Nó ngồi trên ghế chờ cùng Miu , Bảo thì đi đâu đó gọi điện thoại cho Vỹ . Vẻ mặt cậu hết sức căng thẳng . Bầu không khí u ám bao trùm . Tiếng loa phát thanh từ trong vọng ra .
” Sau đây xin mời những hành khách đi chuyến bay sang Anh . Xin tập trung về phòng soát vé ”
Nó chuẩn bị đi vào trong . Ôm Miu một cái thật chặt . Nó đi máy bay cá nhân nhưng máy bay lại đặt ở sân bay . Trạm dành cho máy bay cá nhân đậu . Xách túi xách đứng dậy . Mấy người theo nó trên máy bay xuống xách đồ . Giọng họ kính cẩn cúi đầu nói chuyện với nó .
- Công chúa , tới giờ bay rồi . Mời công chúa lên máy bay ạ .
Mọi người gần đó đếu ngoái đầu nhìn . Những người làm tập trung thành một hành dài khoảng 8 người cúi chào .
.
.
Định vỹ nhìn cô gái trước mặt mình , do cô ta đội nón nên không nhìn rõ mặt . Vội xin lỗi rồi chạy ngay vào trong . Cô gái ấy cũng quay đầu chạy theo Vỹ . Gọi với theo .
- Vỹ chờ em với .
Hắn đứng lại nhìn cô gái ấy , giọng lạnh như băng khốc cất tiếng :
- Xin lỗi rồi còn muốn gì , tôi quen cô sao .
- Quen .
- Khi nào . Tôi đang bận không rảnh tiếp chuyện với cô .
- Em là Sally , là hôn thê của anh . Anh chẳng phải đến đón em sao .
- Hôn thê , đón cô . Buồn cười thật .
Hắn nói rồi chạy biến luôn vào trong . Cô gái ấy cũng chạy theo . Nét mặt tuyệt vọng nhìn theo hắn , nhưng bổng chốc vui lên khi hắn chịu dừng lại . Điện thoại hắn reo liên hồi . Là Bảo ,hắn vội bắt máy
- Cô ấy đi chưa .
- Nhanh lên sắp lên máy bay rồi .
- ừ tớ đến rồi . Bảo cô ấy chờ một tí .
.
.
.
Nó bắt tay với Bảo rồi quay sang ôm Miu cái cúi cùg như thể xa nhau mãi mãi vậy . Trong lòng nó chợt dâng lên nỗi buồn man mác không rõ lí do .
Bước vào trong . Thời gian quay nhanh , nhanh dần rồi dừng lại .
7:56 a.m.
Máy bay chuẩn bị cất cánh . Quay đầu nhìn lại lần cuối , chân vô thức bước đi . Nước mắt cũng vô hình mà rơi theo . Miu cũng khóc . Gạt giọt nước mắt đang lăn nó nhìn Miu cười , giọng lạc đi
- Khi nào rảnh sang thăm tớ nhé .
Nhỏ chỉ gật đầu rồi chạy lại ôm nó .
- Khi tớ rảnh tớ sẽ về đây chơi lâu hơn . Lúc đó thì đừng có than là tớ lấy hết thời gian của hai người đấy
- Khi nào Nguyệt .. à không Joe quay lại thì tôi tặng Miu luôn cho đó – Bảo cũng ôm lấy hai người .
- Ừ khi đó thì đừng có dành đấy nhé . Đi nhé .
Bóng nó từ từ xa dần . Miu ôm lấy bảo khống lấy khóc để . Hắn vừa chạy tới nơi .
Chậm rồi , chậm thật rồi . Đau , đau lắm . Cảm giác như ngày nó mất .
Hộp quà trong tay ánh lên nét đẹp của những viên đá . Là dây chuyền . Hắn định tặng cho Joe sợi dây chuyền do nó chọn . Hắn không biết mình đang nghĩ và làm gì mà lại lấy sợi dây ấy . Nhưng hắn không hối hận khi tặng nó cho joe .
Bảo nhìn hắn cười buồn . Một năm trước hắn đã từng đánh mất cơ hội . Một năm sau hắn vẫn là người đánh mất cơ hôi . Đúng là cuộc đời mà đâu có gì hoàn mĩ cả . Nó còn sống thì hắn lại đau khổ . Nó quên đi những thứ liên quan đến hắn thì hắn lại nhớ tất cả những gì đã gây ra cho nó . Hai người gặp nhau , đi chơi biển cùng nhau nhưng lại không biết nhau . Ăn chung một nơi từng ăn trước đây cũng ngồi cùng một bàn thế nhưng lại xem nhau là người xa lạ . Phải chăng số phận đã định sẵn rằng nó và hắn chỉ có thế . Chỉ nhìn nhưng lại vô tình không thấy . Là bạn nhưng lại không thể yêu hay không . Hay còn điều kí tích gì chưa xảy ra .
8:00 a.m
Máy bay cất cánh , hắn tuyệt vọng nhìn theo cánh máy bay xa dần rồi biến mất . Bảo dìu Miu lại ghế ngồi . Đưa cho nhỏ lon nước vừa mua , hắn đứng đó – nơi nó vừa đứng , Chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út lấp lánh ánh sáng . Hắn ngồi ở ghế gần Miu , giọng ấm áp nhưng đầy đau khổ ,
- Đi rồi sao , đi thật rồi . Lúc nào cũng chậm như vậy sao
- Là do cậu không nhanh chân thôi .
.
.
.
Ai là người nói câu đó .
Còn cô gái tên Sally thì sao . Cô ta có xuất hiện ở chỗ hắn hay không .?
Vậy thì mời bạn đọc chap sau nhé .