Cô khóc lại cổ vũ Dụς ∀ọηg nam nhân, ngón tay tiến lên phía trước ᴆụng vào cánh hoa sớm đã dưng, chuẩn bị thô lỗ đâm vào.
Cánh hoa càng co rút, dường như muốn dùng sức khóa chặt người đàn ông, Phương Nhĩ Kiệt mất hồn kêu rên, càng đâm vào kịch liệt hơn, nghe cô khóc la, càng câu khởi tính cách đè nén của nam nhân, vọng động đè nén bộc phát, muốn ђàภђ ђạ cô.
“Ô. . . . . . Không nên. . . . . .” Uông Ngữ Mạt cảm giác thân thể mình dường như vở vụn thật nhanh, cánh hoa đã sớm bị ma sát đau nhói, mà cánh hoa cũng không ngừng co rút, dường như đạt đến cực hạn.”Kiệt. . . . . .” Cô đáng thương hô tên của hắn.
Nghe được cô kêu to, con ngươi xẹt qua tia sáng, bàn tay to vịn chặt cái ót của cô, hắn há mồm hôn cái miệng nhỏ nhắn, hẹp ௱ôЛƓ đột nhiên đánh về phía hoa tâm.
“Ưm . . . . .” Lời lẽ bị hắn nhiệt liệt cuốn lấy,tiếng ՐêՈ Րỉ đều bị hắn hút hết, cảm thấy một cổ nóng c vọt vào hoa tâm, thân thể mềm mại kịch liệt run rẩy, bị hắn đẩy hướng càng sâu.
Thân thể có loại thỏa mãn nói không ra lời, Phương Nhĩ Kiệt mở mắt ra, sức nặng trong иgự¢ làm cho hắn cúi đầu nhìn xuống,môi không nhịn được nở nụ cười câu khởi.
Nhìn cô gái nhỏ nằm úp sấp ngủ ở trên người mình, ngón giữa vuốt bên má cô, мơи тяớи mí mắt vẫn còn sưng đỏ của cô, nghĩ đến dáng vẻ khóc thật thê thảm tối hôm qua của cô.
“Tiểu ngu ngốc.” Em càng khóc lại càng làm cho anh muốn bắt nạt nha!
Ngón tay lướt qua gương mặt hồng nhuận, hắn nhẹ vuốt ve cánh môi sưng đỏ, ngón cái áp cọ xát môi dưới, thấy cánh môi cô nhô ra, đầu lưỡi khéo léo liếm qua ngón tay, gương mặt quẹ quẹt, nhưng vẫn ngủ say bất tỉnh, có thể thấy được cô rất buồn ngủ.
Phương Nhĩ Kiệt rút tay về, liếm ướƭ áƭ dính trên ngón tay, chăm chú nhìn vẻ mặt dịu dàng, tròng mắt đen lóe lên suy nghĩ.
Hắn không có quên cảm giác giờ phút này trong lòng, chỉ là nhìn cô trong иgự¢ mình ngủ say, trong lòng có loại vui vẻ không nói ra lời,làm cho hắn muốn thỏa mãn nói ra nhưng ánh mắt làm sao cũng không thể rời bỏ cô.
Việc này dường như không hay lắm.
Hắn còn toan tính nhiều hơn, thậm chí muốn đem cô khóa vào trong иgự¢, không để cho người khác nhìn thấy giờ phút ngọt ngào này của cô.
Tham muốn chiếm giữ làm cho hắn nhăn lại mày rậm, bắt đầu phiền não.
Tính toán gánh vác quá nhiều, tham muốn giữ lấy quá mức tràn đầy, điều này đại biểu cái gì? Cộng thêm cảm giác không muốn buông tay. . . . . . Không ổn a không ổn nha!
“Vật nhỏ, em đã nguyền rủa gì với anh nha?” Ngón cái mềm cọ qua gương mặt non, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, một chút cũng không có thói quen loại tâm tình này.
Cả người vật nhỏ đều là câu đố.
Nếu là xuất thân bình thường thì dễ giải quyết, chỉ sợ quá giàu sang, vậy thì phiền toái lắm. . . . . .
Phương Nhĩ Kiệt chau mày suy tư, nhưng chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Hắn nhìn về phía cửa, lông mày đẹp mắt giương nhẹ. Thật thần kỳ, lúc nào người trong trấn hiểu được nhấn chuông cửa là lễ phép?
“ƯM. . . . . .” Bị tiếng chuông cửa đánh thức, Uông Ngữ Mạt mệt mỏi mở mắt ra, vẫn còn buồn ngủ xoa mắt.”Tiếng gì a. . . . . .”
Phương Nhĩ Kiệt trầm tư xuống. Không có chuyện gì nhấn chuông cửa, là muốn báo cho hắn cái gì sao?
“Nha đầu, mặc quần áo lại.” Hắn vỗ mặt của Uông Ngữ Mạt, đưa áo T – shirt rồi giúp cô mặc áo vào.
Uông Ngữ Mạt vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mơ hồ mặc quần áo của hắn vào.
Phương Nhĩ Kiệt rời khỏi ghế sa lon, nhặt quần lên mặc vào, quần mới mặc xong, cửa lớn lập tức bị mở ra.
Sau này hắn nhất định phải khóa cửa —— trong long của Phương Nhĩ Kiệt thầm nghĩ.
“Ajay, có người tới tìm cậy.” Dẫn đầu bước vào cửa chính là Trấn Trường, phía sau cô là một gã đàn ông.
Tìm hắn?
Phương Nhĩ Kiệt nhìn về phía người đàn ông đó, kinh ngạc nhướng mày.
“Niên trưởng, đã lâu không gặp.” Người đó mở miệng.
Bị dáng người của Phương Nhĩ Kiệt che lấy, Uông Ngữ Mạt nghe được giọng nói lập tức tỉnh lại, kỳ quái,cô tại sao cảm thấy giọng nói này. . . .
Cô tò mò ló đầu,mắt hạnh lập tức trợn tròn.”Anh hai? !”
Gì? Anh hai?
Phương Nhĩ Kiệt nhìn về phía Uông Ngữ Mạt, nhìn lại sắc mặt học đệ trong nháy mắt xanh mét. . . . . .
Không đỡ được! Sắc mặt của hắn cũng thay đổi.