Thật ra thì mấy ngày cùng chung ᴆụng, hắn thấy ánh mắt của cô rõ ràng như vậy, hắn làm sao không thể nhìn ra? Cô căn bản ngây ngô không biết giấu diếm.
Cô sẽ đối với hắn động tâm, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì hắn trêu chọc cho nên hắn biết mị lực của mình, biết làm sao để cho một phụ nữ đối với mình động tâm, huống chi cô chỉ là em gái nhỏ chưa yêu lần nào.
Trêu chọc cô bởi vì rất vui, ánh mắt của cô quá tinh khiết , phản ứng quá khả ái,làm cho hắn không khống chế được bản tính ác liệt của mình.
Nhưng phát hiện trêu chọc xảy ra vấn đề, hắn biết mình nên thu lại,khi cô còn chưa biết cô thích hắn , hắn nên thu tay lại.
Trêu thì rất vui nhưng hắn không muốn gây ra phiền toái , hắn nghĩ đến xế chiều trước khi rời đi Trấn Trường ném ánh mắt cảnh cáo cho hắn.
Được rồi, hắn là thật quá mức đáng ghét, biết rõ vật nhỏ ngây thơ không chịu được trêu chọc nhưng hắn lại làm theo bản tính của mình.
Hắn cũng đã thức tỉnh cho nên hôm nay mới đưa theo những cô gái kia đến trước mặt của Uông Ngữ Mạt, còn trình ra thái độ lăng nhăng, hắn muốn cho cô biết, hắn không phải là ngươi tốt như cô suy nghĩ.
Hắn từ trước đến giờ không phải là người tốt.
Nhưng hắn không nghĩ tới Uông Ngữ Mạt dám mở miệng đòi theo,hành động của cô làm cho hắn ngạc nhiên, nhưng cũng không có cự tuyệt. Cả buổi tối cô không ầm ĩ không náo, vẻn vẹn dùng một đôi mắt nhìn hắn.
Đó là ánh mắt đáng yêu.
Chỉ thiếu một ngòi nổ,cô có thể trở thành phụ nữ chân chính,mà hắn biết, chỉ cần hắn muốn là hắn có thể làm cho nụ hoa nho nhỏ của cô nở rộ, chỉ dạy cô, làm cho cô càng trở nên xinh đẹp.
Nhưng mà hoa sau khi tàn thì sao nha?
Cô chưa chịu qua tổn thương, mà hắn sẽ làm cô bị thương, hắn từ trước đến giờ cũng không phải là người vô tình nha!
Trò chơi chỉ dạy nên đến đây chấm dứt, tuy là hắn chơi chưa đã, nhưng em gái không phải là nhân vật trong trò chơi.
“Nha đầu.” Hắn chạm nhẹ đỉnh đầu của cô.”Em say, đi thôi, về nhà.”
“Về nhà?” Uông Ngữ Mạt mờ mịt ngẩng đầu lên, rượu cồn trong óc bắt đầu phát huy, ánh mắt của cô hoảng hốt, nhắm lại mắt,cô dùng sức hất đầu.
Không nên!Cô không nên về nhà!
“Không! Không về nhà!” Còn chưa tiến tới cuộc sống kết hôn, cô chưa muốn về nhà!
“Ngoan.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ cô, đưa tay chuẩn bị ôm cô,hắn không cho là người uống rượu say có thể một mình đi.
“Không!” Nhưng cô đẩy tay của hắn ra, nheo mắt nhìn, “Bạch Thanh Lê. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Cô lần đầu tiên mộng xuân đối tượng thế nhưng không phải là hắn.
“Bạch Thanh Lê ?” Là ai?
“Bạch Thanh Lê. . . . . .” Cô đột nhiên ᴆụng ngã hắn.