Vừa vào cửa nhà, Uông mẫu lập tức kích động ôm lấy cô.”Tiểu Mạt, con để cho mẹ lo lắng gần ૮ɦếƭ,để cho mẹ xem một chút.Trời ! Con không những gầy mà còn biến thành đen, có phải ở bên ngoài chịu khổ rồi không?”
“Mẹ.” Thấy dáng vẻ mẹ lo lắng,cô ngẩng đầu nhìn sang cha, những anh trai khác còn có gia gia của cô.
“Nha đầu, Con tại sao bỏ nhà đi ?” Uông lão thái gia lớn tiếng trợn mắt.
“Thật xin lỗi.” Biết mình làm cho người nhà lo lắng, Uông Ngữ Mạt cúi đầu nói xin lỗi.
“Gia gia, đừng trách Ngữ Mạt, Con nghĩ có thể là tại trước hôn lễ em ấy muốn ra ngoài hóng mát một chút, dù sao em ấy còn nhỏ, có thể chuyện kết hôn làm cho em ấy có áp lực.” Bạch Thanh Lê lên tiếng nói giúp cô.
“Hừ! Áp lực cái gì?” Lão thái gia hừ lạnh,nhưng nhìn đến sắc mặt cháu gái tái nhợt cũng đau lòng.”Thiệt là, sắc mặt khó coi thành như vậy, có phải bên ngoài chịu khổ lắm phải không?”
Uông Ngữ Mạt lắc đầu.”Không có. . . . . . Thật xin lỗi,con không nên tùy hứng rời nhà,làm cho các người lo lắng, thật xin lỗi.”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, trở lại là tốt rồi! Trở lại là tốt rồi!” Uông mẫu đau lòng ôm con gái.”Ngữ Mạt nha, có phải mệt ૮ɦếƭ hay không? Con trước phải nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay ở nhà, một tháng nữa con sẽ phải lập gia đình.Mặc dù Bạch Thanh Lê thương con, nhưng không còn là cô bé nửa, đã làm vợ người ta sau này không thể nữa tùy hứng bỏ đi, có biết hay không?”
“Ừm!” Uông Ngữ Mạt biết điều gật đầu.
“Vậy mới ngoan.” Uông mẫu ôm con gái vào lòng.
“Đúng nha!” Uông phụ cũng lên tiếng, đưa tay khẽ vuốt đầu con gái, “Ngữ Mạt đã trở về, chúng ta cũng đừng lo lắng nửa.”
Nghe lời. . . . . .
Uông Ngữ Mạt nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào trong lòng mẹ.
Lời trong lòng cô không cách nào nói ra, không ai muốn nghe, cô cũng không biết mở miệng như thế nào, cô sợ nhìn thấy ánh mắt bọn họ vừa tức giận vừa thương tâm.
Cô chỉ có thể nghe lời, biết điều một chút nghe lời. . . . . .
Mười ngày trôi qua.
Cách ngày cô kết hôn chỉ còn hai mươi ngày.
Uông Ngữ Mạt một mình một người ngồi ở đình viện, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm, nhưng mà mắt hạnh lại tràn ngập u buồn, chuyện dĩ vãng đích thật đã sớm tản đi.
Ở nhà những ngày qua, anh hai đề phòng cô, không để cho cô ra cửa, sợ cô đi đến trấn nhỏ tìm Phương Nhĩ Kiệt sao?
Mà người trong nhà cũng sợ cô lại đột nhiên tùy hứng rời nhà, dặn dò người giúp việc trong nhà chú ý, không cho cô một mình ra cửa.
Rõ ràng là nhà mình, nhưng cô đột nhiên cảm thấy giống như nhà lao, khóa chặt đến nổi cô không thể hít thở.
Muốn chạy trốn, muốn trốn, nhưng cô có thể bỏ chạy sao?
Trừ cái nhà này,cô còn có thể đi được nơi nào?
Trấn nhỏ. . . . . . Nơi đó không phải là nhà của cô, Phương Nhĩ Kiệt. . . . . . Hắn cũng không thuộc về cô.
Mười ngày, hắn không có tới tìm cô, nếu là niên trưởng của anh hai, vậy hắn nhất định biết nhà cô ở đâu.Nếu thật thích cô, hắn sẽ tìm đến cô? Nhưng mà mười ngày trôi qua, hắn cũng không có xuất hiện.
Nếu là hắn thật thích cô, ban đầu cũng sẽ không để anh hai đưa cô về nhà, ban đầu hắn sẽ đuổi theo ra , bắt lại cô.
Nhưng mà xe chạy xa, cô nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, hắn vẫn không có xuất hiện.
Không đuổi theo , chính là câu trả lời sao?
Hắn không thích cô, hắn chẳng qua là trêu chọc cô mà thôi.
Là cô quá ngu, bị chọc cho động tâm, xuẩn ngốc thích hắn.
Giờ phút này, cô thừa nhận cô thích hắn,thích này so với thích Bạch Thanh Lê không giống nhau, cho tới bây giờ, cô mới sáng tỏ mình thích Bạch Thanh Lê giống như thích anh hai, đây không phải là tình yêu.
Nàng thấy Bạch Thanh Lê tim đập sẽ không tăng nhanh, mặt sẽ không đỏ, sẽ không bối rối, sẽ không kinh hoảng, không phải không biết làm sao. Nhưng khi nhìn đến Phương Nhĩ Kiệt, cô giống như đứa ngốc, mặc hắn đùa.
Cũng bởi vì thích,cô mới có thể bị hắn chọc cho không biết làm sao, mới có thể cùng hắn lên giường, mới có thể mơ tới hắn. . . . . .
Nhưng là cho dù sáng tỏ thì đã sao? Hắn căn bản không thích cô, mà nàng cũng phải lập gia đình.
Nghĩ đến hai mươi ngày sau là hôn lễ,tim của Uông Ngữ Mạt chìm xuống.
Nàng không khỏi mờ mịt, thật cứ như vậy gả cho Bạch Thanh Lê sao?
Biết rõ mình chỉ xem Bạch Thanh Lê như anh hai, gả cho anh ấy như vậy có tốt không? Đối với Bạch Lê Kha công bằng sao? Giấu diếm tất cả thật sự là tốt sao?
Cô muốn mở miệng thẳng thắn, nhưng khi nhìn người nhà, nhìn ánh mắt thương yêu của Bạch Thanh Lê , lời của cô nghẹn ở trong cổ họng, không nói ra.
Cô sợ, cô sợ vừa nói ra khỏi miệng sẽ phá hư tất cả, mà cô gánh chịu không dậy nổi hậu quả, cô cũng không có dũng khí. . . . . .
Rũ xuống mắt, Uông Ngữ Mạt cắn môi, trong lòng có đối với mình có chút thất vọng, nàng thất vọng mình thật hèn nhát, thất vọng mình cái gì cũng không dám.
“Ngữ mạt.” Uông mẫu ngồi vào bên cạnh cô, “Con đang suy nghĩ gì?”
Uông mẫu nhìn con gái, không quên những khác thường gần đây của con gái.
Ngây thơ rực rỡ giống bây giờ đã trưởng thành, vẻ mặt giống phụ nữ thành thục, thân là mẹ, bà mơ hồ phát hiện cái gì.
“Mẹ.” Nhìn thấy mẹ mình, Uông Ngữ Mạt miễn cưỡng cười một tiếng.”Không có nha,cpn rất khỏe.”
“Phải không?” Uông mẫu làm sao không nhìn ra con gái mình đang miễn cưỡng cười, nàng đưa tay chạm nhẹ đầu con gái.”Ngữ Mạt, con có gì không vui sao?”
Uông Ngữ Mạt ngẩn ra, “Mẹ. . . . . .”
Thấy con gái kinh ngạc, Uông mẫu khẽ mỉm cười.”Là thời điểm con trốn nhà đi?”
“Con. . . . . .” Uông Ngữ Mạt cắn môi, không biết nên nói ra tất cả không, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là luống cuống và khẩn trương.
Thấy dáng vẻ bối rối của con gái, Uông mẫu cười them dịu dàng.”Con gái của mẹ đã trưởng thành, rốt cuộc biết mình thích cái gì.”