội để uống. Lần trước hắn xuất môn vất vả lắm mới lấy được một ít , mang theo tùy thân.
Nhìn thấy chiếc lá trà xanh biếc trong nước đang giãn ra , Thư Kỳ cân nhắc : Loại trà này có lẽ là trà tốt , nhưng dùng để uống thì phương pháp không đúng , có chút giận dữ vì phá của trời không tiếc tay.
Nàng cảm thấy nghĩ lại . Tên Cố Viễn kia âm thầm làm cho người ta không chắc đoán , không quá tin cậy , Tạ Thanh Ca là biểu thúc của Vệ Quốc , có câu gần quan được ban lộc , cùng hắn giao hảo cũng thành công một nửa . Trước mắt không thể treo cổ tên Cố Viễn ở trên thân , nhiều lắm cũng chuẩn bị trứng chim trong rổ — Cố Rổ , Tạ Rổ
) . Đương nhiên là sẽ bị vỡ……
Đối với Tạ Thanh Ca cũng là con nhà quan , bên tai hắn không thiếu lời nịnh hót , đến trước mặt hắn dáng vẻ kiêu ngạo nói.
” Trà thật ngon.” Thư Kỳ lấy hơi trầm ngâm , mở miệng nói :” Nhưng sử dụng trà không đúng.”
Tạ Thanh Ca quả nhiên sắc mặt buồn bã , âm thanh bình tĩnh nói :” Không biết Thư cô nương có cao kiến gì?”
” Cao kiến thì chưa có . Nhưng cảm nhận được thôi.” Thư Kỳ cố ý thừa nước ᴆục thả câu.
Tạ Thanh Ca càng tò mò :” Thỉnh chỉ giáo .”
” Pha trà cần nước ngon . Nước chính là vật dẫn trà , ấm trà khi sinh ra sung sướng khoái cảm , sẽ tìm cách trở về chỗ cũ , đều phải thông qua nước mà thực hiên.” Thư Kỳ thanh thanh tiếng nói , chậm rãi :”Ngâm trà bằng nước suốt , trà phải ” ba sôi.” Tức là thứ nhất sôi nghe thấy tiếng nước , thứ 2 hàng loạt tiếng nước sôi , thứ 3 là như làn sóng lớn . Như vậy nước sôi mới có thể khiến các thành phần lá trà phát huy đầy đủ , không đến nỗi phá hư hoặc làm giảm , ngâm nước xong trà mới có thể đạt tới :” Màu sắc , hương thơm , mùi vị , hình dáng.” bốn tuyệt đều phải đủ. Mà qua ba độ sôi của nước, không thích hợp ngâm trà.
Kỳ thật Thư Kỳ vẫn chưa học chuyên môn về trà đạo , chẳng là xem TV có chương trình pha trà , các thầy trà đều tập trung suy nghĩ trong quá trình pha , khúm na khúm núm , họ giống như là đang làm một sự nghiệp nghê thuật cực kỳ . Lúc đấy làm nàng rất cung kính , cảm động , khiến nàng ấn tượng khắc sâu. Hơn nữa từ trước đã xem qua quán trà Thánh Lục Vũ , mơ hồ còn chút hồi tưởng linh tinh. Vì thế trong đầu nàng lướt nhanh đem tin tức hữu dụng rất nhanh nói ra.
” Tuyệt ~! Thật sự là tuyệt!” . Tạ Thanh Ca sau khi nghe xong nhịn không được gõ nhịp tán thưởng, trong mắt khâm phục ,” Không thể tưởng được Thư cô nương đối với trà đạo có trình độ thật thâm hậu! Ngày xưa ta tự cho là hương vị trà Tạ Gia đậm đà , kiệt xuất thiên hạ .. Hôm may xem như được cao nhân chỉ giáo.”
” Không dám không dám.” Thư Kỳ nhìn Tạ Thanh Ca đang nhiệt liệt phản ứng , liền biết hắn biến thành Tạ Rổ cũng không khó :” Tiểu nữ chính là đối với trà đạo có hiểu biết một ít ” ( trời ơi , Thư tỷ định biến người ta thành rổ sao ).
Tạ Thanh Ca quay đầu nhìn Cố Viễn , ánh mắt sang quắc , khẩn cấp hỏi han :” Ê Viễn , ngươi phải thành thật nói cho ta biết người gặp được Thư Cô nương ở nơi nài? Khi khác ta cũng đi mua ….. Không , là đi thỉnh giáo một vị làm động lòng người như vậy.”
Cố Viễn cười không nói , ánh mắt sâu thẳm như biển rộng..
Thư Kỳ cảm thấy mừng thầm một trận , tiến lên hai bước , khom người thở dài :” Tạ Công Tử để mắt , tiểu nữ bất tài . Muội muội của nô tỳ là Thanh Ngọc mới là chân chính động lòng người . Nàng không chỉ xinh đẹp như hoa , hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa , cầm kỳ thư họa đều tinh thông , thiên văn địa ký hành quân tác chiến cũng lược thông.”
Chưa chờ Thư Kỳ nói xong , Tạ Thanh Ca liền khó dằn nổi liền cắt ngang lời nàng , ” Nàng hiện tại nơi nào?”
” Ở chỗ Vệ Quốc Vệ công tử.” Thư Kỳ mặt mũi tỉnh bơ nói.
Tạ Thanh Ca lộ ra vẻ mặt cực nhanh , cười nói :” Rất dễ làm. Thúc Bảo [( tên của Vệ Quốc 286-20.6.312) , Tự Thúc trong Bảo khố , sinh ở Tây Tấn quân sự rất mạnh bảy năm ( năm 286) , phục vụ cho triều đình Vĩnh Gia 6 năm ( năm 312) . Lúc ấy hắn nổi tiếng danh sĩ nói dóc cùng gia đình Huyền Lý học , không chỉ nói lời thanh cao , hơn nữa tướng mạo phi phàm , được phong " Thiên hạ đệ nhất danh sĩ.] là cháu của ta. Ta lần này đến nhất định phải gặp được, thử tài văn chương của mỹ nhân.
Tuyết Tình với Thư Kỳ trong miệng lộ ra khuôn mặt tò mò.
Chỉ có Cố Viễn biểu tình lạnh nhạt , trong mắt bốc lên cái gì đó rồi lại bị hắn cực lực đè ép xuống.