Chương 13

Tác giả: Thu Lý Tử

Kim tiểu thư thấy người tới sắc mặt dần dần thay đổi, suy nghĩ xong, không phải chỉ là một nha đầu thôi sao, nàng từng xuất thân đại tộc, đó cũng là chuyện ngày trước, đối với cái hạ nhân, chủ nhân đánh mắng hay Gi*t, dù nói ra ngoài, cũng không sợ, rồi mới hướng người tới cười nói: "Nếu như thế, ta cũng không thể keo kiệt, Lục Khởi đi gọi nha đầu kia tới đây." Vừa kêu một tiếng Lục Khởi, trong lòng Lục Khởi vẫn còn mắng Tiểu Viên, vận số thế nào tốt như vậy, thậm chí có người của Trần phủ coi trọng, nghe Kim tiểu thư gọi nàng, vội đáp ứng một tiếng, đi kêu Tiểu Viên.
Tiểu Viên lúc này đang ngồi ở hậu viện may vá, đã là trời tháng chín, năm nay lạnh sớm, Lục Khởi cũng thay áo bông mỏng rồi, Tiểu Viên chỉ là mặc chiếc áo mỏng, làm một hồi may vá, chà chà xát xát tay, nhìn mặt trời một hồi, trong lòng nghĩ đến, ước gì lúc này có một cái hỏa lò sưởi ấm.
Lục Khởi một đường hùng hục đến hậu viện, nhìn thấy Tiểu Viên, hừ nói: "Tiểu Viên, vận khí của ngươi tới, ngươi được người ta coi trọng." Tiểu Viên vội để xuống may vá, đứng lên nói: "Lục Khởi tỷ tỷ ngồi." Lục Khởi mắt cũng không giơ: "Ngươi cũng đừng làm nữa, phải thay đổi cái địa phương làm việc."
Này, Tiểu Viên không rõ, Lục Khởi nói xong hai câu này, liền quay đầu đi ở phía trước, đi vài bước, thấy Tiểu Viên sững sờ đứng ở nơi đó, chưa đi cùng, quát lên: "Còn không mau chút đuổi theo, chẳng lẽ còn muốn ta đỡ ngươi đi sao?"
Tiểu Viên vội chạy hai bước, đi theo, Lục Khởi hung hăng ngắt cánh tay nàng hai cái, lúc này mới tiếp tục đi.
Đến phòng Kim tiểu thư, Kim tiểu thư nói lai ý của Trần phủ, Tiểu Viên quay đầu nhìn người tới từ Trần phủ, rời đi nơi này, mình cũng từng nghĩ tới nơi khác, chẳng qua là những thế gia đại tộc này, có chủ nhân tốt hay không?
Người của Trần phủ nhìn nàng mới xuất hiện, lại rất kinh ngạc, nha đầu này dáng dấp hảo cũng được, tuổi còn nhỏ cũng được, thế nào hành động cử chỉ, mơ hồ lộ ra không tầm thường, các vị tiểu thư nhà mình, trong khi hành động, cũng không được thong dong như nàng, huống chi lúc hành lễ, trên người cũng không mang sự ti tiện, đây là chuyện gì xảy ra?
Kim tiểu thư thấy nàng (người Trần gia) không nói chuyện, cười nói: "Có phải hay không, không có nhìn trúng nha đầu này của chúng ta." Người của Trần phủ lúc này mới tỉnh lại, cười nói: "Cũng không phải, chẳng qua là nhìn nha đầu này tuổi còn trẻ, có thể làm tốt việc may vá, thật sự là kinh ngạc."
Nếu là nha đầu khác được người ta khen ngợi như vậy, Kim tiểu thư cũng cảm thấy nở mặt nở mày, chẳng qua là tiểu nha đầu Tiểu Viên là tâm bệnh của Kim tiểu thư, nghe lời này, chẳng qua là cười một cái, cũng không nói chuyện.
Lại nói mấy lời khách khí, Kim tiểu thư gọi người cho Tiểu Viên thu thập xong đồ, mình lặng lẽ dặn dò Tiểu Viên mấy câu, để cho nàng tới Trần gia thì ngàn vạn lần không được nói lung tung, lại giữ người của Trần phủ ở lại ăn cơm, người này họ Ngô, người khác gọi nàng là Ngô mụ. Ăn cơm xong liền mang theo Tiểu Viên đi, Tiểu Viên cũng không có hành lý gì nhiều, chỉ là vài món quần áo tùy thân. Trên đường trở về, Ngô mụ nhìn hành lý Tiểu Viên, cau mày hỏi: "Làm sao ngươi chỉ có những thứ đồ này?" Tiểu Viên nghe trong khẩu âm của nàng, có chút khẩu âm ở Lạc Kinh, không khỏi thấy nhớ lại tình cảnh nhà mình.
Chẳng qua là người khác đã hỏi, không đáp lại là không tốt, cười nói: "Làm nha đầu, có những thứ này là đủ rồi, nếu như lưu lạc bên ngoài kia, còn không được ăn uống." Ngô mụ nghe Tiểu Viên nói mấy câu không tầm thường, gật đầu nói: "Biết đủ là người có phúc."
Vừa nói vừa kéo tay của nàng nhìn: "Nhìn tay cô nương, nhất định là người có phúc, chẳng qua là hiện giờ có chút khó khăn." Tiểu Viên từ thành Lạc Kinh tới, một đường sống đầu đường xó chợ, những người nàng nhìn thấy, người ta ít có vẻ mặt ôn hòa, vào Kim gia, Kim tiểu thư lại có tính tình này, Tiểu Lan tuy tốt, nhưng mình lại có suy nghĩ bí mật riêng, không thể cùng nàng tâm sự hết thảy, mọi chuyện trong lòng chỉ có thể chôn ở đáy lòng.
Lúc này nghe Ngô mụ nói mấy câu an ủi, mắt không khỏi đỏ lên, suýt nữa rơi lệ, Ngô mụ nghe Tiểu Viên mặc dù cũng nói tiếng địa phương, trong lời kia lại có mơ hồ mang chút khẩu âm Lạc Kinh, cười nói: "Nghe khẩu âm của cô nương, cũng là người Lạc Kinh sao?"
Tiểu Viên đáp một tiếng, mở miệng hỏi: "Mụ mụ cũng là người Lạc Kinh hay sao?" Ngô mụ lắc đầu nói: "Ta không phải người Lạc Kinh, chẳng qua là ở Lạc Kinh chừng ba mươi năm, trong khẩu âm khó tránh khỏi lẫn chút, chỉ là ta nhìn việc thêu thùa của cô nương, có chút giống tài nghệ Phụng Huệ phu nhân (chắc là Huệ Hoàng hậu lúc bị phế á) trong cung năm đó, rất khó để học được, không biết cô nương là từ đâu học được?"
Tiểu Viên thấy có người biết tài nghệ của mình từ đâu mà đến, trong lòng rất kinh ngạc, cũng không dám nói ra sự thật, nhớ tới ngày đó Vương tiểu thư có hỏi qua họ của mình, lại đem lời nói này ra ngoài: "Huệ hoàng hậu Dương thị, là đường cô của ta, mẹ ta vốn là thị nữ của nàng, sau khi mẹ ta gả vào Dương gia, xin nàng dạy ta châm tuyến, lúc này mới dạy ta."
(Tiểu Viên nói dối: Huệ hoàng hậu là em chồng của mẹ nàng, tức Tiểu Viên nói Huệ hoàng hậu là cô của mình)
Ngô mụ nghe Tiểu Viên nói mình là tộc nhân Huệ hoàng hậu, lại nhìn một chút cử chỉ của nàng, gật đầu nói: "Khó trách ta nhìn ngươi không giống người khác, thì ra là xuất thân không tầm thường, chẳng qua đáng tiếc, Huệ hoàng hậu không giữ được khí tiết, không hi sinh vì nước cũng được, bây giờ còn làm hoàng hậu của kẻ thù, cô nương ngàn vạn đừng nói ra mình là tộc nhân của Huệ hoàng hậu, nên vậy đi." Vừa nói vừa thở dài.
Tiểu Viên nghe mấy câu này, như bị tạt một chậu nước lạnh, thì ra là đối với mẫu hậu mình, tất cả mọi người đều đối đãi như thế này sao? Cứ như vậy, mình phải nhân cơ hội này chạy đi, tìm Thập Tứ ca ca, không biết có chạy đựoc không, hay tất cả tính tóan đều bỏ đi?
Thấy nàng không nói lời nào, Ngô mụ còn tưởng là Tiểu Viên nghe nói về đường cô của nàng như thế, chắc nàng cảm thấy nhục nhã. Thán ngắn thở dài, Ngô mụ nói với nàng nên mở lòng hơn, quan trọng là đem tất cả chuyện tình của Trần phủ nói ra, Tiểu Viên cẩn thận nghe. Thì ra, Trần gia vốn là một đại tộc, Trần lão gia ban đầu là người của Hà Gian Vương, về sau Hà Gian Vương lên ngôi, được thăng làm Thị Trung, gia tộc càng hưng thịnh.
Gia thế của Phu nhân cũng không kém, vốn là họ Chu, trước khi lấy chồng, nổi danh là một tài nữ, sau đó một lần ra khỏi các (tiểu viện), cùng vị hôn phu phụ xướng chi thơ, biểu đạt tình cảm, nhưng có người sắp đặt, nói thơ của phu nhân hay hơn thơ của Trần lão gia, nên mọi người chỉ xưng Chu phu nhân, không gọi phu nhân bằng họ Trần gia. (đáng lẽ phải gọi là Trần phu nhân á).
Tiểu Viên nghe đến đó, mới nhớ tới trước kia ở Lạc Kinh cũng nghe qua tài danh Chu phu nhân, không khỏi cười mà nói: "Chu phu nhân cùng Tạ phu nhân nổi danh, ta cũng từng nghe qua." Ngô mụ vỗ tay nói: "Không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi, lại có như vậy kiến thức." Vừa nói vừa tỉ mỉ nhìn nàng một chút, thở dài nói: "Ta lại quên, ngươi là người Dương gia, Dương gia tuy đã bị diệt sạch, nhưng cũng là một đại gia tộc."
Nói đến câu sau, lại than thở, Tiểu Viên nhớ tới cữu cữu, măt cũng đỏ lên, Ngô mụ vỗ vỗ lưng của nàng, trấn an nói: "Cô nương chắc hẳn rất khổ sở, ta coi Kim gia kia, cũng không phải là nhà đối tốt với người làm, ngươi lại nhẫn nhịn chịu đựng, ta sẽ cầu phu nhân, khuyên nàng thu nhận ngươi từ Kim gia, ngươi khoan hãy nói đến thân thế của ngươi, sau đó lấy lòng phu nhân, hoàn cảnh của ngươi sẽ tốt hơn chút."
Tiểu Viên nghe Ngô mụ nói mà thấy ấm lòng người, gật đầu liên tục, cẩn thận hỏi: "Hà Gian Vương đăng cơ, lại không biết thế cục hiện tại như thế nào?" Ngô mụ thở dài: "Ta hầu hạ phu nhân, cũng nghe nàng nói qua, Tổ tướng quân muốn Bắc phạt, chính là thế cục hiện tại trong triều đình."
Ngô mụ đột nhiên dừng lại cười nói: "Những chuyện này, chúng ta cũng không nên nói, cô nương đến Trần phủ, chỉ nên chú ý việc dạy người, việc khác cũng đừng quản." Tiểu Viên vội vàng gật đầu, Ngô mụ nhìn một chút, thở dài nói: "Nếu ngươi không có người cô như vậy, xuất thân Dương gia, nói thế nào phu nhân nhà ta cũng sẽ trông nom ."
Trong lòng Tiểu Viên càng trở lên nặng trĩu, mẫu hậu nàng? Nếu Thập tứ ca ca thật đem mẫu thân mình coi là tội nhân phản bội phu quân phản quốc, đến lúc đó liệu có nhận thức mình hay không, đó là điều nàng chưa biết, huống chi mình cùng Thập Tứ ca ca chẳng qua chỉ thấy qua vài lần. Trong lòng lúc đầu nghe Thập Tứ ca ca đăng cơ, nghĩ tới tìm cơ hội, chạy ra ngoài, tìm được quan phủ đem thân thế của mình nói rõ, bây giờ nhìn lại chuyện không đơn giản như vậy.
Vén rèm nhìn cảnh sắc bên ngoài, đập vào mi mắt chính là một con quạ hướng Bắc bay đi, cạc cạc kêu, con quạ báo tin mừng, chỉ là tin mừng của mình đang ở phương nào? Chẳng lẽ mình thật muốn đi tới phía bắc tìm mẫu hậu sao?
Từ Kiến Khang đến Trường An, đoạn đường này so với từ Lạc Kinh đến Kiến Khang khó khăn hơn, Tiểu Viên vẫn còn ở suy tư. Lúc này xe ngừng lại, Ngô mụ trước nhảy xuống xe, cười nói: "Cô nương xuống đây đi." Tiểu Viên nhảy xuống xe, đến chính là cửa sau Trần phủ, hai gã sai vặt đang đi lên hành lễ với Ngô mụ, còn cười nói: "Ngô mụ đi ra ngoài một chuyến, không biết mua cái gì cho chúng ta ăn?"
Ngô mụ đem bọc quần áo của Tiểu Viên đưa cho hắn: "Mang vào đi, tìm con gái của ta, đặt bao đồ đến trong phòng ta, ta đi trước báo tin cho phu nhân."
Một gã sai vặt đưa tay tiếp nhận bọc quần áo, đánh giá Tiểu Viên, cười nói: "Vị tỷ tỷ này nhân phẩm, bộ dáng, trái ngược với nữ nhi Ngô mụ, mụ mụ sao không nhận làm con gái nuôi vậy?" Ngô mụ một tay đưa cho hai gã sai vặt kia một túi hạt dẻ: "Mồm mép lém lỉnh, cũng chỉ biết nói mấy thứ này, còn không mau chút tránh ra."
Vừa nói liền dắt tay Tiểu Viên đi vào bên trong, từ cửa sau đi vào, là một vườn hoa, bên trong một cây hoa quế đã nở, mùi thơm hoa quế, ngào ngạt chui vào mũi, Tiểu Viên thế mới biết, mới vừa ở trên xe ngửi thấy được mùi thơm hoa quế là từ đâu mà đến , hai bên bày hoa cúc, một trận gió thổi qua, rơi xuống một cánh hoa màu vàng.
Tiểu Viên lúc này cùng Ngô mụ đã quen biết chút, không khỏi nghiêng đầu nói: "Nguyên lai đây chính là gió thổi hoa cúc đất đầy vàng, ngày đó ở trong sách thấy được, còn tưởng là thi nhân nói bậy." Ngô mụ mặc dù hơi biết mấy cái chữ, lại không biết lai lịch cái này, chẳng qua là qua loa cười nói: "Trong nhà, hoa cúc này cũng rất lạ, đều là chưa đến lúc tàn đã bị thổi xuống rồi."
Tiểu Viên thấy mình nhất thời lỡ lời, chẳng qua là cười cười không nói lời nào, một đường trầm mặc đi qua lầu các, chuyển tới trong sân một tiểu viện, Tiểu Viên nhìn kỹ, thấy trên đường người làm đối với Ngô mụ rất cung kính, nghĩ đến Ngô mụ cũng là người đựơc Trần gia trọng dụng.
Ngô mụ đến bên trong sân, giơ lên ngón tay, ý bảo Tiểu Viên chớ có lên tiếng, nha đầu giữ cửa thấy các nàng tới, cười nói: "Ngô mụ trở lại." Lúc nói chuyện, còn thuận tay vén rèm.
Ngô mụ bảo Tiểu Viên đứng ở dưới bậc, mình liền tiến vào, nha đầu canh giữ cửa tò mò nhìn Tiểu Viên, cái ánh mắt đó, tựa như săm soi đánh giá Tiểu Viên, Tiểu Viên chẳng qua là cúi đầu thật thấp .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc