Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang - Chương 35

Tác giả: Ức Cẩm

ÁO TÌNH NHÂN
Tối hôm đó, Tiêu Thỏ đem chuyện được rủ đi ăn cơm nói với đám bạn cùng phòng, trừ Hạ Mạt vẻ mặt lãnh đạm không nói gì, còn lại mọi người thật vô cùng khoái chí. Nghê Nhĩ Tư còn đặc biệt lôi chiếc váy vốn được nhét dưới đáy va li của nàng ta ra, nói là muốn gây ấn tượng tốt cho các sư huynh.
Tiêu Thỏ thì chả vấn đề gì, dù sao trước kia ngày nào nàng cũng mặc đồ ngủ in hình con gấu bông lượn qua lượn lại trước mặt Lăng Siêu chán chê, hắn cũng có nói gì nàng đâu. Thế nên tối hôm sau, nàng chỉ mặc một chiếc áo phông trắng với quần bò rồi đi cùng mọi người.
Lúc ra khỏi phòng, Nghê Nhĩ Tư và Đổng Đông Đông còn trêu nàng, nói nàng chả chịu để ý hình tượng trước mặt người yêu gì cả, mặc đồ cứ như chuẩn bị đi dự tang lễ không bằng (ack ack!). Kết quả là xuống dưới nhà xong, cả đám sững sờ, cười phá lên.
Đổng Đông Đông trêu ghẹo Tiêu Thỏ. “Thỏ Thỏ, bảo sao mi không chịu mặc váy áo này nọ, hóa ra là đã thỏa thuận với tình lang là mặc đồ tình nhân rồi cơ đấy!”
Tiêu Thỏ ngẩn ra quay sang nhìn về phía Lăng Siêu, giờ mới phát hiện hôm nay hắn cũng mặc một chiếc áo phông có cổ màu trắng, dáng thẳng ôm gọn lấy thân hình thon dài của hắn, kèm thêm chiếc quần bò màu xanh nước biển. Rõ ràng chỉ là một cách ăn mặc bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng khi hắn mặc vào lại toát ra một vẻ vô cùng tuấn mỹ khiến người khác không tránh khỏi lòng nhộn nhạo theo. (*tỏng tỏng tỏng* hội fangirl bắt đầu rỏ dãi)
Có điều… Tiêu Thỏ cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, lại nhìn sang hắn, quả nhiên rất giống áo tình nhân a! >____< Nàng giờ mới giật mình hiểu ra, bảo sao trước khi đi hắn có gọi điện hỏi hôm nay nàng mặc gì, hóa ra là… Nghĩ đến đây Tiêu Thỏ có chút tức giận bất bình, sao nàng có cảm giác mình đang bị kẻ nào đó luồn dây vào mũi dắt đi thế nhỉ? Thế là trên đường tới chỗ hẹn, nàng cứ quấn lấy Nghê Nhĩ Tư không buông. Một lúc sau, Nghê Nhĩ Tư cũng nhịn không nổi. “Thỏ Thỏ… bạn trai mi nhìn như muốn Gi*t ta đến nơi ấy…” “Sao lại thế được?” Tiêu Thỏ vừa giương mắt nhìn, quả nhiên Lăng Siêu đang dùng dáng vẻ cười mà như không cười nhìn chằm chằm hai người, rõ ràng trong mắt có chút ý cười thật đấy, nhưng mà ánh mắt thì… Lòng nàng giật thót một cái sợ sệt, vội vàng cúi đầu không nhìn nữa. Cùng lúc đó, Ngộ Không và Bát Giờ đang chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ. Bát Giới: “Sư phụ với sư mẫu hình như đang cãi nhau nha.” Ngộ Không: “Không ngờ sư phụ cũng có ngày chịu thất bại nhỉ.” Bát Giới: “Đệ thấy không giống như chịu thất bại đâu, mà là…” Hai kẻ xấu xa kia người nọ nhìn người kia, mắt to nhìn mắt nhỏ, lại nghĩ tới vụ bàn tán tối hôm qua, liền rung vai lên cười thật dâm tà. (Lần nữa, là lời của tác giả, Lãnh Vân vô (số) tội). “Cẩn thận bị trả thù.” Bên cạnh bỗng có một giọng nói lạnh lẽo vang tới. Một nam sinh mặc áo phông đen, dáng vẻ âm trầm khép kín, bước không nhanh không chậm đằng sau mọi người. Ngộ Không và Bát Giới liếc lẫn nhau một cái, nhún vai, rồi ngoan ngoãn quay đi không nói gì nữa. Một lát sau cuối cùng đoàn người cũng tới nơi tụ họp. Tiêu Thỏ vừa nhìn biển hiệu liền hơi giật mình, sao lại là một quán bar? Nền biển hai màu đen vào hồng, trên đó có chữ Hồi Sinh vô cùng bay bướm hoa mỹ, thêm những bóng đèn nê ông tỏa ra ánh sáng vô cùng huyễn hoặc. Tiêu Thỏ lần đầu tiên đến loại quán này, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. “Nơi này bọn anh hay tới, rất thanh tĩnh, không cần phải sợ.” Lăng Siêu đã bước tới bên nàng tự lúc nào, nhỏ giọng nói khẽ. “Ai nói bọn em sợ chứ? Tư Tư nhỉ?” Tiêu Thỏ vừa quay đầu, mặt liền hóa đá. Nghê Nhĩ Tư nhìn còn lo lắng hơn nàng, hai tay túm chặt lấy cánh tay nàng run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Thôi xong thôi xong, ba mình mà biết mình tới chỗ thế này sẽ đánh ૮ɦếƭ mình mất…” Sự thật cho thấy, cái quán bar mang tên Hồi Sinh này quả nhiên hoàn toàn khác với tưởng tượng của các nàng. Nội thất được trang trí theo phong cách châu Âu, không khí rất thoải mái, thư giãn nhẹ nhàng trong nền nhạc Jazz, người trong quán cũng ăn mặc rất bình dị, trừ những vị khách đang ngồi uống rượu cạnh quầy bar, còn lại các vị khách đều ngồi thành đôi thành nhóm ở các bộ bàn ghế xa lông mềm khẽ khàng trò chuyện tán gẫu. Bồi bàn đưa cả nhóm bọn họ tới một bàn, nhanh nhẹn lấy giấy ghi rượu ghi nước cho mọi người, một lời thừa cũng không có, rồi quay người tránh ra. Quả nhiên là một chỗ thuộc sở thích của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ thầm khen ngợi rồi chọn vị trí ngồi xuống. Nàng vừa định gọi Nghê Nhĩ Tư lại ngồi cạnh thì nàng ta đã rất thức thời ngồi xuống cạnh Hạ Mạt, lại còn quay sang đá lông nheo với Lăng Siêu. “Sư huynh à, anh ngồi đi thôi.” Tiêu Thỏ tức tối nghiến răng nghiến lợi, nhưng Lăng Siêu cũng đã không khách khí chút nào đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, tay còn rất tự nhiên chủ nghĩa vòng qua eo Tiêu Thỏ. “Đừng có động tay động chân chứ!” Tiêu Thỏ nói nhỏ, khẽ gạt nhẹ cái bàn tay đang để bên hông nàng. Nàng gạt lên trên, hắn liền hạ tay xuống dưới, nàng gạt xuống dưới, hắn lại mò mẫm lên trên. (bạn Siêu Siêu trình độ ăn đậu hũ càng lúc càng tăng a =))) Đến cuối cùng, tay thì không gạt ra được, lại còn bị kẻ kia chiếm không ít tiện nghi. (Đây gọi là mất cả chì lẫn chài, aka, không trộm được gà còn mất nắm gạo). “Cảm tình giữa sư phụ và sư mẫu thật là tốt nha!” Bát Giới cảm thán. “Ban ngày ban mặt chỗ đông người thế mà cũng có thể thản nhiên làm những việc hạn chế trẻ em như vậy… haizzz!” Ngộ Không không quên thêm mắm dặm muối. “Thật là làm ô nhiễm tâm hồn non nớt ngây thơ của thiếu nữ ta đây a!” Đổng Đông Đông phụ họa theo. “Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy…” Nghê Nhĩ Tư miệng lẩm bẩm. Hạ Mạt lôi giấy 乃út ra, nhanh chóng viết mấy chữ đầu đề mới – Bản nghiên cứu hành vi của nam nữ tiền hôn nhân. Tiêu Thỏ: “……” Một lát sau, nước uống đều được mang lên, một két bia kèm vài lon nước chanh. Tiêu Thỏ vừa thò tay tới đống bia, Lăng Siêu đã đặt cộp lon nước chanh trước mặt nàng. Tiêu Thỏ liền quay sang trừng mắt lườm hắn: Ai cần anh quản nhiều thế chứ? Lăng Siêu trừng trở lại: Anh quản đấy, thì sao nào? (Iu đoạn này ૮ɦếƭ được!) Em lườm anh anh trừng em một hồi mới phát hiện bốn bề đã trở nên yên ắng đáng sợ. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, giờ mới nhận ra ánh mắt của mọi người đều chằm chằm nhìn về hướng hai người, ai cũng lộ vẻ rất là mờ ám. Nàng vội vã hắng giọng. “Ừhm… các anh hay tới chỗ này sao?” “Đúng thế, anh có đề nghị đi chỗ nào náo nhiệt một tí, cơ mà sư phụ cứ một mực muốn tới quán này.” “Sao anh không phản đối?” Tiêu Thỏ tò mò. “Ai da, ai bảo bọn anh kỹ thuật không bằng người ta?” Thế là dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Thỏ, Bát Giới liền giải thích nguyên do từ đầu, té ra mỗi lần phòng bọn họ tổ chức tụ tập ăn uống đều chơi bài cùng nhau, ai thắng được quyết định. Có điều lần nào Lăng đại công tử cũng thắng, nên đành phải nghe theo hắn ta chỉ đạo. “Ai bảo lần nào sư phụ cũng thắng chứ? Lão Sa cũng thắng nhiều mà!” Ngộ Không mặt cau có bất phục hướng mắt sang nhìn gã nam sinh bên cạnh, dùng cùi chỏ chọt chọt anh ta. “Lão Sa, đúng không?” “Ừh.” Một tiếng rên khẽ. Hai người hỏi đáp, khiến cho mọi người đều dồn sự chú ý về phía chàng trai nãy giờ vô thanh vô tức ngồi đó. Chỉ thấy anh ta toàn thân mặc một màu đen, trừ dáng vẻ vô cùng trầm tĩnh khác hẳn với người thường, còn lại mặt mũi đều bình thường mờ nhạt, bình thường tới mức thậm chí làm người ta nhìn qua một lần đảm bảo là quên mất. Chả trách suốt dọc đường đi mọi người đều chẳng ai chú ý đến sự có mặt của anh ta. Thấy mọi người đều quay sang nhìn ‘lão Sa’, Ngộ Không liền mở miệng giới thiệu. “Đây là Quan Tựu, là Sa Tăng của phòng bọn anh. Các em đừng tưởng hắn ta bình thường không nói gì như vậy, thật ra ở trong phòng…” Ngộ Không dừng lại một chút. “… hắn cũng vậy thôi!” Mọi người: Lạnh quá nha, điều hòa không phải bật nhiệt độ quá thấp chứ? Tiêu Thỏ có nghe Lăng Siêu nhắc qua, Ngộ Không tên thật là Tôn Thế Ba, Bát Giới thì có một cái tên vô cùng dịu dàng là Chu Văn Vũ, vốn tưởng Sa Tăng hẳn cũng sẽ họ Sa[65], không ngờ lại là họ Quan. Tiêu Thỏ không nén được nỗi tò mò: bốn người này thật ra làm sao lại lấy mấy cái ngoại hiệu như vậy chứ? Ngộ Không nói. “Anh với Bát Giới là tự chọn ngoại hiệu này, còn về sư phụ thì…” Hắn ta hướng mắt sang Lăng Siêu nói vẻ thần bí. “Thật ra là có sự tích cả nha.” “Sự tích gì cơ?” Tiêu Thỏ tò mò tiếp. “Đó là vì…” “Khụ khụ…” Lăng Siêu hắng giọng ho khan. Ngộ Không vẻ mặt vô cùng ủy khuất đành buông xuôi. “Sư mẫu, sư phụ không cho đệ tử nói.” Sư mẫu? >___<
Tiêu Thỏ bị sốc một chút xíu, có điều lòng hiếu kỳ nhanh chóng chiếm ưu thế hơn, nàng liền dùng giọng dụ dỗ trẻ con nói. “Không vấn đề gì, anh cứ kể đi, em sẽ bảo vệ anh.”
Ngộ Không nhìn thoáng qua Lăng Siêu với vẻ mặt mưu gian đã thành, liền bô lô ba la kể lể. “Sư mẫu, thật ra là thế này… bla bla bla…”
Nhờ có sự thêm mắm thêm muối của Ngộ Không, lời lẽ biểu đạt vô cùng lộn xộn, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng hiểu được đại khái. Tình hình là đám Lăng Siêu có một sư tỷ trên một khóa là một mỹ nhân của khoa, lúc tổ chức hoạt động của hội học sinh vô tình thấy hắn liền nhất kiến chung tình, vừa thấy đã yêu. Về sau lúc nào cô ấy cũng tìm cớ tiếp cận Lăng Siêu, còn thường xuyên gọi điện quấy rầy. Vốn là khoa Kinh tế dương thịnh âm suy, nữ ít nam nhiều, lại thêm vị sư tỷ kia lại là mỹ nữ của khoa, dáng vẻ xinh đẹp tính cách phóng khoáng, nên toàn bộ nam sinh trong khoa đều vô cùng hâm mộ Lăng Siêu, có điều…
Ngộ Không kể tới đây liền ngừng lại một chút, giả vờ gạt nước mắt thương tâm mà thốt. “Sư mẫu, sư phụ vì em mà không để ý đến việc toàn bộ nam sinh trong lớp nghi ngờ xu hướng giới tính của người (ack), dứt khoát thẳng tay từ chối vị mỹ nhân của khoa kia! Thật sự là tình thâm ý trọng, thề ૮ɦếƭ không rời [66]nha!”
Bát Giới ngạc nhiên. “Đại sư huynh, huynh vừa dùng tới thành ngữ đó sao?”
“Cút cút cút, cút sang chỗ khác cho ta!” Ngộ Không phất tay đuổi, tiếp tục nói. “Em có biết mỹ nhân kia mất mặt tới chừng nào không? Về sau cô ta ra ngoài tung tin đồn nhảm, nói sư phụ tụi anh là bị lãnh cảm…”[67]
“Phốc!” Cả một đám người thiếu điều phun hết nước bọt ra ngoài.
“Sư mẫu à, em nói sư phụ người làm sao có thể bị lãnh cảm chứ?” Ngộ Không oán thán.
“Phải a!” Tiêu Thỏ đồng ý theo phản xạ, nói xong liền phát hiện có vấn đề.
Mỗi người trước mặt đều đang nhìn nàng vẻ vô cùng mờ ám, dùng một giọng vô cùng tà mị hùa theo. “Đúng thôi đúng thôi, nhất định là không phải…”
Tiêu Thỏ: Ta làm sao mà biết được rốt cục hắn có bị lãnh cảm gì đó không cơ chứ?
T___T
Lăng Siêu vỗ vỗ lưng nàng thì thầm khẽ. “Về sau những chuyện này, mình về nhà đóng cửa bảo nhau thôi!” (nguyên văn là đừng nói với người ngoài, nhưng LV tạm mượn cái ‘về nhà đóng cửa bảo nhau’, cute mà)
Tiêu Thỏ thật đáng thương, giờ chỉ hận không tìm ra khối đầu hũ nào đập đầu tự tử cho rồi.
Ngay lúc Tiêu Thỏ vô cùng quẫn bách, bỗng có người tới cạnh bàn bọn họ chào hỏi.
“Mọi người đều tới à?”
Theo ánh đèn của quán bar, Tiêu Thỏ nhận ra đó là một người con trai có chút thon gầy, đeo một cặp kính gọng đen, ánh mắt nét mặt mơ hồ lộ ra nét tinh anh sắc sảo của người làm ăn.
Nhân thể Lăng Siêu đang tán gẫu với anh ta, Tiêu Thỏ bèn quay sang hỏi Ngộ Không. “Anh ấy là ai thế?”
“Diệp Tuấn, là chủ quán bar này.”
“Cũng là cựu sinh viên khoa Kinh tế bọn anh, vừa tốt nghiệp xong.” Bát Giới bổ sung thêm.
Hóa ra là người mở quán bar, bảo sao vừa nhìn là biết kẻ thuộc giới làm ăn, Tiêu Thỏ thầm nghĩ.
“Có điều vị mỹ nam họ Diệp này cũng chỉ là một cổ đông của quán bar này thôi, còn thật ra anh ấy là một nhà tư vấn đầu tư[68] kìa, cũng không biết sư phụ tụi anh làm sao mà lại quen được với thể loại đại thần cỡ này a…”
“Nhà đầu tư là to lắm phải không?” Tiêu Thỏ không nén được tò mò.
Kết quả… nàng lại bị khinh bỉ rồi! T___T
Trò chuyện vài câu với Lăng Siêu xong, Diệp Tuấn liền rời đi, trước khi đi còn vô cùng hào phóng nói miễn phí toàn bộ tiền nước uống tối nay của bọn họ. Mọi người dĩ nhiên vui vẻ không ngớt, lại thêm quán bar vốn mở nhạc Jazz nhẹ nhàng giờ lại đổi thành nhạc nhảy Electro, không khí bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mọi người vui đùa một chốc, bỗng có kẻ ác độc đề nghị: “Chúng ta chơi trò Nói thật Làm thật đi?”[69]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc