TRÓC GIAN TRÊN GIƯỜNG!
Lăng Siêu bị thương không bao lâu thì có cảnh sát nghe tiếng động chạy tới, đưa hắn vào một bệnh viện gần đó.
Kiểm tra sơ bộ, may mà cú đâm kia không trúng vào chỗ nguy hiểm nào, nhưng vì mất máu quá nhiều, lại thêm các bác sĩ lo sợ vết thương bị nhiễm trùng, nên cầm máu và băng bó xong xuôi, phía bệnh viện yêu cầu hắn nằm lại trong viện để theo dõi thêm.
Tối hôm đó, trong phòng bệnh nhân, Tiêu Thỏ cơ hồ cả đêm không ngủ.
Nàng chỉ cần nhắm mắt lại, lập tức trước mắt xuất hiện hình ảnh dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo cánh tay Lăng Siêu… Tình huống đó hiện giờ nhớ lại, không khỏi khiến người ta kinh hồn táng đởm sợ hãi.
Bỗng nhiên, bàn tay đặt bên giường bị nắm lấy. Nàng ngẩng đầu lên, chính gặp ánh mắt chăm chú của Lăng Siêu.
“Sao tay em lạnh thế?” Giọng nói của hắn rất yếu ớt, nhưng trong đáy mắt vẫn tràn ngập vẻ dịu dàng.
Tiêu Thỏ lại thấy đắng nghét trong mũi, mắt lại rưng rưng lệ, nhưng lại nhớ những câu hắn nói sau khi bị thương, những hạt nước mắt muốn trào ra lại bị nàng mạnh mẽ kìm nén lại.
Tất cả đều đã qua rồi, giờ khóc cũng không để làm gì, bây giờ việc nàng có thể làm, chính là không nên để hắn lo lắng.
“Em không sao, anh mau ngủ đi.” Nàng nhìn hắn, cố gắng che dấu cảm xúc trong lòng.
Lăng Siêu không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn nàng chăm chú. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Lăng Siêu bỗng nhiên thở dài, ánh mắt sầu thảm vô cùng… đáng thương. “Bà xã, em cứ nhìn anh thế, anh không ngủ được…”
“……” Tiêu Thỏ lập tức choáng váng. “Vậy em không nhìn anh nữa, đươc chưa?” Tình trạng như thế mà hắn còn có lòng dạ đùa giỡn trêu ghẹo nàng, khiến nàng vừa tức vừa buồn cười.
“Nhưng em không nhìn anh, anh càng không ngủ được…” Giờ ánh mắt đáng thương lại chất chứa thêm vài phần… ack… ai oán.
Tiêu Thỏ hết đỡ nổi. “Chứ rốt cuộc anh muốn em làm sao?” Nhìn cũng không cho, không nhìn cũng không cho, không lẽ hắn ta muốn nàng nhắm một mắt mở một mắt?
“Ngủ cùng anh.”
Tiêu Thỏ sặc (nước bọt). Lời nói ba trợn như vậy, sao hắn lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng thản nhiên như thật thế chứ?
Cố gắng trấn tĩnh lại, nàng nghiêm chỉnh nói. “Đây là bệnh viện nha.”
“Nhưng phòng bệnh cá nhân mà, lo gì.”
“… Nhỡ có y tá xông vào thì sao?”
“Haizzzzz!” Lăng Siêu thở dài, lẩm bẩm đầy ai oán. “Xem ra tối nay mình mất ngủ rồi…” Ánh đèn leo lắt chiếu lên vẻ mặt đầy đáng thương tội nghiệp của hắn: này nhé, môi bĩu bĩu, ánh mắt đầy u oán, rầu rĩ nhìn người đối diện, quả thật là không khác gì con mèo đi hia trong phim Shrek cả.
Tuy biết rõ bụng dạ hắn còn lâu mới hiền lành đáng thương như thế, nhưng Tiêu Thỏ quả thật vẫn chưa đủ định lực để ngó lơ.
Một chiếc giường bệnh, hai người cùng nằm. Lúc nằm xuống, Tiêu Thỏ cố gắng tránh chỗ bị thương của hắn, vất vả lắm mới tìm được tư thế nằm, lại nghe giọng hắn u oán thốt bên tai. “Bà xã, sao em ngủ không ૮ởเ φµầɳ áo…” (=]] Đây gọi là được voi đòi Hai Bà Trưng, bản sắc lưu manh ngay cả khi bị thương nặng!)
Tiêu Thỏ rốt cục nổi giận. “Anh đừng có được voi đòi tiên!”
Bỗng nàng không cẩn thận chạm phải vết thương của hắn. “Ái ui!” Hắn kêu thành tiếng.
Lập tức trái tim Tiêu Thỏ như bị xiết chặt. “Anh không sao chứ?” Vừa nói vừa cúi xuống nhìn vết thương trên vai hắn.
“Em mưu sát thân phu…” Lăng Siêu đau tới mức nhe răng nhíu mày.
Tiêu Thỏ cuống lên vội vàng nằm sát lại gần, còn chưa thấy chỗ bị thương đâu, đã bị một cánh tay vòng qua ôm chặt, thuận đà nàng nhào thẳng vào một vòng tay ấm áp.
Khỉ thật, lại bị lừa!
“Anh là đồ biến thái!” (Gật gật! Biến thái nặng!) Nàng vừa thẹn vừa giận, lập tức giãy dụa kịch liệt trong lòng hắn.
Kết quả, lần này thật sự chạm vào vết thương.
Thấy hai hàng lông mày của Lăng Siêu bỗng dưng nhíu chặt lại, Tiêu Thỏ lập tức không giãy nữa, sợ mình lại không cẩn thận khiến hắn bị đau.
Ở chung lâu ngày với kẻ biến thái này, nàng hiểu tính hắn hơn ai hết, lúc hắn gào toáng lên ầm ĩ, chưa chắc đã bị làm sao thật, nhưng khi hắn cắn răng giả như không làm sao, tuyệt đối là có làm sao!
Nàng không giãy dụa nữa, phòng bệnh lập tức im lặng trở lại.
Trái tim Tiêu Thỏ cũng theo đó mà bình tĩnh lại, bỗng dưng cảm thấy qua một trận náo loạn vừa rồi, tâm sự nặng nề trong lòng hồi nãy cũng đã tan biến. Trong màn im ắng này, nàng có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình cùng với tiếng hít thở đều đều trên đỉnh đầu truyền tới.
Hai tiếng động đều đều có nhịp ăn khớp với nhau, Tiêu Thỏ từ từ cảm thấy trước mắt mình không còn hình ảnh máu chảy đầm đìa khi nãy. Thay vào đó là ánh mắt hắn khi hắn bị thương còn ôm lấy nàng, vô cùng cứng cỏi kiên định, lại tràn ngập nhu tình. Bên tai lại vang lên lời hắn nói. “Anh là cam tâm tình nguyện…”
Bỗng dưng trong lòng nảy lên một cảm giác chỉ có thể gọi là hạnh phúc. Lần đầu tiên nàng thật sự chân thành cảm nhận được mình đang được che chở, mà người che chở cho nàng, cũng là người nàng muốn ủng hộ che chở nhất.
Đêm về khuya, phòng bệnh được tắt đèn, tối đen như mực, chỉ có ánh trăng muôn đời thản nhiên ghé qua cửa sổ nhìn.
Cảm giác thấy bàn tay bé nhỏ của nàng vòng qua eo mình, trong phút chốc Lăng Siêu bỗng có chút sững sờ, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra điều gì đó, khóe miệng hơi cong lên, càng ôm lấy nàng chặt hơn…
Hôm sau.
Tiêu Thỏ bị ‘tróc gian’ trên giường.
Đầu tiên là một cô y tá của bệnh viện bước vào, lập tức không nén nổi “A!” lên một tiếng đầy xấu hổ, đi sau cô y tá chính là vợ chồng họ Lăng cùng vợ chồng họ Tiêu, họ tưởng có chuyện gì không hay liền rầm rầm ào vào phòng. Kết quả là…
Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Thỏ thực hận mình không phải là một con thỏ, có thể nhanh chóng đào một cái hố nào đó mà trốn. T____T
Cũng kinh ngạc không kém chính là cha mẹ hai người, sau một thoáng im ắng ngượng ngùng, mẹ Tiêu Thỏ là người đầu tiên phản ứng. “Ấy, hình như tôi để quên túi ngoài kia!” Dứt lời, thò tay lôi ba Tiêu Thỏ kéo đi.
Ba nàng xanh cả mặt, giọng nói vô cùng gắt gỏng. “Em kéo anh đi làm gì?”
Kết quả, vòng eo mỡ màng đầy thịt của ba nàng bị mẹ nàng nhéo một cái hoàn toàn không nương tay.
Thế là ba nàng nhe răng nhíu mày xuýt xoa, giận dữ đùng dùng… bị kéo ra ngoài.
So với ba mẹ Tiêu Thỏ, Lăng tiên sinh cùng bà xã của mình hiểu chuyện hơn nhiều, không nói câu nào quay lưng đi ra, nhân tiện kéo luôn cô y tá nhiều chuyện ra luôn.
Cô y tá tội nghiệp, trước khi đi còn đỏ bừng mặt, cố gắng giải thích. “Tôi chưa thấy gì hết, thật sự là cái gì cũng không thấy…”
Tiêu Thỏ bỗng nhiên có ý nghĩ muốn đập đầu vào gối tự tử, kết quả là quên mất tình trạng hiện giờ, lao thẳng vào иgự¢ một kẻ nào đó.
“Bà xã, mới sáng sớm đã nhiệt tình ôm ấp thế sao?”
Do đó… ông trời làm ơn ném xuống cục thiên thạch, đập vào đầu nàng đi mà! T_____T
Nàng đỏ bừng mặt, chống giường định đứng lên, vừa mới chống được nửa người, lại bị kẻ mặt dày kia kéo lại. Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt kia do vừa tỉnh ngủ mà còn mơ màng long lanh, lại thêm hai má hồng ửng vì ngượng ngùng, khiến người khác không thể không máy động tâm tình, quả thật muốn cắn một cái.
Lăng Siêu không thèm do dự, kéo xuống giữ lấy đôi môi quyến rũ kia, dĩ nhiên bằng môi mình.
Nhìn thoáng qua ngỡ như nhu tình như nước, nhưng thật ra hoàn toàn không cho đối phương chút con đường sống nào, công thành chiếm đất, bốn phương tám hướng… (Bé Siêu có xu hướng hun hít khi chưa đánh răng nha… eo ơi kinh quá đi! :-s)
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh khe khẽ mở ra, bốn người lớn ló đầu vào dòm lén, mỗi người một tâm sự.
Lăng tiên sinh thở phào nhẹ nhõm: Thằng nhãi con này còn sức đánh lén người ta, xem ra không có gì đáng ngại nữa rồi.
Lăng nương âm thầm đánh giá: Thật ra lâu lâu ngẫu nhiên bị thương một lần cũng không tệ…
Tiêu nương cười tít cả mắt: Tuổi trẻ a tuổi trẻ, quả là tốt đẹp mà!
Tiêu tiên sinh nắm chặt nắm tay lại: Đồ lưu manh a lưu manh!
=.=
Chờ tới khi cha mẹ hai bên lại vào phòng, Tiêu Thỏ đã trang phục chỉnh tề đứng bên giường, có điều khuôn mặt đỏ ửng như cà chua chín, đôi môi hồng hào ướƭ áƭ, ánh mắt cúi xuống e lệ, ngượng ngùng liếc qua liếc lại, hai bàn tay bối rối xoắn xoắn mấy lọn tóc.
So với vẻ xấu hổ của Tiêu Thỏ, Lăng Siêu hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt đầy nét cười ngồi trên giường bệnh, nhìn qua có vẻ thản nhiên, nhưng tâm trạng thì phải nói là sướng không để đâu cho hết. Nếu không phải cổ áo hắn lộ ra phần vai bị băng bó trắng toát, người ta còn tưởng hắn là khách du lịch ghé qua chứ!
Lăng tiên sinh hỏi: “Các phụ huynh vừa nhận được điện thoại lập tức chạy tới. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao tự dưng lại bị thương thế?”
Thế là Tiêu Thỏ đem hết sự tình kể từ đầu tới cuối, vừa kể vừa lấm lét nhìn ba mẹ nuôi, sợ họ sẽ giận dữ với mình. Dù gì xét cho cùng là tai họa cũng từ nàng mà ra, nhưng lại làm bị thương đến Lăng Siêu.
“Cái gì cơ? Đám lưu manh tép riu đó ăn gan hùm mật gấu rồi hả!” Nhiều năm làm chốn thương trường, tính tình Lăng tiên sinh không tránh khỏi có chút nóng nảy hơn, giọng nói không khác gì đám xã hội đen cả.
Lăng nương lập tức níu chồng lại.
Lăng tiên sinh không nói gì nữa, nhưng nhìn ánh mắt ông ta, ai cũng biết đám lưu manh kia từ giờ đừng mong có thể tiếp tục làm bậy. Dám bắt nạt con trai con dâu nhà họ Lăng, còn có đường sống chắc!
Chỉ có Tiêu nương là hòa hoãn nói. “Anh Lăng à, anh cũng đừng cáu giận nữa, đám nhỏ không có việc gì là tốt rồi! Có điều, con gái ơi…” Bà quay sang nhìn Tiêu Thỏ. “Mẹ đã bảo con là Ngọc Thỏ tinh đầu thai mà lại, lớn lên nhất định sẽ huy hoàng! Con xem, con giờ là VIP nha, mẹ cũng thành mẫu thân của VIP trên mạng nha!”
Tiêu Thỏ đen cả mặt: Mẹ à, mẹ có thể bớt nói nhảm được không? =____=
“Thật ra, con đã sớm biết sẽ có chuyện này.” Lăng Siêu nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
“Sao cơ?” Thỏ Thỏ lắp bắp kinh hãi.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lăng Siêu chậm rãi kể lại mọi việc. Hóa ra, hôm đó sau khi đoạn video về Tiêu Thỏ bị gửi lên internet, Ngộ Không đã sớm phát hiện ra dưới đoạn video đó có một đoạn nhận xét kỳ cục. Người gửi lời nhắn tự xưng mình chính là đàn em của tên ςướק bị đánh gục. Đại ca của mình bị mất mặt như thế, gã thề sẽ báo thù cho đại ca.
Lời nhắn chìm trong hàng ngàn lời nhắn lại, vốn vô cùng nhỏ nhoi, nhưng Ngộ Không vốn am hiểu máy tính lại có thể tìm ra manh mối. Thứ nhất, giọng tên kia đầy kích động khiêu chiến, không giống những người xem khác đầy hảo cảm với Tiêu Thỏ. Thứ hai, tên đó để lại một câu rồi biến mất, không giống như chỉ để tạo ra đề tài bàn tán. Thứ ba, đó là một tài khoản hoàn toàn mới lập. Ngộ Không truy theo địa chỉ IP của hắn, tìm ra chính là trong cùng một thành phố với họ, thậm chí cùng một khu. Tất cả các dấu hiệu cho thấy, lời nhắn lại này hoàn toàn không đơn giản.
“Vậy sao anh không nói với em?” Nghe xong lời Lăng Siêu kể, Tiêu Thỏ không nhịn được trách móc.
“Nếu anh kể với em, em có để trong đầu không?”
Chỉ một câu khiến Tiêu Thỏ không biết trả lời ra sao. Quả thật, suy nghĩ của mình Lăng Siêu rõ hơn ai hết. Nếu hắn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói chuyện này với nàng, không chừng nàng còn cười nhạo hắn lo lắng không đâu ấy chứ…
Bỗng dưng nàng nhớ ra điều gì đó. “Thế nên hôm đó em đi hát karaoke với mọi người, anh sợ em có chuyện nên cố ý tới chờ em?”
Lăng Siêu gật gật đầu. “Đấy cũng là một nguyên nhân. Chủ yếu là vì chỉ có một lời nhắn đó, không đủ thành chứng cớ để báo cảnh sát, mà em lại chắc chắn không coi nó là quan trọng, nên anh đành phải cố hết sức ở cạnh em.”
Chả trách gần đây tuy hai người ít thời gian gặp nhau, nhưng chỉ cần nàng nói phải đi làm việc gì đó, Lăng Siêu đều rút ra thời gian rỗi để đi cùng nàng. Lúc đầu nàng còn tưởng là hắn ăn dấm chua với Triệu Thần Cương, hóa ra… Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thỏ không khỏi nảy lên một chút ngọt ngào.
Thấy đôi trẻ anh anh em em thân thiết, mấy vị người lớn cũng không tiện quấy rầy, lại thêm thương thế của Lăng Siêu cũng không có gì đáng ngại, nên cha mẹ hai bên chờ tới trưa ăn cơm xong đi về nhà.
Tiêu Thỏ đã lâu không gặp ba mẹ, hoàn toàn không muốn hai người cứ thế về luôn. Ba nàng vừa thấy con gái muốn giữ họ lại, mừng rỡ không để đâu cho hết, lập tức mở miệng đồng ý ở lại vài ngày. Kết quả là vòng eo màu mỡ lại gặp họa lớn, bị Long Trảo Thủ của mẹ nàng khiến cho bầm gan tím ruột không tha, lại còn bị bà xã ném cho một ánh mắt sắc lẻm: Ông già này lại ham vui, có đi về không thì bảo?
Ba nàng bị vợ chỉnh cho không còn cách nào, đành phải bỏ ý tưởng ở lại chơi vài ngày, có điều trước khi đi vẫn không quên liên tục dặn dò con gái. “Thỏ Thỏ, phải nhớ là con vẫn chưa kết hôn đó nha, không thể để cho người ta ăn đậu hũ nha!”
Chỉ một câu, khiến cho hai má Tiêu Thỏ vừa trở lại màu sắc bình thường lại đỏ hồng lên.
“Ba à, ba nói linh tinh gì thế? Mau đi về đi!” Vừa nói tay vừa đẩy bắn ông ba tội nghiệp ra cửa.
Thế là ông ba tội nghiệp đành chịu ủy khuất!
Ai da! Mình đều là vì muốn tốt cho con gái cưng, thế mà còn bị nó đẩy phắt ra ngoài ư? Haizzz! Con gái lớn quả là không giữ nổi mà! Ba nàng nhớ tới ngày trước quyết định để cho Lăng Siêu với con gái mình tiến tới, giờ hối hận tới mức lòng đau như cắt, ruột đau như xát muối.
Tiêu tiên sinh quả thật đáng thương, hoàn toàn không hiểu và thông cảm cho nỗi xấu hổ ngượng ngùng của thiếu nữ mới lớn.