Đúng vậy, nàng sẽ không đem tâm tình đặt trên người Thương Nguyệt Ngạo Vân.
Hơn nữa, khi bọn nữ nhân của hắn chạy tới sẵng giọng với nàng, Hoa Lộng Nhi càng trở nên kiên định.
“Ngươi chính là Hoa Lộng Nhi?” một nữ nhân mặc lăng la tơ lụa xinh đẹp đi tới trước mặt Hoa Lộng Nhi, đưa mắt quét nàng nhìn một cái, khinh miệt nở nụ cười.
Hoa Lộng Nhi hơi hơi nhíu mày, nhìn nữ tử vênh váo giả bộ trước mắt, rõ ràng bản thân chưa từng gặp qua, bất quá chính là đối phương tự dẫn xác tìm đến nàng, nàng dễ dàng có thể đoán được…
Nhất định là vì Thương Nguyệt Ngạo Vân.
Đã hai ngày nay, rất nhiều nữ nhân chạy tới trước mặt nàng nói bóng gió, mà mấy nữ nhân này vừa đến, phát ngôn đầu tiên đều là lấy diện mạo của nàng làm đề tài mà bới móc.
“Nguyên lai, nhị công chúa Hoa Vũ quốc có bộ dạng thế này.” Hà Ngữ Thu điệu đàng giả bộ ngạc nhiên nói. Không nghĩ tới nữ nhân mấy ngày nay ở trong cung khiến mọi người xôn xao, diện mạo lại quá bình thường, căn bản là rất kém chính mình mà thôi!
Quả nhiên, nàng cũng đã biết.
Hoa Lộng Nhi tức giận bĩu môi. Như thế nào những người này một chút cũng không thay đổi lời kịch a? Mấy người nói nhiều không thấy ngấy nhưng nàng nghe mãi đều đã ngán đến tận cổ.
Thấy Hoa Lộng Nhi không thèm hé răng, Hà Ngữ Thu càng to tiếng thị uy, “Ngươi có biết ta là ai không?”
Nâng ánh mắt, Hoa Lộng Nhi thản nhiên quét mắt đánh giá một vòng.
Xem thái độ nàng khinh thường, Hà Ngữ Thu không khỏi giận dữ mở miệng, “Ngươi đây là cái loại thái độ gì? Nghĩ mình là công chúa liền rất giỏi sao? Hừ! Chẳng qua là một cô công chúa tiểu quốc nghèo kiết xác mà thôi, có cái gì mà ra oai?”
“Vậy ngươi lấy cái thân phận gì để cùng ta nói chuyện?”, vốn không nghĩ để ý đến nàng, nhưng là nghe được nàng ta vũ nhục quốc gia mình, Hoa Lộng Nhi nhịn không nổi đáp trả.
Thấy nàng bị kích động, Hà Ngữ Thu hiểu ý, kiêu ngạo nhìn nàng: “Ta nói cho ngươi biết, ta chính là tiểu thi*p được sủng ái nhất bên người vương gia.”
“Nga.” Hoa Lộng Nhi sáng tỏ gật đầu. “Hóa ra chính là tiểu thi*p, chứ không phải được phong phi, luận về thân phận, ngươi dựa vào cái gì mà dám đứng ở trước mặt ta nói chuyện?”
Hừ! Chẳng qua là cái đồ tiểu thi*p mà cũng dám tìm đến nàng gây phiền toái sao? Nàng cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt.
“Ngươi!” Không nghĩ tới Hoa Lộng Nhi lại sắc bén đáp trả như vậy, Hà Ngữ Thu nhất thời nghẹn lời, xong lập tức lại châm chọc khiêu khích, “Ai..! Hiện tại có ai trong cung là không hiểu được chuyện của nhị công chúa cơ chứ, chính mình tự đưa lên cửa còn ở lại tẩm cung vương gia cả một đêm, thật sự là không biết xấu hổ mà!”
“Ồ thế sao! Dù sao ta cũng là người được nhận thi*p tuyển phi, đương nhiên là muốn dùng mọi loại chiêu thức trên người cốt làm cho Nhi*p chính vương coi trọng, nghĩ đến, ta cũng coi như đạt được mục đích rồi, ngươi nói có phải không?” Hoa Lộng Nhi đắc ý cười đáp.
Hừ. Nàng là không tính trở thành vương phi vương pheo gì hết, đối với vị trí ૮ɦếƭ tiệt kia một chút hứng thú cũng không có, bất quá, nàng cũng không ngại lấy nó ra để mà đuổi cổ mấy nữ nhân phiền phức bám dai như đỉa kia.
Quả nhiên, Hà Ngữ Thu tức giận đến đỏ mặt. “Ngươi đừng có vội đắc ý! Bằng tư sắc thấp kém của ngươi, vương gia mới sẽ không coi trọng, lại càng sẽ không thèm phong người thành phi đâu!”
“Phải không? Nếu quả thực như thế, vậy ngươi tới tìm ta lảm nhảm từ nãy giờ để làm gì?” Nhíu mày, Hoa Lộng Nhi lạnh lùng ngạo nghễ liếc xéo một cái.
“Ta….” Hà Ngữ Thu nhất thời nghèo từ thốt không nổi.
Hoa Lộng Nhi bĩu môi, “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì ngươi có thể đi được rồi.” Nàng cần một không gian tĩnh lặng.
Hà Ngữ Thu đỏ mắt trừng nàng một cái, “Ngươi đừng có mà đắc ý! Vương gia tuyệt sẽ không coi trọng ngươi!”
Nói xong liền phe phẩy ௱ôЛƓ căm giận bỏ đi.
“Làm ơn! Ai thèm ‘bị’ hắn coi trọng!” Hoa Lộng Nhi tức giận lẩm bẩm.
Đã hai ngày, phiền toái tìm tới nàng thật quá nhiều.
Thực không nghĩ tới ngoài mấy cô công chúa khác cùng thiên kim tiểu thư tới cười nhạo ra, bây giờ ngay cả bọn tiểu thi*p cũng tìm đến lảm nhảm một đống.
Tất cả mọi phiền phức này, đều là từ tên Thương Nguyệt Ngạo Vân ૮ɦếƭ tiệt kia!
Vừa nghĩ đến hắn, Hoa Lộng Nhi nhếch cánh môi hồng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm hẳn xuống.
Cũng đã hai ngày nay, nàng luôn luôn trốn hắn, mặc kệ hắn truyền gọi như thế nào, nàng chính là đều lấy cớ thoái thác, nếu không thì là lại kêu Hoa Diệu Nhi đi dự tiệc một mình. Xem biểu tỷ trở về với bộ dáng cười hì hì hạnh phúc, có lẽ là cùng một chỗ với hắn cũng không sai….
Tốt lắm, tất cả đều đang tiến hành đúng theo kế hoạch.
Nàng đáng lẽ phải cao hứng mới đúng, nhưng ૮ɦếƭ tiệt! Nàng, một chút cảm xúc mừng vui cũng không có nổi!
Là như thế nào?! Vì sao tên khốn khi*p kia vẫn đến phiền nàng, làm cho nàng không ngừng nghĩ đến hắn, giống như âm hồn không chịu tiêu tan, đuổi như thế nào cũng không biến mất?
Nàng đã đủ phiền toái rồi, cố ý tìm một chốn thật xa sau hoa viên, để tĩnh lặng yên bình một chút, kết quả đến lượt tiểu thi*p của hắn tìm tới gây chuyện.
Thật sự là quá đủ!
“Thương Nguyệt Ngạo Vân thì có cái gì quý hiếm? Ai muốn thành vương phi thì cứ việc đi nha! Vì sao lại cứ tới tìm ta gây phiền phức? Hoa Lộng Nhi ta mới không thèm làm vương phi, hắn tốt nhất là cách ta thật xa vào, đỡ cho ta phải nhìn thấy hắn liền vô cùng chán ghét!” Nàng tức giận gào thét, hoàn toàn không sợ bị người ta nghe được.
Hai ngày nay nàng thật đã chịu quá đủ rồi!
Mỗi người đến nhìn nàng, nếu không phải mang theo địch ý, cũng sẽ là mang theo ái muội, còn có khinh thường…….
Bằng không là như thế nào!
Vì sao không đi tìm Thương Nguyệt Ngạo Vân gây rối mà cứ toàn tìm đến nàng?!
Càng nghĩ càng tức giận, Hoa Lộng Nhi dùng sức đá tung đám hoa rơi rụng trên mặt đất, căm giận mắng to: “Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ngươi đi ૮ɦếƭ đi!”
“Nguyên lai ta khiến ngươi chán ghét đến vậy nha!” Mang khuôn mặt tươi cười, Thương Nguyệt Ngạo Vân chậm rãi đi ra.
“Ngươi!” Nhìn thấy hắn xuất hiện, Hoa Lộng Nhi cả kinh. “Ngươi… Ngươi làm sao có thể…” …ở trong này, hơn nữa hình như đã đến thật lâu.
“Hai ngày nay ngươi toàn tìm cách lẩn trốn ta thôi!” Hắn đã sớm tìm được nàng, đang muốn tiến đến xuất hiện lại nhìn thấy Hà Ngữ Thu đi tới, hắn liền tiếp tục giấu mình, nghe được toàn bộ đoạn đối thoại tức cười kia.
Tiếp đó, Hà Ngữ Thu rời đi mới không bao lâu, hắn lại nghe đến nàng to tiếng rống giận.
Xem ra, nàng thực chán ghét hắn…
Hơi nhếch môi, Hoa Lộng Nhi vừa thấy hắn xuất hiện liền tâm hoảng ý loạn, lại càng không dám một mình cùng hắn một chỗ, xoay người nghĩ muốn rời đi.
“Đứng lại! Ta có cho ngươi đi sao?” Thấy nàng không thèm quan tâm đến hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vân trầm xuống sắc mặt, tiến lên bắt lấy nàng.
“Buông tay! Đừng chạm vào ta!” Dùng sức gạt bỏ tay hắn, Hoa Lộng Nhi bước mấy bước lui lại sau, cảnh giác nhìn hắn. “Ngươi muốn làm gì?!”
Thấy thái độ của nàng đối đãi hắn, thật giống như ᴆụng phải cái gì không chịu nổi, Thương Nguyệt Ngạo Vân nheo lại tuấn mâu, bạc môi lạnh lùng cong lại.
“Cần phân biệt sao? Dù sao toàn thân ngươi cao thấp ta đều đã chạm qua………..” Thanh âm của hắn khàn khàn, mang theo một tia khiêu khích cùng ái muội.
Hoa Lộng Nhi đỏ mặt, không tự chủ được nghĩ đến triền miên đêm đó.
“Hư.. Câm mồm! Ngươi đừng có mà dùng loại thanh âm đó nói chuyện với ta!”
“Như thế nào? Thẹn thùng?” Xem hai gò má nàng hồng đỏ, bộ dáng quẫn giận phi thường đáng yêu, lập tức làm hắn tươi cười rạng rỡ, hờn giận giây trước liền bay biến đi đâu.
Nàng chính là như có ma lực, có thể khiến cho hắn khoái hoạt vui thích.
“Câm miệng! Ngươi tìm ta có việc gì?” Không nghĩ bàn lại chuyện này, Hoa Lộng Nhi miễn cưỡng trấn định tâm, nói lảng sang vấn đề khác.
“Lộng Nhi, ngươi là trốn không được.” Đã hai ngày rồi, nàng luôn luôn trốn tránh hắn, làm tính nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực điểm.
Hai ngày không thấy, làm cho hắn hiểu rõ được khát vọng của chính mình đối với nàng, hắn dường như không có lúc nào là không nghĩ đến nha đầu xảo quyệt trước mắt đây.
Điều này cũng làm hắn hiểu, hắn là thực sự động tâm với nàng.
“Cái gì, cái gì?” Nàng nuốt nuốt nước miếng, biểu tình của Thương Nguyệt Ngạo Vân làm cho nàng sợ hãi giật mình, còn có ánh mắt hắn chăm chú, giống như muốn xem thấu tâm can người đối diện, mị hoặc thâm trầm làm cho tim nàng đập thực nhanh.
Nàng nhịn không được chuyển ánh mắt, không dám cùng hắn nhìn nhau.
“Ta muốn ngươi trở thành vương phi của ta.” Nhìn nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhẹ giọng nói.
Hoa Lộng Nhi chậm rãi trừng lớn mắt, theo bản năng thốt ra.
“Không! Ta không cần……”