Tô Giáng Nhi lắc lắc thân mình,nghĩ kháng nghị cử chỉ bá đạo của Mạc Ngôn Lãng,nhưng này uốn éo,ɦσα ɦµყệƭ dưới thân lại đem hắn hấp càng nhanh,biến thành hai người phát ra rêи ɾỉ.
“Giáng Nhi,ngươi đem ta hấp thật nhanh.”Liếʍ phong nộn môi dưới nàng,hắn ách thanh âm,hơi hơi rời khỏi cơ thể nàng, lại dùng lực tiến vào.
“A!”Chịu không được hắn đùa bỡn,ɦσα ɦµყệƭ yếu ớt co rút lại,hoa dịch thấm càng nhiều,đem hoa kính nhanh chóng làm ẩm ướt,khiến hắn càng dễ dàng tiến nhập.
Nàng cả một đêm chưa ăn, hắn lại yêu cầu vô độ, thân thể của nàng không khỏi vừa chua xót lại đau,cái bụng cũng thật đói.
Đầu sỏ mọi tội lỗi đều là hắn,hắn lại vẫn không buông tha nàng,nghĩ đến đây,nàng nhịn không được cố lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, rất ủy khuất trừng mắt phía sau hắn.
Xem nàng tựa hồ thực sự tức giận, Mạc Ngôn Lãng không khỏi nở nụ cười.“Vật nhỏ đáng thương, ngươi tức giận sao?”
Hắn đem nàng xoay người đối mặt hắn,nhưng nóng thiết chôn sâu ở trong cơ thể nàng lại chưa rút ra, theo động tác chuyển động của nàng mà ở phấn nộn ɦσα ɦµყệƭ ma sát.
“A!” Nộn huyệt bắt đầu co rút lại,đưa hắn bao càng nhanh, nàng cũng nhịn không được phát ra rêи ɾỉ, tay nhỏ bé nắm lấy vai hắn.
“Ngươi đừng như vậy!” Nàng mềm nhũn mắng hắn,bị hắn làm như vậy,hai chân hư nhuyễn,cũng đứng không nổi .“Thật là chán ghét, ta đều nói không cần!”
Cong lên cái miệng nhỏ nhắn,nàng trừng hắn,thực sự tức giận.
“Hư! Đừng tức giận,vật nhỏ.” Hắn cười xem bộ dạng nàng cáu kỉnh,nàng nhất định không biết nàng thế này có bao nhiêu đáng yêu,kêu hắn như thế nào cũng luyến tiếc buông ra nàng.“Ta đều nói ta đói bụng,ngươi còn như vậy,trứng thối!”Đánh hắn,khuôn mặt nhỏ nhắn khí cổ,ɦσα ɦµყệƭ ướŧ áŧ vẫn bị hắn vào tràn đầy, nàng thân thủ nghĩ đẩy hắn ra.“Lãng, ngươi đi ra ngoài !”
Hắn nóng quá,liền sâu như vậy chôn ở trong cơ thể nàng, làm nàng cũng khó chịu theo,nếu hắn lại động vài cái,nàng nhất định sẽ đầu hàng, thần phục ở trong lòng hắn.
“Không cần!Ta thích ở trong cơ thể ngươi,thật nhanh,thật ấm.” Hắn chế trụ ௱ôЛƓ nàng ௱ôЛƓ,dùng sức tiến vào, đυ.ng phải chỗ mẫn cảm nhất của nàng.
“Ngô!”Cảm giác tê dại làm cho Tô Giáng Nhi nâng lên kiên tiêm,thân thể nàng sớm bị hắn dạy dỗ tự nhiên phản ứng,thói quen lửa nóng của hắn tại ɦσα ɦµყệƭ không ngừng thấm ra yêu dịch, làm ẩm ướt nóng thiết phình lên trong cơ thể nàng.
“Lãng!” Nàng nũng nịu kháng nghị, vừa vặn thân thể cũng không tự chủ ma sát hắn,rõ ràng không nghĩ muốn,lại thành thực tác cầu cho hắn.
“Yên tâm,ta sẽ phụ trách uy bụng ngươi ăn no.” Hắn cười khẽ, cắn môi dưới của nàng,ở nàng phản kháng khẽ cắn,cũng cố ý cắn môi của nàng.
Lời lẽ đùa gian,hắn thân thủ bắt lấy chân nàng,làm cho chân nàng vòng quanh thắt lưng chính mình,bàn tay to thủ sẵn cái ௱ôЛƓ mền mại của nàng,làm cho sức nặng của nàng hoàn toàn đặt ở trên người hắn,động tác này làm cho nóng thiết ra vào ɦσα ɦµყệƭ càng sâu càng trầm.
Tô Giáng Nhi tay nhỏ bé vòng quanh gáy Mạc Ngôn Lãng, có điểm không hiểu lắm hắn muốn làm gì,không nghĩ tới hắn liền như vậy ôm nàng,chậm rãi hướng trên hồ đi tới .
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Lãng a……”Mỗi bước đi của hắn lại làm cho nóng rực của hắn ma sát nộn huyệt của nàng,làm cho nàng chịu không nổi rêи ɾỉ.
“Không cần!” Tay nhỏ bé nắm chặt bờ vai hắn,quá sâu trầm kɧoáı ©ảʍ đã tê rần thân thể nàng,yêu dịch lưu tiết,làm ẩm ướt địa phương hai người hai người ái ân.
Biết hành động như vậy càng kí©h thí©ɧ nàng,Mạc Ngôn Lãng tà nịnh nở nụ cười,cố ý động tác lớn hơn nữa,đổi lấy tiếng nước đầy đủ,ɦσα ɦµყệƭ nhanh chóng thật sâu hấp trụ hắn, làm cho hắn thoải mái nheo lại con ngươi đen.
“A! Đừng dùng lực lớn như vậy……”Nàng ưm, thân mình rất đau không chịu nổi hắn đùa bỡn, nũng nịu cầu xin tha thứ.
Mạc Ngôn Lãng ôm Tô Giáng Nhi đi đến trên bờ,đem nàng phóng tới trên quần áo tối hôm qua hoan ái,cứng rắn nóng thiết còn ở trong cơ thể nàng khuấy động,không buông ra tiểu huyệt ngọt ngấy của nàng.
Phần eo liên tục luật động,tay hắn nắm lên thỏ thịt đã được nướng chín,đưa một khối đến cạnh miệng nàng.“Ngươi không phải đói bụng? Này cho ngươi ăn.”
“Ân…… Ngươi……”
Chân nàng chân bị hắn mở rộng,làm cho hắn tiến vào càng sâu, hơn nữa cố ý đυ.ng vào chỗ sâu nhất trong ɦσα ɦµყệƭ mẫn cảm của nàng,làm cho yêu dịch chảy ròng,đóa hoa không chịu được co rút lại,phun ra nuốt vào cực đại của hắn.
“Như thế nào không ăn, ngươi không phải đói bụng?” Hắn đem miếng thịt chuyển qua cạnh miệng nàng,lửa nóng vẫn liên tục ở ɦσα ɦµყệƭ tiến nhập.
“Ngươi…… Ngươi như vậy…… Ân…… Ta như thế nào ăn……” Nàng trừng hắn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra than nhẹ, ở hắn đùa bỡn như vậy, nàng căn bản không có biện pháp ăn cái gì.
“Ta đây uy ngươi ăn!” Há mồm ăn thỏ thịt trong tay,hắn để trên môi của nàng,cùng nàng hưởng dụng miếng thịt đã lạnh.
“Ân!” Nàng theo bản năng cắn miếng thịt thỏ hắn uy nàng, mới nuốt vào một miếng thịt,lưỡi của nàng lập tức bị hắn cuốn lấy, kịch liệt cùng hắn quấn quýt.
Bị hắn như vậy ngoạn, nàng đã không rõ chính mình là đói bụng hay là khát vọng hắn kích cuồng luật động,chỉ có thể theo hắn phập phồng,mặc hắn vỗ về chơi đùa chính mình,bị hắn hỏa thiêu,rốt cuộc vô lực kháng cự.
Từ sau khi Bị Mạc Ngôn Lãng từ núi rừng mang về,Tô Giáng Nhi ở Diêm Vương trại tiêu dao khoái hoạt qua ngày, làm cho nàng đều quên mục đích trốn nhà của mình.
Hiện tại nàng,thầm nghĩ cùng Mạc Ngôn Lãng ở chung một chỗ một chỗ,chỉ cần ở bên người hắn, nàng liền cảm thấy thật vui vẻ, mà nguyên bản vốn cho nàng ở lại Chức Vân các, nàng căn bản một bước cũng chưa từng bước vào,theo tiến vào trại tới nay, nàng vẫn đều ở trong phòng Mạc Ngôn Lãng.
Đối với tình hình này, người trong trại cũng không nói thêm cái gì, thậm chí cùng Tô Giáng Nhi ở một chỗ rất tốt,nàng thiên chân đơn thuần làm mọi người ở đây rất yêu thích, cũng hiểu được vì sao trại chủ hội như vậy đau sủng nàng.
Bởi vậy, ở Diêm Vương trại, Tô Giáng Nhi thành bảo bối trong mắt mọi người, thậm chí khi nàng chọc Mạc Ngôn Lãng tức giận,người bên cạnh thế nhưng che chở nàng, giúp nàng trốn tránh Mạc Ngôn Lãng.
Mạc Ngôn Lãng đối với tình hình này cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng với nàng không có cách, may mà nàng gây đều là tiểu họa, làm cho hắn cũng không mắng mỏ gì nhiều.
Hôm nay, Mạc Ngôn Lãng cùng Lục Phong Sơn ở phòng nghị sự đàm công sự, Tô Giáng Nhi không muốn quấy rầy, đành phải một người ở hoa viên chơi đùa, cho hết thời gian.
“Thực xin lỗi……”
Đột nhiên, một thanh âm khϊếp nhược từ phía sau Tô Giáng Nhi truyền ra, nàng quay đầu, có điểm kinh ngạc nhìn người tới.
“Là ngươi!”Lục Vân Phân,người xấu lần trước lừa nàng,nhưng sau khi nàng trở về trại,nàng cũng không có thấy qua Lục Vân Phân cùng Lục Vân Đình .
Nghĩ đến Lục Vân Phân lần trước lừa gạt nàng,Tô Giáng Nhi nhịn không được chu miệng.“Ta chán ghét ngươi,ngươi lần trước thế nhưng gạt ta,hại ta rời đi
HOME › [21+] CON MỒI CỦA TRẠI VƯƠNG - FULL › [21+] CON MỒI CỦA TRẠI VƯƠNG - FULL
[21+] Con mồi của trại vương - full
Tùy Chỉnh
Lãng,lại thiếu chút nữa bị đại sói ăn luôn.”
“Thực xin lỗi!” Lục Vân Phân mắt đỏ hồng.Thiếu phía trước ương ngạnh,cầu xin nhìn Tô Giáng Nhi,“Mong ngươi tha thứ cho ta, ta hướng ngươi xin lỗi.”
“Ngươi……” Gặp Lục Vân Phân thái độ thay đổi lớn như vậy, Tô Giáng Nhi không khỏi ngây ngẩn cả người,có điểm không biết nên phản ứng như thế nào.
Thấy Tô Giáng Nhi không nói lời nào,Lục Vân Phân nghĩ đến Tô Giáng Nhi không tha thứ cho nàng,nhanh chóng quỳ xuống.“Thực xin lỗi,mong ngươi tha thứ cho ta!”
“Uy! Ngươi làm sao lại quỳ?” Tô Giáng Nhi bị Lục Vân Phân dọa đến, gấp đến độ muốn nâng nàng dậy.“Ngươi mau đứng lên, không cần quỳ!”
“Ta không đứng dậy,cầu ngươi tha thứ cho ta……” Lục Vân Phân rơi lệ,vẫn quỳ,như thế nào cũng không chịu đứng lên.“Hảo hảo hảo,ta tha thứ cho ngươi,ngươi mau đứng lên!”Tô Giáng Nhi dùng sức gật đầu.“Cám ơn.” Lục Vân Phân thế này mới đứng lên.
Tô Giáng Nhi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra,nàng cũng không có thực tức giận Lục Vân Phân,chính là không thích người ta lừa nàng,cũng không nghĩ đến nàng nhưng lại quỳ xuống nói xin lỗi, hù ૮ɦếƭ nàng .
“Uy!Ngươi đừng khóc!”Tô Giáng Nhi xuất ra khăn thêu đưa cho Lục Vân Phân.“Ta cũng không phải người đáng sợ,ngươi làm sao khóc thành như vậy?”“Ta……” Nhìn khăn thêu trên tay Tô Giáng Nhi,lại thấy Tô Giáng Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, Lục Vân Phân vừa sợ vừa xấu hổ,nước mắt rơi càng nhiều.“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, ta chỉ là……”
“Không quan hệ!Sự tình đều đã qua,hơn nữa ta hiện tại cũng không có việc gì!Cho nên ngươi đừng khóc.”Tô Giáng Nhi vừa nói vừa cầm khăn thêu giúp Lục Vân Phân lau lệ,“Ngươi xem, hảo hảo hé ra mặt khóc thật xấu .”
Lục Vân Phân hấp hấp cái mũi,lộ một chút tươi cười, cảm kích nhìn Tô Giáng Nhi.“Cám ơn ngươi, ta có thể cầu ngươi một việc được không?”
“Chuyện gì?” Tô Giáng Nhi tò mò nháy mắt.
“Ngươi có thể hay không giúp ta cầu Mạc đại ca, làm cho ta cùng tỷ tỷ trở về Diêm Vương trại?” Lục Vân Phân cắn môi, mong mỏi nhìn Tô Giáng Nhi.
Tô Giáng Nhi ngẩn người, có điểm không hiểu.“Các ngươi không phải vốn ngụ ở Diêm Vương trại sao?”
“Mạc đại ca hạ lệnh ta cùng tỷ tỷ trước khi lập gia đình không được ở lại trại,nhưng nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta nhận thức mọi người ở tại đây,chúng ta thực sự rất nhớ mọi người trong trại,cho nên lần này ta vụиɠ ŧяộʍ trở về, muốn cầu ngươi giúp chúng ta cầu tình.”
Tô Giáng Nhi kinh ngạc trợn to mắt.“Lãng không cho các ngươi ở lại trại,vì sao?”Khó trách,sau khi nàng trở về không thấy qua các nàng, nguyên lai là như vậy.
“Bởi vì……”Lục Vân Phân dò xét Tô Giáng Nhi liếc mắt một cái,cẩn thận nói.“Bởi vì ta lừa ngươi,Mạc đại ca rất tức giận, mới không cho ta cùng tỷ tỷ trở về trại,ta không trở lại không quan hệ, nhưng là cầu ngươi thỉnh Mạc đại ca làm cho tỷ tỷ ta trở về được không? Nàng là vô tội, làm sai là ta……”
Nói xong,Lục Vân Phân nhịn không được khóc .
“A! Ngươi đừng vừa khóc !”Ám muội khóc,Tô Giáng Nhi toàn bộ tâm đều nhuyễn.“Ta thực sự không biết chuyện này,ta nếu biết, nhất định sẽ cầu Lãng không cần đuổi các ngươi đi.”
“Thực sự?“Lục Vân Phân kinh hỉ trợn to mắt.
“Đương nhiên là thật !”Tô Giáng Nhi dùng sức gật đầu, hướng về phía Lục Vân Phân cười.“Ta hiện tại phải đi tìm Lãng, xin hắn cho các ngươi trở về.”
Nói xong, nàng chạy nhanh hướng phòng nghị sự, chạy vài bước, nàng quay đầu lại nhìn về phía Lục Vân Phân.“Ngươi chờ tin tức tốt của ta nha!”
“Lãng! Ta có lời muốn nói cùng ngươi!”
Chạy đến trước phòng nghị sự,Tô Giáng Nhi còn không có mở ra cửa,ở bên trong Mạc Ngôn Lãng cùng Lục Phong Sơn sớm nghe được tiếng bước chân của nàng.
Dùng sức mở ra cửa,Tô Giáng Nhi trực tiếp chạy đến trước mặt Mạc Ngôn Lãng, sốt ruột nói:“Lãng, ta có việc muốn nói với ngươi, ta……”
“Đợi chút.”Mạc Ngôn Lãng thân thủ ngăn lại Tô Giáng Nhi.“Trước để cho ta cùng Phong Sơn đàm xong, sẽ nghe ngươi nói,được không?”
“Nha! Hảo.” Tô Giáng Nhi cũng không tranh cãi ầm ĩ, hiểu được bọn họ đang nói chuyện đứng đắn,nàng ngoan ngoãn chuyển qua một bên,tự động cầm lấy trà Long Tỉnh trên bàn, nhấc lên chén cái, thổi thổi.
Thấy nàng ngoan ngoãn đợi ở một bên, Mạc Ngôn Lãng vừa lòng cười cười, thân thủ chỉ thị Lục Phong Sơn tiếp tục.
“Về lần hợp tác khoáng thạch này, Nghiêm gia đã truyền đến tin tức, chỉ cần chúng ta tạo ra ngọc thạch, hắn nguyện ý làm cho Nghiêm gia ngọc phô tiêu thụ giùm, hơn nữa chia ba bảy, chúng ta chiếm được bảy phần lợi nhuận.”
Mạc Ngôn Lãng vừa lòng gật đầu.”Về phát hiện mỏ vàng mới, ta lần trước xuất môn có tìm chủ sự Nghiêm gia đàm thoại, bọn họ cũng rất hứng thú, ta tính lợi dụng ngọc thạch cùng mỏ vàng……”
Nghiêm gia?
Tô Giáng Nhi ăn phù dung cao trên tay,lỗ tai nghe hai người đối thoại, càng nghe càng cảm thấy Nghiêm gia trong miệng bọn họ thật quen tai, hơn nữa nghe miêu tả kia, cùng nàng nhận thức Nghiêm gia giống nhau nha!
“Các ngươi nói chủ sự Nghiêm gia sẽ không là nói Nghiêm đại ca chứ?” Nàng càng nghe càng cảm thấy tò mò,cái miệng nhỏ nhắn cắn bánh ngọt nhịn không được phát ra nghi vấn.
Hai nam nhân đình chỉ thảo luận, Mạc Ngôn Lãng nhíu mày nhìn về phía Tô Giáng Nhi.
Nghiêm đại ca?
“Ngươi nhận thức Nghiêm Quân Đường?”
Tô Giáng Nhi hưng phấn mà trợn to mắt.“A! Quả nhiên là Nghiêm đại ca!” Khó trách nàng cảm thấy càng nghe càng quen tai, quả nhiên là người nàng nhận thức.
Mạc Ngôn Lãng nheo lại mắt,“Ngươi nhận thức hắn?”
“Đương nhiên nhận thức nha!”Tô Giáng Nhi vừa nói vừa dùng sức gật đầu.“Ta cùng Nghiêm đại ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tình cảm của chúng ta tốt lắm,có đôi khi hắn so với cha mẹ ta còn thương ta hơn!”
Mạc Ngôn Lãng khuôn mặt anh tuấn trầm xuống,thanh âm càng nhu,“Ngươi nói các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên? Cảm tình tốt lắm?”
“Đúng rồi!” Không phát hiện gì không thích hợp, Tô Giáng Nhi tiếp tục hưng phấn mà nói.“Tình cảm của chúng ta tốt đến mức cha ta còn tính đem ta gả cho Nghiêm đại ca!Làm ơn nha! Ta cùng Nghiêm đại ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tựa như huynh muội, làm sao có thể trở thành vợ chồng?Ta nếu muốn trở thành thê tử của Nghiêm đại ca,liền cảm thấy cười tốt lắm.”
Tô Giáng Nhi giống như nói giỡn cười ha ha,nhưng mới nở nụ cười, lại phát hiện không có người để ý nàng, thậm chí không khí cũng trở nên thật quỷ dị.
Nàng ngẩn người,thu hồi tươi cười.“Làm sao vậy? Lãng,sắc mặt ngươi rất khó coi nha!”
Nàng nói sai cái gì sao?