Vừa dứt lời, trung niên nam tử diện vô biểu tình không chút do dự rút đao ra khỏi vỏ. Hàn quang chợt lóe, thân đao sắp rơi xuống đầu nàng
Thư Kỳ toàn thân toát mồ hôi lạnh (Des:a di đà phật….Ami:cứu khổ cứu nạn nữa tỷ ah Thư Kỳ:mệt 2 người wa, ta sắp die đến nơi, còn chọc giận ta nữa ah, Des+Ami đồng thanh :đâu có >.<)
Cứ như vậy mà không hiểu lý do ૮ɦếƭ đi? Thiên lý ở đâu a? Thư Kỳ quả thật không cam lòng cùng ủy khuất, muốn chạy trốn, nhưng là thân thể không chịu nghe lời ,chẳng mảy may nhúc nhích. Nàng sợ hãi quá mức, theo bản năng vội vươn tay ngăn cản hướng thanh đao truyền đến.
Nói thì chậm nhưng sự việc thì diễn ra rất nhanh, mắt thấy thanh đao sắp chém xuống, tưởng rằng đầu nàng khó mà giữ được, ai ngờ chỉ nghe “keng” 1 tiếng như tiếng thanh kim loại bị đánh trúng, binh khí trong tay nam tử đã bị đánh rớt xuống đất (Des:mạng lớn a…. Thư Kỳ *lườm”mỹ nữ như ta làm sao die sớm được, hắc hắc Ami*mặt ngu lun*mới nãy ai sợ đến mức toát mồ hôi nhỉ? Des: biết oy còn hỏi há há..)
“Ai?” Trung niên nam tử cảnh giác nhìn xung quanh, có chút phẫn nộ xen lẫn sợ hãi. Nhưng mà xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được tiếng hoa rơi.
Vừa lúc đó truyền đến một tiếng cười nhạt của vị bạch y công tử , vẫn giọng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng thấu xương, lại lộ ra vài phần lười nhác mang chút đùa cợt “Ân Hi Bạch, biệt lai vô dạng a.”
“Ha Ha!”. Tiếng cười sang sảng từ trong không trung truyền đến, Ân Hi Bạch cũng một thân bạch y ngự phong mà đến, tay cầm vò rượu, y phục trên không trung phấp phới tung bay, lướt đi giống như thần tiên.
Không nhớ chính mình vừa rồi từ quỷ môn quan trở về, Thư Kỳ không khỏi ngẩn ngơ. Hai vị nam tử trẻ tuổi trước mắt mình tướng mạo thật tốt a, khí chất mỗi người lại mỗi vẻ, một người thanh nhã, một người mạnh mẽ. Đối mặt với hai mỹ nam này so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn vạn phần, A Kỳ thở dài, cần phải thừa nhận, đây là thời đại toàn mỹ nam. Sự tồn tại của hai người bọn họ khiến cho những ngôi sao lấp lánh trên trời cao cũng phải mờ nhạt, chỉ có thể buồn bã mà thất sắc .
“Người biết ta chỉ có Cố Viễn!”
Làm như lão hữu tương phùng, nhưng bị gọi như thế vị bạch y nam tử Cố Viễn vẫn ngồi yên trên ngựa, dường như không hề có ý định hạ mã đón chào, trái lại còn nói giọng mỉa mai: “Ai cũng biết Ân Hi Bạch nổi tiếng thích lo chuyện bao đồng.”
“Không sai ” Ân Hi Bạch không hề tức giận, cười hì hì nói: “Hôm nay gió mát ấm áp dễ chịu, nơi đây lại có hoa rơi rực rỡ. Là ngày tốt , cảnh vật thật đẹp, ta hôm nay tâm tình tốt, phàm nhân các ngươi đừng có mà phá hỏng nhã hứng uống rượu ngâm thơ của ta”
“Ngươi thích thưởng hoa, uống rượu đó là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì đến ta”- Cố Viễn thản nhiên, lạnh nhạt đáp trả
” Tất nhiên” Ân Hi Bạch tỏ vẻ tán thành, ngửa đầu uống một hớp rượu, không nghênh không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt băng lãnh của vị bạch y kia: ” Nhưng là ngươi không được ở trước mặt ta Gi*t người, Viễn sư đệ à ngươi cũng biết, ta không thích nhìn thấy cảnh máu đổ.”
Sư đệ? Thư Kỳ giật mình, thay đổi nét mặt thật nhanh, cả hai mĩ nam này là sư huynh đệ a? Sao tính cách trái ngược nhau quá vậy? Một người thủ đoạn độc ác, kỷ luật nghiêm minh, một người quá nhàn tản, phong lưu tiêu sái… Cùng một sư phụ lại dạy dỗ ra hai đồ đệ tính cách khác xa nhau nha.(Des:ta thích Viễn ca ca ,Ami:*chớp chớp mắt* ta á, ta thích cả hai, Thư Kỳ:ta là nữ chính hay là 2 ngươi hử? xùy xùy đi chỗ khác chơi)
“Ha, sư huynh” Cố Viễn bật cười lớn,như xuân phong hóa tuyết , sát khí nhất thời tiêu tan trong không khí “Ngươi đó, càng ngày càng giống lão đầu rồi.”
“Sư phụ cũng từng nói, ta nên thương xót thế nhân, gian nan khổ cực quả thực rất nhiều!” Ân Hi Bạch khép hờ đôi mắt, chế nhạo nói: “Chẳng lẽ ngươi từ lâu quên mất lời dạy của sư phụ?”
“Ta làm sao dám quên.” Cố Viễn mỉm cười, quay đầu ngựa lại, khoan thai thúc ngựa rời đi, phiá sau người hầu cung kính theo sát .
Mãi đến khi rời xa được mấy trượng, hắn mới chậm rãi mở miệng “Chỉ là sư huynh lại thiếu ta một phần lễ vật đấy.”
“Cái này ta sẽ nhớ kỹ” Ân Hi Bạch dịu dàng cười nói “bất cứ khi nào ngươi cần, miễn là không phải việc sai trái”
Vốn cho rằng hai mỹ nam tử này thế nào cũng đấu đá nhau liều sống thiếu ૮ɦếƭ nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã được hóa giải. Thư Kỳ không khỏi có chút cao hứng lại như cảm thấy mất mát. (Des: muốn xem cảnh máu chảy đầu rơi ah, ác wa nha Kỳ tỷ tỷ, Ami: hèn chi sống không thọ mà >.<, Thư Kỳ:*hắt xì*hình như có ai nói xấu mình thì phải?)
“Cô nương có thể đi rồi” Ân Hi Bạch xoay người trước khi rời đi, uể oải bỏ lại một câu nói, nhắc nhở nàng đang ngẩn ngơ đứng 1 bên.
Thư Kỳ gật đầu, thật sự là tai bay vạ gió a. Thật là tốt quá, giữ được cái mạng nhỏ này . Vì vậy hai tay ôm quyền, bắt chước cách chào trong TV:”đa tạ anh hùng cứu giúp!”
“Anh hùng ?” Nghe nàng xưng hô với mình như vậy, Ân Hi Bạch không khỏi buồn cười quay đầu nói:”tại hạ chỉ là kẻ sâu rượu mà thôi, là việc nhỏ, không cần lo lắng, cô nương một thân một mình mới bước vào giang hồ, nên cẩn thận một chút.”
Đúng thật, sớm biết nhiệm vụ tìm người lần này rất nguy hiểm. Thư Kỳ lại thở dài, nhưng mà, nếu như bên cạnh có một người hộ tống vừa đẹp trai vừa giỏi võ công thế này thì thật tốt a! Nên thử lừa gạt dụ dỗ hắn xem sao.
“Đúng vậy a, một nữ nhi yếu đuối như ta làm sao có thể chịu đựng được gian khổ lưu lạc khắp nơi, một mình mạo hiểm? “Thư Kỳ lau nước mắt, cố gắng hết sức làm cho rơi lệ (Des:lưu manh thý sợ), vừa tiếp tục nói ra tình cảnh bi thương của mình “Nhưng thật tình không còn cách nào khác, muội muội ta bị một nam nhân tên Vệ Giới mê hoặc, rời nhà đi tìm hắn rồi. Phụ mẫu ta lo lắng cho muội muội, muốn ra ngoài tìm y, tiếc rằng tuổi tác phụ mẫu đã cao, không tiện đi lại, nhà ta lại không có nam nhi, ta thân là trưởng nữ, đương nhiên phải ra ngoài tìm, mang muội muội trở về, cũng để phụ mẫu yên tâm.”
Nửa nói thật nửa nói dối nghe ra cũng hợp tình hợp lý, chỉ là không biết có lừa được hắn không, Thư Kỳ len lén liếc nhìn xem xét nét mặt của Ân Hi Bạch.
Hắn hình như lâm vào trầm tư : “Vệ Giới? Ngươi nói có phải là Vệ Giới thành An?”
“Đúng thế a.” Nàng xem qua tài liệu, biết hắn là người Đông An.
“Nhưng ta nghe nói gần đây hắn đang ở Kiến Khang làm phò mã”. Ân Hi Bạch tinh tế đánh giá Thư Kỳ : “Nơi này là Quận Kệ, cách xa thành Kiến Khang còn khoảng vài trăm dặm, cô nương đi bộ thế sợ rằng phải tới mười ngày nửa tháng.
Tình hình thực tế trước mắt là như thế, nàng thậm chí một con ngựa cũng không có, nói chi tới đi bằng xe ngựa, sợ rằng quá mười ngày quy định.
Làm sao bây giờ? Soái anh hùng à, ngươi sẽ không ra tay nghĩa hiệp giúp ta ? Không phải nói ngươi thường chỏ mõ vào chuyện thiên hạ sao chứ? Thư Kỳ liếc nhìn hắn, hắn vừa làm một việc công đức mà a, nhưng lần này thì sao hắn lại lộ vẻ không liên quan tới mình nhỉ. Ai nha, vừa rồi đúng là nhận được ơn cứu giúp của hắn , nhưng đã giúp thì nên giúp tới cùng chứ. Hơn nữa, ngươi cũng không phải loại người không thương hoa tiếc ngọc mà? Thư Kỳ không còn cách nào khác đành ở một bên im lặng trách móc. Ân Hi Bạch sẽ không có hứng thú giúp nàng lần thứ hai chứ.
“Cho dù có xa đến mấy, ta cũng nhất định mang muội muội về” Thư Kỳ chán nản vứt bỏ ý định nhờ vả, hay là dựa vào chính mình a.
“Cô nương thật là có chí khí!” Ân Hi Bạch mỉm cười, khẽ thở dài, xoay người rời đi “Núi cao đường xa đầy trắc trở, cô nương bảo trọng!”
Nhìn thấy hắn tiêu sái đi thẳng một đường không suy nghĩ càng khiến Thư Kỳ buồn bực, hừ, hừ, hừ.(Des:người đẹp ah, ngươi không có sức thu hút oy…hắc hắc, Thư Kỳ:*cười nham hiểm*:mi chờ xem, Ami:*lạnh run*sao lại lạnh zậy ta? chẳng lẽ ốm rồi hừ hừ…)