Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách Chương 25: C25: Chương 25

Tác giả: Lục Mang Tinh

Giản Ngôn Chi vùi người ở một góc sofa nghịch điện thoại, mà mấy người đàn ông kia đang túm túm lại một chỗ nói về trận đấu vào ngày kia.


Hơn 10 giờ tối, Giản Ngôn Chi ngáp ngủ, nói: “Này, em hơi đói rồi.”
“Đi ăn khuya đi!” Lâm Mậu giơ tay đề nghị.
“Nhất trí.”
“Nhất trí.”
“Nhất trí.” Giản Ngôn Chi thoáng ngừng lại rồi nói: “Ai bao?”
“Đại ca.”
“Đại ca.”
“Đại ca.”
“...”
Giản Ngôn Chi cười trên nỗi đau của người khác, “Vì sao lại là Uyên thần thế?”
Mọi người: “Là đội trưởng đó.”
Giản Ngôn Chi nhướng mày lên nói: “Ồ, không có nhiều tiền thì không làm đội trưởng được, em bội phục, bội phục.”
Hà Uyên hờ hững nói: “Muốn đi ăn cơm thì lượn đi thay quần áo cả đi, nói bộ dạng này của các cậu ra ngoài gây ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị là còn khách sáo đấy.”
Mọi người cười tươi roi rói đi thay quần áo, Giản Ngôn Chi hỏi với vẻ mong đợi: “Ăn gì thế?”
Hà Uyên: “Em muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu được không?”
“Đêm hôm đi ăn lẩu...” Hà Uyên nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói “Hình như em là minh tinh giả”.
Giản Ngôn Chi mếu máo nói: “Dạo này quay phim nên phải kiểm soát ăn kiêng, lâu lắm không ăn mấy món mặn mòi rồi.”
“Lúc không quay phim em cũng nói như này.”
“...”
Bốn người kia sửa soạn xong liền tập trung ở cửa phòng Hà Uyên.
Lâm Mậu: “Chúng ta ăn gì đây?”
Lão Dao: “Ăn món Nhật? Đồ nướng? Món Tây? Ăn Lẩu?”
Giản Bác Dịch: “Ăn món Nhật, ăn món Nhật.”
Hà Uyên: “Không ăn, ghét ăn lát cá sống.”
Giản Bác Dịch: “Đồ nướng?”
Hà Uyên: “Ám mùi toàn thân.”
Lâm Mậu: “Ăn món Tây đi, hay là đi ăn nhà hàng Pháp.”
Hà Uyên: “Vừa mới ăn lúc trưa xong, cho dù mấy cậu là thùng cơm thì cũng sẽ ngấy.”
Lão Dao: “Ăn, ăn lẩu?”
Hà Uyên: “...”
Giản Ngôn Chi giơ tay lên, “Chị đồng ý chị đồng ý, chúng ta đông người, ăn lẩu là đông vui phải biết.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hà Uyên, Hà Uyên lạnh nhạt xùy một tiếng, “Cũng không sợ mập ૮ɦếƭ à?”
“Chị quản lý của em cũng không lo lắng như anh.” Nói đoạn, Giản Ngôn Chi hớn hở đi đến cửa thang máy, “Chúng ta đi thẳng xuống tầng hầm đi?”
Hà Uyên cầm chìa khóa xe, “Thế chẳng lẽ đợi em ra cửa chính trêu ong ghẹo bướm sao?”
Giản Ngôn Chi: “...”
Ba chiếc xe thể thao đậu dưới tầng hầm đều là xe cá nhân của người trong DSG, Giản Ngôn Chi buồn bực nói: “Chẳng phải các anh có hoạt động thương mại mới đi ra ngoài sao, lái xe Ⱡồ₦g lộn làm gì thế không biết.”
Nói xong cô ngừng lại, bước lại gần nhìn chiếc Maserati màu xanh ngọc chói mắt kia, “Này này này Giản Bác Dịch! Đây là Sasa mà? Trời! Sasa là quà thành niên mà bố mua cho em, đậu xanh anh lái nó ra khỏi tầng hầm từ lúc nào thế?!”
Giản Bác Dịch mở cửa xe ra, đặt một chân vào trong xe, “Mua cho em chẳng phải cũng chỉ để cho em vứt xó phát mốc lên trong tầng hầm sao, hơn nữa hôm nay anh chính thức thông báo cho em, từ bây giờ nó không phải Sasa nữa, đổi thành: Rati Yi.”
“Biến, cuốn xéo cái Rati Yi của anh đi.” Giản Ngôn Chi muốn ςướק lại chìa khóa xe từ chỗ Giản Bác Dịch, “Đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi là Sasa của em!”
Giản Bác Dịch duỗi tay ra xa, giãy giụa nói: “Em có hiểu chuyện không vậy! Anh là người giám hộ của em, cái trình độ lái xe của em á, ra cửa quẹo trái là lái xuống hồ!”
“Có cái đầu anh ý, trả cho em!”
“Cát-xê của em không đủ mua con xe à, đồ bủn xỉn!”
“Kẻ sĩ có thể ૮ɦếƭ chứ không thể chịu nhục, Sasa là chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời em, tuyệt đối không thể để nó nhận giặc làm cha được.”
Trong chiếc xe của Hàng Văn Kiệt bên cạnh hai anh em đang tranh giành quyền sở hữu xe, Lão Dao và Mậu Mậu đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Mậu: “Người có tiền đều thích trò tranh giành nhạt nhẽo thế này sao?”
Lão Dao trầm ngâm một hồi, “Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn thực hiện trò tranh giành nhạt nhẽo như thế này một lần, ừm... chí ít còn có cái mà tranh.”
Trong hầm để xe yên tĩnh, Hà Uyên không thể nhịn thêm được nữa tiến lên, “Được rồi đấy hai đứa, còn cãi nhau nữa thì biến hết lên phòng cho tôi.”
Ngay lập tức, hai anh em câm như thóc.
Hà Uyên thấy thế bèn mở cửa xe của mình ra, nhìn hai người bằng ánh mắt cảnh cáo: “Lên xe đi, đừng dài dòng nữa.”
Nói xong, Hà Uyên ngồi vào ghế lái, chiếc xe gầm rú hai tiếng liền phóng ra khỏi vị trí đỗ xe.
Giản Ngôn Chi nhìn Hà Uyên đi khỏi mới lạnh lùng hừ một tiếng, cô vòng qua đầu xe, kéo cửa ra ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn xong cô sờ vào mặt kính, nói: “Sasa, hôm nay phải để em uất ức, bắt em chạy một đoạn rồi.”
Giản Bác Dịch: “Ấm ức? Em nói câu này ra, Rati Yi là người đầu tiên không phục.”
“Hơ.”
“Hơ hơ.”
Trong lúc chí chóe với nhau, cả đám đều đến nhà hàng lẩu. Hà Uyên đã đặt trước phòng riêng, Giản Ngôn Chi kéo thấp vành mũ xuống đi thẳng lên tầng.
Ăn lẩu xong ra khỏi nhà hàng thì cũng đến nửa đêm rồi, Giản Ngôn Chi phát hiện ra đi cùng với đám người DSG, khẩu phần ăn của cô ngày càng trở nên đáng sợ.
“Ngày mai em vẫn phải quay phim, em về trước đi ngủ đây.” Thang máy đi đến tầng 15, Giản Ngôn Chi chào tạm biệt mọi người.
Hà Uyên nhìn dáng vẻ ăn no căng của cô, im im một lúc lại nói: “Cân nặng của em trong Baike cũng giả nốt phải không?”
Khóe môi Giản Ngôn Chi giật giật, đẩy mọi người ra khỏi thang máy, quyết định dứt khoát đóng cửa thang máy lại, “Tạm biệt!”
- -
Một lần tình cờ gặp gỡ, một bữa ăn khuya bình thường.
Nhưng Giản Ngôn Chi không bao giờ có thể ngờ được rằng, ngày hôm sau cô đã lên hotsearch, mà còn với đội tuyển... không, nói chính xác là với Giản Bác Dịch.
# Giản Ngôn Chi Cửu Ca#
# Giản Ngôn Chi DSG #
# Song Giản hợp nhất #
Cả quá trình, Giản Ngôn Chi đều thờ ơ đọc tất cả dòng bình luận trên Weibo.
Video được chia sẻ rầm rộ trên Weibo chính là chiếc video quay trộm của một tay săn ảnh nổi tiếng nào đó. Trong video có thể nhìn thấy ống kính cách đó rất xa, không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh.
Có hai địa điểm, nơi thứ nhất là trong hầm để xe, nơi còn lại là lúc bọn họ ăn lẩu xong đi ra bên ngoài quán lẩu. Mà trong đoạn video này, phần gay cấn nhất chính là cảnh Giản Ngôn Chi tranh chìa khoá với Giản Bác Dịch.
Lúc đó Giản Bác Dịch đang ngồi trên ghế lái, mà Giản Ngôn Chi vì muốn lấy được chìa khóa của anh nên thò người vào tận bên trong xe. Đáng ૮ɦếƭ nhất là lúc đó tên ký giả quay lén còn nói bằng giọng mùi mẫn: “Hôn rồi, hôn rồi, hôn rồi!”
Giản Ngôn Chi: “...”
Báo đưa tin: Giản Ngôn Chi yêu đương với nam thần giới esports Giản Bác Dịch, nửa đêm cùng các đội viên khác đi ăn đêm, đồng thời thể hiện một màn tình cảm thắm thiết trong hầm để xe.
Cư dân mạng bình luận:
“Không hổ là tài nữ rong ruổi giới giải trí và giới esports. 66666666.”
“Song Giản hợp bích, duyên phận mà! Trông còn có chút tướng phu thê nữa.”
“Gì cơ?? Cửu Ca là trai thẳng á?”
“Hôn chưa vậy? Không nhìn ra, suốt video toàn có lưng không.”
“Uyên thần khóc ngất trong phòng vệ sinh, Tiểu Cửu của anh...”
“Uyên thần: Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi xuống vùng cỏ xanh, tôi nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên từ phương xa...”
“Nữ thần của tôi yêu rồi sao? Đối tượng là nam thần của tôi?”
“Những con người có bắn đại bác cũng không tới mà lại ở bên nhau rồi sao, tình yêu vượt ra ngoài giới à?”
“Mấy người nói Uyên thần khóc ngất trong phòng vệ sinh kia, mọi người đã từng nghĩ đến cảm nhận của Mậu Mậu chưa, người ta thật lòng với Giản Ngôn Chi đó!”
...
Giản Ngôn Chi: “...”
Phương Dạng: “...”
Lục Tuyết gửi tin nhắn đến: “...”
“Làm sao đây, Ngôn Chi?” Phương Dạng hỏi.
Giản Ngôn Chi trầm ngâm một hồi, nói: “Mắt của đám người này mù hết rồi sao, em và Giản Bác Dịch sắp đánh nhau đến nơi, vậy mà họ còn lý giải thành nụ hôn thắm thiết? Ọe...”
Phương Dạng không nhịn được phì cười, “À cái này... mấy tay săn ảnh đều thích phóng đại tin tức. Vả lại, mọi người cũng không biết em có người anh trai như này mà.”
“Vô vị.” Giản Ngôn Chi tỏ vẻ ghét bỏ đọc bình luận, lẩm bẩm: “Biết sớm thì tối qua ngồi xe của Hà Uyên cho rồi.”
Đọc tin tức xong, Giản Ngôn Chi lập tức gọi điện cho Giản Bác Dịch. Sau khi Giản Bác Dịch vô tâm vô tư chê bai ánh mắt của tay phóng viên đồng thời bày tỏ ánh mắt của cậu rất cao, còn cô không với tới được một hồi lâu, cậu mới nói một câu mang tính tổng kết: “Cái quỷ gì thế, anh chơi game trong giới esports chứ có phải giới giải trí đâu, chẳng buồn để ý đến hắn.”
Cuối cùng, trước khi cúp điện thoại còn nói thêm: “Cũng vừa hay đấy, cho mọi người biết em có bạn trai, cho khỏi suốt ngày lan truyền tin đồn về em.”
Giản Ngôn Chi: “Biến.”
Tin tức nổ ra, nhưng phim vẫn phải quay, trận game vẫn phải đánh.
Thứ Sáu, sau khi DSG thi đấu xong thì bị một đám phóng viên vây quanh. Trước đây phóng viên đến phỏng vấn đều là phóng viên trong giới esport, nhưng lần này lại do đám phóng viên giải trí dẫn đầu.
Rất rõ ràng, họ đều đến vì Giản Bác Dịch.
Thành viên của DSG bị vây chặt cứng, Giản Bác Dịch cũng sắp bị micro chọc kín mặt rồi.
“Xin hỏi cậu và Giản Ngôn Chi bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”
“Hai người quen biết nhau như thế nào?”
“Dạo gần đây Giản Ngôn Chi đều đang quay phim, thời gian hai người gặp nhau có nhiều không?”
“Xin hỏi nhà họ Giản có biết đến sự tồn tại của cậu không? Chẳng lẽ họ thật sự đồng ý cho con gái yêu một tuyển thủ esports sao?”
...
“Dĩ nhiên nhà họ Giản biết đến sự tồn tại của cậu ấy.” Đúng lúc tất cả phóng viên đều hướng micro đến trước mặt Giản Bác Dịch, người đàn ông bên cạnh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Đám phóng viên thoáng sửng sốt, ngay sau đó đồng loạt chuyển hướng micro.
“Anh làm bạn cậu ấy có lẽ cũng thường xuyên nhìn thấy Giản Bác Dịch gặp Giản Ngôn Chi nhỉ, có thể kể lại câu chuyện giữa hai người họ không?”
Hà Uyên cũng chẳng buồn để ý đến tay phóng viên hỏi câu hỏi này, mà nhìn về nam phóng viên đeo kính đen, nói: “Anh nói, chẳng lẽ nhà họ Giản lại thật sự đồng ý cho con gái yêu một tuyển thủ esports? Anh hỏi câu này... là vì anh có thành kiến với tuyển thủ esports sao?”
Nam phóng viên bị hỏi cho ngây ra như phỗng, sau đó nói với vẻ gây sự: “Nhà họ Giản là thế gia có truyền thống làm nghệ thuật, cậu không cảm thấy trong mắt họ tuyển thủ esports là một nghề không ra thể thống gì sao?”
“Không ra thể thống gì?” Hà Uyên cười khẩy một tiếng, “Anh hiểu thế nào là esports không? Anh có hiểu sự cố gắng của mỗi thành viên trước cuộc thi không. Mọi thứ họ bỏ ra vì cái nghề mà anh bảo không ra thể thống này không ít hơn bất cứ công việc nào khác. Ha, một kẻ mù mờ về trò chơi như anh mà nói câu này trước mặt đội viên và bao nhiêu khán giả cuồng nhiệt ở trong trận đấu esports... tôi nghĩ, chắc là anh không muốn rời khỏi nơi này đâu nhỉ?”
Hà Uyên nói với vẻ ung dung nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại có thể làm bầu không khí ở hiện trường trở nên sục sôi. Rất nhiều người ở đây vốn đã không hoan nghênh đám phóng viên này. Bây giờ bị khiêu khích như vậy, họ đều tỏ ra phẫn nộ muốn đuổi đám người kia cút ra ngoài.
Hiện trường vừa có vẻ mất khống chế, sắc mặt của đám phóng viên lập tức đều rất khó coi.
“Bảo vệ? Nhân viên công tác?” Ánh mắt của Hà Uyên vượt qua đám phóng viên, nhìn về phía nhân viên công tác trong trường quay, “Sau khi trận đấu kết thúc không hề có màn được phóng viên giải trí phỏng vấn đúng không?”
Nhân viên công tác hiểu ý, vội vàng gọi bảo vệ lên, bảo vệ cánh Hà Uyên thoát khỏi vòng vây phóng viên.
“Ấy ấy ấy, khoan đã! Trả lời chút đi mà!”
“Ai da các người khoan hãy đẩy bọn tôi, bọn tôi hỏi xong là đi ngay.”
...
Tiếng của đám phóng viên bị ngăn lại ở phía sau, Lâm Mậu lao vọt đến bên cạnh Hà Uyên, “Đại ca, anh mắng đỉnh quá, kể từ bây giờ hình tượng của anh trong lòng em lại cao thêm một mét rồi đấy!”
Hà Uyên bất chợt “ồ” lên một tiếng, “Chiều cao hiện tại đã không nhìn thấy cậu rồi, còn cao thêm một mét thì có thể trực tiếp giẫm ૮ɦếƭ cậu luôn.”
“Nói linh tinh, nếu cao hơn một mét nữa nhất định anh sẽ hành động bất tiện, lúc đó chẳng phải sẽ mặc em xâu xé hay sao?”
Hà Uyên khựng lại, “Cậu muốn tạo phản?”
Lâm Mậu nhướng mày nói, “Giấc mộng soán ngôi thống nhất DSG vào một ngày nào đó, em đã nghĩ đến rất lâu rồi.”
“Ờ, cố lên.” Hà Uyên nói: “Đợi đến khi tôi cao thêm một mét nữa thì cậu có cơ hội rồi.”
“...”


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc