Bầu trời xanh mát gần như trong suốt, những áng mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời xanh
Sáng sớm, trong một khu phố nhỏ tĩnh lặng. Đột nhiên, một âm thanh thô tục vang lên vang trời, năm tên thiếu niên cầm gậy gộc trong tay đang cắm đầu đuổi theo một cậu bé ở phía trước.
“Không được chạy! Có gan mày đừng chạy!” Một thiếu niên đang hò hét bằng tiếng Đài Loan, không ngừng rít gào.
Mẹ kiếp! Cậu bé ở trong lòng mắng thô tục, bước chân không hề ngừng nghỉ.
Nếu không phải hôm nay anh đột nhiên muốn xuống lấu uống một ly nước giải khát, bên người không có mang theo mấy tên đàn em, làm gì có chuyện bị đám nhãi ranh này đuổi theo bán sống bán ૮ɦếƭ vậy chứ?
Nhưng hiện nay tay anh không tấc sắt, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, hơn nữa vừa rồi sơ suất đã bị đánh mấy quyền, chẳng những mặt mũi bầm dập, ngay cả áo sơmi màu trắng đều dính máu tươi vào. Dáng vẻ hiện nay của anh đủ chật vật, giống như con chó nhỏ bị dồn ép.
“Còn chạy? Đừng để ông nội mày đuổi kịp, bằng không sẽ cắt ngang chân của mày.” Một thiếu niên khác lớn tiếng cảnh cáo anh.
Cậu bé chạy nhanh lẩn vào một một cái ngõ nhỏ, trước mắt xuất hiện một khu chợ truyền thống, âm thanh hò hét truy đuổi ở phía sau đã nhanh chóng bị âm thanh ồn ào này bao phủ.
Đông người là che giấu tốt nhất, đầu óc của nó xoay chuyển thật nhanh, vội vàng chạy nhanh vào chợ, hòa lẫn vào đám người, còn không quên quay đầu liếc mắt nhìn một cái, đám thiếu niên bất lương kia đuổi sát ở phía sau, làm sao cũng không thể tách khỏi bọn chúng.
Mãi đến khi anh chạy đã mệt, sắp thở không nổi, mới không thể không dừng chân lại.
Một đôi cánh tay trắng mịn như ngó sen bắt lấy cánh tay cường tráng của anh, dùng hết tất cả mọi sức lực lôi anh về phía sau.
Tâm cậu bé sinh cảnh giác, lập tức quay đầu, thấy một cô bé con nét mặt trong sáng nghịch ngợm, đang có ý định đẩy thân thể cao 175 của anh đẩy mạnh vào gian hàng nho nhỏ ở phía sau, còn lấy thân thể che anh lại.
“Suỵt......”
“Cô muốn làm cái gì?” Anh nhíu mày, hạ giọng, tức giận hỏi.
“Anh bị người xấu truy đuổi, em bảo vệ anh nha!” Cô cúi đầu nhìn anh, cười dài nói.
“Cô muốn bảo vệ tôi như thế nào?” Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi. Hiện tại muốn chạy cũng chạy không được.
“Suỵt......” Cô vươn ngón tay phấn nộn, để ở bên môi, vẫn như cũ tươi cười đầy mặt.
“Mẹ kiếp! Sao không thấy người?”
Năm tên thiếu niên bất lương dừng ở trước quầy hàng, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cô bé con đứng ở quầy bán hàng, mặt không đổi sắc.
“Ê, mày có nhìn thấy một thằng nhóc chạy ngang đây không?” Một thiếu niên thấy cô nhỏ tuổi liền hầm hét dọa nạt, cố ý đến gần cô.
“Không có.” Cô cười ngọt ngào, lắc đầu.
“Con oắt kia, mày đừng gạt chúng tao.” Thiếu niên giả bộ biểu tình hung ác, muốn đe doạ cô.
Một cảnh sát trẻ tuổi đi tới,“Bọn bay muốn gì?”
“Anh hai.” Tiếng nói của cô bé con vừa mềm vừa ngọt.
Nhóm thiếu niên bất lương toàn thân thoáng chốc cứng ngắc, lưng cứng đờ.
