Chương 13: Đừng điVầng tà dương đỏ rực như máu lửng lơ treo ở phía tây, diêm dúa mê hoặc người.
Lúc Ân Du tỉnh lại đã sang buổi chiều, cậu lười biếng duỗi eo, bò dậy khỏi giường, lẳng lặng ôm chặt lấy mẹ từ phía sau lưng.
Mẹ Ân Du bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu con trai: "Tiểu Du ngoan, mau đi chơi để nương còn nấu cơm."
Ân Du mỗi khi ngủ dậy đặc biệt dính người, giống như gấu koala ôm chặt đùi mẹ không chịu buông, mặt áp sát vào nàng.
Mẹ Ân Du hết cách với nhi tử nhà mình, nàng duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của cậu: "Tiểu Du gần đây béo lên không ít nha, sắp thành nhóc mập rồi."
"Không có, Tiểu Du không mập."
"Thật hả?" Mẹ Ân Du cố ý trêu chọc: "Hôm nay Lý Nhị ca ca ôm con về đây, hai tay đều mỏi."
"A!" Ân Du đột nhiên nhớ ra cậu ngủ gật ở nhà Lý Nhị: "Lý Nhị nói con là nhóc mập sao?"
Mẹ Ân Du cố ý không nói lời nào.
Ân Du buông chân mẹ ra, đôi lông mày nhỏ khổ sở cau lại.
Mẹ Ân Du bị vẻ mặt phiền muộn của con trai chọc cười, nàng ngồi xổm xuống yêu thương nhéo nhéo cái mũi nhỏ: "Cho nên để bồi thường Lý Nhị ca ca, tối nay con gọi cậu ấy lại đây ăn cơm đi."
"Vâng."
Ân Du chạy ra cửa thì gặp cha vừa săn thú trở về. Cha Ân Du mang theo ba con gà rừng lớn đang còn sống, thu hoạch không ít.
"Tiểu Du."
"Cha về rồi!"
Ân Du giang hai tay lao tới, cha Ân Du còn đang cầm gà, vội vàng tránh đi cái ôm của con trai mình: "Người cha hôi lắm."
"Mới không phải, trên người cha một chút cũng không hôi, hôm nay cha trở về thật sớm nha."
Bỏ gà rừng trong tay ra, cha Ân Du ngồi xổm xuống nhìn thẳng cậu con trai mình, cưng chiều nói: "Đúng vậy, khẳng định là ông trời thấy Tiểu Du của chúng ta quá đáng yêu, cho nên đã giúp cha đánh được con mồi sớm để nhanh trở về chơi cùng Tiểu Du."
Tay lau vài cái trên bộ quần áo bằng vải thô, cha Ân Du xoa đầu con trai nhỏ: "Trời sắp tối rồi, Tiểu Du định đi đâu?"
"Con đi gọi Lý Nhị lại đây ăn cơm."
Thời điểm nhắc tới Lý Nhị, đôi mắt cậu bé tỏa ánh sáng, xem ra nhóc con nhà mình rất thích Lý Nhị, cha Ân Du liền nói: "Vậy con mau đi đi, chút nữa trở về còn uống canh gà."
"Vâng ạ!"
Ân Du vui sướng chạy đi.
Nhà Ân Du đúng là tương đối túng quẫn, nhưng khi cha Ân Du bắt được con mồi thì mặc kệ nhiều hay ít đều sẽ giữ lại một chút, cứ ba ngày hai lần nhà sẽ có thịt ăn, Ân Du đang tuổi lớn, dinh dưỡng phải gắng đảm bảo.
Đêm nay chính là đêm thôn dân bị tàn sát, Thanh Huyền muốn giúp Ân Du loại bỏ tâm ma, cho nên khi Ân Du tới gọi Thanh Huyền qua nhà cậu ăn cơm thì y không từ chối.
Hoàng hôn không biết buông xuống từ lúc nào, từng căn nhà xung quanh dần sáng lên ánh đèn vàng nhạt. Ánh sáng từ nhà tranh hắt ra, chiếu mờ mờ lên cảnh vật bên ngoài, phía chân trời treo vài ánh sao ảm đạm, trong đêm u ám mơ hồ lộ ra vài phần thâm trầm màu máu, khiến người ta cảm thấy không thở nổi.
"Lý Nhị, cha ta bắt được ba con gà rừng lớn còn đang chạy nhảy. Thịt gà rừng ăn cực kỳ ngon, ngươi xem ngươi gầy như vậy, lát nữa nhớ phải ăn nhiều một chút nha."
"Này, ngươi thấy ta béo hả?"
Nãy giờ vẫn luôn vòng quanh Thanh Huyền, Ân Du chạy từng bước chân ngắn vượt lên phía trước, nhéo nhéo cái bụng nhỏ của mình.
Thanh Huyền nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Ân Du, hai mắt cậu bé cứ như ẩn giấu sao trời - thường xuyên toả sáng lấp lánh. Không biết vì sao, trước mắt y hiện lên căn phòng đầy máu thịt tung toé, thi thể nữ nhân áo quần bị xé rách vụn, ngọn lửa gian nan bùng lên thiêu đốt cả đêm đen.
Sắc màu ấm áp của ánh lửa nhảy nhót, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn gỗ vuông vức, mẹ Ân Du xỏ cái bao tay bằng vải thô trắng cẩn thận bưng một bình gốm từ bếp lò đặt lên bàn.
Nắp bình vừa mở, mùi hương mê hoặc khiến người thèm nhỏ dãi nháy mắt tràn ngập cả căn phòng nhỏ, tăng thêm vài phần không khí gia đình ấm áp. Ước chừng hầm một canh giờ bằng lửa nhỏ, vị thơm của nấm hương và gừng sớm đã hoà tan trong thịt.
Mẹ Ân Du múc cho mỗi người một bát canh nồng đậm vị gà.
Ân Du gấp gáp gắp một miếng, thịt gà vừa vào miệng, cả người liền khoan khoái. Cậu lại uống một ngụm canh gà, một đường thơm ngon từ yết hầu truyền thẳng xuống bụng.
Một vòng liếm sạch canh gà quanh miệng, Ân Du đưng đưa chân: "Nương, con muốn uống canh gà nữa."
Mẹ Ân Du nhận lấy cái bát không, ôn hoà nói: "Được."
"Lý Nhị, cháu cũng uống đi."
Ân Du không quên Thanh Huyền, duỗi tay đẩy bát canh gà gần trước mặt Thanh Huyền, canh sóng sánh chiếu rọi ánh sáng của ngọn đèn dầu.
Nhẩm tính thời gian, đã đến lúc.
Thanh Huyền dời mắt, đáp: "Ừm."
"Tới đây, mau ngồi ăn, nàng cũng bận rộn cả một ngày rồi." Cha Ân Du kéo thê tử mình ngồi xuống.
Mẹ Ân Du lắc đầu, gắp miếng thịt chuẩn bị đặt xuống bát của phu quân mình, cười nói: "Nào có vất vả bằng tướng công?"
"Bõm!"
Đôi đũa bỗng run bần bật, miếng thịt gà rơi xuống bát làm nước canh bắn lên, sắc mặt mẹ Ân Du trắng đến đáng sợ.
"Nàng làm sao vậy?"
"Ta, ta thấy khó thở."
Cha Ân Du nắm chặt tay thê tử mình, nôn nóng hỏi: "Có phải làm việc quá sức không? Hay là thân thể không thoải mái?"
"Không, không, không phải." Mẹ Ân Du lảo đảo, mở cửa phòng ra, phía xa xa hình như có máu tươi bắn khắp nơi, tiếng kêu gào mơ hồ truyền đến.
"Là ma tu."
"Cái gì? Ma tu là cái gì?"
Mẹ Ân Du hoảng loạn dùng then cài cánh cửa gỗ lại: "Mau, mau trốn đi!"
"Nương? Nương?" Tựa hồ Ân Du cũng nhận ra điều gì, bất an gọi mẹ liên tục.
"Tiểu Du ngoan, Tiểu Du đừng sợ."
Nhưng đúng lúc này, từ các căn nhà cách bọn họ không xa truyền đến từng tiếng thét gào thê thảm, không khí tựa như đông đặc lại, căn phòng yên ắng đáng sợ, làm người ta hít thở không thông.
Mẹ Ân Du di chuyển lu gạo trong góc phòng: "Tiểu Du đừng sợ, Tiểu Du ngoan, chờ lát nữa Tiểu Du nhất định nhớ rõ đừng lên tiếng, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng đừng lên tiếng."
Lu gạo nặng nề vừa rời chỗ, ngoài cửa đã vang lên tiếng cười khặc khặc quái dị.
Cha Ân Du không nghĩ nhiều, cầm chắc gậy mở cánh cửa ra: "Mau chốt cửa."
Nói xong lao ra ngoài, khép cửa lại.
Mẹ Ân Du gắt gao cắn môi, đôi mắt đỏ lên, liều mạng không cho nước mắt chảy ra.
Mở hầm đất ra, phía dưới là một khoảng trống hẹp, vuông vức, bên trong có một ít đồ ăn phơi khô. Mẹ Ân Du run rẩy đưa tay xuống, từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ lấy ra một khối ngọc xanh biếc trong suốt, toả ra ánh sáng nhàn nhạt. Nàng đeo lên cổ Ân Du, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên chính giữa miếng ngọc bội. Ánh sáng nhàn nhạt nháy mắt bao phủ cả Ân Du và Thanh Huyền.
Lập tức hơi thở trên người cả hai trở nên mỏng manh, cơ hồ như không có.
"Nương." Ân Du kéo tay áo mẫu thân.
"Lý Nhị, phiền cháu chăm sóc Tiểu Du."
Mẹ Ân Du rưng rưng hôn lên trán Ân Du, dùng sức kéo tay Ân Du ra, mạnh mẽ nhét cậu bé vào căn hầm chật hẹp. Ân Du hoảng loạn muốn gọi mẹ, nhưng bị nàng che miệng lại.
"Lý Nhị, làm phiền cháu."
Ân Du vừa chui xuống, căn hầm chỉ còn lại một chút không gian. Cũng may thân thể Lý Nhị tương đối gầy yếu, miễn cưỡng cuộn tròn dựa sát vào Ân Du là đủ chỗ.
Nắp hầm lần nữa được đậy lại, ánh sáng mỏng manh lọt xuống qua khe hở sàn nhà, từ vị trí này có thể mơ hồ quan sát tình huống bên ngoài.
Thanh Huyền dựa vào Ân Du rất gần, gần đến mức y có thể cảm nhận rõ ràng thân mình cậu bé đang run rẩy.
Mẹ Ân Du dịch lu gạo về chỗ cũ.
Trong nháy mắt cánh cửa gỗ chia năm xẻ bảy, một thân hình từ bên ngoài bị ném vào, nện thật mạnh lên vách tường.
"Tướng công!"
"Không, không, không..." tầm mắt mẹ Ân Du mơ hồ, đôi tay run rẩy muốn bịt chặt vết thương trên người tướng công mình. Ngón tay mảnh khảnh nhuộm kín sắc đỏ, nhưng lỗ hổng trên Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn không ngừng trào ra máu tươi.
"Mùi vị nam nhân này cũng không tệ lắm."
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống năm kẻ có hình dáng kỳ quái, trên mặt che kín hoa văn bằng máu đang xông vào nhà.
"Đại ca xem, nữ nhân này thật đẹp!"
Ánh mắt dâm tà tức khắc dừng ở trên người mẹ Ân Du, ánh mắt trần trụi như muốn lột sạch người trước mắt.
"Nữ nhân này thế mà có linh căn." Tên nam tử khô gầy cầm đầu sung sướng nói.
"Nếu thải bổ cô ta, thương thế của chúng ta sẽ tốt hơn có phải không?"
Năm kẻ đê tiện dần dần đi tới gần, cha Ân Du chỉ còn chút hơi tàn cố sức mở mắt, định đẩy thê tử ra.
"Đi."
Mẹ Ân Du khóc không thành tiếng: "Tướng công đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!"
"Đi!"
Mắt thấy năm tên ma tu càng ngày càng tới gần, cha Ân Du run rẩy thân mình, không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên đẩy thê tử ra, nhào về phía năm tên ma tu tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Khốn kiếp! Vậy mà chưa ૮ɦếƭ hả? Mệnh thật mẹ nó cứng! Để ta xem ngươi còn sống nổi không!"
Mặt tên ma tu cầm đầu vặn vẹo, một chưởng mang theo linh khí chém ra.
Tứ chi bị cắt đứt, vô vàn giọt máu rơi đầy trời, mơ hồ lơ lửng trong đôi mắt của mẹ Ân Du.
"Roẹt!"
Một tên ma tu chờ không nổi xé rách quần áo trên người nàng, rồi tham lam gặm cắn từng tấc da thịt trắng nõn.
"Không, không."
Mẹ Ân Du như nhớ tới điều gì đột nhiên mạnh mẽ giãy giụa, nào ngờ nàng càng phản kháng thì càng khiến những tên ma tu điên cuồng hơn. Cánh tay xanh tím dùng hết sức lực vươn ra vọng tưởng ngăn trở tầm nhìn từ khe hở của căn hầm, nhưng vừa mới giơ ra thì lại bị một tên ma tu khác giẫm trên mặt đất.
Âm thanh ô uế, dâm đãng của ma tu vô cùng chói tai, dòng máu nóng lọt qua khe hở, rơi xuống mặt Ân Du.
Ân Du choáng váng, thân mình không còn run rẩy mà cứng đờ, lạnh lẽo, đáng sợ.
"Đại ca, nữ nhân này cắn lưỡi tự sát!"
"Cơ thể vẫn nóng, quản con mẹ nó làm gì!"
Một bàn tay ấm áp từ phía sau phủ lên mắt Ân Du, lông mi trong lòng bàn tay không hề chớp, tựa như người đã ૮ɦếƭ.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi tiếng cười của đám ma tu lúc này đã mang theo thoả mãn, tiếng động vuốt ve lớp vải vóc vang lên, một ma tu nói: "Mùi vị cô ta thật thơm, đáng tiếc đã ૮ɦếƭ, bằng không còn có thể chơi đùa nhiều hơn."
"Đại ca, nội thương của ta đã ổn."
"Cũng không biết cô ta có linh căn gì, hiệu quả thật tốt, so với việc ăn mấy thứ đồ dùng để tu luyện còn tốt hơn nhiều."
"Đi."
"Hắc hắc hắc..."
...
Đêm đen ngòm, bóng tối tựa như một con ác quỷ cứ lởn vởn, quanh quẩn trong thôn nhỏ, đuổi mãi không đi.
Thật lâu sau, hàng lông mi trong lòng bàn tay Thanh Huyền động đậy. Thanh Huyền buông tay, thân mình cứng đờ của Ân Du bắt đầu run rẩy.
Giơ tay lên, Ân Du muốn đẩy sàn nhà trên đỉnh đầu ra, vì sợ Ân Du sau đó không đẩy ra được, mẹ Ân Du để lu gạo đè một chút trên nắp hầm. Dùng sức đẩy nắp, vết máu chung quanh khe hở liền dính vào lòng bàn tay.
"Két!"
Sàn nhà rốt cuộc phát ra tiếng vang nặng nề, Ân Du thuận thế đẩy ra, từ trong hầm bò lên.
Châm lại ngọn đèn dầu không biết đã tắt từ lúc nào, Thanh Huyền nhìn sang, đôi mắt thường ngày phát ra ánh sáng của Ân Du bây giờ tĩnh lặng, trống rỗng.
Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt càng thêm đẫm máu, tanh nồng. Tất thảy đều là sắc đỏ, máu thịt rải rác khắp nơi, bát canh gà nguội lạnh trên mặt bàn đọng lại một lớp mỡ, từng giọt máu rơi tán loạn phía trên.
Ân Du há miệng, giẫm lên mặt đất hỗn loạn đi đến bên thi thể mẹ cậu, thẫn thờ nhặt lên từ trên nền đất tấm vải rách nát, khó khăn lắm mới miễn cưỡng che đậy chút ít cơ thể. Quỳ gối bên cạnh, Ân Du ôm đầu nàng vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Thanh Huyền lẳng lặng đứng phía sau Ân Du.
"Nương." Ân Du cúi đầu nghẹn ngào, dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên khuôn mặt lạnh băng của mẹ.
Một lát sau, Ân Du buông người trong lòng, mờ mịt đi tìm kiếm trong phòng: "Cha, cha."
Vô ý, Ân Du giẫm lên một cánh tay lẫn lộn xương thịt, vấp ngã trên nền đất.
"Cha, Tiểu Du tìm không thấy cha."
Thôn nhỏ thanh bình yên ả, bây giờ là một đống hỗn độn, bàn ghế nghiêng ngả, tường đất vỡ vụn, nhà tranh chia năm xẻ bảy.
Thanh Huyền bước phía sau Ân Du, y thấy Ân Du ôm trong tay bác gái ngày ấy muốn mua trái cây rừng của cậu, đôi mắt bà mở to, cánh tay bị vặn gãy, huyết nhục mơ hồ thấm qua quần áo.
Cụ già trong thôn đi đứng không tiện, lưng bị còng hay cười hiền từ lúc này thân mình vặn vẹo, cứng đờ nằm trên mặt đất.
Thi thể rải rác khắp thôn, những đứa trẻ trước đây tung tăng nhảy nhót, phụ nữ mang thai mấy tháng, bà lão hiền từ nhân hậu ngồi ở đầu đường cao giọng gợi chuyện.... không một ai may mắn thoát khỏi.
...
Thanh Huyền nhìn Ân Du đang chậm rãi bước đi, cậu nhặt đám cỏ tranh thấm đầy máu tươi tán loạn trên mặt đất, che khuất những đôi mắt ૮ɦếƭ còn đang mở trợn trừng.
Cuối thôn, có một đống rơm rạ cuối cùng phơi trên mặt đất.
Ân Du ngồi xuống, cúi đầu, đánh viên đá lửa trong tay, nhưng mãi không loé ra chút lửa nào.
"Để ta."
Thanh Huyền ngồi xổm xuống, vươn tay lấy đá lửa trong tay Ân Du, lúc này y mới phát hiện ngón tay cậu bé lạnh lẽo, cứng đờ.
Tròng mắt cậu vô hồn rũ xuống, dừng trên người Thanh Huyền, nhìn chằm chằm y, ngón tay chậm rãi buông lỏng.
Lấy được đá lửa, đôi mắt cứng đờ của cậu bé dõi theo từng động tác của Thanh Huyền, Thanh Huyền đi đến đâu, cậu nhìn theo hướng đó.
Đốm lửa bắn xuống rơm rạ, nháy mắt bùng lên ngọn lửa lớn, hừng hực thổi quét rồi thiêu đốt tất thảy. Chốc lát, toàn bộ công sức vun đắp nên cái thôn nhỏ bình yên đã bị bao trùm dưới ánh lửa.
Bỏ đá lửa trong tay xuống, Thanh Huyền xoay người, đứa nhỏ ngửa đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thanh Huyền.
Con ngươi đen kịt, mặt dính đầy máu, không hề có hơi thở, tựa như chỉ là một con 乃úp bê tinh xảo bằng vải.
Thanh Huyền ngồi xổm xuống, lông mày khẽ động, y dùng ngón cái chà lau vết máu trên mặt cậu bé.
Lau xong, Thanh Huyền kéo đôi tay đang rũ xuống quan sát, mười ngón tay đều là máu. Vừa rồi những cọng rơm rạ không biết có thứ gì sắc bén, trên tay cậu toàn là vết xước.
"Lý, Nhị?"
"Ta ở đây."
Ân Du nghiêng đầu: "Lý Nhị?"
"Ta ở đây."
"Lý Nhị."
Thanh Huyền không sợ phiền: "Ta ở đây."
"Lý Nhị." Bàn tay nhỏ bé thật cẩn thận túm lấy tay áo y.
Một giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay vừa giúp Ân Du chà lau.
Thanh Huyền dừng lại, ngẩng đầu, cậu bé trước mặt không biết từ lúc nào đã nước mắt chan hoà, đầm đìa.
Y nhớ rõ, cậu bé Ân Du trong ký ức kia từ đầu tới cuối chưa từng khóc một lần.
"Lý Nhị."
Ngón tay bất lực nắm lấy ống tay áo Thanh Huyền, cậu bé cắn môi, không kiềm chế được, âm thanh nức nở, yếu ớt phát ra.
"Ta ở đây."
Đứa nhỏ hoàn toàn hỏng mất, khóc đến tê tâm liệt phế, cứ như người ૮ɦếƭ đuối vớ được cọng rơm cuối cùng mà gắt gao túm lấy tay áo Thanh Huyền.
"Đừng, đừng đi!"
Cậu bé bất lực cầu xin.
Thanh Huyền ôm lấy thân mình đang cố co rúm lại của cậu, tay vụng về vỗ vỗ lên tấm lưng nhỏ bé: "Ta không đi."
"Đừng đi."
"Đừng đi."
"Bọn họ đều đi rồi, cha đi rồi, nương đi rồi, hai người đều không cần ta."
"Ta không đi!"
Ánh lửa ngập trời phía sau càng ngày càng trở nên mơ hồ, sắc trời đêm chậm rãi mờ nhạt, tiếng của cậu bé trong lòng từ từ trôi xa.
Một sợi tâm ma màu đen bỗng tan biến, Thanh Huyền đang khoanh chân ngồi trong nội điện Thần cung chậm rãi mở mắt.