“Đúng,anh đã bảo cô ấy biết điều một chút ngồi ở đây chờ không nên cử động, chờ chúng ta nhảy xong trở lại!” Ngồi ở bên phải Khiết Tây Tạp ôm lấy cánh tay của Phương Nhĩ Kiệt, muốn kéo Phương Nhĩ Kiệt đến sàn nhảy.
“Thật sao! Em gái, em biết điều một chút ngồi ở đây chờ chúng tôi trở lại!” Người đó chạm nhẹ đầu của Uông Ngữ Mạt gần.
Uông Ngữ Mạt không nói chuyện, cánh môi khẽ mím môi. Cô không thích người khác sờ đầu của cô, nhưng từ nhỏ đươc dạy kèm tại nhà làm cho cô không cách nào vô lễ dẩy cánh tay đó ra.
Cô chỉ có thể trầm mặc, đặt bàn tay nhỏ bé ở trên đùi nắm chặc, một đôi tròng mắt vẫn yên lặng nhìn Phương Nhĩ Kiệt.
Cô chờ hắn làm sao làm, thật muốn bỏ lại cô, cùng các cô gái ấy đi nhảy sao?
Nhìn ánh mắt cố chấp của Uông Ngữ Mạt chờ hắn lựa chọn, Phương Nhĩ Kiệt mép cười càng sâu, “Ngoan, các cô đi nhảy,tôi ở đây thưởng thức là được rồi.”
Bị cự tuyệt, ba mỹ nữ đang muốn nói chuyện, âm nhạc sàn nhảy lại đột nhiên từ trữ tình chuyển sang nhạc rock.
“Âm nhạc đổi, mau đi đi! Tôi đang chờ xem các cô làm sao hấp dẫn tôi.” Phương Nhĩ Kiệt cười đến mê người, ngón tay chạm nhẹ vào mặt non của Annie.
“Chán.” Các nàng bị lời của hắn trêu chọc cười, khải đặc dẫn đầu khi hắn trên mặt hôn một cái.”Vậy ngươi hảo hảo thưởng thức nga!”
Quay mặt đi, ba người đó lắc lư đi vào sàn nhảy.
Phương Nhĩ Kiệt từ đầu đến cuối miệng đều nở nụ cười, giơ chén rượu hướng sàn nhảy kính, “Như vậy hài lòng chưa?” Hắn cười mở miệng, ánh mắt lại không rời khỏi sàn nhảy.
“Em không có ngăn cản anh đi nhảy nha.” Uông Ngữ Mạt buồn bực nói,cô nhìn thấy ly nước chanh trước mắt mình, toàn bộ trong đám người cũng chỉ có một mình cô uống nước trái cây.Cô đưa tay, chuẩn bị cầm ly rượu.
“Không được.” Rõ ràng là nhìn sàn nhảy, nhưng Phương Nhĩ Kiệt giống như sớm đoán được cô sẽ cử động, đưa tay phủ ở trên ly rượu.”Nhóc con không thể uống rượu.”
“Em không phải là nhón con.” Cô hai mươi ba tuổi, đã sớm trưởng thành.
Phương Nhĩ Kiệt rốt cục đem ánh mắt đưa đến trên người cô, gương mặt tuấn tú có chút bực bội.”Nha đầu. . . . . .”
Uông Ngữ Mạt lấy ra tay của hắn ra, giống như là muốn chứng minh, hoặc như là giận dỗi, đem trong ly rượu một chút uống, nhưng đầu lưỡi vừa ᴆụng đến mùi rượu, cô lập tức mặt nhăn mặt, trực giác địa muốn đem rượu trong miệng phun ra, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Phương Nhĩ Kiệt,cô quật cường uống một hơi vào.
“Khụ khụ. . . . . .” Nước mắt do bị sặc nên tuôn ra .
“Nha đầu!” Phương Nhĩ Kiệt vội vàng ngồi vào bên người cô, bàn tay to vỗ lưng ô, đưa tay rút ra miếng giấy lau mặt cho cô.”Bị sặc sao? Đã bảo em đừng uống.” Hắn nhẹ lau nước khóe môi đi.
“Để mình em lau.” Uông Ngữ Mạt đẩy hắn ra,tự mình rút miếng giấy lau nước trên mặt, nhưng trong miệng hoàn sở hữu mùi vị rượu, hơn nữa cô cảm thấy đầu có chút choáng váng,cô không nhịn được vỗ đầu.
“Như thế nào? Thấy không khỏe sao?” Phương Nhĩ Kiệt vỗ lưng của cô, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Đúng như dự đoán, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn bị rượu sặc đến hiện hồng, một đôi mắt đẹp mọng nước trơn bóng, đầu mũi hồng hồng , đôi môi cũng hồng hồng , giống như mèo con nhỏ.