Chương 47: Luân Hồi KínhTrên giường, đôi lông mày nhíu chặt của Ân Du vì hãm sâu vào ác mộng cuối cùng cũng giãn ra. Trên gương mặt từng vệt hồng dao động, ma khí sôi trào trong cơ thể. Cửu Chuyển Thanh Liên là vật thần kỳ hiếm thấy, ngàn năm mới kết hạt. Hiện giờ Ân Du ăn một hạt, rất có lợi, nhưng trái lại, với tu vi của Ân Du thì rất khó hấp thụ.
Tâm ma đã được loại bỏ hoàn toàn, thần thức Ân Du còn chậm chạp chưa quay về, hẳn là sẽ hôn mê một lúc nữa.
Thanh Huyền ngồi bên giường, nâng thân mình gầy yếu dậy. Hai người vốn thường xuyên tiếp xúc trong tâm ma, bây giờ ôm lấy hoàn toàn không lạ lẫm như lần đầu nữa, thậm chí có cảm giác thân thuộc đến khó tả.
Người đang hôn mê theo thói quen dán sát rồi dúi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ Thanh Huyền, lưu luyến cọ cọ. Thanh Huyền hơi khép mắt, đẩy linh khí vào cơ thể Ân Du qua đường gân mạch, trợ giúp hắn hấp thụ thần lực của hạt sen Cửu Chuyển Thanh Liên.
Thanh Huyền vốn là thần, Cửu Chuyển Thanh Liên lại chứa thần lực, cho nên dưới sự trợ giúp của y hạt sen mau chóng được Ân Du hấp thụ, Thanh Huyền tiện đà dung nhập thần lực vào ma khí.
Ma khí thuần khiết bỗng bành trướng, tu vi Ân Du chắc chắn sẽ tăng một bước lớn. Xong xuôi, Thanh Huyền đặt hắn nằm xuống giường.
Trận pháp ngoài cung có dấu vết người đến.
Hẳn là trước đó Tiên đế đã mang đồ tới tìm y.
Thanh Huyền đứng dậy rời khỏi Thần cung. Ân Du bị ác mộng nhấn chìm lâu như thế, nên phải có thời gian để sửa sang lại tâm trạng sau khi tỉnh dậy, vừa vặn y cần đi luyện chế một thứ.
"Thần quân."
Tiên đế thấy Thanh Huyền tới, liền vội vàng đi từ trong điện ra tiếp đón.
"Có lấy được đá luân hồi không?"
"Có chứ." Tiên đế phất tay, một mảnh đá góc cạnh sắc bén, phẳng như tấm gương đen mỏng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Thanh Huyền nhận lấy đá luân hồi, bề mặt đen bóng còn tỏa ra hơi nóng. Đá luân hồi ở bờ sông Hoàng Tuyền nằm trên con đường luân hồi, có thể chiếu rọi kiếp trước kiếp này của tất cả mọi người dưới Nhân giới.
"Làm phiền rồi."
Đá luân hồi dù không phải vật thần kỳ, nhưng vô cùng cứng rắn, từ phiến đá luân hồi hoàn chỉnh có thể tách ra mảnh đá như vậy cũng không dễ dàng.
Tiên đế vội vàng xua tay: "Thần quân quá lời, chẳng qua đá luân hồi chỉ có thể chiếu ra vòng luân hồi của người thường thôi, vậy..."
Tiên đế đang nói thì thấy Thanh Huyền quay đầu nhìn thoáng qua Thần cung nên hắn hỏi: "Thần quân, có chuyện gì thế hả?"
"Không sao, có người không chịu ngồi yên thôi."
"Ta đang có chút việc nên về trước."
Thần quân đi rồi, Tiên đế cứ thế đứng sững tại chỗ. Thật lâu sau, hắn kinh ngạc chớp chớp mắt, trời đất ạ, vừa rồi hắn thấy Thần quân cười có đúng không?
Thần quân thế mà cười rộ lên!
Trời trời, Thần quân cười lên cũng thật đẹp.
Tiên đế tấm tắc cảm thán, đột nhiên nhớ đến lời Thần quân vừa nói, có người không chịu ngồi yên ư? Nhưng Thần cung chỉ có Thần quân thôi mà, vậy người kia...
Tiên đế lại sửng sốt lần nữa.
Trở lại Thần cung, trực tiếp đi vào tẩm cung, quả nhiên trên giường hiện giờ trống rỗng. Mà đâu chỉ có người mất hút, gối đầu chăn mền cũng thế, ngay cả chén trà Thanh Huyền hay dùng đang đặt trên bàn cũng không cánh mà bay.
Thanh Huyền ngồi cạnh bàn, tay tạo phép hồi tưởng.
Trong hồi tưởng, y vừa mới đi thì Ân Du nằm trên giường đột nhiên cau mày, hoảng loạn vươn tay định bắt lấy gì đó, hắn kêu lên: Thanh Huyền!
Sau đó bật dậy.
Ân Du tỉnh lại từ trong tâm ma, ý thức tựa hồ còn có chút ngây ngốc. Hắn chăm chú nhìn mép giường chừng vài giây, gương mặt hết trắng lại biến hồng, hắn chột dạ nuốt một ngụm nước miếng rồi lảo đảo bước xuống giường.
"Thần, Thần, Thần cung ư?"
Ân Du đến bên cửa sổ ló đầu ra bên ngoài nhìn nhìn.
"Đúng là Thần cung."
"Giường này..."
Ân Du chạy đến bên giường cẩn thận sờ soạng từ đầu đến đuôi, từ đuôi đến đầu: "Giường ngủ của Thanh Huyền nha."
Sau đó Thanh Huyền thấy Ân Du liếc trái liếc phải, xác định không có ai, bèn bò lên giường, ôm chặt chăn và gối lăn vài vòng.
Lăn xong, Ân Du ôm chăn, chưa thỏa mãn mà cọ cọ thêm vài cái, sau đó thu cả chăn và gối vào túi trữ vật.
Lúc Ân Du đi ra cửa thì chợt dừng lại, sau đó lộn trở về, vẻ mặt bình tĩnh cầm chén trà trên bàn mang đi.
Ân Du trong tâm ma mang theo tình cảm chân thực nhất, được biểu hiện ra một cách vô thức, còn bên ngoài tâm ma...
Thanh Huyền nhớ lúc còn nhỏ Ân Du vẫn luôn dính lấy y, sau khi trưởng thành thì lại rất mất tự nhiên cứ lẩn tránh y.
Thế cũng được, vừa lúc y cần luyện chế Luân Hồi Kính, cho Ân Du một chút thời gian để làm quen vậy.
Nửa năm trước, vài tên Ma quân dẫn theo ma binh tấn công thành khiến thành trì bị tổn thất nghiêm trọng. Ân Du lại bị thương nặng rồi mất tích, đáng lý ra mà nói thì ma thành của hắn sớm đã bị chiếm mất. Thế nhưng nửa năm trước tin tức Thần quân trên Tiên giới đích thân xuống mang Ân Du đi, thực sự đã dọa người Ma giới khi*p sợ, thế cho nên khối thịt béo bở này cho đến nay không có ai dám động tới.
Ô Diêm tuy rằng thần kinh thô, nhưng cũng may người tài giỏi trong đám thuộc hạ của Ân Du khá đông đảo, trong nửa năm qua bọn họ đã cùng nhau hợp lực tu sửa, làm ma thành trước đây bị hủy hoại đến không nỡ nhìn đã khôi phục được chín phần.
Thật vất vả mới kiếm được lúc rảnh rỗi, Ô Diêm ngồi ngoài tẩm cung trống rỗng của chủ tử, ngẩng đầu nhìn chân trời, lẩm bẩm: "Không biết chủ tử giờ này ra sao."
Đang phiền muộn thì chợt thấy nơi bóng chiều ngả dần về phía tây, một thân ảnh quen thuộc màu đỏ tiến tới gần.
"Đầu óc có vấn đề à, sao lại nhìn thấy ảo ảnh của chủ tử nhỉ?"
Ô Diêm tiếp tục ưu thương.
"Ô Diêm, ngươi ngồi đây làm gì?"
Ân Du hoảng loạn chạy từ Thần cung ra, nhanh chóng rời đi, độ nóng trên mặt được gió lớn thổi vù vù mới miễn cưỡng giảm bớt. Hắn vừa chạy về tẩm cung, vừa nhắm mắt hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra trong tâm ma, thì chợt thấy Ô Diêm đang ngồi chồm hổm, thấy hắn tới cũng không biết ý mà nhường đường.
"Ô Diêm!"
Ô Diêm phút chốc không kịp phản ứng.
"Chủ tử?"
Ân Du nhíu mày: "Ừ, ngươi ngồi đây làm gì?"
"Chủ tử, ngươi rốt cuộc đã trở lại rồi! Từ lúc Thần quân ôm ngươi đi, ta mấy phen muốn lên Tiên giới nhìn xem, nhưng việc quá nhiều không thể bỏ đấy mà đi được."
Nước mắt Ô Diêm chảy ròng ròng, trông cực kỳ đáng thương.
Một tên đàn ông cao lớn trưởng thành như vậy, cũng chẳng biết cha hắn nuôi thế nào mà lại dưỡng ra cái tính tình hở tí là khóc này, lúc trước Ân Du phi thăng tới đánh bậy đánh bạ đập Ô Diêm một trận, đánh cho khóc nhè chưa nói, còn cứ mặt dày mày dạn đi theo hắn.
Nhắc tới Ô Diêm...
Từng khung cảnh quen thuộc trong tâm ma hiện lên rõ nét trong trí nhớ, gương mặt Ân Du đỏ tưng bừng.
Ô Diêm tức khắc kinh hãi: "Chủ tử! Sao tự nhiên mặt lại đỏ lên thế? Tâm ma còn chưa trị hết ư?"
Ân Du bất đắc dĩ, xua xua tay: "Không sao đâu, ta nghỉ ngơi một lát là ổn."
Ô Diêm vội vàng gật đầu: "Vâng, ta ở ngoài canh gác cho chủ tử."
"Chẳng cần đâu, mấy ngày nay ta không có mặt ở ma thành, các ngươi chung tay sửa sang lại toàn bộ tất nhiên cũng rất mệt mỏi, ngươi mau về nghỉ ngơi đi."
Ô Diêm lắc đầu: "Không mệt, đều là bọn họ tu sửa, ta cũng đâu giúp được gì."
Gặp tên mặt than đầu gỗ cứ khăng khăng đòi đứng trước tẩm cung thế này, Ân Du cũng bó tay bèn mặc kệ.
Nói mệt kỳ thật không có khả năng, bởi hấp thụ hạt sen Cửu Chuyển Thanh Liên vào, tu vi Ân Du liền tăng vọt, cả tinh thần thể xác đều vô cùng sung túc.
Chỉ là hắn cần phải sắp xếp lại đầu óc một chút.
Ví như trong tâm ma, hắn bảo với Thần quân: Lý Nhị, ta đóng vai cha ngươi giả làm con nhé?
Ta đóng vai con, ngươi giả làm cha thì thế nào?
...
Đôi tay run nhè nhẹ, Ân Du hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ chính mình trong tâm ma!
Cố gắng giữ bình tĩnh, Ân Du cầm ấm trà trên bàn, vừa định rót nước thì gương mặt bỗng lộ vẻ ghét bỏ, hắn đặt chén cũ xuống, lấy chén trà thuận tay cầm theo ở Thần cung trong túi trữ vật ra.
Tiếng nước chảy tí tách.
Miệng khẽ mở, răng chạm vành sứ, dòng nước mát lạnh chảy tràn qua chén, lướt lên môi rồi ùa xuống đầu lưỡi, nhớ tới nam tử trong trẻo cao quý không nhiễm bụi trần cũng rất nhiều lần từng uống trà như vậy, mắt Ân Du lóe ánh sao.
Nhấm nháp xong, đầu lưỡi lia qua vành chén.
Ân Du nghĩ, trà này thật là ngọt.