Chương 41: Con đường cuối cùng

Tác giả: Thu Lý Tử

Kim tiểu thư nhất mực ôn nhu, Vương Thắng An nhìn thấy đầu sỏ gây lên mọi chuyện là Kim tiểu thư đi ra, hận không thể một ngụm ăn sống nuốt tươi nàng, cũng là ôn nhu này, cũng là phúc phận này mới khiến cho hắn càng tức giận.
Tiến lên hai bước, túm lấy tóc Kim tiểu thư, liền đánh một cái tát: “Tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi ra ngòai sao?” Vẫn còn đắm chìm trong ôn nhu, Kim tiểu thư ăn mấy cái tát trở lên mê mang, che mặt nhìn về phía hắn, có chút ủy khuất nói : “Vương lang, sao chàng lại đánh thi*p?”
Vương Thắng An phi nàng một ngụm: “Làm cái gì, ngươi đã làm cái gì? Nói!” Kim tiểu thư nhất thời nhớ tới chuyện mình và Vương mụ gây nên, ngày ấy bị Vương tiểu thư cự tuyệt ở ngoài cửa, chính mình nhất thời hồ đồ, lại nghe Vương mụ nói thêm vài câu, liền dùng bạc cho người ta đặt điều, tung tin, nếu có ai hỏi đến, cứ nói mình là thê tử của Vương gia.
Lúc này nghe Vương Thắng An nói, không khỏi ôm lấy bụng, bi ai khẩn thiết nhìn hắn: “Vương lang, chúng ta đã từng có nửa năm phu thê, chẳng lẽ thi*p đối chàng không tốt.” Nàng không làm động tác này thì không sao, nhờ động tác này hắn mới nhớ tới mục đích chính mình tới Kim gia, chính là muốn xóa sạch đứa nhỏ trong bụng nàng.
Một cước đá nàng ngã lăn trên mặt đất, nắm chặt tay, đánh thẳng xuống bụng nàng: “Ngươi còn mặt mũi để nói sao, nếu không phải vì mấy tháng phu thê giữa ta và ngươi, thì giờ ta cũng không bị cười chê.” Sau khi Kim tiểu thư bị Kim lão gia dùng lư hương đánh, tỉnh lại thì đứa nhỏ cũng đã mất, nhưng là nàng vẫn cự tuyệt nói sự thật nàng mất đứa nhỏ, Vương mụ cũng nói giống nàng đi.
Lúc này, Vương Thắng An muốn đánh bụng nàng, Kim tiểu thư sẽ không cho hắn đánh tới, hai tay ôm chặt bụng, hai chân liều mạng đá đạp, nghĩ muốn đá ngã Vương Thắng An, vội vàng nói: “Vương lang, dù gì thì đứa nhỏ này vẫn là cốt nhục của chàng, sao chàng lỡ ra tay xóa sạch nó?”
Giờ này Vương Thắng An đã nảy sinh ác độc, hoàn toàn không có nửa điểm tao nhã, hé ra khuôn mặt vặn vẹo, cắn chặt môi dưới, hai mắt trừng lớn, giống như trâu đực nổi điên, cũng không nói gì, cả người hắn ngồi trên đùi Kim tiểu thư, một bàn tay gạt đi tay nàng đang che bụng, tay kia thì hướng bụng nàng đánh xuống.
Cho dù trong bụng Kim tiểu thư không còn đứa nhỏ, nhưng có thể chịu đựng bị đánh sao? Huống hồ, mới mấy ngày trước Kim tiểu thư bị sảy thai, lại không được bồi dưỡng tốt, hạ thân vẫn còn đầm đìa không ngừng, lúc này Vương Thắng An đánh thêm mấy quyền nữa, dùng sức rất mạnh, Kim tiểu thư thấy bụng một trận đau đớn, cố gắng trở mình không được, hai tay cũng không bảo vệ bụng, giơ tay chỉ Vương Thắng An: “Ngươi, ngươi…” Liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc bọn họ tranh cãi ầm ĩ, Vương mụ bị mấy tên lưu manh dây dưa, Kim lão gia cố gắng tự mình giãy dụa đứng lên, có mấy gã sai vặt chỉ dám đứng trốn từ xa, thấy Vương Thắng An mang theo người đến, Vương gia thế đại, làm sao dám đắc tội? Đều cụp mắt lui về.
Kim lão gia tự mình đi đến bậc thềm, ngồi xuống thở hổn hển nửa ngày thuận khí, kêu nửa ngày gọi người tới, chỉ có một gã sai vặt đến phù Kim lão gia, Kim lão gia bỏ tay hắn ra, chỉ chỉ tình huống chỗ Vương Thắng An, ý tứ sai hắn đi giúp Kim tiểu thư, gã sai vặt chỉ đứng im, không chịu tiến lên.
Kim lão gia từng có thời tung hoành ngang dọc, giờ lại phải để một gã sai vặt giúp đỡ, đến gần Vương Thắng An, Kim lão gia run rẩy quỳ xuống: “Vương gia, là Kim gia ta thực xin lỗi ngài, mong ngài niệm tình mấy tháng phu thê với tiểu nữ, mà thả nàng ra, đáng thương cho nàng mới bị sảy thai.”
Lúc này Vương Thắng An đánh cũng mệt mỏi, mà Kim tiểu thư thì cũng ngất rồi, mặt mũi trắng bệch, hắn cũng sợ gây án mạng, tuy hắn thuộc Vương gia, nhưng lúc này đã mất sự che chở của gia tộc, dù hắn có tài năng có thể giành uy phong không rõ chân tướng, nhưng nếu thật đi trình quan, cũng không chiếm được tiện nghi, nghe lời Kim lão gia nói, Vương Thắng An chuẩn bị đứng lên, lại nghe thấy một câu cuối, sửng sốt một chút, hỏi Kim lão gia : “Nàng sảy thai.”
Gã sai vặt kia cũng chanh chua, chen nhanh vào một câu: “Hôm đó, Kim tiểu thư bị Kim lão gia đánh cho sảy thai.” Hôm nay, mục đích của Vương Thắng An tới Kim gia nhằm xóa sạch đứa con trong bụng Kim tiểu thư, ai ngờ nghe được lời này, ý niệm trong đầu xoay chuyển, liền túm lấy quần áo Kim lão gia, lôi Kim lão gia đứng dậy: “Đúng là một lão già tốt, thế nhưng dám xóa sạch hài tử của ta, đó là con cháu Vương gia ta, thế mà ngươi dám ra tay xóa sạch sao?”
Kim lão gia tuy rằng đần độn, nhưng vẫn nhìn thấy hành động vừa rồi của Vương Thắng An, thở hổn hển nửa ngày cho thuận khí, mới hỏi Vương Thắng An: “Mới vừa rồi, ngươi cứ nhằm bụng của tiểu nữ mà đánh xuống, không phải sao? Sao giờ ngươi lại nói là con cháu của Vương gia người khác không thể xử trí? Tiểu nữ cũng đã bị ngươi hưu, sớm đã không còn là người Vương gia.”
Vương Thắng An không dự đóan được Kim lão gia có thể nói một tràng dài như vậy, sửng sốt một chút, mới quát: “Phi, con cháu Vương gia tự nhiên Vương gia ta có thể xử trí, làm sao đến phiên lão già nhà ngươi.” Nói xong cũng không để ý gì, liền dùng nắm đấm đánh lên người Kim lão gia.
Gã sai vặt thấy như vậy, sớm đi vào bên trong, Kim lão gia nhìn tình hình trong viện, chỉ có Vương mụ còn vài phần trung thành, nữ nhi thì nằm trên mặt đất, vũng máu dưới thân, cũng không biết ૮ɦếƭ hay sống, đơn giản nhắm mắt lại, đánh ૮ɦếƭ thì liền ૮ɦếƭ đi, biết đâu có thể ૮ɦếƭ tòan thây, chứ đợi chiếu thư hạ xuống, bị tịch thu gia sản, ૮ɦếƭ không toàn thây.
Thấy Kim lão gia nhắm mặt lại, bộ dáng nhận lấy cái ૮ɦếƭ, Vương Thắng An giương tay nhưng lại không xuống tay nổi, lúc này Vương mụ khóc la lên: “Tiểu thư người mau tỉnh lại.” Nguyên lai Vương mụ có chút khí lực, tuổi già một chút, mấy tên lưu manh cũng không sơ mú được gì nhiều, đành buông Vương mụ ra.
Vương mụ được buông ra, liên vọt tới chỗ Kim tiểu thư nằm, thấy mặt mũi nàng trắng bệch, chắc là không còn thở, nếu không tại sao иgự¢ lại không phập phồng, mọi ngừơi sẽ tin tưởng rằng nàng đã ૮ɦếƭ, Vương mụ hầu hạ Kim tiểu thư lâu như vậy, cũng đã hơn mười năm, sớm đem nàng như nữ nhi của mình, không khỏi khóc rống lên.
Vương mụ vừa khóc, bọn lưu manh không khỏi có chút sợ hãi, gây án mạng cũng không phải chuyện đùa, huống hồ Vương Thắng An đã bị trục xuất khỏi Vương gia, một đám lòng dạ bị lung lay, nhanh chân chuồn ra khỏi đại môn Kim gia
Vương Thắng An nghe thấy Vương mụ khóc như vậy, cũng sợ chính mình đã đánh ૮ɦếƭ Kim tiểu thư, buông Kim lão gia ra, chuẩn bị chạy đi, Vương mụ thấy hắn muốn chạy, làm sao để cho hắn đi, tiến lên bắt lấy hắn, huých hắn một cái, cắn răng mắng: “Lòng dạ ngươi hiểm độc, còn không mau giúp ta đưa tiểu thư cùng lão gia vào phòng.”
Vương Thắng An nghe thấy lời Vương mụ nói, biết Kim tiểu thư còn chưa ૮ɦếƭ, lá gan lại lớn hơn rất nhiều, hất Vương mụ ra, nói: “Nàng là tiện nhân thôi, đã ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ đi.” Khí lực Vương mụ không nhỏ, chính là liều ૮ɦếƭ ngăn hắn lại, Vương Thắng An không bước đi nổi: “Tốt lắm tốt lắm, ta liền giúp ngươi mang nàng vào, cũng coi như làm một việc thiện.”
Kim lão gia sức yếu, Vương Thắng An lại không chịu xuất lực, chỉ là giữ chặt một cánh tay của Kim tiểu thư, Vương mụ thì khí lực lớn, từng bước, đỡ Kim tiểu thư vào trong phòng nằm xuống.
Lúc này cũng chẳng có gì hay ho, Vương mụ tìm ít đường đỏ, pha chút nước cho Kim tiểu thư uống, tuy cũng không hiệu quả lắm, nhưng Kim tiểu thư cũng ai nha một tiếng, lông mi nhẹ nhàng rung rung, tỉnh lại, mở mắt chỉ thấy Vương Thắng An đứng ở trước mắt nàng, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật, nước mắt ở lông mi ngưng kết thành giọt, mở miệng nói: “Vương lang, chàng đã đến rồi.”
Vương Thắng An thấy Kim tiểu thư tỉnh lại, nói với Vương mụ: “Tốt lắm, tiểu thư nhà ngươi tỉnh rồi.. nơi này ta cũng không còn chuyện gì.” Nói xong, phẩy phẩy tay áo chuẩn bị rời đi.
Vương mụ chỉ hừ một tiếng, Kim tiểu thư không để ý đau đớn ở bụng, nghiêng ngả từ trên giường đứng lên, tiến lên giữ chặt tay aó Vương Thắng An: “Vương lang, chàng đừng đi.” Vương Thắng An nhìn Kim tiểu thư, trong mắt một mảnh lạnh lùng: “Kim tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nói xong giật lại ống tay áo, đánh rớt tay Kim tiểu thư, chuẩn bị bước ra, Kim tiểu thư thấy hành động của hắn, cõi lòng đầy nhu tình mật ý bị dội một gáo nước lạnh, tâm đều vỡ thành mảnh, nhìn Vương Thắng An cất bước đi ra ngòai, tựa vào khung cửa, hai mắt rưng rưng: “Vương lang, còn nhớ rõ lúc động phòng, lời thề của thi*p và chàng?”
Vương Thắng An giống như không nghe thấy, bước chân ra ngòai chưa từng dừng lại, dòng lệ của Kim tiểu thư giống như những hạt châu bị đứt dây rơi trên mặt đất, Vương mụ tiến lên đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, người thân mình còn yếu, vẫn là nằm nghỉ ngơi thôi.”
Kim tiểu thư thất thần, chỉ si ngốc nhìn phương hướng Vương Thắng An biến mất, đại môn truyền đến âm thanh xôn xao, nhãn tình Kim tiểu thư sáng lên, vội vàng nói với Vương mụ: “Vương mụ, mau đi nhìn một chút, Vương lang đã trở lại phải không?”
Vương mụ thấy dưới chỗ Kim tiểu thư đứng có vết máu, há mồm muốn nói cái gì đó, bị Kim tiểu thư giục vài cái, Vương mụ không lay chuyển được nàng, đứng dậy đi ra, Vương mụ chưa kịp ra ngoài, đám người kia đã xông vào, không phải Vương Thắng An, xem trang phục giống nha dịch, người của nha huyện.
Vương mụ quá sợ hãi, có người quan gia đến, khẳng định không có chuyện tốt, bối rối quay đầu lại nhìn Kim tiểu thư, Kim tiểu thư thấy không phải Vương Thắng An quay trở lại, ánh sáng trong mắt tắt lịm, thân mình dường như không còn khí lực, đau đớn nơi bụng lại càng mãnh liệt, thuận thế ngã xuống, căn bản không nghe thấy có tiếng người nói: “Đây là phạm nhân.”
Vương mụ bối rối, nhìn trong đám người lại thấy Lục Khởi, mà một ngày này không thấy đâu: “Lục Khởi, ngày này ngươi đãchạy đi đâu?”
Lục Khởi cũng không sợ Vương mụ, hừ một tiếng: “Vương mụ, vận Kim gia đã cùng, ngươi còn muốn hầu hạ cái gì?” Nói xong, liền nói với đầu lĩnh: “Bổ đầu, người kia chính là người rải lời đồn đãi, nói xấu công chúa.” Vương mụ thấy nàng chỉ Kim tiểu thư, tức giận : ”Lục Khởi, sao ngươi có thể làm vậy?”
Lục Khởi chỉnh chỉnh lại tóc mai bị rối, nhìn Vương mụ: “Vương mụ, người không vì mình, trời chu đất diệt, không như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta cùng ૮ɦếƭ với người Kim gia sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc