Chân tướng, đó là phải nói ngược từ mười năm về trước. Trở lại hôm sinh nhật Ngao Húc Bang hai mươi tuổi. Đêm đó, Đào Xán Xán muốn giúp anh tổ chức buổi sinh nhật, vì thế gạt người nhà mua một cái bánh ngọt, vòng đến chỗ của anh ở, không nghĩ tới hoàn toàn không thấy ai.
Cô không nổi giận, có lẽ anh đã đến quán bar nhỏ anh thường đến.Nhưng cô chỉ mới mười lăm tuổi, đương nhiên bảo vệ của quán bar sẽ không cho cô đi vào,cô chỉ phải đứng bên ngoài, đợi anh xuất hiện.
Khi đó Ngao Húc Bang đang bận rộn ở sòng bạc, hoàn toàn quên hôm nay là sinh nhật anh.
Đào Xán Xán luôn ở bên ngoài cửa quán bar chờ anh, mãi đến khi thấy một đám người cãi nhau ầm ĩ xông đến gần. Cô nghe được có người trong đó nói ba chữ Ngao Húc Bang”, ngây thơ nghĩ rằng bạn của anh, nên bước đến hỏi có biết hiện tại anh đang ở đâu hay không. Nhưng thế giới của Ngao Húc Bang phức tạp vượt quá tưởng tượng là của cô, đây là một đám lưu manh ác sói lăn lộn trong thế giới ngầm này.
Bọn họ có thế lực cùng địa bàn củamình, chỉ cần là đối phương có được gì đó, thì sẽ liều lĩnh tranh đoạt đánh ςướק.
Nhất là cô bé con tự mình dâng đến tận cửa như thế này, bộ dáng ngọt giống như một viên mật đào, tuy rằng ngây ngô, lại càng làm cho
đàn ác sói này càng muốn hái.
Bởi vậy cô tự chọc phiền toái, quấn vào trận chiến tranh đoạt địa bàn, bị một đám cuồn cuộn bắt cóc, trở thành vật hi sinh uy Hi*p Ngao Húc Bang.
Đêm nay, cũng thành cơn ác mộng của cô cùng Ngao Húc Bang.
Sau đó Ngao Húc Bang nhận được điện thoại, ra mặt cùng đối phương đàm phán, đồng thời cũng liên lạc Đào Thế Đường, nhưng khi anh tới hiện trường, cô không chỉ có mặt mũi bầm dập, hơn nữa toàn thân đều là máu. Lập tức anh giống như một con sư tử đang phát điên, liều mạng đem tất cả bọn lưu manh đánh một trận thừa sống thiếu ૮ɦếƭ. Cuối cùng là Đào Thế Đường đến, mới miễn cưỡng cùng đồng nghiệp kiềm chế anh lại, mang đám lưu manh này mang về sở cảnh sát. Đào Xán Xán bị đưa vào bệnh viện, toàn thân đều có dấu vết bị ấu đả, cái trán cũng gặp va chạm kịch liệt, làm cho máu chảy đầy mặt, trên người đầy những vế thương lớn nhỏ bị chém.
Thì ra bọn ác sói kia muốn xâm phạm cô, cô liều ૮ɦếƭ không theo, dưới tình thế cấp bách, liều mạng chống cự nên đã bị hôn mê.
Cũng may Ngao Húc Bang đúng lúc đuổi tới kịp, vội vàng đem cô đưa đi cấp cứu.
Cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, đã làm cho anh hoàn toàn hiểu được, thì ra bản thân anh đã ảnh hưởng đến tất cả mọi chuyện tốt đẹp của Đào Xán Xán.
Là anh thiếu chút nữa đã hủy đi tất cả mọi thứ của cô, cũng bởi vì liên quan đến anh, nên mới để cho thứ dơ bẩn đó xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Đêm đó Ba ba Đào cũng tới, hung hăng đánh anh một quyền, tiếp theo muốn anh hứa hẹn đời này không cho phép lại tiếp cận Đào Xán Xán, muốn anh vĩnh viễn rời khỏi cô.
Nếu anh thực sự yêu cô, nên hiểu được cô không thích hợp với thế giới của anh, bởi vì anh không thể cấp cho cô thế giới hoàn mỹ hạnh phúc nhất. Cho nên anh đáp ứng Ba ba Đào, đời này sẽ không tái xuất hiện trước mặt của cô nữa, vĩnh viễn sẽ chỉ ở xa xa chúc phúc cho cô. Vì thế thừa dịp cô hôn mê, anh lặng lẽ rời khỏi Trấn Hạnh Phúc, không thong báo cho bất cứ ai, một mình rời đi.
Đào Xán Xán sau khi tỉnh lại, khóc muốn tìm Ngao Húc Bang, lại phát hiện anh thực sự đã rời khỏi cuộc sống của cô.
Cuối cùng, Ba ba Đào vì làm cho cô quên Ngao Húc Bang, đưa cô đến Vancouver học đại học, ba tháng sau cô xảy ra tai nạn xe, bởi vì não bộ đã bị bị thương nặng mà mất đi trí nhớ.
Tuy rằng trải qua tĩnh dưỡng, cô nhớ ra đa số chuyện trước kia, nhưng dưới sự cực lực phong tỏa của Ba ba Đào, những chuyện có liên quan đến Ngao Húc Bang trở thành chỗ trống duy nhất trong đầu cô.
Nay cô đã nhớ ra tất cả những chuyện đã qua, đối với anh mà nói là chuyện không thể nào chấp nhận được.
Anh rất muốn nói một tiếng xin lỗi với cô, cũng không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể lấy chúc phúc làm như cớ để trốn tránh.
Như vậy qua lại, làm cho Ngao Húc Bang chỉ dám đem cô đặt ở trong lòng, ngay cả tin tức của cô cũng không dám tìm hiểu,nhưng vận mệnh lại làm cho bọn họ gắt gao dây dưa, phảng phất không thể cắt rời bọn họ ra được.
Cô đã nhớ ra anh, anh có tư cách gì đến trước mặt của cô? Ngao Húc Bang chạy đến quán bar khu phố uống rượu giải sầu, muốn dùng cồn đè ép xuống kích động mênh ௱ôЛƓ trong lòng mình. Hồi tưởng mười mấy ngày nay, anh vui vẻ hơn bất cứ lúc nào trong đời của anh, bởi vì giống như đã trở lại trước kia, có thể gặp lại gương mặt xinh xắn của cô,có thể lại được ở bên cạnh của cô, nhìn nụ cười của cô, anh liền cảm thấy mỹ mãn.
Bỗng nhiên, hai tay của anh đấm thật mạnh vào bàn, hét lớn một tiếng.
Nhân viên quầy rượu hoảng sợ, trên tay đang cầm gì đó thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Lúc này, di động trong túi phát ra tiếng vang, còn không ngừng chấn động, anh tức giận lấy di động ra.
“Mặc kệ là ai, tôi hiện tại không muốn tiếp điện thoại, tốt nhất......”
“Húc Bang, Xán Xán có ở cùng cậu không?” Điện thoại kia đầu là Đào Thế Đường, ngữ khí của anh có chút sốt ruột.
“Xán...... Xán Xán?” Ngao Húc Bang nhíu mày lại.
“Hiện tại đã chín giờ, con bé vẫn chưa về nhà, ngay cả cơm chiều cũng không trở về ăn...... Có phải con bé ở cùng cậu hay không?”
“Xán......” Anh vội vàng nhảy xuống khỏi ghế,“Cô ấy không về nhà sao?"
“Đúng vậy. Xán Xán rất ít khi ở lại bên ngoài, cho dù muốn tăng ca, cũng sẽ gọi điện thoại báo cho biết, nhưng tôi vừa rồi gọi điện thoại đến phòng khám, mấy học sinh nơi đó bảo rằng chiều nay con bé đã ra ngoài, cho nên......”
Ngao Húc Bang lấy tiền ra, đặt ở trên quầy bar,“20 phút sau, mặc kệ có tin tức hay không, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Không đợi Đào Thế Đường đáp lại, anh cắt đứt điện thoại, chạy ra khỏi quán bar.
Đi ra bên ngoài, anh mới biết được trời đang mưa to, biến sắc.
Lúc này mưa sa gió giật, Đào Xán Xán cô gái ngốc nghếch kia còn lang thàng ở bên ngoài, cô rốt cuộc đã đi đâu?
Đáng ૮ɦếƭ! Anh âm thầm mắng liên tiếp thô tục, bất an lại nổi lên trong lòng.
Anh nhớ thương cô, bất chấp sẽ bị mưa xối vào người, vọt vào trong cơn mưa như trút nước.
Trong đầu hiện lên những nơi cô có khả năng sẽ đi, bước chân anh dồn dập cũng không từng dừng lại.
Mãi đến khi linh quang chợt lóe, Ngao Húc Bang quyết định đánh cuộc một keo với vận may.
Có lẽ cô gái cố chấp kia, sẽ ở nơi đó chờ anh......
Cô gái cố chấp Đào Xán Xán này, bởi vì không biết nên đi đâu để tìm Ngao Húc Bang, vì thế đem những nơi anh có thể đi tìm hết. Nhưng Trấn Hạnh Phúc mười năm sau, có những nơi đã thay đổi hoàn toàn, những nơi mà bọn thường hay đi qua, đã vật đổi sao dời từ lâu.
Bất quá anh vẫn dựa vào trực giác, đi vào gian hàng bán kem làm lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Quả nhiên, có một bóng người nhỏ nhắn ngồi xổm ở một góc, tựa hồ là đang trốn mưa.
“Xán Xán.”
Anh thấy thân ảnh kia co rúm lại một chút, vội vàng tới gần, khi chỉ còn ba bước khoảng cách, bóng đen nho nhỏ phút chốc nhảy dựng lên chạy về phía anh, anh theo bản năng dang rộng đôi tay.
“Húc Bang!” Thân mình lạnh phát run nhào vào trong lòng của anh, hai cánh tay gầy yếu gắt gao ôm anh.
“Xán Xán, sao em lại ở trong này một mình?” Ngao Húc Bang ôm chặt cô, phát hiện toàn thân cô ướt đẫm, hơn nữa da thịt lạnh lẽo.
“Em...... Em đang tìm anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi sâu vào trong иgự¢ của anh, muốn tìm một tia ấm áp.“Em rất sợ….. Rất sợ anh sẽ bỏ em mà đi nữa, cho nên...... Cho nên em đến tất cả những nơi anh có thể đến tìm qua một lần, nhưng...... Nhưng cũng không gặp được anh......”
Toàn thân cô phát run, hai tay ôm chặt phần eo của anh, giống như muốn bắt được một khắc cuối cùng.
“Húc Bang, van cầu anh đừng đi......” Thanh âm của cô hơi nghẹn ngào,“Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn gạt anh.”
Nghe tiếng cô ủy khuất cầu xin, nhìn cô rơi lệ đầy mặt, cho dù tâm của anh là làm bằng sắt, cũng trở nên mềm mại.
“Đừng lo, là tôi nên nói tiếng xin lỗi với em, nếu không phải tại tôi, cuộc sống của em sẽ không trở nên rối loạn như thế này......”
Cô vội vàng cắt ngang lời nói của anh,“Nếu không phải nhờ anh, cuộc sống của em, không đặc sắc như vậy. Húc Bang, nếu năm đó không gặp được anh, quá trình trưởng thành của em nhất định sẽ thực không thú vị, em cũng sẽ trở thành một cô gái không thú vị. Là vì có anh xuất hiện, làm cho em hiểu được thế giới này kỳ thật chẳng phải nhàm chán.”
“Xán Xán......” Anh cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng là chân thật, hai vai của cô hơi rung động, ở trước mặt của anh có vẻ gầy yếu không chịu nổi.“Tôi mang em về nhà trước.”
“Không cần!” Cô kích động kháng nghị, dùng sức lắc đầu,“Em không muốn về nhà...... Mỗi lần anh chỉ cần đem em giao cho người nhà của em, sẽ biến mất vô tung.”
“Tôi cam đoan với em, lần này sẽ không.” Lúc trước là vì đáp ứng Ba ba Đào, anh mới có thể bỏ đi không nói lời nào, hôm nay anh là bởi vì chức vụ mà ở lại Trấn Hạnh Phúc, cho dù muốn đi cũng không có cách.
“Ô ô......” Đào Xán Xán nắm chặt góc áo của anh,“Húc Bang, em muốn đi với anh, em không muốn bị anh bỏ lại lần nữa.”
“Xán Xán......” Anh cúi đầu nhìn người trong lòng,“Em nhất định sẽ gặp gỡ một người khác tốt hơn so với tôi ......”
“Không cần! Em chỉ muốn anh.” Cô lắc lắc đầu.“Húc Bang, quá khứ em không có năng lực lựa chọn cuộc sống của em, nhưng bây giờ em đã trưởng thành, em đã nghĩ qua, chính là ở lại cạnh anh.”
Cô nói gằn từng tiếng đều leng keng hữu lực, dùng sức lao thẳng vào trong lòng của anh. Nhìn kiều nhan mà mỗi một ngày anh đều mơ thấy, nay liền xuất hiện ở trước mắt anh, nếu có thể, anh cũng rất muốn ôm cô vào trong lòng, vĩnh viễn không để cho cô rời đi.
“Húc Bang, em không muốn về nhà. Dẫn em đi, đừng bỏ em lại chỗ này chờ anh…”
Anh khó xử lại giãy dụa nhìn gương mặt xinh xắn bị che kín bởi nước mắt của cô, thân mình nhỏ gầy run nhè nhẹ, đôi mắt sáng trong cũng kiên định vô cùng.
Nếu anh mang cô đi, ngày sau có thể cho cô hạnh phúc hay không?
Nếu lần này lại rời khỏi cô, tương lai anh có thể chịu nổi sự dày vò của tương tư hay không?
Ai! Trái phải đều khó xử......
Khi Ngao Húc Bang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của cô lần nữa, động tác kế tiếp của anh không hề đem cô đẩy ra, mà là gắt gao ôm cô vào lòng.
“Nếu về sau cuộc sống của em không hề trôi chảy như vậy, em có thể hối hận hay không?” Thanh âm anh khàn khàn hỏi.
“Em chỉ hối hận năm mà anh ra đi không lời từ giã.” Đào Xán Xán mím môi, nghẹn ngào nói:“Trước kia em không có năng lực lựa chọn cuộc sống mà em muốn, nhưng hiện tại em có năng lực, em tin tưởng lựa chọn của em.”
“Xán Xán......”
“Húc Bang, hứa với em, ngày sau mặc kệ anh đi đâu, đều mang theo em, được không?” Giọng nói của cô mang đầy vẻ khẩn cầu nói.
Anh...... Có tư cách này sao?