Công Chúa Cầu Thân - Chương 42

Tác giả: Tiên Chanh

Dường như luôn có 1 giọng nói vang lên từ tận đáy lòng : đây không phải là cuộc sống mày muốn , cái mày muốn là tự do chứ không phải chốn thâm cung này .
Đúng vậy, rõ ràng ý thức được đây không phải là cuộc sông mà mình muốn , nhưng tôi lại càng hiểu rõ Thừa Đức là người mình muốn, khi tự do và tình yêu không thể đặt cùng nhau, tôi nên chọn bên nào đây ?
không biết cái "kinh" này còn phải niệm tới bao giờ, đến khi nào tôi mới được ở bên cạnh Thừa Đức 1 cách quang minh chính đại? Nhất địnhphair đợi đến lúc hoàng đế thăng thiên sao? Nhưng Hoàng đế trông vẫn còn rất khỏe mạnh ! Bà nó chứ, có khi nào bắt mình niệm kinh cả đời ko? Tôi lẩm bẩm, trong lòng thậm chí còn ác độc đến mức mong chờ Hoàng đế sớm qui tiên nữa.
Sự thật chứng minh, con người không được độc ác, dù chỉ trong ý nghĩ cũng không được! Bởi vìtooi vừamowis **** rủa Hoàn thượng chưa được 2 ngày, báo ứng đã đến.
Hôm đó sau khi đuổi mấy người Tố Nhi ra ngoài, tôi ngồi 1minhf trước bàn xem sách. Vốn định ngồi xem kinh thư để học lấy vài chữ, chỉ tiếc rằng tôi phát hiện ra hiệu quả ru ngủ của kinh thư còn tốt hơn cả sách tiếng anh, mới xem được vài phút, cơn buồn ngủ đã lập tức kéo đến. Ngó ngieeng thấy Văn Nguyệt không ở cạng, tôi liền đặt sách sang 1 bên, bò dài người ra trên bàn mà ngủ gật.
Trong cơn mơ, tôi dường như quay trở lại trường, thầy giáo ê a giảng bài trên bục giảng, tôi ngôi dươi dùng sách che mặt, ngủ ngon lành. thầy giáo giảng được 1 lúc liền bước xuông dưới lớp, đi thẳng xuống chỗ ngồi của tôi: " phùng trần Sở Dương! Vẫn ngủ! Tôi vừa giảng cái gì hả? " - Thầy giáo quát lớn .
Tôi giật thót người, trong phút chốc tỉnh hẳn ngủ, vội ngồi thẳng lưng dậy, thấy cái thư án kiểu cổ trước mặt mà không kìm được bật cười khanh khách; rõ ràng là nằm mơ, thầy giáo ở đâu ra chứ? Nhìn lại quyển sách ươn ướt mà toát mồ hôi, chỉ thất mặt nóng ran, bụng nghĩ may mà đuổi hết bọn Tố Nhi đi rồi chứ không kiểu gì bọn họ cũng được chứng kiến cảnh mình ngủ gật chảy nước miếng, vừa tấm tắc khen mình có tài dự đoán, tôi vừa dùng tay áo lau chỗ nước miếng trên mặt sách.
Đang bận bịu lau chùi thì liếc thấy có bóng áo vàng, tôi băn khoăn quay đầu qua nhìn rồi sững người lại luôn.
Hoàng đế mặc long bào màu vàng tươi đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt cao thâm khó đoán.
Thấy Hoàng đế hơi nhíu mày, tôi lập tức vứt cơn ngái ngủ ra xa mười vạn tám nghìn thước. Trong nháy mắt tôi đã tỉnh như sáo, " tâng " 1 tiếng bèn nhảy xuông khỏi ghế, đang định quỳ người theo nghi lễ trong cung; nhưng cúi đầu xuống thì nhìn thấy bộ quần áo đạo sĩ màu xám đang mặc trên người mới nghĩ ra mình giờ coi như là tu hành mà hành cung lễ thì không đươc thích hợp cho lắm, vội chắp 2 tay định niệm câu " A di đà Phật", nhưng nghĩ cũng không đúng, mình là nữ sĩ chứ có phải ni cô đâu, hành lễ kiểu này cũng không ổn, thế rồi lại ôm nắm tay để trước иgự¢ cúi người cung kính nói :
- Tham kiến hoàng thượng.
Hoàng đế đưa mắt nhìn tôi 1 cái, tự mình ngồi lên ghế rồi mới lãnh đạm nói :
- Miễn lễ, ngồi xuống đi!
Tôi nghiêng người ngồi xuống đối diện với hoàng đế, trong bụng hơi run, không biết Hoàng đế sao đột nhiên lại tới chỗ tôi, hơn thế lại còn không có tùy tùng đi cùng nữa.
Hoàng đế có vẻ như đọc được suy nghĩ của tôi,bèn nói :
- trẫm đi ngang qua đây, thấy ho mai trong sân nhà ngươi nở sớm bèn đi vào. - nói xong liền nhìn chăm chú lên thư án của tôi.
tôi nhìn hoàng đế, vài cành hoa mai cắm vtrong bình hoa đặt trên thư án đang nở rộ, lại nhìn khuôn mặt ông ta như đang đắm chìm trong suy tư bèn giật mình nghĩ, Hoàng đế có khi nào trách mình vô ý vô tứ 乃út lá bẻ cành không đây? Hoa mai này do mihf háitrong sân từ hôm qua, lại là mấy cành tít trên ngọn nên phải tốn không ít công sức mới hái xuống được. ngày xưa mà thấy mấy cành mai như thế này trong công viên, cho tiền tôi cũng không dám bẻ trộm, tùy tiện hái ngắt hoa cỏ sẽ bị quy vào hành vi không văn minh. Thế nhưng ở cổ đại này thì chẳng lo gì mấy vụ đó, thế nên lúc đó tôi rất vui mừng hớn hở dẫn thao mấy người Tố Nhi ra hái cho đã cơn nghiền, còn bắc ghế lên hái mấy cành tít trên cao này ữa.
Hoàng đế ngây người ngắm hoa mai rồi đột nhiên cườinois :
- Trước kia mẫu thân của ngươi cũng từng giúp trẫm hái mai, nhưng thâ thủ không bằng ngươi, chỉ tiện tay hái mấy cành bên dưới để lừa gạt trẫm. - Ông đưa ánh mắt sang nhìn tôi, cái nhìn làm toi run sợ trong lòng.
- Đã quen với nơi này chưa?- Hoàng đế hỏi.
Tôi vội cười gượng 1 tiếng rồi đáp:
-Quen rất quen.
hoàng đế mỉm cười nói:
-ngươi oán hận trẫm?
- hả?- Tôi nhất thời không kịp phản ứng tại sao hoàng đế lại hỏi thế này, tôi dám nói oán hận sao? Cho mươn thêm mấy lá gan cũng chẳng dám nói thế.
- chuyện của ngươi và thừa Đức, trẫm đã biết từ lâu.- Hòang đế nhẹ nhàng nói.
Tôi nhất thời không biết trả lời làm sao, bình thường cứ mở miệng là huyên thuyên đủ chuyện mà giờ , ở trước mặt ông ta lại không dám nói gì. Hoàng đế nhìn tôi 1 cái, khẽ thở dài 1 hơi rồi nói :
- ngươi và mẫu thân ngươi có đôi chỗ giống nhau, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Mẫu thân tôi? Chắc là ông ta muốn nói đến Nam Tịnh, tôi tự nhủ, đương nhiên là không giống rồi , giống nhau mới lạ.
- Đến giờ trẫm vẫn không hiểu mẫu thân ngươi với tính cách đó sao có thể ở lại trong thâm cung của Chu quốc được?- Hoàng đế khẽ giọng nói, ánh mắt có phần mơ hồ, như đang hỏi tôi mà cũng như đang tự hỏi chính mình.- Hậu cung , không phải là nơi thích hợp với các người.
Hoàng đế thấy tôi đến giờ vãn chưa nói câu nào, liếc nhìn tôi, vẻ hoảng hốt trong ánh mắt bỗng biến mất, rồi đột nhiên hỏi:
- ngươi có hiểu rõ Thùa Đức ko?
Toi gật đầu rồi lại lắc đầu, nói thật , tôi chỉ quen thuộc với tình yêu của Thừa Đức, còn với con người anh ở những góc độ khác nhau trong cục sống thì chưa có cơ hội thấy, tôi thế này có thể coi là hiểu anh ko?
hoàng đế cười, nói :
- nó rất giống ta hồi trẻ, luôn mưu tính quá nhiều, ngay đến người thân bên cạnh cũng không bỏ qua, cho dù đó là người mình yêu, mà ngươi thì, khakha. - Hoàng thượng vừa cười vừa lắc đầu.
- Ý người là Thùa Đức đang mưu tính làm hại tôi sao?- TÔi hỏi , quên mất thân phận người đang ngồi trước mặt mình.
Hoàng đế không trả lời, tôi nghi ngờ mục đích của ông ta đến đây là để cố tình bày kế li gián. Tôi không tin tình cảm của Thừa Đức đối với mình lại xuất phát từ 1 mưu tính nào đó, đặc biệtlaf sau khi 2 người đã cùng nhau trảiqua nhiều việc như vậy.
Hoàng đế nhìn tôi rồi phát ra 1 tiếng thở dài khe khẽ, sau đó cười nói:
-Ngươi tưởng nhưng chuyên 2 người giấu ta đó thực sự giấu được sao?
Tôi giật mình , không biết hoàng đế ám chỉ điều gì, là tình cảm riêng tư của tôi với thừa Đức hay việc tôi giả mạo con gái Nam Tịnh.
- Thừa Đức sớm biết những chuyện này không thể giấu được và cũng không có ý định giấu giấu trẫm, nên mới có những hàn động chắc là cố tình để trẫm nhìn thấy.- Hoàng đế nói.- Như việc 2 ngươi cùng đeo 1 sợi dây giống nhau, với 1 đứ trẻ anh minh như thừa Đức lại để lộ sơ hở lớn như thế trươc mặt trâm ư?
Lẽ nào Thừa Đức cố ý để lộ sơ hở trước mặt hoàng Đế , cố ý để ông ta biết 2 đứa sớm có tình cảm riêng tư với nhau? Nhưng vì sao a lại phải làm thế? Tội danh mê hoặc mãu phi đối với a co tác dụng gì? Toi thấy từng cơn ớn lạnh trong tim mình.
-Những lời người nói tôi đều không hiểu.- Tôi nói nhỏ , không muôn bản thân nghĩ ngợi thêm nữa, giữa Thừa Đức và hoàng đế, thà rằng tin vào a. Tôi không tin tình yêu của a dành cho mình đều là mưu tính. Và tôi cũng không tin kĩ thuật diễn xuất của anh lại cao đến mức đó.
Hoàng đế khẽ thở dài, lắc đầu nói :
- có 1 số vioeecj , sớm muộn sẽ phải đốidiện với nó.- nói xong bèn đứng dậy từ từ bước ra ngoài, lúc gần nddeens cửa còn dừng lại, quay người nói thêm.- vị trí của ngươi trong trai tim nó , cuối cùng vẫn không phải quan trọng nhất. Nó tưởng rằng như thế không thể mê hoặc đươc người của Thừa hiền, thậm chí cả trẫm, nhưng lạ quên mất rằng phụ hoàn của nó cũng từ vị trí hoàng tử mà ngồi lên hoàng vị. ta có bao giờ lại chưa từng có những toan tính đấy. ta ... đã từng phụ mẫu thân của ngươi nên không muốn ngươi lại bước vào con đường mẫu thân của ngươi đã đi qua, sớm nhìn rõ vấn đề sẽ tốt hơn.
Hoàng đế quay người đi để lại mình tôi trong phòng. Theo phép tắc thì tôi phải tiễn Hoàng đế ra tận cửa nhưng tôi chỉ thấy toàn bộ sức lực trên người như bị rút cạn hết, đến đứng cũng không đứng nổi.
Thừa Đức, có thật là như hoàng đế nói ko? Thua đức , đến cả e mà a cũng đưa vào những mưu tính của mình sao?
Sở Dương ơi là Sở Dương, ngươi nên tin ai đây?
ngồi 1 lúc lâu tôi mới lấy lại được sức lực, Ⱡồ₦g иgự¢ thấy trống rỗng vô cùng, cảm giác tất cả đều trở nên mơ hồ, rất nhiều việc càng nghĩ càng không hiểu nổi. tôi cố lắc mạnh đầu, không ngờ ý nghĩ đầu tiên hiện ra lại là " đi là thượng sách "
Đồ đà điểu , kiếp trước mình chắc chắn là 1 con đà điểu rồi, tôi tự **** mình. bây giờ không phải lúc bỏ trốn ! Tôi ngẫm nghĩ rồi lại ngồi xuống trwowcs bàn, cầm lấy 乃út lông vẽ 1 đường dài dọc tờ giấy, bắt đầu viết những việc Thừa Đức đối tốt với tôi ở bên trái : yêu chiều tôi, dung túng tôi , cứu tôi trong đại hội võ lâm, bất chấp nguy hiểm chui vào doanh trại của địch để cưu tôi khi ở trên thảo nguyên...
Nháy mắt đã viết kín nửa trang giáy, tiếp theo là viết những việc Thùa Đức đối xữ không tốt vỚi tôi vào bên phải, cầm 乃út lên ròi mà không sao đặt 乃út xuống được, a rốt cục đã làm gì không tốt với tôi? tại sao tôi chỉ nhớ nhưng cái tốt của anh?
Tôi bực munhf ném 乃út xuống, đứng phắt dậy, ****:
- bà nó chứ, lão hồ li tự nhiên đến nói với mình cái này chi, ông ta thì có ý tốt gì chứ?
Tôi đi loanh quanh 2 vòng trong phòng xong liền nghe tiếng Vãn Nguyệt đứng ngoài cửa bẩm báo:
- Công chúa , Hạ Lan quí phi đến.
Hạ Lan quí phi? Mẹ của Thùa Đức? Hôm nay làm sao thế không biết , lầu Hiên Nhã này cả nửa tháng chẳng ai đến thăm, lần này thì hay rồi, Hoàng đế lão tử cùng quí phi nương nương, kỏe trươc ngươi sau cùng tìm đến. Quí phi nương nương này có khi nào cũng bị hoa mai chỗ tôi " quyến rũ " đến ko? tooi nghĩ thầm, nhìn chằm chằm vào mấy cây mai trong khu nhà, nếu mà thế thật thì đừng trách bà đây giạncas chém thớt, chặt hết mai, chờ năm sau trông lại toàn hoa đào nhá.
vừa lẩm bẩm vừa vội đi ra khỏi phòng thì thấy quý phi nương nương đang đi vào sân, sau lưg còn có 2 người theo hầu, 1 người mặc quần áo tiểu cung nữ, còn người kia là 1 thiếu niên hơn 10 tuổi, tôi sững người khi nhìn kĩ lại, thiếu niên kia rõ ràg là Diệp Phàm mà? Sao lại mặc trag phục nam! Nửa năm không gặp, cậu bé tuy cao lên không ít, nhưg khuôn mặt vẫn không thay đổi mấy.
Tôi chỉ lo hỏi Thừa Đức về sự an nguy của Diệp Phàm mà không hề ngờ được cậu bé lại là người của Hạ LAn quý phi!
Diệp Phàm theo sau hạ lan quý phi, nét mặt thản nhiên như chưa hề quen biết, thấy thế tôi cũng không dám nhận cậu bé. Tôi rág kìm nén sự kích động trong lòng, cố làm vẻ mặt thản nhiên, hành lễ với Hạ Lan quý phi xong bèn đưa bà vào chính đường. Vãn Nguyệt đã châm 1 nén hương rồi đưa đến, Hạ Lan quý phi đón lấy, cắm vào bát hương xong mới quay người đi.
Tôi tay cầm phất trần, đầu cúi thấp cho ra dág đạo sĩ, đang định lấy cái bất biến đối phó vạn biến thì nghe hạ Lan quý phi phát ra 1 tiếng "hứ" mũi. Vừa nghe thấy, trong bụng thầm nghĩ xong rồi, vị này chắc chắn là đến để kiếm chuyện với tôi đây.
- Các người lui xuống trước đi, ta với chân nhân muốn nói chuyện, luận kinh văn. Hạ lan quý phi lãnh đạm nói.
Diệp Phàm cùg cung nữ đi theo cúi đầu lui ra. Vãn Nguyệt nhìn tôi, khuôn mặt hiện ra nỗi lo lắng, tôi cười ra hiệu không sao hết, kêu cô ta cũng lui xuống đi.
Hạ lan quý phi dùg đôi mắt phượng chứa đầy sự uy nghiêm liếc qua tôi 1 cái rồi lạnh lùg nói:
- người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, có mấy lời ta muốn nói với ngươi.
Tôi "ừ" 1 tiếng, không tiếp lời, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hạ lan quý phi, đột nhiên thấy cảh này có vẻ quen quen. Đây chẳng phải là 1 trong những đoạn kih điển hay thấy trong phim tình cảm sao? Mẹ chồng độc ác chuyên đi chia rẽ tình cảm của những đôi uyên ương chả phải luôn bắt đầu bằng câu này sao, tiếp theo sau đó sẽ la "cô ra giá đi, bao nhiêu tiền mới chịu buông tay?". sau đó, bà mẹ chồng sẽ dùng cả 1 xập tiền đập vào mặt cô con dâu tội nghiệp. Tiếp theo đó cô con dâu kiên cường với ý chí nghèo nhưng không hèn thẳng thắn từ chối chỗ tiền của mẹ chồng, đầu tiên là nói cho bà ta 1 trận rồi sau đó xách va li bỏ đi. Thường thường lúc đó trong bụng cô con dâu đang mang trong mìh giọt máu của chồng!
Nghĩ đến đây, tôi thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng bà mẹ chồng độc ác này sẽ dùng bao nhiêu vàng đập vào mặt mình đây? Nếu bà ấy đập thật thì mình có nên lấy hay không nhỉ?
Lấy! Tội gì mà không lấy cơ chứ! Có tiền thì làm gì cũng dễ, cùg lắm là tay trước vừa nhận, tay sau đổi ý là được chứ gì?
Hạ Lan quý phi thấy tôi có phần thất thần bèn tỏ ra hơi tức giận, lạnh lùng nói:
- Tại sao không hỏi xem ta muốn nói gì?
- Nương nương không phải muốn luận kih văn sao? - tôi dùg vẻ mặt ngây thơ vô tội mà hỏi.
- Ngươi! Hạ Lan quý phi tức đỏ cả mặt, cố nín nhịn rồi nhếch mép cười. - Cứ giả ngây ngô mãi cũng không phải cách hay đâu.
- không phải là giả vờ, chả ai lại tự muốn mình ngây ngô bao giờ, nương nương nói xem có phải không?- tôi khẽ cười mà nói.
Hạ Lan quý phi sững người lại, nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh rồi đột nhiên cười:
- Kẻ ra ngươi cũng có chút thú vị đấy.
- Ngày thág đã trở thành nhạt nhẽo rồi chẳng lẽ không thể tự làm cho bản thân mình thú vị hơn được sao? - tôi lãnh đạm nói.
Hạ lan quý phi chỉ yên lặng nhìn.
Tôi tập trung hết tinh thần phòng thủ, chuẩn bị binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cả đời này chứ đấu võ mồm với người khác thì chẳng việc gì phải sợ! Hạ Lan phu nhân, bà cứ tự nhiên xuất binh đi, tôi thầm nhủ.
Hạ Lan quý phi nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười cao quý mà mê hồn, nhẹ nhàng nói:
- Thừa Đức thích ngươi.
- Vâng.- tôi cũng cười- tôi biết.
- Nó rất thích, cũng có thể nói là đã yêu ngươi. - Hạ Lan quý phi chậm rãi nói, âm thanh mềm mại mà dễ nghe.
Thừa đức có mưu tính làm hại hay k, tôi không rõ, nhưg tôi tin tưởng tình cảm a dành cho mình, tin a cũng yêu tôi. Đây không phải là niềm tin đối với Thừa đức, mà là niềm tin vào chính bản thân tôi, niềm tin vào cảm giác của chính mình!
Hạ Lan quý phi lại cười, nụ cười mang thêm chút yêu chiều với trẻ con, nói:
- Nhưng ngươi lại trở thành chướng ngại trên con đường lí tưởng của nó.
Tôi cười khẩy 1 tiếng, quả nhiên là bắt đầu rồi, tiếp theo chắc là khuyên nhủ tôi từ bỏ?
Hạ Lan quý phi, thật là ngại bởi người bà gặp không phải mẫu nhân vật nữ chính ngây thơ yếu ớt, mới bị bà mẹ chồng ác nghiệt đả kích 1 tí đã ôm theo 1 bụng oan ức mà bỏ đi, để lại nam chính đi khắp thế giới tìm ng. Tôi đây không thèm học bọn họ, chỉ cần Thừa đúc yêu thì bà đây quyết không từ bỏ!
Hạ Lan quý phi liếc nhìn, thấy tôi không nói gì, đột nhiên nói tiếp:
- Hoàng thượng cũng thích ngươi.
Tôi đang dồn hết sức lực đợi bà ta ra đòn chia rẽ uyên ương, không ngờ lại đột nhiên nói câu này, trong phút chốc đều sững người lại, há hốc miệng ra, không nói được gì. Giống như 1 quả bóg bay đã thổi to hết cỡ, đang đợi người đến dẫm 1 cái là nổ, không ngờ lại bị người khác đam lén sau lưng 1 phát kim, giờ thì hay rồi, muốn nổ cũng không nổ nổi, chỉ biết trơ mắt ra nhìn nó dần dần xẹp xuống.
- Hả? - Tôi há hốc miệng cả nửa ngày, cuối cùg cũng kêu lên được 1 tiếng. -Quý phi...đang đùa tôi đúng không?
Hạ Lan quý phi yên lặng nhìn phản ứng của tôi, nét mặt không hề thay đổi.
- Ta nói hàng thượng thích ngươi nên mới không tính toán những chuyện trước kia, còn đồng ý đẻ ngươi đến làm đạo sĩ ở đây. Hạ Lan quý phi lãnh đạm nói.
Tôi chỉ thấy những việc xảy ra trong ngày hôm nay thật kì quái, chẳng hiểu ra làm sao nữa, tự nhiên nhgĩ đến câu mà người ta hay nói: " không phải tôi không hiểu chẳng qua vì thế giới này thay đổi quá nhanh". Rồi lại phát hiện các quý nhân trong hoàng cung này đều là cao thủ tạo sấm, Hoàng đé vừa thả 1 tiếng sấm to rồi đi, giờ Hạ lan quý phi này lại thả thêm 1 trận sấm to rền trời đi kèm nữa.
Tôi bất giác ngẩg đầu nhìn ra ngoài, bầu trời sau cơn mưa tuyết có vẻ âm u, lòng tự hói hay là tại vì mình đang mặc áo giáp từ sợi vonfram? Đang yên đang lành thế này lại bị sấm sét đánh mấy cái liền chứ? ông trời ơi là ông trời, ông cho 1 quả sấm lớn đáh ૮ɦếƭ tôi luôn cho rồi.
- Nếu ngươi thật sự yêu Thừa đức thì nên vì người mình yêu mà làm cái gì đó. - Hạ Lan quý phi khẽ nói. - Vì lí tưởng của nó mà làm những việc ngươi có thể làm.
- Ví dụ như?- tôi hỏi.
Hạ lan quý phi khẽ cười làm xuất hiện ít vết nhăn nơi khóe mắt, đén giờ tôi mới phát hiện ra HẠ Lan quý phi ung dung, hào hoa đã là 1 phụ nữ gần 40. bà ta tuy đẹp nhưg không còn trẻ nữa.
- Hòng thượng thích ngươi, vì thế Thừa đức không thể thích ngươi nữa, cha con cùg trah nhau 1 người phụ nữ chỉ thàh trò cười cho thiên hạ.- Hạ lan quý phi nói.
- Đây có vẻ như không phải là chuyện tôi có thể quyết định. -tôi nói. - tôi có thể làm gì giúp thừa đức?
Hạ Lan quý phi nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thoáng qua 1 tia cuồng nhiệt, hạ thập giọng xuống:
- Ngươi có thể giúp nó tranh sự sủng ái! Nếu ngươi có thể khiến hoàng thượng vui vẻ, điều đó cũng tương đương với việc con trai ta để 1 con cờ, 1 cai đih bên cạh hoàng thượng.
Lần này đổi thành tôi yên lặng nhìn quý phi nương nương được sinh ra, nuôi dưỡng trong phú quý đang ngồi trước mặt kia, nhìn ánh nhìn cuồng nhiệt thoáng hiện trên khuôn mặt đó, quả nhiên, cái mà bà ta có thể nghĩ ra chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn của người trong chốn hậu cung. Tranh sung? thật nực cười!
- Thừa Đức thật sự yêu tôi sao?- tôi nhẹ nhàg hỏi.
Hạ lan quý phi có vẻ không ngờ tới tôi sẽ đặt cau hỏi như thế, sững người lại nói:
- đúng thế, nó yêu ngươi, vậy nên...
- vậy nên tôi không thể làm vậy.
Tôi lắc đầu, lãnh đạm nói. Đừng nói trước đó tôi đã giả mạo làm cháu ngoại của hoàng đé, ông ta rõ ràg không thể sủng ái tôi nữa, mà kể cả không phải thì chỉ cần thừa đức yêu tôi, tôi cũng sẽ không ngốc nghếch tới mức đi làm việc này. Nếu a đã yêu thì chăc chắn không hi vọg tôi làm thế.Còn nếu a không yêu thì tôi càng không thể vì a mà làm chuyện đó, tôi ngu chắc?
Tôi mỉm cười nhìn Hạ Lan quý phi, thấy thần thái trên mặt bà đột nhiên biến mất, sắc mặt lạnh tanh lại, cuối cùng thì "hứ" 1 cái rrồi phất tay áo quay người đi mất.
- Thật không phải. không tiễn nhá!- tôi đứng sau lưng bà ta mà cười.
Hạ Lan quý phi nổi giận bừng bừng bước ra khỏi cửa, tiểu cung nữ và Diệp Phàm ddang đứng đợi trong sân vội vàng bước theo sau, còn chưa đến cửa đã nghe Diệp Phàm "ây da" 1 tiếng, chân trẹo đi rồi ngồi thụp xuống đất. Hạ Lan quý phi lạnh lùng dừng bước, quay người lạ trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
Cậu bé vội cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Không cẩn thận đạp phải hòn đá, bị trặc 1 chút. - Nói xong bèn dùng tay day day cổ chân phải, lẩm bẩm 1mình. - Ai biết đương đi tự dưng lại có vật cản dưới chân, làm chẳng kịp đề phòng.
- Đồ vô dụng.- Hạ LAn quý phi thấp giọng **** 1 câu, quay đầu lại nhìn tôi tức tối rồi quay người bước đi.
Diệp Phàm vội đứng dậy bước theo, nhanh mắt liếc tôi 1 cái, sau đó cũng bước theo bà ta ra khỏi cửa.
Nhìn theo bóng mấy người Diệp Phàm vừa khuất sau cửa viện, tôi vội chạy đến chỗ cậu bévừa ngã, tỉ mỉ tìm kiếm. Diệp Phàm biết võ công, không thể vì 1 viên sỏi nhỏ mà trẹo chân được, hơn nua ánh mắt cậu ta nhìn mình trước khi đi chắc chắn là có dụng ý gì đấy.
Mặt đất rất sạch sẽ,trừ cục đất Diệp Phàm dẫm phải thì không còn vật nào khác. Diệp Phàm này, cuối cùg là có ý gì đây? Tôi cũng không rõ nữa.
- Công chúa đang tìm gì vậy? - Vãn Nguyệt đứng phía sau hỏi.- Để nô tì tìm giúp công chúa.
- không cần, không cần. - tôi xua xua tay, đứng thẳng dậy đi vào phòng. Hôm nay xui xẻo quá, tốt hơn hết là ngoan ngoãn nằm trên giường, đỡ phải chịu mấy quả sấm từ trên trời rơi xuống nữa, tôi thầm nghĩ.
Nằm cả buổi tối trên giường mà tôi vẫn không làm ság tỏ nhữg mối quan hệ rắc rối này, Diệp Phàm đang yên đang lành sao lại ở bên cạh Hạ LAn quý phi? Chắc chắn không phải do bà ta thấy cậu bé đág thươg nên thu nhận rồi. Hôm nay Hạ LAn quý phi cũng kì quái thật, không giống với mọi khi, mẹ của Thừa Đức sao có thể nghĩ ra 1 kế sách tồi như thế chứ?
Cuối cùg rút ra được 1 kết luận, hoàg cung này đúng là không phải nơi cho người ở, thời gian dài rồi, người bình thườg cũng thàh ra biến thái. Thế nên, tôi phải nghĩ cách ra khỏi đây, tốt nhất là đi 1 cách quag mih chính đại, không biết \'Niệm kinh chân nhân" như mình có được ra ngoài niêm kinh không? Chẳng phải có cả đạo sĩ đi vãn du sao? tôi nghĩ.
Tôi kêu Vãn Nguyệt tìm cách đưa thư cho Thừa đức, bảo a tối nay đến đẻ thương lượnh về chuyện của mình. Nhìn cô ta đi ra, trong đầu tôi chợt vụt qua câu nói của hoàng thượng, Thừa đức có mưu đồ gì với tôi? A có thể mưu tính làm hại tôi sao? Tôi thì có gì đág để a mưu tính chứ? Người, a đã mưu xong rồi, còn có gì để mưu tính nữa đây?
Từ ság đến giờ chẳng có tinh thần gì cả, trong đầu chỉ toàn hiện lên những việc xảy ra ngày hôm qua, còn ánh mắt Diệp Phàm lúc gần đi nữa, cậu bé định nói với tôi điều gì? Tôi có nên tìm cách liên lạc với cậu ta không?
Trời, đầu óc đúng là không dủ dùg, thật ngưỡng mộ những nhân vật nữ chính mạh mẽ kia, tại sao bọn họ có thể trong nháy mắt đã nghĩ ra 1 chủ ý mới, chơi trò âm mưu quỷ kế trong hậu cung phải nói là thuận tay vừa ý, sao đến lượt mình thì bản thân lại biến thành đồ ngốc thế này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc