Cô biết mình toàn thân mình Tʀầռ tʀʊồռɢ, người đàn ông trước mắt cũng là, thân thể của cô dán lên hắn, cảm nhận được da thịt lửa nóng của hắn.
A. . . . . lại mộng xuân.
Làm sao vẫn mơ tới hắn nha? Nhưng mà cô tuyệt không bài xích mộng này, thậm chí còn rất ưa thích . . . . . .
“Nha đầu, em đã tỉnh?” Giọng nói minh bạch, Phương Nhĩ Kiệt mở miệng thanh âm khàn khàn.
“Ừm. . . . . .”Cô ngó chừng đôi môi lúc mở lúc đóng ,muốn hôn lên.
Thấy cô đáp lại, Phương Nhĩ Kiệt nhả ra khí , “Vậy em mình tắm,anh đi ra ngoài trước.” Hắn chuẩn bị kéo tay cô xuống, nhưng cô nhưng nắm càng chặc hơn.
Hắn cau mày.”Em. . . . . .” Đang muốn mở miệng, cánh môi lại đột nhiên bị chắn, đầu lưỡi khéo léo trượt vào cái miệng của hắn, loạn xạ quấy .
“Ưm! Em. . . . . .” Hắn muốn rời khỏi môi của cô, nhưng cô thật chặc bám theo hắn, thân thể mềm mại cùng hắn dán lại và cọ sát, hắn cảm giác được hai gò bồng đào đặt lên lòng иgự¢.
Đây quả thực là hấp dẫn, cùng da thịt cọ xát mài ra dục hỏa, hô hấp của hắn không yên, nhưng lý trí vẫn còn nên đưa tay muốn kéo cô ra.
Ai ngờ thân thể của cô đi lên,u huyệt mềm mại lướt qua phái nam nóng rực, hắn run rẩy, muốn kéo ra bàn tay đó ra không nhịn được chế trụ tuyết đồn, để cho u cốc mê người nóng rực, một tay khác đổi thành vịn cái ót của cô, ngọn lửa phái nam cũng không đè nén được, cuồng liệt
Lưỡi cuốn lấy đinh hương.
“Ưm. . . . . .” Uông Ngữ Mạt mềm mại ngâm, đầu lưỡi bị hắn triền ʍúŧ, trong miệng đều là mùi vị thuộc về hắn, trái tim của cô cuồng loạn, cảm giác chỗ kín thật chặc nóng rực, thân thể của cô không chịu nổu như nhũn ra, trong cơ thể có vẻ run rẩy, nhưng đây không phải Là sợ, giống như là đang mong đợi hưng phấn.
Phấn lưỡi mềm nhũn liếm cánh môi hắn, nụ hôn này so sánh với trong mơ còn nóng hơn, còn rất thật, còn làm cho cô thở không nổi, làm cho cả người cô run rẩy.
Phương Nhĩ Kiệt đột nhiên buông môi mềm ra, hơi thở dồn dập nhìn chằm chằm cô, tròng mắt đen toát ra ngọn lửa. Hắn thiếu chút nữa không kiểm soát được, vừa rồi hắn suýt chút nửa đã?
May là trong đầu còn có còn sót lại lý trí, để cho hắn kịp thời sắp xếp gọn gàng.
Hắn đột nhiên rời đi, Uông Ngữ Mạt hỗn độn thở khẽ, nhưng vẫn liếm cánh môi, một đôi con ngươi ngập nước mê người nhìn thẳng vào hắn, sau đó thân lưỡi liếm lên môi của hắn.
Đáng ૮ɦếƭ! Hắn thiếu chút nữa muốn ngậm phấn lưỡi.
Phương Nhĩ Kiệt vội vàng lui ra sau , nhưng rước lấy kháng nghị hờn dỗi của Uông Ngữ Mạt.
“Hôn em. . . . . . Em còn muốn. . . . . .” Cô đứng trước mặt hắn, lớn mật ʍúŧ cánh môi của hắn, con ngươi mọng nước nhìn thấy hắn.
Loại hồn nhiên này đích thật gợi cảm mê người nhất, Phương Nhĩ Kiệt dường như muốn thần phục,dường như ——
Không thể làm được,cô uống rượu say, căn bản không biết mình đang làm cái gì, rồi hãy nói cô cũng không phải là loại phụ nữ hắn gặp gỡ, biết rõ quy tắc trò chơi nam nữ.
Cô đại ngây thơ, đại đơn thuần. . . . . . Không phải là người hắn nên ᴆụng.
Phương Nhĩ Kiệt tự nhắc nhở mình, dục hỏa bởi vì nhắc nhở đó mà thành công đè nén xuống, nhưng tuyết đồn đang lúc này đột nhiên hoạt động, phái nam bởi vì cô di động mà khẽ rơi vào vách tường, quét qua cánh hoa non nớt lại nhạy cảm, làm cho bản năng cô bật ra yêu kiều mê người.
Đáng ૮ɦếƭ! Hắn thấp nguyền rủa một tiếng, rốt cuộc cũng khắc chế không được mình, đầu lưỡi cuốn lấy phấn lưỡi khéo léo, không nhịn được để cho Dụς ∀ọηg yếu kém nắm trong tay tất cả. . . . . .