Ngao Húc Bang thấp giọng mắng một câu, không kiên nhẫn xoay người,“Tiểu thư, cô muốn theo dõi tôi bao lâu?”
“Tôi......” Đào Xán Xán cắn cắn môi, dừng chân lại, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt.“Tôi chỉ muốn biết, tôi có quen anh hay không?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao? Chúng ta không quen biết nhau.” Vẻ mặt anh hung ác, hai mắt trợn trừng nhìn cô.
Mẹ kiếp, đại tiểu thư giống như cô vậy, phải nên ở nhà ngối trong máy điều hòa mát lạnh, uống Côca mới đúng.
“Nhưng anh cho tôi cảm giác rất quen thuộc.” Cô nơm nớp lo sợ nói, mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều cảm thấy anh rất quen thuộc mà.
Hơn nữa đi theo phía sau anh, nhìn bóng dáng của anh, cô càng khẳng định cảm giác không xác định đó.
Cô nhất định đã từng nhìn qua bóng dáng của anh, hơn nữa bóng dáng quen thuộc này đã khắc sâu vào tâm trí của cô.
Tuy rằng mơ hồ, nhưng hình ảnh vẫn ăn sâu vào trong lòng cô, vừa thấy anh, cô luôn cảm thấy thật bi thương.
“Đào tiểu thư, nếu cô tiếp tục theo dõi tôi, tôi nhất định sẽ bắt cô về sở cảnh sát.” Ngao Húc Bang híp mắt, đe dọa cô.
“Tốt!” Đào Xán Xán lộ ra tươi cười ngọt ngào.“Tôi cũng muốn ở trong máy điều hòa, uống Côca, vừa vặn có thể ngồi xuống để cho tôi hỏi rõ ràng.”
“Cô......” Anh thấy cô cố chấp giống như đầu trâu, trí nhớ dường như lại trôi tuột trở về, luôn kiên trì đi theo ở phía sau anh, sau đó tin tưởng, một ngày nào đó anh sẽ biến thành người tốt.
Anh hỏi qua Đào Thế Đường, biết cô sau khi bị Đào ba ba đưa ra nước ngoài du học, đã bị tai nạn xe ở đó, não bộ đã bị thương nặng, mới có thể mất đi trí nhớ, gần như đã quên hơn phân nửa chuyện trước kia.
Tìm đã nhiều năm thời gian, cô miễn cưỡng nhớ tới một vài chuyện, duy nhất những chuyện liên quan đến anh, cô lại không nhớ đến.
Cũng tốt, cô không cần nhớ tới chuyện của anh, sẽ bớt hận anh một chút.
“Đi a!” Cô cười meo meo nói, mắt đẹp cong cong, hàng lông mi dày không ngừng chơm chớp.
“Cô thực phiền nha!” Anh thô ráp gầm nhẹ,“Đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì với cô, tôi sẽ lấy tội danh cản trở người thi hành công vụ để bắt cô đó.”
“Tôi chỉ là “Tiện đường” Đi theo phía sau anh, cũng không có làm chuyện gây rối gì ảnh hưởng đến anh nha!” Vẻ mặt cô vô tội nói.
Ngao Húc Bang mím chặt môi, còn muốn nói thêm cái gì đó đe doạ cô, lại thấy thân thể của cô khẽ lung lay, anh không kịp suy nghĩ nhiều đã vươn cánh tay rắn chắc, đón lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô vào trong lòng anh.
“Xán Xán, cô làm sao vậy?” Anh nóng vội hỏi.
“Nóng quá.” Trước mắt cô tối sầm, hai chân cô đứng không vững nữa, thản nhiên nói:“Không sao,anh còn có công việc cần phải làm, đừng để tôi làm chậm trễ anh, tôi có thể đi......”
Anh thấy cô tuy rằng đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh lẽo, nhịn không được tăng thêm sức lực trên cánh tay “Cô ngu ngốc sao? Rõ ràng cô không thể phơi nắng, tại sao còn muốn đi theo tôi?”
“Anh......” Biết tôi không thể phơi nắng sao? Nghi hoặc của cô vẫn chưa hỏi ra miệng, thì một trận tối sầm ập đến làm cô mất đi ý thức.
“Xán Xán!”
Xán Xán.
Đúng vậy, cô tên Đào Xán Xán, năm nay mười lăm tuổi, là một cô gái xinh đẹp khí chất ai gặp cũng yêu. Từ nhỏ gia cảnh khá giả, lại là con gái một trong nhà, có anh trai hơn cô mười hai tuổi hết mực yêu chìu cô, ngay cả ba ba cũng xem cô như hòn ngọc quý trên tay.
Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tròn trịa, thân thể cô tuy rằng hơi nhỏ gầy, nhưng một trắng che ba cái xấu,đôi mắt to sáng ngời, cùng với sống mũi cao thẳng, bộ dáng xinh đẹp lại động lòng người.
Cô có được gia thế tốt lại được dạy dỗ đàng hoàng, còn có di truyền năng khiếu âm nhạc được di truyền từ mẹ, tương lai phát triển không có giới hạn.
Nhưng ước mơ của cô không phải là giáo viên dạy đàn dương cầm, cũng không muốn làm một nữ huấn luyện viên uy phong lẫm lẫm, năm cô mười tuổi đã thầm ước nguyện, cô muốn làm một bác sĩ ngoại khoa.
Vì sao vậy?
Tất cả đều là vì người này rất hay bị thương ―
“Đào Xán Xán, em nhẹ tay một chút được không?” Cậu bé to con sung sức hai mươi tuổi, nhìn cô cố ý tăng thêm lực đạo, lau cồn i-ốt ở trên miệng vết thương của anh, khó chịu kêu to.
“Anh thích đánh nhau như thế, thì không cần phải sợ đau a!” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, mày liễu thanh tú khẽ cau.
Cô nhìn thấy trên tay anh, trải dài những vết thương lớn nhỏ không đồng đều, nhịn không được thở dài một hơi, nhưng nhìn thấy chiếc đồng hồ màu lam có hình hoạt hình, mày không khỏi hơi chút thả lỏng.
Không nghĩ tới đồng hồ mà cô tặng anh, còn mang ở cổ tay của anh.
“Ai bảo anh bị thương!” Cô đã sắp biến thành tiểu y tá, bên trong tuí sách đều tràng bị đầy đủ loại dược phẩm cấp cứu, chứ không phải giống như những cô gái cùng tràng lứa của cô, chứa kem dưỡng da hoặc đồ tràng điểm.
“Vết thương nhỏ, không đáng bận tâm. Em đi học nhanh đi, nếu không ba em sẽ mắng tôi dạy hư em.”
Anh đem tất cả dược phẩm đều nhét vào túi sách của cô, thô lỗ cầm lấy cánh tay của cô, bước về hướng trường học của cô.
“Khoan......”
“Kêu cái gì!” Anh nhịn không được quay đầu, trừng cô liếc mắt một cái.“Em chỉ mới học trung học, dám trốn học sao? Hơn nữa em là cô gái được dạy dỗ nghiêm ngặt, trốn học bị cảnh cáo là chuyện mất mặt đến mức nào.” Ở trong lòng anh, cô vẫn luôn luôn hoàn mỹ không tỳ vết, bởi vậy không thể để cho cô có bất kì vết nhơ nào.
“Vậy còn anh?” Thanh âm của cô tinh tế mềm nhẹ, giống âm điệu tao nhã, thẳng tiến vào lòng anh.“Năm nay anh rốt cuộc có thể tốt nghiệp hay không?”
“Liên quan gì đến em!” Sắc mặt anh nóng hồng, cũng may làn da ngăm đen, nhìn không ra.“Tôi có thể tốt nghiệp hay không cùng chuyện em trốn học hay không là hai chuyện khác nhau,em đừng đem tôi nói nhập làm một nha!”
“Không được sao?” Cô nắm chặt lấy tay anh.mười ngón tay đan xen vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, ấm áp, thực thoải mái.“Không phải anh thường hay nói với người khác là tôi thuộc về che chở của anh sao? Còn có thể phân anh hay tôi sao?”
“Tại sao lại không thể?” Anh lạnh lẽo hừ một tiếng.“Em là Đào gia đại tiểu thư nha! Nếu em có sơ xuất gì, anh trai em nhất định sẽ bắn ૮ɦếƭ tôi, bằng không ba ba sĩ quan cao cấp của em, cũng sẽ lấy xe tăng nghiền tôi thành thịt nát.”
Cô nhịn không được bật cười,“Nào có khoa trương như vậy?”
“Có! Em đừng gây phiền toái cho tôi, ngoan ngoãn đi học đi, sau khi tan học không có việc gì thì về nhà sớm một chút, đừng đi những địa phương không đứng đắn tìm tôi, nghe được không?”
“Anh không đi những chỗ không đứng đắn đó lêu lổng, tôi sẽ không bởi vì tìm không thấy anh, mà chạy tới những nơi đó tìm anh a!” Cô trả lời nghiêm túc.
“×!” Anh dừng chân ở trước cửa trường học, xoay người trừng mắt nhìn cô.“Tôi không đến nơi đó, có cơm ăn sao? Em đừng theo tôi cò kè mặc cả! Tôi gần đây bề bộn nhiều việc, em không có việc gì đừng tới tìm tôi.”
“Không cơm ăn, tới nhà của tôi đi! Mẹ tôi nói đã lâu anh không tới nhà của tôi ăn cơm.” Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại.
“Đào Xán Xán, em đừng rầy rà nữa, đại tiểu thư không biết khó khăn của nhân gian như em, làm sao hiểu rõ hoàn cảnh hiện nay của tôi chứ?” Anh đem cô đẩy mạnh vào trường học, hoàn toàn không để ý bên cạnh nữ huấn luyện viên đối diện lấy ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ
“Nhưng là......” Cô không muốn nghe miệng anh lời thô tục, cùng với ngẫu nhiên nói ra những lời nói châm chọc, bởi vì thói quen.
Cô gần đây không quen nhất là, anh đã đẩy thẳng cô ra khỏi anh, thế giới của anh không bao giờ giống như trước đây để cho cô tùy ý ra vào nữa.
“Tôi phải đi.” Anh nhíu mày, thấy nữ huấn luyện viên đang định đi về hướng anh, khi*p một tiếng, xoay người rời đi.
“A......” Cô muốn gọi anh lại, nhưng là yết hầu như bị ai đó Ϧóþ nghẹn, làm sao cũng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng anh càng đi càng xa, thẳng đến biến mất.
“×(*)! Sợ đau cùng đánh nhau là hai chuyện khác nhau mà. Còn nữa, hiện tại đã sắp tám giờ, em còn không đi học sao?” Cậu bé tức giận nói, chỉ vào đồng hồ. (chửi bậy nha!)