Fan của DSG và fan của Giản Ngôn Chi đã nổ ra cuộc khẩu chiến.
Người ủng hộ Cửu Ca cho rằng Giản Ngôn Chi đã mang những thứ của giới giải trí đến cho Giản Bác Dịch, ảnh hưởng đến trận đấu của cậu.
Drama queen, câu fame, thủ đoạn, chẳng mấy chốc bao nhiêu nước bẩn hắt hết lên người Giản Ngôn Chi, thậm chí còn có người thổi phồng đến mức Giản Ngôn Chi chìm đắm vào chuyện yêu đương, trong lúc quay phim xảy ra rất nhiều vấn đề.
Tin đồn thất thiệt, nhưng cư dân mạng lại thích đọc những thứ này, khiến người ta chẳng biết phải làm sao.
Trên ban công ở gaming house.
Hà Uyên kéo cửa kính đi ra ngoài, liếc mắt nhìn chàng trai đang hút thuốc trên ban công, “Chẳng phải cậu không hút thuốc sao?”
Giản Bác Dịch chào Hà Uyên một tiếng, sau đó nở cụ cười bất lực, “Lâu lắm không hút rồi, trước đây em hút ở nhà một lần bị bố em mắng té tát, về sau thì bỏ.”
Hà Uyên hơi nhướng mày lên.
Giản Bác Dịch giải thích: “Mũi con nhóc Giản Ngôn Chi được chiều quen rồi, hở một tí bị viêm mũi, không ngửi được mùi thuốc lá.”
Hà Uyên “ồ” lên một tiếng, ngước mắt nhìn căn biệt thự phía đối diện, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
“Đại ca, anh nói xem em có nên công khai không đây?” Giản Bác Dịch Ϧóþ điếu thuốc, “Cũng không thể để em gái em gánh cái tiếng xấu này được.”
Hà Uyên cong môi cười, chợt nói, “Tiểu Cửu, cậu đang sợ cái gì?”
Giản Bác Dịch ngây người.
“Cậu không lập tức nói Giản Ngôn Chi chỉ là em gái cậu.” Hà Uyên nghiêng mắt nhìn cậu, “Thực ra nói chuyện này ra cũng chẳng có vấn đề gì to tát lắm, vả lại sau khi nói ra sẽ không có nhiều tin tức đồn thổi sau lưng như vậy nữa.”
Giản Bác Dịch duỗi tay ra dập tắt đầu thuốc, hơi bực bội vân vê đầu lọc thuốc, “... Áp lực của em rất lớn.”
Hà Uyên nhìn cậu, chờ câu tiếp theo của cậu.
“Anh biết là ban đầu bố mẹ không đồng ý cho em vào giới này mà.” Giản Bác Dịch nói: “Họ đều là những người đức cao vọng trọng, từng hành động, từng cử chỉ đều có người quan tâm chú ý. Anh xem Giản Ngôn Chi đi, mặc dù ở nhà nó không biết ngại ngùng là gì, nhưng thực ra ở bên ngoài nó rất chú ý, rất đứng đắn... bọn em đều không muốn làm bố mẹ xấu mặt.”
“Cô ấy làm rất tốt, cậu cũng vậy.” Hà Uyên thản nhiên nói: “Mặc dù nghề nghiệp khác nhau, nhưng hai người đều đang đạt được mục tiêu mình muốn đạt được trong lĩnh vực của mỗi người mà.”
“Nhưng mà, haiz... thực ra em vẫn thấy hơi lo lắng.”
“Lo lắng người khác biết cậu là con của Giản Hòa Thư thì sẽ chú ý đến cậu nhiều hơn? Cũng lo mình bị bao con mắt nhìn vào như thế sẽ không chịu được cú sốc thất bại ư?”
“Đại ca, sao anh lại biết!” Giản Bác Dịch trợn tròn mắt, sau đó lại nói với vẻ nhụt chí: “Em sợ em để ý đến quá nhiều thứ, về sau đánh game cũng không thuần túy được nữa.”
“Thuần túy? Chẳng có chỗ nào có sự thuần túy tuyệt đối hết.” Hà Uyên rút một điếu thuốc trong hộp thuốc Giản Bác Dịch để cạnh đó, châm lửa, “Nếu đã bước vào giới này thì phải phấn đấu bằng tất cả nhiệt huyết. Cậu cho là không có sự quan tâm của những người kia thì cậu sẽ không có áp lực, sẽ không bị người ta chê bai, không bị người ta mắng chửi sao?”
“Thắng lợi là vinh quang, thua cũng là chuyện bình thường. Tiểu Cửu, cậu mới thi đấu chuyên nghiệp được hai năm, chuyện này cậu sẽ không hiểu đâu.”
Giản Bác Dịch sững sờ.
“Cho nên đừng lấy mấy cái gọi là áp lực để cho bản thân cái cớ từ bỏ. Cậu không phải con trai của Giản Hòa Thư thì cậu sẽ không cố gắng hết sức mình nữa à?” Ánh mắt Hà Uyên có chút sắc bén, “Liên Minh Huyền Thoại không phải trò chơi của một người. Là một thành viên của DSG, cậu cũng nhất định phải không ngừng phải xông lên phía trước cho tôi.”
Buổi chiều Giản Ngôn Chi không có cảnh quay, cô bảo trợ lý lái xe đưa mình về nhà một chuyến. Cả quãng đường về nhà, cô đều nói chuyện với bố mẹ về chuyện tin tức kia, cô đoán Giản Bác Dịch cũng đã nói cho họ biết về chuyện hiểu lầm này.
Sau khi xe đi vào trong khu biệt thự, cô không vào nhà mà đi thẳng vào gaming house của DSG.
“Tiểu Ngôn Chi, sao chị lại tới đây?” Lúc Lâm Mậu mở cửa ra nhìn thấy cô thì tỏ ra vô cùng bất ngờ, “Không phải quay phim à?”
“Không, hôm nay chị được nghỉ.” Giản Ngôn Chi bước vào, “Giản Bác Dịch đâu?”
“Trên lầu đấy.”
“Ừm, chị lên tìm anh ấy.”
Giản Ngôn Chi đi vào phòng khách mới phát hiện ra hôm nay có thêm một người khác ở trong phòng khách.
“Ngôn Chi.” Uông Đồng nhìn thấy cô thì cũng có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến tin tức trong hai ngày nay, cô ta cũng hiểu ra, “Tìm Giản Bác Dịch hả?”
“Ừm.” Giản Ngôn Chi tiến lại gần, nhìn cô ta rồi lại nhìn Hà Uyên bên cạnh một cái, cuối cùng nói với Uông Đồng: “Hôm nay cô cũng ở đây sao?”
Uông Đồng cười nói: “Phải, mua chút đồ ăn đến thăm bọn họ.”
Giản Ngôn Chi gật đầu, “Thế à, vậy tôi lên lầu trước nhé.”
“Được.”
Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi xoay người đi về phía cầu thang, khóe môi anh hơi mím lại.
“Ý, em phát hiện ra hai người họ có vẻ xứng đôi thật đấy.” Uông Đồng bất ngờ lên tiếng.
Hà Uyên hơi sững người, nghiêng mắt nhìn cô ta, “Thế sao?”
“Dạ vâng, anh không cảm thấy thế à?” Uông Đồng cười cười nói nói, mà nội tâm của cô ta cũng thật sự giống như vẻ mặt của cô ta lúc này, là vui mừng, là nhẹ nhõm.
Quãng thời gian trước đó trên mạng đồn thổi người phụ nữ che mặt xuất hiện trong livestream của Lão Dao là cô ta, nhưng chỉ có cô ta biết, đó hoàn toàn không phải cô ta mà là Giản Ngôn Chi.
Bởi vì bộ quần áo kia chính là bộ đồ mà Giản Ngôn Chi đã mặc đến phòng vip tối hôm ấy.
Sau đó, cô ta có một khoảng thời gian đau khổ vì khả năng Giản Ngôn Chi và Hà Uyên đã ở bên nhau... Cho đến khi tin đồn của Giản Ngôn Chi và Giản Bác Dịch nổ ra lần này.
Hóa ra là do bản thân cô ta hiểu lầm, Giản Ngôn Chi yêu Giản Bác Dịch chứ không phải Hà Uyên.
Lúc này trong lòng cô ta thật sự có một cảm giác “sống sót sau tai nạn”... Nếu tình địch là Giản Ngôn Chi... cô ta không chắc chắn lắm.
“Hà Uyên?” Hồi lâu không thấy Hà Uyên trả lời, Uông Đồng lại gọi một tiếng nữa.
Dường như lúc này Hà Uyên mới lấy lại tinh thần, anh nhìn cô ta một cái, thờ ơ nói: “Không cảm thấy như vậy lắm.”
“...”
Giản Ngôn Chi gõ cửa phòng Giản Bác Dịch, lúc này cậu đang nằm nhoài trên giường suy nghĩ về cuộc đời.
“Này!” Giản Ngôn Chi cầm gối đập vào lưng cậu, “Anh làm gì thế, còn chưa dậy à?”
Giản Bác Dịch kêu “shhh” một tiếng, “Em muốn ૮ɦếƭ à?”
Giản Ngôn Chi “xùy” một tiếng, trực tiếp ngồi lên kệ tủ đầu giường anh, “Có phải mẹ đã gọi điện thoại cho anh không?”
“Gọi rồi.”
“Mẹ bảo sao?”
Giản Bác Dịch ngồi dậy, “Chẳng bảo sao cả, xem bản thân anh thôi.”
“Ờ, vậy thì được rồi, còn anh ý, chỉ việc lo thi đấu cho tốt, những chuyện linh tinh này anh đừng có quan tâm.”
Giản Bác Dịch nhíu mày, “Anh không quan tâm thế thì em phải làm sao?”
“Chuyện này có gì đâu.” Giản Ngôn Chi cười thoải mái, “Có phải em chưa bị bôi nhọ bao giờ đâu. Với lại, cái video kia vốn chẳng nói lên được điều gì, đến lúc đó để bộ phận quan hệ công chúng ra mặt giải quyết là được.”
Giản Bác Dịch: “... Em thì xởi lởi rồi.”
Giản Ngôn Chi gập ngón tay lại, “Em biết, anh không mong muốn người ta biết đằng sau anh là nhà họ Giản. Giới giải trí vốn đã phức tạp, anh ấy à, cũng không thích mình được chú ý như một minh tinh. Cho nên anh giữ im lặng là được rồi, em có thể giải quyết được mọi chuyện. Này, tin em đi, chờ đến khi bộ phận quan hệ công chúng ra mặt, tin này chẳng mấy ngày là chìm ngay ấy mà.”
Giản Bác Dịch thấy Giản Ngôn Chi nói nhẹ nhàng thoải mái như vậy, anh chợt cụp mắt cười một tiếng, “Ngôn Ngôn.”
“Hử?”
“Trong mắt em, anh nhát ૮ɦếƭ đến vậy sao?”
“...”
“Dù có thế nào đi chăng nữa... anh cũng là anh trai em mà.”
Giản Ngôn Chi cũng không biết Giản Bác Dịch nghĩ thế nào, nhưng mặc kệ anh ấy nghĩ ra sao, nói tóm lại cô đã cảm thấy cô có thể giải quyết được chuyện này.
Xuống dưới nhà, Giản Ngôn Chi quen đường quen nẻo đi vào phòng bếp, lấy một hộp sữa chua, vừa hút vừa đi ra ngoài.
“Ngôn Chi, Cửu Ca vẫn không xuống à?” Hàng Văn Kiệt hỏi.
“Ừm... sắp rồi á.”
“Tiểu Ngôn Chi, đây là sữa chua em mua hôm nọ, uống ngon phết, may mà vẫn còn thừa ba hộp không bị đại ca uống hết. Thế nào, chị thích uống hiệu này chứ?” Lâm Mậu tiến đến hỏi.
Giản Ngôn Chi gật đầu, “Cũng được đấy, con mắt của em tốt phết.”
“Cậu ta mua, nhưng là đồ tôi chọn.” Hà Uyên tựa người vào gối ôm, bỗng nhiên nói: “Là ánh mắt của tôi tốt, hiểu chưa?”
Giản Ngôn Chi bị sặc sữa chua, “... Anh tốt, anh tốt, anh tốt nhất được chưa?”
Hà Uyên lẩm bẩm một câu “Thế thì còn được” rồi lại nói: “Lấy cho tôi một hộp.”
Giản Ngôn Chi đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống sofa, sau khi cười với Uông Đồng đang ngồi ở bên sofa đối diện, cô nói: “Tự đi mà lấy.”
“Tự đi mà lấy?” Hà Uyên nheo mắt lại, “Em chắc chứ?”
Giản Ngôn Chi hoài nghi nhìn anh một cái, “Em và anh đều cách xa phòng bếp, ban nãy anh bảo em đi lấy thì đã đành, giờ em đã qua chỗ này rồi mà anh còn bắt em đi à?”
“Chậc, xem ra chiều fan thì cũng phải có chừng mực.” Hà Uyên lẩm bẩm một câu.
Giản Ngôn Chi: “Gì cơ? Anh nói gì cơ?”
Hà Uyên thản nhiên nhìn cô một cái, ghé lại gần, hạ giọng xuống nói: “Vì Uyên thần, tôi sẵn lòng cúc cung tận tụy, đến ૮ɦếƭ mới thôi.”
Giản Ngôn Chi “đứng hình”.
Hà Uyên bình thản nói tiếp, “Ai nói câu này ấy nhỉ.”
Giản Ngôn Chi: “...”
Ôi trời ơi! Đây là bài đăng Weibo từ tháng trước trước trước trước rồi nhỉ? Có nhất thiết phải “khai quật” lại bài đăng từ đời tám hoánh đó để bắt chẹt không vậy!
“Không đi cũng được, thế thì tôi sẽ tiện thể nói cho cánh Mậu Mậu biết em chính là “vị đại gia” tặng quà liền tay của tôi.”
“Ngừng!” Giản Ngôn Chi đập hộp sữa chua của mình xuống bàn cái “bụp”, nhận thua, “Em đi lấy là được chứ gì.”
Giản Ngôn Chi đứng dậy, giận đùng đùng đi vào trong phòng bếp.
Hà Uyên nhìn theo bóng lưng của cô, vui vẻ nhếch miệng cười.
Uông Đồng ngồi đó, chứng kiến hết mọi thứ. Cô ta có chút sửng sốt, vì cô ta không ngờ, Giản Ngôn Chi lại hòa hợp với tất cả mọi người ở gaming house đến vậy.
Thậm chí một người khó làm thân như Hà Uyên cũng có thể tỏ ra thân mật với Giản Ngôn Chi, phải, là thân mật... Cô ta quen biết Hà Uyên bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ dừng lại mức bạn bè. Mà kiểu tình bạn giữa cô ta và Hà Uyên, còn lâu mới thân mật bằng kiểu tình bạn giữa anh và Giản Ngôn Chi.
Nếu Giản Ngôn Chi không có mối quan hệ với Giản Bác Dịch, Uông Đồng cũng sẽ nghi ngờ Hà Uyên đã có tình cảm đặc biệt với Giản Ngôn Chi.
Khi Giản Ngôn Chi mang sữa chua ra, Giản Bác Dịch cũng từ trên lầu đi xuống.
Cậu tự ngồi vào trước máy tính của mình, bật máy, mở trò chơi, mở livestream.
Khi Giản Ngôn Chi nhận ra cậu đã bật camera, cô giật bắn cả mình, “Này này này, chờ chút, em vẫn còn ở đây đấy! Anh còn muốn bị phóng viên dắt mũi dư luận à?”
Giản Bác Dịch ngước mắt nhìn cô một cái, “Em qua đây, ngồi bên cạnh anh.”
Giản Ngôn Chi tỏ ra sợ hãi, “Em không muốn.”
“Bảo em qua đây thì em cứ qua đi, sao lại dài dòng thế nhỉ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Uông Đồng: Hai người họ nhìn có vẻ xứng đôi thật đấy.
Đội trưởng: Xứng đôi? Chỗ nào? Góc độ nào? Mắt mũi cô kiểu gì vậy, cô không cảm thấy tôi xứng nhất sao? Hử?!