Thi đình đã định vào ngày 5 - 6 tháng 3, sấm xuân chợt nổi lên, cảnh tỉnh động vật ngủ đông. Nông canh bắt đầu bận rộn, tỏ rõ một mùa thu hoạch. Nhóm cống sĩ cũng bắt đầu bôn ba khắp nơi, nhất thời sẽ bắt đầu thi đình, trở thành đề tài nóng bỏng trong triều đình.
Ngày hôm đó, sau cơn mưa trời lại sáng. Trời trong xanh, Hoàng đế thay cẩm bào nặng nề, chỉ mặc một bộ thường phục màu đen thêu mười hai hoa văn khác nhau[1] mang theo thái tử, Hách Liên Du và mấy vị Thái Phó học sĩ dạo ngự hoa viên. Trong vườn mẫu đơn mềm mại đẹp đẽ, chạm nhẹ tay cũng làm rung rinh cánh hoa. Gần đây Hoàng đế hao gầy rất nhiều, nhưng tinh thần lại tốt, khiến cho mấy vị Thái Phó làm thơ tận hứng, một đường quân thần trò chuyện với nhau thật vui, mới vừa trầm ngâm: "Các khanh cho là, ra đề thi gì thì thỏa đáng?"
Thái Phó nói: "Thần cho là nên ra đề trường thi, quan hệ nghiêm trọng, đề mục thi hương đã không câu nệ kiêng kỵ, nên không thể ra đề thường dễ nghĩ đến."
Hoàng đế cười không đáp, nói: "Thái tử nghĩ sao?"
Thái tử vội cung kính chắp tay: "Nhi thần cho là Thái Phó nói rất đúng. Dùng đề thi vấn đáp, không câu nệ quy cũ, ta sẽ lấy ý tưởng để đánh giá." Trên người hắn mũ mão đỏ tươi đâu ra đấy, cúi đầu liễm cúi mắt, một ít tóc đen tôn lên mặt ngọc mắt phượng, quy củ lại ít sức sống. Nụ cười của Hoàng đế cứng lại, xoay mặt qua, cười nói: "Hôm nay Tử Thanh lại trầm tĩnh rất nhiều, ý ngươi ra sao?"
Trên mặt Hách Liên Du mang nụ cười vô cùng nhạt: "Thần thiết nghĩ, đề mục trường thi, cần nhân tài hiểu rõ thời vụ, cần quan tâm tình hình chính trị đương thời, tham thảo đạo trị quốc mới đáng trọng dụng."
Một câu phá đá kinh trời, đám người Thái Phó đều biến sắc, một học sĩ kinh ngạc nói: "Cống sĩ nói đạo trị quốc, lỡ như hồ ngôn loạn ngữ, vượt qua phạm thượng thì biết làm thế nào cho phải?" Hoàng đế nghe vậy cười nói: "Người trẻ tuổi, rốt cuộc lớn mật hơn chúng ta." Mọi người nghe giọng nói của ông, hơi than thở, rồi lại phụ họa: "Thánh thượng anh minh, Hách Liên Đại nhân tuổi trẻ tài cao..." Chỉ có Thái Phó nặng nề hừ một tiếng, thái tử mặt không chút thay đổi xuôi tay mà đứng.
Bầu trời trong suốt xanh thẳm, đưa mắt nhìn tường đỏ ngói xanh, quỳnh lâu ngọc vũ, phong cảnh cực thanh tao, chợt nghe thanh âm mềm giòn dễ vỡ của một người con gái: "Tỷ tỷ, người viết cái gì, muội không hiểu được." Nghe như là một thiếu nữ kiều tiếu linh động, lời nói mềm ngọt dễ nghe, khiến trong lòng người mềm mại.
Có người nhàn nhạt đáp nàng: "Bất quá là mấy chữ, muội đừng để ý đi chơi đi." So sánh với cô gái kia, thanh âm này thanh nhuận cao ngạo, như ngọc châu ᴆụng nhau, vừa tựa như ngọc luyện từ nước, mang theo một luồng gió mát thẳng tắp tiến ᴆụng vào trong lòng người.
Tào Đức nghe tiếng nói cau mày, đang muốn bảo người đi xem, Hoàng đế giơ tay lên ra hiệu ngừng, lóng tay ngưng thần, trên mặt lại có chút ít hoảng hốt. Mọi người thấy thế, lập tức nín thở, mười ngón tay của Hách Liên Du đan nhau, thần sắc ẩn ở trong bóng tối, ánh mắt thâm trầm.
Trong vườn chỉ còn lại yên tĩnh.
Chợt nghe một tiếng "A" duyên dáng kêu to, Hoàng đế không biết chuyện như thế nào, khẽ ghé mắt, lại nghe cô gái kia nói: "Bay rồi, muội đi nhặt lại." Mọi người ngước mắt, quả thấy một tờ giấy trên trời, theo gió bay xuống, rơi đúng bên chân Hoàng đế. Tào Đức hai tay nâng đưa lên, chỉ thấy trên giấy dầy đặc chữ thanh tú. Hoàng đế tiện tay nhặt trong lòng bàn tay, liếc mắt nhìn đầy hứng thú, hơi ngẩn ra, chợt thần sắc nghiêm túc.
Mọi người không biết viết cái gì, thấp thỏm không dám nói loạn.
Lại thấy một thân ảnh cung trung màu đỏ từ bụi hoa chạy đến, vui vẻ nói: "Ở chỗ này nè." Không nghĩ bắt gặp thánh giá, dọa cho sợ đến trên mặt trắng bệch, ngập ngừng mở miệng: "Phụ hoàng..."
Hoàng đế mới ngẩng mặt, thấy nàng một thân địch y màu đỏ, nổi bật lên mặt như trăng sáng. Một đôi con ngươi như nước mùa thu, nhìn như nai con, đã lâu không gặp nàng, lúc này lại trông hơi gầy. Giọng nói Hoàng đế bất giác mềm nhũn: "Diệu nhi? Ngươi tới đây làm gì?"
Diệu Dương đang muốn đáp, liền nghe một tiếng: "Tìm được không?"
Lời còn chưa dứt, một người áo dài quanh co, trang sức leng keng, từ vườn hoa khoan thai đi tới. Quanh thân như có ánh sáng không thể nhìn gần, cả vườn mẫu đơn cũng tức thì mất sắc. Mọi người bị diễm sắc bất thình lình làm khi*p sợ, nhất thời trời đất đều trở nên tĩnh lặng. Tất cả thất thần nhìn nàng. Nàng không nghĩ gặp gỡ thánh giá, trong mắt ngoài lóe lên kinh ngạc không còn gì khác, lả lướt khom người thi lễ: "Nhi thần Lâm Quan ra mắt phụ hoàng."
Lâm Quan? Lâm Quan!
Thái tử phút chốc ngẩng đầu nhìn thẳng, nơi nơi tươi đẹp, ngay sau đó chìm trong buồn bã sầu lo. Thần sắc của Hách Liên Du cũng là khi*p sợ, chợt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy.
Thần sắc Hoàng đế chấn động, quan sát quanh thân nàng, bộ cẩm y kia ông còn nhớ, Chiêu Dương chê eo gầy. Lúc đó ban thưởng, ông thuận miệng liền thưởng Thù Ly cung, không ngở mặc ở trên người nàng lại thanh tao như vậy. Ông cũng nhớ trên mặt nàng có vết sẹo, đứa nhỏ này, xấu xí khiến cho người ta kinh mắt, giờ đẹp lên lại có chút không thể tin: "Ngươi là Lâm Quan?"
Bên mép Thượng Quan Mạn mỉm cười nhạt nhẽo, mọi người chỉ cảm thấy vui mắt. Đứng ở cuối gió, trên người nàng có mùi thơm ngát như lan, lan tỏa khắp xung quanh, chợt cảm thấy như say, chỉ nghe nàng nói: "Phụ hoàng nói đùa, nếu nhi thân không phải Lâm Quan, vậy ai mới là Lâm Quan."
Mọi người lúc này mới hồi thần, nàng chính là Lâm Quan Đế Cơ, nữ nhi của Cố Sung Viện, người ở lãnh cung mấy năm, thường gọi Đế Cơ vô danh. Trong lòng cũng đại chấn. Ai cũng nói Chiêu Dương xinh đẹp không người nào sánh bằng, hôm nay vừa gặp, tên khuynh quốc chỉ có thể dành cho Lâm Quan.
Hoàng đế cũng cười, phất phất tay: "Đây là ngươi viết?" Thượng Quan Mạn cúi mắt, không nói được lời nào, trong mắt Hoàng đế thay đổi: "Lần này trẫm không phạt ngươi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Chuyển tay đưa cho Tào Đức. Tào Đức ở bên cạnh hắn phục vụ nhiều năm, trước mọi người nghe một câu trách móc nặng nề, hắn đã sớm phát hiện nụ cười bên mép Hoàng đế, cầm tờ giấy tự mình giao cho Thượng Quan Mạn: "Điện hạ xin cầm lấy."
Tào Đức tự mình đưa vật, đây là phân lượng cỡ nào, khiến mọi người ồn ào bàn tán. Hoàng đế đột nhiên liếc mắt nhìn Diệu Dương, nàng vẫn đứng ở bên người Thượng Quan Mạn, vẫn là thần thái điềm đạm đáng yêu, ôn hòa nói: "Diệu nhi dạo gần đây trông gầy, sau này bảo ngự thiện phòng làm chút đồ ăn đưa đến... trong Thù Ly cung đi." Tào Đức vội cười nói: "Nô tài tuân lệnh." Thánh giá đi trước, Tào Đức cũng vội đuổi theo sau. Thái tử chần chừ quay đầu lại, lên tiếng gọi: "Thập nhị muội." Đúng lúc Hách Liên Du cũng từ trong đám người quay đầu lại, làm như cách sông trông thấy ánh sao lấp lánh, những người khác lại ở dưới ngọn đèn tàn. Ánh mắt Thượng Quan Mạn như hàn đàm, hờ hững quét qua Hách Liên Du, cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng với thái tử.
Có người gọi hắn: "Đại nhân?"
"Uh" Hách Liên Du xoay mắt, là một học sĩ tam phẩm, chỉ nghe học sĩ kia cười nói: "Lời bàn vừa rồi của Đại nhân, hạ quan thật bội phục..."
Hắn không chút để ý nghe, quay đầu lần nữa, chỉ thấy biển hoa như sóng di động, người đã không còn ở đây.
Hai người trở về điện. Diệu Dương khó nén vui mừng: "Tỷ tỷ, phụ hoàng sẽ cho muội đi gặp mẫu thân sao?" Gương mặt nàng sáng trong, vốn là vô cùng xinh đẹp khả ái, lúc này vẻ mặt tràn đầy vẻ vui mừng thật chói như ánh nắng, Thượng Quan Mạn không khỏi mỉm cười: "Ta sẽ tìm thời cơ thích hợp, cố gắng chờ một chút."
Thần sắc Diệu Dương tối sầm lại, chợt cười: "Vừa rồi phụ hoàng cười với muội, lần trước người rất hung dữ với muội."
Hai người đã vào viện, trong viện cành lá cây bạch quả giản ra, thanh âm xanh dày. La cô trở ra điện, chỉ giật mình như ở nơi nào: "Điện hạ, người đây là..."
Nàng ăn mặc cao quý, xinh đẹp không thể nhìn gần.
Cố Sung Viện và Thù Nhi trước sau ra điện, đều là ngẩn người tại đó. Thượng Quan Mạn cũng không giải thích, đang chần chừ, ngoài viện lại có một tiếng thông bẩm thật dài. Cố Sung Viện nhìn Thượng Quan Mạn một cái, ra trước viện nghênh đón. Người đến là Diêu Hỉ, cầm phất trần trong tay cười ôn hòa: "Lão nô ra mắt Sung Viện."
Cố Sung Viện vội làm lễ ra mắt, quét thấy các nội thị đang cầm trong tay khay ngọc màu sắc rực rỡ, kinh ngạc nói: "Đây là..."
Diêu Hỉ cười ánh mắt cũng híp lại thành đường: "Lão nô chúc mừng chủ tử, rốt cục khổ tẫn cam lai."
Cố Sung Viện càng không hiểu, chỉ nghe Diêu Hỉ cười nói: "Thánh thượng hồi cung liền kêu ngự thiện phòng tặng canh Các Sắc Bổ. Tuy danh nghĩa là của Diệu Dương Điện hạ, nhưng lại gọi người đưa đến Thù Ly cung. Chủ tử còn ước lượng không tới dụng ý trong đó sao. Ở trong cung này, trừ Hoàng hậu có đãi ngộ như vậy, Sung Viện là thứ hai đó."
Cố Sung Viện chỉ bị lời này của ông kinh ra một thân mồ hôi lạnh, thất thanh nói: "A Ông chỉ giáo cho."
"Mẫu thân." Thượng Quan Mạn nhỏ giọng tới gần Cố Sung Viện, nhẹ nói: "Con đã đi tìm ông ấy." Thân thể Cố Sung Viện chấn động, cũng không nhìn nàng, thân thể chẳng qua hơi run rẩy. Thượng Quan Mạn vội bắt được cổ tay bà: "Con nghĩ phụ hoàng nhìn thấy con, chắc chắn là nhớ tới người lúc còn trẻ, nhất định sẽ đối xử tử tế với chúng ta." Cố Sung Viện chẳng qua là cắn môi, Thượng Quan Mạn nhẹ giọng cầu khẩn: "Mẫu thân..."
Cố Sung Viện lại rơi lệ: "Ta có mặt mũi nào trách con, rốt cuộc là tự ta không còn dùng được, khiến con phải đi tranh giúp ta."
Diêu Hỉ thấy hai người thần sắc ưu tư, nào có nửa phần sắc mặt vui mừng tạ ơn, vội nói: "Sung Viện cao hứng quá hóa hồ đồ sao, còn không mau tạ ơn." Thượng Quan Mạn giấu thần sắc mỉm cười: "Làm phiền A Ông đi một chuyến."
Trong viện cành lá thanh thúy, hành lang đỏ điêu khác, chiếu da thịt nàng như tuyết. Diêu Hỉ lấy làm kinh hãi, chợt vui mừng cười: "Điện hạ thông minh, nghĩ thông cũng tốt." Khoát tay một cái, nội thị theo thứ tự vào điện. Thượng Quan Mạn và La cô giữ hắn, Diêu Hỉ chỉ nói phải trở về phục mệnh rồi dẫn chúng nội thị đi.
Tâm tình Diệu Dương thật tốt, cũng không biết từ nơi nào tìm được tuyến cầu[2] , đang chơi đùa với con chồn trắng kia thật vui. Dưới cửa tràn đầy tiếng cười như chuông bạc của nàng. La cô đối với việc trong điện đột nhiên xuất hiện con chồn trắng rất không an lòng, nhìn cặp mắt màu lam kia liền cảm giác sợ sợ, muốn đuổi ra ngoài. Diệu Dương lại bảo vệ hết mực, nửa bước cũng không để cho bà đến gần. La cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tuỳ nàng.
Tháo xuống vật trang sức nặng nề, Cố Sung Viện đẩy Thượng Quan Mạn tới bên cạnh gương đồng trang điểm. Theo nàng ngồi xuống, cầm lược cẩn thận chải tóc cho nàng. Ngoài cửa sổ ánh sáng dời đi, lướt qua nước sơn đỏ khắc hoa, soi sáng lớp áo ngoài bằng gấm bạc thêu chữ thọ của Cố Sung Viện trong gương đồng. Hình ảnh càng nhìn không rõ. Nàng làm như khi còn bé, xoay người lại nhào tới trong иgự¢ bà, mặt dán vào hoa văn mịn phập phòng, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân có trách hài nhi không?"
Cố Sung Viện chẳng qua là mỉm cười: "Ta cũng đã nghĩ thông rất nhiều, Hồng Phi đã bị bắt, nếu chúng ta không dùng sức, liệu ai có thể cứu hắn ra ngoài. Đứa bé Diệu Dương kia cũng đáng thương, nếu con không giúp nàng, ai còn có thể kéo nàng một cái." Dừng một chút, lại nói: "Nếu phụ hoàng con quả thật thương yêu con, cũng có thể sẽ gả cho người tốt, không bị người khi dễ."
Nàng không kìm hãm được ôm chặt eo nhỏ nhắn của Cố Sung Viện, cũng là cười: "Mẫu thân vẫn muốn cho hài nhi gả ra ngoài."
Cố Sung Viện than thở chải tóc thay nàng: "Nếu Diệu Dương nguyện ý, ta cũng muốn nhận nàng, cùng con gả đến chỗ thật tốt."
Thượng Quan Mạn mỉm cười, đem mặt tựa vào trên áo bà, nhiệt độ của bà cách xiêm áo lộ ra, thật ấm.
Ngoài cửa điện lại có một hồi tiếng bước chân lộn xộn, dường như có người đá văng cửa mở ra. "Rầm" một tiếng, Thù Nhi sợ hãi kêu liên tiếp, La cô cũng bị hù doạ thất thanh: "Có chuyện gì vậy?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Mười hai hoa văn khác nhau: Hán Việt là thập nhịChương văn, vốn là 12 mẫu hình khác nhau, nhưng cũng quy định rõ ràng là 12 mẫu nào, chứ không phải lấy đại. Đây là 12 mẫu hình đó:
[2] Tuyến cầu: cầu đan hồi xưa, dùng chỉ dày đan, hình dạng thế này
Thái tử giận đùng đùng ngồi ở trên băng đá trong viện, mặt đen như sắt, mắt thấy hai người đi ra ngoài đón, đanh mặt gật đầu với Cố Sung Viện. Cố Sung Viện đáp lễ, cười nói: "Thái tử Điện hạ tới." Thái tử "Ừ" một tiếng. Bất quá khách sáo mấy câu, Cố Sung Viện liền tránh vào trong điện.
La cô chế nhạo hắn: "Điện hạ, mới vừa rồi nóng nảy như vậy, lúc này ngài có lời gì cần nói."
Thượng Quan Mạn khẽ cáu: "Cô cô!"
La cô cười vỗ vỗ tay: "Thôi thôi, ta đi pha trà cho các người." Diệu Dương lôi kéo con chồn trắng cười hì hì thi lễ: "Thái tử ca ca." Thái tử và nàng cũng không thân, nên chỉ khách khí một chút. Diệu Dương tuy là tính tình tò mò, nhưng Ngô Sung Viện gặp nạn khiến cho nàng có vài phần khéo léo hơn trước đây, thấy thái độ của thái tử xa cách, cũng không tiện quấy rối hắn, lại đến một bên chơi.
Xem chừng Diệu Dương không nghe được, thái tử cau mày mở miệng: "Hiện tại tránh còn không kịp, muội lại ở chung với nàng, không phải là tự tìm phiền toái sao?"
Thượng Quan Mạn hơi không vui: "Đều là muội muội nhà mình, lời này của tam ca rất bất công."
Sắc mặt thái tử khẽ cứng lại, giương mắt chỉ thấy Thượng Quan Mạn áo tơ trắng tóc đen, váy dài uốn lượn, đứng thẳng tắp ở một chỗ.
Hắn ngồi trên băng đá thuận hướng gió, cảm thấy mùi hương thơm say người, lại không dám nhìn thẳng, xoay đầu nói: "Muội hôm nay..." Cũng không biết sao liền tức giận, nói: "Kỳ thi đình sắp tới, từ xưa đã có truyền thống Đế Cơ gả Trạng nguyên lang, muội lại cố tình đi gặp phụ hoàng lúc này!" Nói đến đây, hắn càng tức giận, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt trừng trừng, một bộ dáng tức sùi bọt mép. Thượng Quan Mạn nghe vậy không khỏi bật cười: "Ra là vì chuyện này." Nàng khẽ ngửa mặt, cười như không cười: "Ta cảm thấy Trạng nguyên lang cũng tốt lắm, Tam ca nghĩ ta có thể gả cho loại người nào?"
Thái tử bật thốt lên: "Không được! Cô không cho phép!"
Thượng Quan Mạn ngẩn ra, chợt cười, đúng lúc La cô bưng trà ra, nghe vậy cười nói: "Điện hạ không cho phép, vậy phải tới lúc nào mới có thể gả?"
Thái tử nhìn về nơi khác, trầm giọng nói: "Thập nhị muội, hiện tại phụ hoàng có thể cho muội những gì, ngày sau ta có thể cho muội gấp bội, muội cần gì... ."
Thù Nhi ở một bên cười ha ha: "Điện hạ, nếu vậy Điện hạ của chúng ta đã là hoa vàng ngày mai, người nào còn muốn nữa, ngài đây không phải là đang làm trể nãi Điện hạ của chúng ta sao?" Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, thái tử bỗng nhiên lạnh lùng nhìn nàng. Hắn từ trước đến giờ đối nàng ôn hòa, đột nhiên mắt lạnh nhìn, chỉ dọa cho Thù Nhi sợ đến tay chân lạnh như băng, run rẩy không dám nói. Thái tử lại cúi đầu, áo bào đỏ sẫm ở cành lá um tùm, chỉ thấy tiêu điều. Hắn vẫn lẩm bẩm: "Cho dù muội có lúc hoa tàn ít bướm, ta cũng..."
Thượng Quan Mạn thấy hắn lầm bầm lầu bầu ở đó, nhớ tới mấy ngày nay hắn cũng rất là khổ sở, mấy roi kia của Hoàng đế nhất định là khiến cho tâm hắn bị thương. Hắn khuynh tâm với Huyên cô nương kia, mà nàng nay lại biến thành mẫu phi của hắn, lòng hắn cũng đã bị ép đến cạn khô, không còn hy vọng. Hắn và Thái Tử Phi bằng mặt không bằng lòng, ngay cả người bên cạnh để nói chuyện cũng không có, nhớ tới thật không khỏi đau lòng, ôn nhu nói: "Ta tự có đạo lý của ta, Tam ca chớ lo lắng."
Thái tử đang xuất thần, nghe vậy chỉ cảm thấy hơi thở của nàng ở ngay cạnh, thơm ngát phất đến trên mặt. Thân thể thái tử bỗng nhiên chấn động, vội đứng dậy, liên tiếp lui về phía sau ba bước. Đôi con ngươi trong suốt của Thượng Quan Mạn kinh ngạc nhìn hắn, hắn đỏ mặt nói: "Cô còn có việc... Đi trước đây." Cũng không nhìn nàng, ra khỏi viện như trốn.
La cô "phì" bật cười: "Trước mắt mọi người nhìn hắn rất có dáng thái tử, sao đến Thù Ly cung lại luôn chật vật như vậy."
Đều nói không ngủ thì ít đẹp, Hà Hoàng hậu ăn trưa xong liền nghiêng qua trên sạp mỹ nhân chợp mắt một chút. Trong Phượng Tê điện yên tĩnh không tiếng động chỉ nghe thanh âm mềm mại của hoàng anh hót dưới hành lang điêu khắc. Ngủ thẳng một nửa, chỉ nghe tiểu cung nữ tụ ở dưới mái hiên nói chuyện, ong ong làm cho đau tai, nhắm hai mắt nắm lên một đồ vật trên giường liền ném qua: "Thật là to gan, dám xuyên tạc ở chỗ Bổn cung!"
Tiếng vỡ vụn chói tai vang dội trong điện, tiểu cung nữ bị dọa cho sợ đến vào điện xin tội, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Hoàng hậu nương nương tha mạng."
Đang muốn xử trí các nàng, bóng dáng đỏ tươi từ ngoài chạy gấp vào điện, thẳng kêu: "Mẫu hậu..." Hà Hoàng hậu trợn mắt một cái, nhóm cung nữ nhìn thấy như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Bức rèm che từ trân châu đan lại mà thành va chạm đinh đang. Chiêu Dương như một đoàn lửa, nung đỏ màn gánh vàng thêu loan phượng giương cánh trong điện. Hà Hoàng hậu khẽ cau mày: "Có chuyện gì, khiến con gấp thành bộ dáng này."
Chiêu Dương đổ mồ hôi dầm dề, hai gò má tức giận ửng đỏ: "Chẳng lẽ mẫu hậu không nghe nói sao, trong cung cũng truyền khắp rồi, nói tiện tỳ Lâm Quan đó có tiên nhân tương trợ, một đêm khuynh thành. Còn nói đệ nhất mỹ nhân thiên hạ này không phải là nàng thì còn ai, vậy ta là cái gì?" Hà Hoàng hậu không nhúc nhích tựa tại trên giường. Chiêu Dương vội vàng tiến lên kéo ống tay áo của bà, nặng nề kêu lên: "Mẫu hậu!"
"Câm miệng!"
Hà Hoàng hậu đột nhiên hất nàng ra, lạnh lùng một tiếng. Trâm cài trên trán bà run rẩy, sáng ngời ở giữa lông mày, chỉ thấy ánh mắt lạnh hung ác thoáng qua trong ánh sáng trắng. Chiêu Dương cả kinh nhất thời mặt trắng bệch đứng ở trước giường. Sắc mặt Hà Hoàng hậu đanh lại, sửa lại tay áo bị nàng nắm nhăn một chút, quay mặt phân phó: "Bưng trà quả cho Điện hạ giải mồ hôi."
Bên cạnh có một tiếng cung kính: "Vâng"
Lúc này Hà Hoàng hậu mới xoay mặt nhẹ trách mắng: "Con thật là thiếu kiên nhẫn."
Chiêu Dương hầm hừ ngồi xuống trên ghế gấm bên cạnh sạp mỹ nhân[1] , nói: "Nữ nhi có thể nào giữ được bình thản, phụ hoàng lâu như vậy chưa tới Phượng Tê cung, ngay cả Càn Khôn Điện cũng không cho con đến, lại ngày ngày để cho nữ nhân bẩn đó ở bên cạnh..." Lại thấy sắc mặt Hà Hoàng hậu âm lãnh, chỉ bị dọa cho sợ đến không dám nói nữa, ngập ngừng nói: "Mới thu thập một Ngô Sung Viện, hiện tại Lâm Quan đó lại dám gây sóng gió, ngộ nhỡ phụ hoàng sủng Cố Sung Viện lại, phụ hoàng càng không tới nơi này." Nàng cẩn thận kéo tay áo Hà Hoàng hậu lắc lắc: "Mẫu hậu, người suy nghĩ biện pháp một chút đi."
Hà Hoàng hậu nâng bàn tay trắng nõn mang hộ chỉ[2] khảm hồng lam bảo thạch vuốt vuốt tóc, tiếng châu sai ở đầu ngón tay bà vang dội như gió mát, giọng nói châm chọc: "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bằng vào nàng ta?" Bà đảo mắt qua Chiêu Dương: "Bằng vào Cố Lan Na đó có thể nuôi ra thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mẹ con là nhất quốc chi mẫu, lại là Đế Cơ quốc chủ được sủng ái nhất. Trong chúng Đế Cơ ai có thể so với con, con cho rằng mỹ nhân thứ nhất thiên hạ này chỉ có khuôn mặt sao?"
Lúc này Chiêu Dương mới cười lên, nhăn nhó nói: "Vậy cũng không thể mặc kệ được."
Hà Hoàng hậu hừ lạnh: "Tất nhiên không thể bỏ mặc." Đột nhiên quay mặt sang: "Mới vừa rồi người nào nói huyên thuyên, kéo ra ngoài, đánh ૮ɦếƭ cho ta." Mấy mạng người, từ miệng bà thoáng chốc biến mất không phát ra hơi thở. Mấy ngày nay, tính khí Hà Hoàng hậu càng hung ác rồi. Chiêu Dương nghe được sợ hết hồn hết vía, lại nghe Hà Hoàng hậu nói: "Ngô Sung Viện gặp chuyện không may, trong lòng phụ hoàng con nhất định là có ngăn cách, bây giờ không thể sinh thêm sự cố, chờ qua thời gian này, Bổn cung từ từ dọn dẹp bọn họ."
Chiêu Dương cũng không biết bà nói cái gì, sau đó lại nói thêm vài lời, vội vàng trở về điện.
Qua buổi trưa, trong điện đã có mấy phần ảm đạm, ánh sáng cũng lạnh. Từ trong điện sáng sủa sạch sẽ, chỉ thấy Hoàng đế mặc áo bình thường, xoay người lại đưa tới một bài văn: "Xem một chút." Hai tay Thái phó run rẩy cầm lấy, nhìn sơ lược mấy lần, sắc mặt khi*p sợ.
Hoàng đế khoanh tay ngồi ở trên ghế, cười nói: "Thái Phó cảm thấy như thế nào?"
Trên trán Thái Phó chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ở trong lòng tính toán mấy lần mới cẩn thận mở miệng: "Người này nói rõ tệ đoan của triều đình, 乃út phong sắc bén lớn mật, cũng cực kỳ cụ thể." Chỉ dò xét thần sắc Hoàng đế.
Hoàng đế nói: "Nếu đặt trong cống sinh (những người đỗ đạt), sẽ đạt vị trí nào trong giáp (các thứ hạng đỗ đạt)?"
Thái Phó trầm ngâm nói: "Nếu là cựu thần bình luận, văn này tuy tốt..." Nhưng rốt cuộc quá không cho triều đình mặt mũi, ông khẽ cắn răng: "Thần chỉ cho hắn Bảng nhãn (vị trí thứ hai, sau Trạng Nguyên)."
Hoàng đế cười ha ha.
Thái Phó không rõ vì sao ông bật cười, chỉ đành phải cúi đầu mà đứng, lại nghe Hoàng đế cười nhẹ một tiếng: "Đáng tiếc lại là một nữ nhi." Thái Phó không nghe rõ, chỉ đành phải đáp: "Vâng". Lại thấy Hoàng đế đứng ở dưới cửa, ánh sáng đen tối đánh tới trên mặt ống, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Vội chắp tay: "Cựu thần cáo lui trước."
Hoàng đế mới phục hồi tinh thần lại: "Đi đi."
Sắc trời dần dần tối xuống, bên trong phòng nội thị bưng đầu bài xanh biếc, không tiếng động đứng ở hành lang. Bàn sơn đỏ khắc hoa bên trong sáng bóng tựa như một vũng nước xanh an tĩnh chảy xuôi. Tào Đức phủ thêm cẩm bào cho Hoàng đế, hỏi: "Nô tài truyền Nhu Phi nương nương hầu giá?"
Hoàng đế dừng một chút, nói: "Đi Thù Ly cung."
Nội thị tới trước thông bẩm hầu giá, Thù Ly cung đều kinh ngạc. Cố Sung Viện trang điểm dẫn người Thù Ly cung nghênh đón. Thánh giá ở trong bóng đêm ánh trăng như nước một đường đi tới, đèn cung đình như sao, chiếu sáng hơn phân nửa cung khuyết.
Sáng sớm hôm sau, chỉ nghe tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn ở cửa điện, đó là phương thức gõ cửa của cung nhân mời chủ nhân dậy ăn sáng. Bởi vì thánh giá không đi, Thượng Quan Mạn và Diệu Dương không dám quá mức tùy ý, thoáng trang điểm mở cửa ra điện.
Tào Đức hầu ở dưới bậc thềm, cười nói: "Hai vị Điện hạ, Thánh thượng bảo lão nô tới đón ngài cùng nhau dùng đồ ăn sáng."
Có thể để cho hồng nhân Hoàng đế bên cạnh tự mình tiến đến, hai người thụ sủng nhược kinh. Thượng Quan Mạn vội nói: "Nào dám làm phiền A Ông tự mình đến, cho người thông báo một tiếng là được."
Tào Đức cười ôn hoà hiền hậu: "Điện hạ đau lòng lão nô như vậy, lão nô thật là cảm động đến rơi nước mắt, hai vị Điện hạ là tâm can của Thánh thượng, lão nô sao dám, không thể làm gì khác hơn là tay già chân già tự mình chạy tới."
Nghe hắn nói thật thú vị, Diệu Dương cười rộ ha ha, Tào Đức giương phất trần lên: "Xin mời hai vị Điện hạ."
Vào chánh điện, Hoàng đế mặc xiêm áo nhàn hạ ngồi trên ghế chính, Cố Sung Viện ngồi ngay ngắn ở bên. Hoàng đế râu tóc đẹp đẽ, chiếu nụ cười bên môi Cố Sung Viện, nàng mới phát giác đó là đẹp nhất. Hai người tương kính như tân ngồi chung, tựa như vợ chồng tầm thường nhất.
Thượng Quan Mạn hơi hoảng hốt.
Hoàng đế đã nhìn thấy các nàng, trong cửa son ngói xanh, song song một đôi hoa tỷ muội, Hoàng đế tâm tình vui vẻ: "Đứng ở nơi đó làm gì, còn không đi vào, bên ngoài trời lạnh."
Thần sắc Diệu Dương nháy mắt thoáng qua chán nản, cùng Thượng Quan Mạn vào điện. Nội thị bày bát đũa, bốn người ngồi cùng bàn mà ăn, từ nhỏ đến lớn, cũng là lần đầu tiên.
Trong bữa tiệc, Hoàng đế lại như cha hiền gắp thức ăn cho nàng, nàng sinh ra mấy phần không thành thật, giống như đặt mình trong mộng. Ngược lại Diệu Dương, nghĩ đến trước kia thường cùng Hoàng đế dùng bữa, la hét muốn này muốn nọ, Hoàng đế đều cười cười gắp cho nàng.
"Phụ hoàng biết không, Lâm Quan tỷ tỷ đánh cờ lợi hại lắm!" Diệu Dương thân mật kéo khuỷu tay Thượng Quan Mạn, hết sức đắc ý. Hoàng đế rất là tò mò: "Thật sao, ngày khác cha con chúng ta đấu một ván." Diệu Dương la ầm lên: "Không được không được, phụ hoàng như vậy là khi dễ Lâm Quan tỷ tỷ." Hoàng đế cười bất đắc dĩ nhìn nàng, nhìn Thượng Quan Mạn một cái, hắn trầm ngâm: "Trẫm sẽ nhường con bốn con."
Thượng Quan Mạn mỉm cười giương mặt nói: "Phụ hoàng xem thường nhi thần, nhi thần không thuận theo."
Hoàng đế quái lạ, chỉ vào Diệu Dương cười: "Con xem, nha đầu này nói trẫm khi dễ Mạn nhi, trẫm nhường cho, người ta còn không lĩnh tình." Diệu Dương vội khuyên: "Tỷ tỷ, người thua làm sao bây giờ?"
Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sợ cái gì, đó là bại bởi phụ thân nhà mình, không mất mặt."
Diệu Dương sửng sốt một chút, Cố Sung Viện nghe vậy cũng là thân thể cứng đờ, ngước mắt dò xét thần sắc Hoàng đế. Hoàng đế ngớ ngẩn một lúc, chợt cười to: "Quả thật không mất mặt."
Lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Không ngờ ngày hôm đó lại tới nhanh như vậy, Hoàng đế và Hách Liên Du đánh cờ trong cung, nhất thời cao hứng nhớ tới lời hẹn, bảo người tới Thù Ly cung truyền nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Sạp mỹ nhân:
[2] Hộ chỉ: hmm cũng ko biết miêu tả thế nào, các bạn xem phim cổ trang hay thấy Hoàng hậu thái hậu ở ngón út có đeo một cái móng dài dài, cũng ko gọi là móng =.=" nói chung là như cái vật đó hình tròn, dài, đuôi to, đầu nhọn, bằng vàng, phía trên khảm ngọc, đeo vào bao bọc cả ngón tay luôn ấy.