Trời chiều đầy nắng . Nó sãi những bước chân dài đi trên đường . Men dọc theo vỉa hè . Nhiều hàng quán đặc khắp nơi . Ghé sát vào lề tránh chiếc xe vừa ép làn đường của xe khác . Những người đi đường thầm rủa chiếc xe vừa lấn ép họ . Vài từ thô tục mắng chửi của họ lột vào tai nó . Chỉnh lại dây phone , nó bước vào một quán chè ven đường .
Nó nhớ trước đây nó từng đi ăn chè với ai đó nhưng chẳng nhớ ra . Thậm chí là còn kéo người đó chụp ảnh chung nhưng giờ tìm lại thì chẳng thấy tấm nào . Có lẽ là hai đã vứt chúng đi hoặc là nó làm lạc đâu đó .
Vài người đi vào quán cứ đưa mắt nhìn nó chằm chằm , cả cái tên vừa mới bước vào quán cũng bị mấy bà cô ông chú nhìn , thậm chí là cả mấy đưa bé xíu cũng ráng ngó nhìn .
Cả hai đều khó chịu ra mặt . Đã bao lần nó bị người khác nhìn thế này nhưng sao vẫn cảm thấy bực .
Người con trai vừa mới bước vào ngồi gần bàn nó , cũng quay ra nhìn nó . Mặc dù anh ta cũng đang bị người khác nhìn đấy thôi nhưng lại không biết ngượng mà nhìn nó chăm chăm . Bực bội , nắng nóng khiến nó như ức chế trong lòng . Buông câu mắng lạnh tanh .
- Nhìn đủ rồi thì ăn chè đi đồ điên .
Tên ấy chẳng nói chẳng rằng bê nguyên chén chè qua bàn nó ngồi , giọng đôi phần thấp đi nhưng chẳng thiếu khí lãnh bao quanh .
- Nhì cô thì đả sao .
- Tôi và anh không quen .
Nó chẳng vừa đốp chát lại ngay . Công nhận nó phải tự khâm phục mình thật , mới có một năm sống cùng hai mà nó học được từ anh tật hay đốp chát . Lúc trước chuyện nó vừa nói ra không hợp ý liền bị anh chặt chém ngay . Thì giờ tới nó . khâm phục thật .
Người vừa rồi nghe nó nói thế liền cười lạnh một cái , mới gặp vừa nãy giờ bảo không quen . Thật ra người ngồi trước mặt hắn là người thế nào . Ba phần thế này thì bảy phần lại thế khác . Tính cách lúc giống nó , lúc lại như người xa lạ chẳng quen chẳng biết . Mà có quen biết đâu chỉ vừa mới nhìn thấy nó ở buổi tuyển người nhưng lòng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc . Cảm giác như nó vẫn còn sống , còn hiện diện bên cạnh hắn vậy .
- Tôi vừa gặp cô .
Nó nghe hắn nói cũng từ từ đưa mắt nhìn . Tuyệt nhiên nón không tháo xuống . Đôi mắt xám của nó lướt nhìn mọi vật rồi dừng ngay chỗ hắn , khẽ ậm ừ một tiếng cho qua .
Nó vừa dầm chén chè đậu canh , vừa lắc lư theo điệu nhạc truyền từ tai phone . Hắn khẽ lia mắt nhìn nó . Một năm trước đây , hắn và người con gái hắn yêu nhất cũng từng ăn chè ở quán này , từng chụp ảnh . Từng ngồi ngay bàn này đây .
Có phải đây là định mệnh . Định mệnh đưa một cô gái giống nó tới hoàn hảo đến bân hắn .
Tình cảm này là gì , chẳng rõ . Chỉ biết trong lòng đau , rất đau mà thôi .
Buổi ăn im lặng cũng chẳng có gì hay ho . Hắn thấy nó im lặng lâu thì lên tiếng đánh tan cái cảm giác cô đơn bao bọc lấy hai người .
- Chúng ta có duyên nhỉ
- Có duyên chứ không nợ .
Câu nói của nó làm hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng , có duyên mà không nợ . Phải chăng trước đây hắn và nguyệt anh cũng là có duyên không nợ . Có duyên gặp nhau , yêu nhau nhưng lại không có phúc phận được sống cùng nhau , được thành vợ chồng không nhỉ . Câu hỏi ấy cứ lẫn quẩn quanh đầu hắn .
Thấy hắn im im sao câu nói của nó , hơi ngại vì hình như nó chạm vào nỗi đau của hắn thì phải nên vội tiếng . Theo đó là đứng dậy . Đặt tờ 100 000 ngàn lên bàn rồi đi ra ngoài . – Anh định ngủ ở đây à .
Hắn vừa tĩnh khỏi câu nói của nó , bước ra khỏi cửa thì nó đã đi được một đoạn khá xa . Vừa chạy theo nó mà hắn vừa thở , mà hắn cũng không biết cớ gì phải theo nó . Nhưng mà trong tâm hắn lại thôi thúc mình phải chạy theo , để rồi nhận một câu hết sức phủ phàng
- Anh theo tôi làm gì ?
Hắn lại im lặng , nó lại bước đi . Hai người hai tâm trạng , người đau , người vui . Người cười thì người khóc . Luôn là những hình ảnh song song và đối lập nhau .
Nó thấy hắn không đuổi theo nữa thì dừng lại . Hắn đi tới cười toe nhìn nó. Vỗ nhẹ vào vai nó , hắn lại cười . Lần này là nụ cười đẹp . Mặt trời chói chiếu rọi lên khuôn mặt baby đấy cùng nét cười tỏa sáng trên gương mặt trẻ con .