“Bọn chúng làm phiền em sao?” Vị cảnh sát trẻ tuổi khẽ, híp mắt, trừng mắt nhìn đám lưu manh nhỏ này, lạnh giọng hỏi.
“Không...... Không có.” Thiếu niên cầm đầu nơm nớp lo sợ nói, sau đó chạy trốn nhanh như chớp. Mấy thiếu niên khác cũng đi theo lập tức giải tán.
“Có phải em lại che dấu cái gì hay không?” Cảnh sát trẻ tuổi nhìn nhìn cô bé con, lại thăm dò nhìn phía sau quầy hàng.
Cậu bé mặt mũi bầm dập vừa vặn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh.
“Em vừa mới bảo vệ anh ấy.” Cô bé con mỉm cười ngọt ngào nói, tựa hồ không biết là làm như vậy có cái gì không đúng.
Cậu bé trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm vào cảnh sát trước mắt.
Cảnh sát, luôn luôn là khắc tinh của nó!
Sao nó lại xui đến như vậy? Thoát khỏi một đám quỷ phiền toái, lại gặp hung thần ác sát này.
Nhưng mà, nó không biết là, đoạn gặp gỡ này, đã sửa lại tương lai của nó......
Cảnh sát thích đánh người?! Không, lấy thuật ngữ của Ngao Húc Bang mà nói, cái này gọi là đang chấp hành công vụ. “Mày thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm, ngay cả trẻ vị thành niên cũng dám cưỡng Hi*p!”.
Ngao Húc Bang mặc áo thun ba lỗ màu trắng, bó sát Ⱡồ₦g иgự¢ dày rộng cùng chiếc bụng đầy cơ bắp, lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, hạ thân phối hợp quần jean màu trắng xanh, chiếc quần vừa vặn bao lấy đùi cùng chiếc ௱ôЛƓ rắn chắc hiện ra, đường cong thân hoàn hình mỹ.
Anh mày rậm mắt to, cái mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, chiếc cằm chẻ cương nghị, bộ dạng thực giống tính cách, hơn nữa làn da ngăm đen, thoạt nhìn không hề yếu đuối, ngược lại tăng thêm hương vị mạnh mẽ của người đàn ông, rất có phong độ của một người đàn ông. Nhưng ánh mắt của anh rất lợi hại, giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực, gần như muốn đốt cháy đối phương thành tro bụi.
“Hu...... A......” Trên mặt của phạm nhân bầm xanh, bầm tím, khóe miệng còn vương máu tươi, răng cũng bị rụng hết mấy cái, răng cửa lung lay sắp rơi ra ngoài, gần như bị đánh thành đầu heo.
“A? Nha cái gì mà a?! Tiếp tục a nữa tao sẽ đánh mày đánh thành tổ ong.” Ngao Húc Bang theo thói quen đem phạm nhân cưỡng Hi*p giống như bao cát, nắm đấm giống như hạt mưa liên tiếp không ngừng giáng vào người hắn ta.
Ngao Húc Bang đã được sự huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, bên trong phòng hỏi cung vang ra tiếng vang va chạm ầm ầm, giống như đang ở bên trong phòng luyện võ.
Chỉ chốc lát sau, trong ánh sáng mờ nhạt từ trong phòng hắt ra có lẫn cả mùi máu tươi, trên mặt đất cũng vương vãi vết máu.
“Tôi...... Tôi sai lầm rồi, van cầu anh...... Đừng đánh nữa, cứu...... Cứu mạng!” Phạm nhân bị đánh ngã trái ngã phải, vẫn muốn tìm đường để tháo chạy, bất đắc dĩ lại chỉ có thể thối lui đến một góc.
Ngao Húc Bang lắc lắc vai, Ϧóþ Ϧóþ cổ tay, tiếng vang lên răng rắc, mu bàn tay còn toát ra rất nhiều gân xanh.
“Tao hỏi mày, khi đó cô bé ấy có van xin mày hay không?” Anh giận dữ hét to, cúi đầu nhìn mặt phạm nhân vô cùng thê thảm kia.
“Có......” Phạm nhân không ngừng gật đầu.
“Vậy cô bé có van xin mày đừng cưỡng Hi*p cô bé hay không?” Ánh mắt Ngao Húc Bang lạnh lẽo đến cực điểm.
“Có......” Hai mắt phạm nhân di chuyển theo nắm đấm của anh.
“Vậy cô bé có mở miệng cầu mày buông tha cô ấy hay không?” Hai mắt anh chợt tắt, gằn từng tiếng chất vấn.
Nước mắt cùng nước mũi phạm nhân hòa lẫn vào nhau, run rẩy nói: “Dạ...... Có......”
“Vậy......” Anh đi đến trước mặt phạm nhân, ngồi xổm xuống, khuôn mặt tục tằng chậm rãi gần sát phạm nhân, “Mày có buông tha cô ấy không?”
Phạm nhân còn không kịp mở miệng, má phải đã bị một trận lửa nóng, thân mình ngã về bên trái, thiếu chút nữa bay ra ngoài.
“Mày chẳng những không có buông tha cô ấy, còn cưỡng Hi*p cô ấy, sau đó Gi*t cô ấy, còn định phân thây cô ấy, mày có còn là người sao?” Ngao Húc Bang hai tay nắm chặt thành quyền, hung tợn trừng mắt nhìn phạm nhân.
“Đúng...... xin lỗi...... xin lỗi......” Toàn thân phạm nhân phát run, giống như con tôm co mình lại hết mức có thể.
“Là tôi không đúng, van cầu anh đừng đánh nữa...... Van cầu anh...... Tôi muốn kí tên......”
“Lúc trước người bị hại van xin mày, sao mày không buông tha cho cô ấy? Hiện tại người đã ૮ɦếƭ, mày nói tiếng xin lỗi là có tác dụng sao? Cô ấy mới mười lăm tuổi, sao mày có thể tán tận lương tâm đến như vậy?” Anh lấy mũi chân hung hăng đá vào bụng phạm nhân, nổi giận gầm lên một tiếng, cầm lấy thứ gì đó bên cạnh ném vào tên kia. Trong phòng hỏi cung thỉnh thoảng truyền đến tiếng đổ vỡ, tiếng va đập cùng với tiếng khóc thét của phạm nhân.
(+.+! Các bác thông cảm, anh nì có mối thù với mấy thằng cưỡng Hi*p, vì mấy thèng này mà cuộc đời anh khổ ải ạ, hồi sau sẽ rõ.)
Ngồi ở trong văn phòng, Cục trưởng Uông Đào cúi đầu nhìn đồng hồ, “Thời gian sắp đến.”
“Đợi một phút nữa.” Một người dàn ông mang mắt kình viền vàng,mặc u phục màu đồng, ngữ khí vững vàng nói.
Không đến bốn mươi tuổi, Uông Đào khẽ cau đôi mày rậm, “Cậu xác định sẽ không gây tai nạn ૮ɦếƭ người chứ?”
Mạc Vô Lãng cười lạnh một tiếng, “Cho dù Húc Bang không đánh ૮ɦếƭ nó, tôi cũng sẽ bỏ tù nó cho đến ૮ɦếƭ.”
Uông Đào gãi đầu, nhún nhún vai, không có áp dụng động tác gì, đuôi mắt liếc về hướng cạnh cửa.
Vì duy trì mặt mũi Cục trưởng, ông phải giả bộ gặp nguy không loạn, đỡ phải bị luật sư trước mắt này chế giễu.
Sáu mươi giây trôi qua rất nhanh, cửa gỗ của văn phòng cục trưởng bị dùng sức đẩy ra.
“Mẹ kiếp!” Ngao Húc Bang bước vào, lắc lắc đầu, vươn vai lắc lắc cổ. “Đánh thằng súc sinh này thật sự là ô uế tay của tôi, máu mũi còn văng lên mình của tôi.”
“Người đã ૮ɦếƭ sao?”
“Vẫn chưa.” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘xuy’ một tiếng. “Thật sự là tai họa lưu lại ngàn năm, đang ở bên trong la hét muốn gặp luật sư. Cho nên, đổi anh lên sân khấu.”
Mạc Vô Lãng đẩy kính mắt viền vàng trên mũi, cầm lấy túi hồ sơ, bước chân vững vàng rời khỏi văn phòng.