Con Mồi Của Trại Vương - Chương 02

Tác giả: Nguyên Viện

“Chúng ta muốn đi đâu?”
Tô Giáng Nhi ghé vào trên lưng Mạc Ngôn Lãng,tay nhỏ bé vòng trụ gáy của hắn,trên lưng mang tay nải còn có túi tên của hắn cùng trường cung,cằm để ở trên vai hắn,tiếng nói mềm nhẹ ghé vào lỗ tai hắn nhẹ thở,hơi thở như hương thơm hoa lan ngọt mê người.
“Ngươi muốn đi nơi nào?”Mạc Ngôn Lãng liễm hạ con ngươi đen,hơi thở của nàng ở vành tai hắn nhẹ phẩy,đưa tới hạ phúc của hắn một trận nôn nóng,hắn thở sâu áp chế cỗ cảm xúc kia,lại lần nữa mở miệng.“Ngươi nếu muốn tới trong thành,qua một cái triền núi này liền đến,ta sẽ đưa ngươi tới đó.”
Mạc Ngôn Lãng khẽ nhếch khóe môi,một tia quỷ kế xẹt qua con ngươi đen.
Nghe xong lời nói của hắn,Tô Giáng Nhi chớp chớp mắt đẹp,theo bản năng hỏi:“Vậy còn ngươi?Ngươi cũng muốn đến trong thành sao?”
“Không!Đưa ngươi đến trong thành ta sẽ rời đi,như vậy mỗi người đi một ngả.”Nói xong,hắn phát hiện thân thể mềm mại sau lưng cứng đờ,bạc môi đẹp lập tức đắc ý dương lên.
Nghe được hắn cùng với nàng tách ra,Tô Giáng Nhi không khỏi khẩn trương lên,nhịn không được vòng nhanh hoàn trụ cổ hắn,nhuyễn thanh ồn ào.“Không cần!Ta không cần đến trong thành.”Không biết vì sao,nàng chính là không muốn cùng hắn tách ra.
Mạc Ngôn Lãng dừng lại cước bộ,quay đầu nhìn vềphía Tô Giáng Nhi,mày kiếm khinh dương.“Vậy ngươi muốn đi đâu?”
“Ta……” Nhìn hắn,Tô Giáng Nhi ngẩn người,cũng nghĩ không ra chính mình muốn đi đâu,chỉ biết là chính mình không nghĩ rời đi hắn.Nàng nói quanh co,không biết nên làm sao bây giờ.
“Như thế nào?”Mạc Ngôn Lãng nhíu mày chờ đáp án của nàng.
Tô Giáng Nhi yên lặng gục đầu xuống,giống con thỏ ánh mắt xem xét Mạc Ngôn Lãng,kiều nhuyễn thanh âm ngọt ngào, mang theo một tia không tự giác làm nũng.“Ta cũng không biết, vậy ngươi muốn đi đâu?”Chớp mắt to,nàng bình tĩnh chăm chú nhìn hắn,chờ trả lời của hắn.
“Ta nha……”Mạc Ngôn Lãng nhún vai,cười nhếch môi,thấy bộ dạng nàng không biết làm sao,trong lòng có đắc ý.“Sau khi cùng ngươi tách ra,đương nhiên là về nhà .”“Kia……Ta muốn đi nhà ngươi.”Không chút suy tư,Tô Giáng Nhi thốt ra những lời này, nhưng lời vừa ra khỏi miệng,khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ,e lệ
Rũ mắt xuống,nhưng nàng không nghĩ buông tha,lại sợ hãi nâng lên con ngươi,chờ mong nhìn Mạc Ngôn Lãng.“Được không? Ta cũng không thể đi nhà ngươi?”
“Ngươi muốn tới nhà ta sao?”Mạc Ngôn Lãng miễn cưỡng đáp lời,phát hiện chính mình thích xem bộ dạng e lệ của nàng, đáng yêu làm cho người ta nghĩ một ngụm cắn xuống.“Ta……”Nàng cũng không biết,nàng chính là không muốn cùng hắn tách ra thôi!Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn,giống như rất muốn thoát khỏi nàng.
Nháy mắt đẹp,nhất thời nghĩ đến hắn tưởng thoát khỏi nàng, trong lòng không khỏi ê ẩm,hốc mắt không khỏi đỏ lên,hàm răng khẽ cắn cánh môi,bộ dạng rất đáng thương.
“Ánh mắt như thế nào đỏ?”Xem nàng tựa hồ muốn khóc, Mạc Ngôn Lãng không khỏi cảm thấy buồn cười,“Như thế nào? Không nghĩ rời đi ta phải không?”
“Ta……” Nàng khẽ cắn môi, do dự nhìn hắn.
“Trả lời ta.” Nhanh nhìn chằm chằm nàng,hắn lấy thanh âm trầm thấp dễ nghe nhẹ giọng dụ hoặc.“Giáng Nhi,ngươi không phải là không nghĩ rời đi ta,nghĩ ở bên người ta?”
Thanh âm của hắn hảo hảo nghe,nhìn ánh mắt của nàng đầy lửa nóng,làm cho lòng của nàng nhịn không được kinh hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không chịu thua kém đỏ lên.
Nhưng nàng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu,nhuyễn thanh trả lời.“Ta nghĩ ở bên cạnh ngươi,được không?” Mắt đẹp khinh dương,chờ mong nhìn hắn.
Hắn vươn tay nhẹ vỗ về hai má non mềm của nàng,con ngươi đen mang theo một chút trêu chọc,khóe môi tà cười.“Như vậy không nghĩ rời đi ta,là thích ta sao?”
Đáp án của nàng nắm trong dự kiến của hắn,huống chi cho dù nàng nghĩ rời đi,hắn cũng không cho phép nàng đi,ai bảo nàng khiến cho hắn hứng thú,làm cho hắn luyến tiếc buông nàng ra.
Thích…… Tô Giáng Nhi nghiêng đầu,không quá hiểu biết “thích” là cái gì,chỉ biết là chính mình không chán ghét hắn,lại càng không nghĩ rời đi hắn,hảo tưởng vĩnh viễn ở bên người hắn,này là thích đi?
Nghĩ vậy,nàng nhẹ nhàng gật đầu,đối với hắn tràn ra một chút xinh đẹp lúm đồng tiền,“Ta đây có thể cùng với ngươi về nhà sao?Lãng.”
Nàng tự nhiên kêu ra tên của hắn,một chút không được tự nhiên cũng không có,chính là hai má hồng hồng,để lộ ra thẹn thùng của nàng.
Tươi cười của nàng làm mắt hắn mê muội,xưng hô mềm nhẹ càng làm nóng tâm của hắn,chăm chú nhìn nàng con ngươi đen nhịn không được biến thâm,иgự¢ có một chút lửa nóng.
“Giáng Nhi,ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn muốn khả nhân.”Thanh âm của hắn khàn khàn,buông nàng,xoay người đem nàng dùng sức kéo vào trong lòng.
“A!”Đột nhiên bị ôm lấy,Tô Giáng Nhi hơi hơi hô nhỏ,tay nhỏ bé để ở trong иgự¢ cường kiện của Mạc Ngôn Lãng.Xuyên thấu qua quần áo,nàng có thể cảm giác được da thịt lửa nóng của hắn,nàng sợ hãi dương mâu,xem đến hắn lửa nóng tầm mắt, nàng cũng hiểu được nóng lên,cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên cảm thấy khô khốc.
“Ngươi……”Nàng mới mở miệng,lời lẽ lập tức bị biến mất, mùi vị của hắn bao phủ quanh nàng,nàng thấp giọng hừ nhẹ,ôn nhu nhắm mắt lại,đầu lưỡi e lệ cùng nàng giao triền.
Đáp lại của nàng đổi lấy phản ứng càng cuồng liệt của hắn, bàn tay to ôm chặt thắt lưng của nàng,môi của hắn duyện của nàng, đầu lưỡi linh hoạt cùng nàng giao triền,tùy ý duyện làm nước bọt ngọt ngào của nàng ngọt.
Hôn môi kí©ɧ ŧìиɧ làm cho hai người hơi thở dồn dập,tay hắn dời xuống,đi vào cái ௱ôЛƓ mềm mại của nàng,bàn tay to cầm một mảnh mềm mại thô lỗ xoa,lửa nóng hạ thân cách quần áo hai người dùng sức ở ɦσα ɦµყệƭ mềm mại,nhẹ nhàng va chạm.
“Ngô!”Tô Giáng Nhi nhịn không được thấp giọng rêи ɾỉ, cảm giác một chút ẩm ướt theo địa phương của bản thân chảy ra, làm cho mặt nàng càng hồng,toàn bộ thân mình nhuyễn ở trong lòng hắn.
Hắn vẫn hôn nàng,hai người trao đổi triền miên ẩm ướt nóng nước bọt,linh hoạt đầu lưỡi giao triền truy đuổi lẫn nhau,thẳng đến thở không nổi,hắn mới buông ra nàng,lại vẫn không tha duyện môi dưới mềm mại của nàng.
“Lãng……”Mắt mù sương,nàng ôn nhu xem xét hắn,cảm thấy chính mình trở nên tò mò,dưới thân nóng quá,mà ở chỗ tư mật bị hắn dùng này thô cứng rắn ma sát cũng ẩm ướt.
“Đó là cái gì?”Nàng nhịn không được thân thủ đi xuống dưới,lửa nóng phúc trụ của nàng,khuôn mặt nhỏ nhắn có nghi hoặc.Tuy rằng cách quần áo,nàng vẫn cảm thấy nóng quá,cứng quá,đây là cái gì? (*che mặt*,xấu hổ quá Giáng tỷ ơi)
Nhìn ra nghi hoặc của nàng,Mạc Ngôn Lãng thấp giọng nở nụ cười,bắt lấy tay nàng cúi đầu khẽ hôn,con ngươi đen khıêυ khí©h nhìn nàng.“Nó là sẽ làm ngươi khoái hoạt.”
Ánh mắt của hắn nóng quá,làm cho Tô Giáng Nhi mặt đỏ tim đập.“Ta không hiểu……”“Ngoan,vật nhỏ đáng yêu,ngươi về sau sẽ hiểu.”Hắn thấp giọng cười khẽ,bộ dạng nàng thanh thuần không hiểu việc đời lấy lòng hắn,cúi đầu lại lần nữa thật sâu hôn trụ nàng.“Yên tâm.Chờ ta mang ngươi về nhà,ta sẽ cho ngươi hiểu được,nó là cái gì.”
Đúng vậy,hắn hội tự thể nghiệm,làm cho nàng hiểu được cực hạn khoái hoạt là cái gì.
Nhà Mạc Ngôn Lãng ở trên núi là một cái thôn nhỏ,chiếm hơn phân nửa cả một ngọn núi,cửa lập một cái tấm bia đá,bên trên có khắc tiêu sái ba cái chữ to — Diêm Vương trại.
Này……Tô Giáng Nhi nhìn chằm chằm ba chữ trên tấm bia đá,thấy thế nào đều cảm thấy tên này rất kỳ quái,nàng ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân bên cạnh. Mâu quang có nghi hoặc.
Nhìn ra nghi vấn của nàng,Mạc Ngôn Lãng khinh dương khóe môi,đang muốn mở miệng, một thanh âm thô nói lại theo cửa truyền ra.
“Lão đại,ngươi cuối cùng đã trở lại,lần này sinh ý đàm như thế nào?”Một gã nam nhân mặc y phục vải thô màu vàng tục tằng bước đến trước mặt bọn họ,bàn tay to vô cùng thân thiết dùng sức vỗ vỗ bả vai Mạc Ngôn Lãng.
Mạc Ngôn Lãng thoải mái nở nụ cười,khuôn mặt anh tuấn có một cỗ tự tin.“Yên tâm,sinh ý đàm thật sự thành công,Nghiêm gia quyết định cùng chúng ta hợp tác.”
“Thực sự?Kia thật tốt quá!”Nghe được Mạc Ngôn Lãng trong lời nói,thô khoách nam nhân cất tiếng cười to,thế này mới chú ý tới Tô Giáng Nhi ở một bên,“Lão đại,nữ nhân này là……”
“Nàng là Giáng Nhi,là khách nhân của chúng ta.”Mạc Ngôn Lãng quay đầu ôn nhu về phía Tô Giáng Nhi giới thiệu.“Giáng Nhi,Phong Sơn là anh em kết nghĩa của ta.”
Tô Giáng Nhi nháy mắt đẹp,ôn nhu nở ra một chút cười ngọt ngào.“Xin chào,ta là Giáng Nhi.”
Lục Phong Sơn nhíu mày,lần đầu tiên nhìn đến lão đại đối với nữ nhân ôn nhu như vậy,làm hắn mở nhãn giới,nhịn không được liếc Mạc Ngôn Lãng liếc mắt một cái.
Nhìn đến huynh đệ truyền đến ánh mắt,Mạc Ngôn Lãng cười nhẹ,bàn tay to giữ lấy ôm thắt lưng Tô Giáng Nhi,ý tứ không cần nói cũng biết.
Nha…… Lục Phong Sơn hiểu được gật đầu,sang sảng đối với Tô Giáng Nhi mở miệng.“Không ngại trong lời nói bảo ta Lục đại ca đi!”
“Lục đại ca.” Tô Giáng Nhi ngọt ngào khinh gọi,thanh âm mềm mại nghe qua thực thoải mái.
Nghe được kiều nhuyễn xưng gọi,Lục Phong Sơn nhịn không được mị hí mắt,nhưng thật ra một bên Mạc Ngôn Lãng mất hứng hừ nhẹ một tiếng,lệ mâu thản nhiên quét huynh đệ liếc mắt một cái,tiếp thu đến cảnh cáo,Lục Phong Sơn hắc hắc nở nụ cười vài tiếng,thức thời thu liễm biểu tình.“Kia Giáng Nhi muốn ở nơi nào?”
“Sẽ ngụ ở Chức Vân các đi!”Mạc Ngôn Lãng thản nhiên phân phó.
Chức Vân các cùng hắn sở trụ Phi Vân các liền nhau,sau khi xây xong vẫn bỏ trống,nhiều năm qua vẫn không người tiến trụ.
Lục Phong Sơn vừa nghe nhíu mày,nhưng không nói thêm cái gì,giống như điều này ở trong dự kiến của hắn.“Ta đây đi trước phân phó người chuẩn bị.” Nói xong,liền đi nhanh hướng thôn xóm đi đến.
Thấy Lục Phong Sơn rời đi,Tô Giáng Nhi không khỏi cảm thấy hảo ngoạn.“Lãng,huynh đệ của ngươi cảm giác mãn không sai …… A! Đau quá!”
Nói còn chưa xong,nàng liền cảm giác thắt lưng chính mình bị ôm chặt lấy,làm cho nàng thiếu chút nữa thở không nổi, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Mạc Ngôn Lãng.“Lãng,làm sao vậy?”
Mạc Ngôn Lãng khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh,mất hứng nhìn Tô Giáng Nhi,cúi đầu dùng sức cắn môi dưới mềm mại của nàng –
“Đau!”Tô Giáng Nhi bị đau nghĩ lùi lại.Lại bị Mạc Ngôn Lãng chế trụ,mắt đẹp vì đau đớn mà có một chút hơi nước,đáng thương xem xét hắn,không hiểu hắn như thế nào đột nhiên tức giận.
Thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng,Mạc Ngôn Lãng buông ra môi của nàng,đầu lưỡi khẽ liếʍ lưu lại dấu răng trên cánh môi,thanh âm trầm thấp mang theo một tia tức giận.“Đừng quên,ngươi là của ta,lực chú ý của ngươi phải luôn ở trên người ta,biết không?”
Tô Giáng Nhi nhẹ nhàng trong nháy mắt,sợ hãi gật đầu.“Ta đã biết,ngươi đừng tức giận,được không?”Nàng sợ bộ dạng tức giận của hắn,sợ hắn cả đời khí sẽ không để ý nàng .
Xem nàng tựa hồ bị hắn dọa,khuôn mặt tuấn tú không khỏi chuyển ôn nhu,khinh duyện cánh môi của nàng,ôn nhu nói nhỏ.“Ngoan, đừng sợ, ân?”
Tô Giáng Nhi khẽ cười,thân thủ vòng trụ gáy Mạc Ngôn Lãng,thanh âm mềm mại,mang theo ngọt ngào làm nũng.“Ân,ta không sợ.”
“Thế này mới ngoan.”Hắn dụ dỗ nàng mở ra cánh môi,đầu lưỡi linh hoạt tham nhập,duyện làm cái lưỡi mềm mại thơm tho, hấp thu hương vị nước bọt ngọt ngào của nàng,truy đuổi hơi thở của nàng,làm cho nàng theo hắn phi vũ,thẳng đến hơi chút thỏa mãn,hắn mới buông ra môi của nàng.
Tô Giáng Nhi khinh thở phì phò,cánh môi mềm mại bị hắn hôn sưng đỏ trong suốt,khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phiếm đỏ ửng,mắt đẹp ngượng ngùng nhìn hắn.
“Lãng,cảm giác nhà ngươi tựa hồ có điểm quái.”Nàng nhịn không được nói ra nghi hoặc của chính mình,con ngươi ngắm tấm bia đá liếc mắt một cái,lại nhìn hướng bên trong.
Hai nhà đá sắp xếp đối lập,bên trên khói bếp lượn lờ,nhìn ra được có người ở bên trong,phòng lớn nhất ở phía sau đầu,màu đỏ ốc ngõa ở ánh mắt trời chiếu xuống giống ánh sáng hồng của ngọc lưu ly;phòng ở bốn phía là tình thế,cuối cùng còn lại là rừng rậm núi cao.
“Đây là nơi ở của sơn tặc,ở nơi này tất cả đều là sơn tặc,mà ta còn là thủ lĩnh sơn tặc.”Mạc Ngôn Lãng không mở miệng giải thích,ánh mắt nhanh nhìn chằm chằm Tô Giáng Nhi.
“Nha?” Tô Giáng Nhi sửng sốt,kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Thô ráp đầu ngón tay nhẹ vỗ về hai má của nàng,nhìn chăm chú nàng mâu quang trở nên thâm thúy.“Như thế nào?Ngươi sợ?”
“Không!”Tô Giáng Nhi dùng sức lắc đầu,bắt lấy tay hắn,đối với hắn giơ lên một chút cười.“Ta không sợ,ta chỉ là có điểm kinh ngạc.” Nói xong, lại nhìn bên trong liếc mắt một cái.
Hắn cười ôm thắt lưng của nàng,cúi đầu nhìn nàng.“Chúng ta hiện tại đã không còn làm,cuộc sống phần lớn tự cung tự cấp, đã thật lâu không ςướק bóc .”
Hắn hiểu được làm sơn tặc không thể làm cả đời,hơn nữa ở phía sau núi phát hiện mỏ vàng thiên nhiên,hắn bắt đầu phái người khai thác,đến dưới núi cùng người hợp tác,nhờ mỏ vàng phong phú nuôi sống người trong thôn xóm,dưới vài năm đã kiếm đủ tiền,người toàn thôn ăn ba,bốn bữa đều còn thừa.
“Vậy là tốt rồi.” Tô Giáng Nhi vỗ vỗ иgự¢,nhẹ nhàng thở ra.“Ta còn suy nghĩ ngươi nếu tiếp tục làm sơn tặc,bị quan phủ bắt hoặc bị thương,ta nhất định sẽ rất khổ sở rất khổ sở.”Nàng vừa mới nghĩ,tâm liền đau .
Nghe xong lời của nàng,иgự¢ của hắn nóng lên,đem nàng ôm càng nhanh.“Tiểu ngốc đáng yêu,ngươi thực sự thật đáng yêu.”Cái trán để tại trán của nàng.Thanh âm của hắn vi ách,nhìn chăm chú con ngươi đen của nàng nóng nóng người.“Ngươi đáng yêu làm cho ta nghĩ một ngụm nuốt vào.”
Tô Giáng Nhi nhẹ nhàng trong nháy mắt,ánh mắt của hắn nóng quá,ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn,lòng của nàng bắt đầu động nhanh chóng,môi cũng đứng lên,nhịn không được vươn cái lưỡi thơm tho khẽ liếʍ cánh môi.
“Lãng,đừng xem ta như vậy,ta sẽ trở nên tò mò.”Thanh âm mềm không tự giác trở nên kiều mỵ một chút ửng hồng phiếm thượng phù nhan.
Này động tình bộ dáng xinh đẹp,làm cho Mạc Ngôn Lãng yết hầu nhịn không được nuốt nuốt,dưới bụng lửa nóng du͙© vọиɠ của nam nhân trướng khởi,hắn nhịn không được mở miệng thanh âm mang theo khêu gợi khàn khàn.“Giáng Nhi,ta muốn ngươi.”
Hắn muốn nàng,hiện tại,lập tức!
Mạc Ngôn Lãng nhanh chóng đem Tô Giáng Nhi đưa vào phòng ốc phía sau thôn xóm,tiến vào phòng,lập tức đem nàng đặt ở trên cửa,bạc môi đặt trên môi của nàng,đầu lưỡi linh hoạt tham nhập,tìm kiếm mỗi một chỗ trong miệng nàng,truy đuổi cái lưỡi mềm mại thơm tho,dùng sức hút tư vị ngọt ngào của nàng.
“Ngô……”Tô Giáng Nhi mở ra cái miệng nhỏ nhắn,cái lưỡi thơm tho bị duyện triền,hôn kịch liệt làm cho nàng thở không nổi,càng không kịp nuốt nước bọt,nhè nhẹ trong suốt từ khóe miệng chảy xuống.
Một chút lửa nóng thiêu đốt hai người,hôn môi càng lúc càng kịch liệt,thở dốc,than nhẹ từ miệng hai người thoát ra,một tiếng lại một tiếng……
Dần dần,hôn môi đã không thể thỏa mãn Mạc Ngôn Lãng, hắn thân thủ ôm lấy thắt lưng của nàng,dưới bụng lửa nóng để ở nơi mềm mại của nàng,dùng đầu gối tách ra chân của nàng,đem thân thể chen vào giữa hai chân của nàng,một tay kia ôm lấy cái ௱ôЛƓ của nàng,vừa sử dụng lực,làm cho chân của nàng mở rộng ra,thân thể mềm mại kề sát ở trên người hắn.
Hôn môi kịch liệt vẫn đang liên tục,bộ иgự¢ của nàng kề sát trong иgự¢ của hắn,thân thể áp vào nhau,cảm giác da thịt ở иgự¢ bị hai luồng miên nhũ mền mại của nàng đè ép,rước lấy hắn than nhẹ một tiếng.
Nhịn không được,bàn tay to hướng lên trên,cách quần áo cầm một bên miên nhũ,dùng sức vuốt ve đè ép,mang theo ngón cái bạc kiển cố ý vuốt ve đỉnh mê người.
“A!”Tô Giáng Nhi nhịn không được phát ra tiếng kêu yêu kiều,con ngươi thủy dạng lờ mờ,bộ иgự¢ mềm mại lần đầu tiên bị chạm đến như vậy,làm cho nàng đỏ bừng mặt,nhưng lại cảm thấy địa phương bị hắn đυ.ng chạm nóng quá,làm cho nàng nhịn không được lắc lắc thân mình.
“Lãng!Ta trở nên tò mò quá……”Cắn cánh môi,nàng thống khổ nhìn hắn,tay nhỏ bé để ở иgự¢ của hắn,lại phát hiện da thịt của hắn nóng quá,cho dù cách quần áo,vẫn là có thể cảm nhận được kia lửa nóng ૮ɦếƭ người.
“Thật là nóng……”Nàng kinh ngạc nhìn hắn,khuôn mặt nhỏ nhắn có khó hiểu.“Ngươi cũng giống ta cảm thấy nóng sao?”
Liếʍ cánh môi của nàng,Mạc Ngôn Lãng bị nàng thiên chân mềm giọng chọc cười nhẹ.“Là nha!Ta cũng cảm thấy nóng quá, Giáng Nhi,ngươi đâu?Làm sao cảm thấy nóng?”
“Ân……”Tô Giáng Nhi nhíu lại lông mày,hàm răng khẽ cắn cánh môi.“Bộ иgự¢ của ta bị ngươi sờ nóng quá……Còn có phía dưới,cũng nóng,còn có điểm ẩm ướt……”
“Phía dưới……”Mạc Ngôn Lãng giơ lên một chút tà cười,để ở chỗ tư mật nóng nóng của nàng dùng sức sờ,“Là này sao?”
“A!“Tô Giáng Nhi cảm giác một cỗ ẩm ướt nóng đột nhiên tràn ra,cảm giác này làm cho mặt của nàng càng đỏ hơn.“Đừng dùng sức,ngươi dùng một chút lực liền càng ẩm ướt càng nóng.”
Thành thực của nàng làm cho hắn cười nhẹ ra tiếng,bàn tay to xoa nắn miên nhũ mền mại của nàng,nhận thấy được bị hắn ma sát làm cho nhũ lôi biến cứng rắn,cách quần áo vẫn cảm nhận được đang nổi lên,hắn cố ý dùng ngón cái nhu áp lôi hoa cứng rắn,tay kia thì không an phận hướng nơi riêng tư ngọt ngào của nàng đi xuống.“Hảo,ta không dùng lực,ta liền sờ.”Hắn khàn khàn mở miệng,khuôn mặt anh tuấn mang theo mị nhân tà khí.
Bàn tay to tham nhập váy của nàng,không ngại,tiết khố trắng noãn đã ẩm ướt,làm cho hắn vừa lòng nở nụ cười,ngón trỏ cố ý cách tiết khố мơи тяớи hoa khâu thật nhỏ.“Giáng Nhi,thích ta sờ ngươi như vậy sao?”“Ngô……”Tô Giáng Nhi lắc ௱ôЛƓ,khó chịu xem xét Mạc Ngôn Lãng.“Ta không biết,Lãng,ta trở nên tò mò quá……”Nàng cảm thấy thật là khó chịu,lại không biết vì sao như vậy,chỉ có thể cầu cứu nhìn hắn.
“Nha?Kỳ quái như thế nào?”Hắn cười khẽ,ngón tay cách tiết khố mỏng manh hướng hoa khâu tham nhập.“Có phải như vậy hay không kỳ quái?”
“A!”Nàng nhịn không được kẹp chặt hai chân,tay hắn cứ như vậy bị nàng giữ ở hoa khâu.“Không nên đυ.ng,sẽ ẩm ướt, Lãng,không cần……”Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lửa nóng có chút khát cầu.
“Phải không?Thực sự không cần ta chạm vào sao?Vậy ngươi như thế nào giữ nhanh như vậy,ân?”Hắn khinh cắn môi dưới của nàng,bàn tay to tham nhập vào trong vạt áo,cách cái yếm,nắm lấy một cái miên nhũ.“Lãng……”Bắt lấy tay hắn,nàng không cho hắn làm xằng,lại phát hiện như vậy chẳng những không làm cho nhiệt khí tiêu giảm,ngược lại cảm thấy càng khó chịu,nàng nhịn không được hốc mắt đỏ.“Lãng,ta nóng quá,cứu ta……”“Muốn ta cứu ngươi sao?”Liếʍ cánh môi của nàng,con ngươi đên đầy gắt gao nhìn nàng.
Tô Giáng Nhi nhẹ nhàng gật đầu,cầu xin nhìn hắn.
“Kia đem chân mở ra,làm cho tay của ta đi vào.”Hắn thanh âm khàn khàn dụ dỗ,ở nàng dần dần mở chân ra hết sức,ngón tay cố ý ma sát hoa khâu thật nhỏ,yêu dịch ẩm ướt bắt đầu tiết ra ɦσα ɦµყệƭ,đem tiết khố làm ẩm ướt.
“Ngô……”Cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ không chịu được phát ra rêи ɾỉ,theo ngón tay đùa,chân của nàng nhịn không được càng mở ra,tay nhỏ bé cũng buông ra bám lấy hắn,thân mình cử động,bộ иgự¢ càng gần sát hắn,khát cầu hắn vỗ về chơi đùa.
Hành động cầu xin của Tô Giáng Nhi làm cho Mạc Ngôn Lãng thấp giọng nở nụ cười,bàn tay to thuận theo khát vọng của nàng,cách cái yếm màu đỏ dùng sức niết mien nhũ mềm mại, môi cũng ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng,ngăn chặn lời lẽ của nàng,làm cho nước bọt hai người dây dưa lẫn nhau.
“Ân……”Nàng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn,cái lưỡi thơm tho cùng của hắn giao triền,thân thể hương nhuyễn mềm mại khó nhịn ma sát thân thể hắn.
Nàng chỉ cảm thấy nóng quá nóng quá,giống như có một đoàn hỏa đang thiêu nàng,mà có thể cứu nàng,trước mắt cũng chỉ có hắn,cho nên nàng đành phải hướng hắn xin giúp đỡ.“A…… Lãng……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc