Côn Luân - Hồi 65

Tác giả: Phượng Ca


Lương Tiêu và Vân Thù bắt đầu thi triển sát chiêu lao vào cuộc huyết chiến một mất một còn. Hiểu Sương trông mà hãi hùng, ngồi bấu cứng lấy mép giường. Đương lúc thất thần, chợt nghe sau lưng có tiếng rên rẩm khe khẽ, cô ngó lại thì bắt gặp Triệu Bính, đã hồi tỉnh do tác dụng của việc châm cứu vừa rồi, đang giương cặp mắt lơ láo nhìn mình. Phải cái cô còn nóng ruột lo cho sự an nguy của Lương Tiêu nên cũng không lòng dạ nào hỏi han thằng bé ngay, lại ngoảnh luôn ra theo dôi trận chiến. Triệu Bính bỗng thốt lên:
Thúc thúc!
Lương Tiêu phân tâm vì tiếng gọi, tốc độ xuất chưởng đột ngột chậm lại. Vân Thù lập tức triển khai một đợt tấn công nhanh đánh cho gã không kịp thở.
Triệu Bính bỗng the thé quát, giọng đầy oán hận:
"Vân Thù dừng tay!"
Vân Thù khựng lại. Trần Nghi Trung châm chích:
Thánh thượng hạ lệnh dừng tay, ngươi lại định kháng chỉ ư?
Vân Thù cau mày, hết liếc Lương Tiêu lại nhìn Triệu Bính, mồm
miệng tự dưng đắng nghét, gã nghiến răng lui ra khỏi vòng chiến, nói một cách khó nhọc:
Hạ thần Vân Thù khấu kiến thánh thượng.
Triệu Bính không buồn để ý đến gã, chỉ chằm chằm nhìn Lương Tiêu, nước mắt chảy ròng ròng xuống đôi má non tơ, giọng nghẹn tắc:
Thúc thúc...
Hiểu Sương nghe gọi thương xót, bèn vươn tav ôm nó vào lòng. Triệu Bính nhệch mồm mếu máo. Vân Thù sợ nó khóc, vội nói:
Mong thánh thượng giữ lễ tiết...
Triệu Bính nhoài tới đập tay vào mặt gã, la chói lói:
Cút, cút ra...
Vãn Thù sững người vì cái tát tai, ngước lên thấy đôi mắt rưng rưng của Triệu Bính bắn ra đầy những tia căm hận, gã không hiểu ra sao, lại toan vỗ vễ. Triệu Bính bèn khua loạn hai tay, thét lên the thé:
Cút đi! Ngươi đã Gi*t ૮ɦếƭ ca ca ta, lại định hại cả ta nữa à...
Vân Thù nghe vậy, cơ mặt giần giật, ánh mắt đọng đầy đau đớn.
Lương Tiêu hỏi giật giọng:
Bính nhi, con nói gì vậy? Thị nhi làm sao?
Từ khi giã biệt ở Lâm An, Triệu Bính đã trải qua bao nhiêu biến cố thê thảm, lúc nào cũng cảm thấy xa lạ và ghê sợ những người xung quanh, nay nghe Lương Tiêu gọi mình là Bính nhi, hệt như tìm lại được chỗ dựa, nó khóc òa lên. Khốn nỗi mang bệnh đã lâu, khóc rưng rức một lúc thì kiệt sức, phổi như bị rút sạch không khí, nó hổn hển trỏ Văn Thù:
Ca ca ૮ɦếƭ rồi, ca ca bị hắn đẩy đến chỗ ૮ɦếƭ...
Lương Tiêu không tin nổi vào tai mình, vội hỏi:
Hắn đẩy thế nào?
Triệu Bính kể:
Sau khi thúc thúc đi, Uyển di đưa chúng con đến một nơi rất thoải mái, chính ở đó, con và ca ca gặp kẻ... kẻ xấu này! - Nó trỏ vào mặt Vân Thù. - Hắn khăng khăng ép ca ca lên ngôi Hoàng đế, ca ca nói không làm được, hắn
bèn dọa dẫm, ca ca sợ quá khóc mãi, cuối cùng... cuối cùng đành phải vâng lời. Kế đó, hắn dẫn chúng con xuống thuyền, thuyền đi tới đâu thì hắn Gi*t người tới đó, Gi*t nhiều lắm lắm, máu chảy đầu rơi không ngơi nghỉ, ca ca hết hồn không dám nhìn, hắn liền ép ca ca phải nhìn, còn bảo mai sau ca ca cũng sẽ phải Gi*t người như thế, ca ca khi*p đảm, ngày nào cũng khóc đến rạc cả hơi. Bỗng một hôm, có rất nhiều người nhảy lên thuyền, càng chạy sâu vào càng kêu gào thảm thiết, máu loang khắp nơi...
Hồi tưởng cảnh tượng khủng khi*p ngày nào, khuôn mặt nhỏ rúm ró lại trong cơn kinh hoàng khôn tả, hai bàn tay bé xíu níu chặt tay áo Hiểu Sương, người run bần bật. Hiểu Sương xót xa, gượng vuốt tóc nó thật nhẹ.
Triệu Bính nói năng không mạch lạc nhưng Lương Tiêu cũng đoán được đại ý, đợi nó bình tĩnh đôi chút, lại hỏi:
Sau đó thì sao?
Sau đó... có rất nhiều người đổ vật xuống trước mặt ca ca, máu này, thịt này, đều bắn tóe loe lên người huynh ấy. Đêm xuống, ca ca không nói được nữa, con gọi thế nào, ca ca cũng chỉ nhìn lên trời mà rên: "Hờ... hờ... hờ...".
Nó bắt chước giọng Triệu Thị rên rẩm một hồi, rùng rợn như cú rúc đêm khuya, ai nghe cũng thắt ruột. Vân Thù nhắm mắt, thở dài nặng nhọc. Lương Tiêu nín lặng hồi lâu, mặt trắng nhợt:
Sau đó thì sao?
Triệu Bính nức lên:
Ca ca rên hờ hờ suốt, lâu lắm, đột nhiên trợn đứng mắt, há hốc mồm, không kêu ca gì nữa. Con sờ vào mặt huynh ấy thì thấy lạnh băng, con tưởng huynh ấy ngủ, bèn lay mạnh để đánh thức, nhưng ai cũng nói ca ca ૮ɦếƭ rồi, không thể nào tỉnh dậy được nữa...
Nói đến đây, thằng bé tuyệt vọng đến nghẹn cả họng, thở khò khè, nằm gục xuống lòng Hiểu Sương. Cô gái bèn rút kim bạc châm hai mũi lên các huyệt Chí đường và Nhân trung của thằng bé. Một lát sau, Triệu Bính mở mắt, ngây dại nhìn trời, lệ tràn như mưa:
Ca ca ૮ɦếƭ rồi, không bao giờ tỉnh dậy nữa...
Lương Tiêu thẫn thờ, tay chân rời rã, bao nhiêu sát cơ tan biến hết, song quyền thả lỏng ra. Triệu Bính ngoảnh nhìn Vân Thù, nghiến răng kết tội:
Nếu ngươi không bắt ca ca làm Hoàng đế thì huynh ấy vẫn còn sống. Ngươi ốp hết ca ca lại đến ta, ta hận ngươi tới ૮ɦếƭ. - Nó trỏ ra phía Trần Nghi Trung. - Hắn nói ngươi là kẻ xấu xa, ta gật đầu. Hắn nói đừng để ngươi điều quân đi đánh trận, ta đồng ý. Hắn viết chữ gì trên giấy, ta đều điểm chỉ vào. Hừ, ngươi là kẻ hãm hại ca ca, chỉ cần khiến ngươi điêu đứng thì ta sẵn lòng làm mọi việc...
Trần Nghi Trung đỏ mặt, ho khùng khục:
Thánh thượng... sao lại nói thế...
Văn Thù đau nhói ở tim: "Thánh thượng thường gây khó dễ cho ta, ra là vì vậy. Ta lại không hề hay biết". Gã đang mải nghĩ ngợi, thình lình đằng xa vẳng đến tiếng pháo nổ, tiếng chém Gi*t ồn ào, Vân Thù đứng bật dậy. Một tên lính xộc vào khoang, gào to:
Vân soái, bọn Thát đánh đến nơi rồi!
Vân Thù liếc Triệu Bính rồi mau chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh. Một tên lính khác lảo đảo chạy vào:
Vân soái, khu tiền quân đang cháy!
Vân Thù chưa kịp nói gì, Lương Tiêu đã hỏi chen:
Gió hướng nào?
Hướng đông bắc. - Kẻ báo tin đáp.
Vãn Thù sắt mặt lại:
Tên họ Lương kia, bây giờ Đại Tống sắp tiêu ma, chắc ngươi vui mừng lắm nhỉ?
Trần Nghi Trung mắng:
Ngươi nói năng nhăng cuội gì vậy, còn không mau ra chống cự đi?
Vân Thù giải khai huyệt đạo cho đám quan viên và vệ binh, lạnh lùng nói:
Quân Thát phóng hỏa thuận chiều gió, không ngăn nổi đâu, mạnh ai nấy chạy thôi.
Gã bước nhanh lại gần Triệu Bính, Lương Tiêu giơ tay ngăn:
Ngươi định mang nó đi đâu?
Tránh ra! - Vãn Thù quát, vung chưởng vỗ mạnh.
Lương Tiêu xòe tay chặn đòn:
Oanh Oanh, cô cùng Hiểu Sương đem đứa bé đi trước đi.
Vân Thù quát:
Không được, ba quân nghe lệnh, bất luận sống ૮ɦếƭ cứ bắt hết những kẻ này cho ta.
Binh lính đang ngơ ngáo theo dõi, nay được lệnh Vân Thù thì múa đao nhào vào. Liễu Oanh Oanh rùn người xuất cước đá bay mấy tên, phẫn nộ thét:
Một lũ mù quáng, không thấu hiểu lòng tốt của người ta gì cả!
Hiểu Sương sợ xanh mặt, vội vàng ôm chặt Triệu Bính lùi sang một bên, vừa lúc một tên lính cầm đao chém đến sau lưng. Hiểu Sương đang cơn hoảng hốt, mải tránh cảnh rối loạn trước mặt mà cứ nhích chân liên hồi về sau, thành thử đưa người đến ngay lưỡi đao. Hoa Sinh trông thấy liền nhảy vù lại, đấm một quyền, sau mấy tiếng "keng keng" liên tiếp, lưỡi đao gãy luôn thành mấy đoạn, chưa đủ, lại thụ dư lực của Đại Kim cương thần lực nên nhất loạt cắm lút xuống sàn thuyền, y hệt những mủi tên đang đà lao mạnh. Tên lính nọ sửng sốt nhìn chuôi đao còn lại trong tay mình. Vân Thù liếc thấy, kinh hãi vô kể: "Trông người ngợm không có gì đặc biệt mà tài nghệ cao cường thật. Xem chừng tên gian tặc đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến xâm nhập này, ta sơ suất quá". Gã mải lo lắng, liền bị Lương Tiêu đẩy lui.
Hiểu Sương hoàn hồn, lắp bắp nói với Hoa Sinh:
Đa... đa tạ!
Hoa Sinh gãi đầu cười hị hị, đúng lúc một tên lính phóng thương đâm tới, chú liền lắc mình né tránh, tiện thể trở tay nắm cán thương rút mạnh, chẳng ngờ khí lực quá dồi dào, tên lính nọ liền mang theo cả thương bắn ✓út ra xa như đằng vân giá vũ, đâm sầm vào vách thuyền khiến nó thủng một lỗ to tướng. Hoa Sinh xuýt xoa:
૮ɦếƭ rồi! - đoạn bay theo, tốc độ so với tên lính nọ còn nhanh hơn, đi sau mà tới trước, túm lại tên đó ngay giữa lưng chừng không. Thình lình một cái bóng nháng lên, vươn tay túm ngay lấy tên lính, lôi hắn qua cái lỗ trở vào, ᴆụng đánh cốp vào đầu chú ta.
Hoa Sinh không kịp nghĩ nhiều, dồn nhanh thần lực xuống chân. Kẻ mới xuất hiện bị chúi người tới trước, tiện tay xuất chưởng đánh bộp vào иgự¢ chú tiểu. Hoa Sinh đứng vững như cây đại thụ mọc rễ sâu, không mảy may nhúc nhích, kẻ tấn công chú ta ngã ngửa ra sau, loạng choạng một bước rồi ngồi bệt xuống. Hoa Sinh nhìn lại, đó là một người lạ tóc hung mắt biếc, chú hết sức ngạc nhiên, liền kêu lên thích thú:
Xin lỗi lông vàng. Để mỗ dìu ngươi dậy.
Chú cúi xuống toan đỡ, kẻ đó liền đập đánh đét lên tay chú ta, nhưng chỉ thấy chính tay mình đau ngâm ngẩm, bèn tức giận chửi: - Xin lỗi mả cha ngươi! - đoạn vo nắm tay đấm mạnh vào vai Hoa Sinh, Chú tiểu trúng đòn, đảo mình hóa giải quyền kình rồi ngỡ ngàng hỏi:
- Tại sao ngươi đánh người ta?
Người nọ bất giác rợn mình. Cú đấm vừa rồi gói ghém toàn bộ sức lực bình sinh của hắn, vậy mà tên nhà sư hoàn toàn không hề hấn gì. Hắn liền nhấc cao chân phải đạp một phát vào hạ bộ chú tiểu. Hạ bộ là phần cơ thể yếu nhất của con người, Đại Kim cương thần lực tuy là môn nội công vô cùng lợi hại nhưng cũng khó lòng luyện thấu đáo hết mọi nơi chốn trên thân thể. Hoa Sinh chẳng còn cách nào khác, đành che tay ngăn. Người nọ chồn hết bắp chân, liền gằn giọng:
Con mẹ ngươi! - đoạn lật cổ tay rút ra một thanh loan đao chém ✓út tới như chớp đánh.
Hoa Sinh cả kinh giật lùi. Lương Tiêu ngó thấy hét vang:
Cáp Lý Tư, ngươi tới đúng lúc lắm!
Người Hồ nghe tiếng biến sắc, hú lên một tràng dài, tiếng hú vừa dứt, ngoài khoang lại có thêm hai tiếng hú nữa phụ họa.
Lương Tiêu vung tay gạt phăng Vân Thù, phóng mình về phía Cáp Lý Tư. Tên này vội múa loan đao rút lui. Lương Tiêu định truy kích thì tái mặt nhận ra Vân Thù đang lắc mình lao tới chỗ Hiểu Sương, gã đảo chân đổi bước tiến thành lui, vỗ một chưởng vào lưng Vân Thù. "Vân Thù không dám sơ suất, lật chưởng đỡ ngay. Tay hai người chưa chạm nhau thì nóc khoang chợt kêu rầm một tiếng, rồi một lỗ thủng hiện ra. A Than tôn giả từ trên đó nhảy xuống, lăng mạnh cánh tay, vòng kim cô lao ✓út đến gáy Lương Tiêu kèm theo một tiếng rít chói tai.
Trước sau đều có địch, Lương Tiêu liền thu hữu chưởng hóa giải chưởng kình của Vân Thù, tả chưởng như gió quăng mạnh ra sau. Vòng kim cô bị chưởng lực của gã quất trúng, đột nhiên bay nhanh gấp đôi, đổi hướng vòng qua mình gã, phóng ✓út ra ngoài khoang. Đúng lúc đó, khuôn cửa lóa sáng, rồi một người áo trắng lắc mình vào khoang, nhẹ nhàng đón lấy vòng kim cô, cười rộ:
Bình chương đại nhân thân thể kiện khang, vẫn còn ở lại dương gian đấy à? Sái gia mừng không để đâu cho hết.
Vãn Thù thấy Lương Tiêu thu chưởng lực thì định lao tới áp sát, xảy đâu thấy người áo trắng nọ thi triển thủ pháp nắm bắt thì hết sức sửng sốt. Vòng kim cô mang theo lực ném của A Than, cộng thêm chưởng lực của Lương Tiêu, hai lực cộng gộp ắt phải vô cùng dữ dội, ngay bản thân gã cũng chưa chắc đón được trực diện. Nghe người áo trắng nói, Vân Thù càng căng thẳng: "Gay thật, tên khốn Lương Tiêu lại được một viện thủ lợi hại nữa tới tương trợ rồi!".
Lương Tiêu mím môi:
Chẳng dám phiền túc hạ quan tâm lo lắng. Túc hạ còn sống thì Lương Tiêu đã ૮ɦếƭ sao được!
Hạ Đà La tủm tỉm:
Nói hay lắm, hay lắm!
Hắn liếc nhanh Vẫn Thù rồi ném trả vòng kim cô cho A Than, ánh mắt thốt dừng lại chỗ Triệu Bính, hắn liền vỗ tay cười lớn:
Ô cái tên hoàng đế ranh con nhà Tống đây phải không? Quả tình trông rất tinh khôn hoạt bát...
Chữ "bát" vừa buông, hắn cũng biến mất tăm. Vẫn Thù ngớ người, Lương Tiêu thét vang:
Cẩn thận!
Tiếng thét chưa dứt, Vãn Thù đã cảm thấy kình phong ở đâu đổ ập tới mình. Số là Hạ Đà La dương đông kích tây, miệng nói muốn bắt Triệu Bính, thực ra xuất kỳ bất ý tấn công Vân Thù.
Hạ Đà La vốn rất nổi tiếng ở Tầy Vực, uy danh lan xa đến cả Đại Tần, Cao Lô(1), chuyến này vào trung thổ, ngoài việc trả món thù cũ với Cửu Như còn hừng hực hùng tâm tráng chí, nung nấu ý định thực hiện một việc gì đó kinh thiên động địa; vậy mà trước sau thua hết Cửu Như đến Thích Thiên Phong, ở núi Phụ Đường lại bị khí thế của Lương Tiêu đẩy lui, chưa đấu đã phải cong đuôi chạy, càng ngẫm càng thấy nhục nhã. Minh Quy vốn bất hòa với hắn, liền thừa cơ sắp đặt, kích động Hỏa Chân Nhân và Thường Ninh gièm pha Hạ Đà La trước mặt Thoát Hoan. Hạ Đà La mất hết thể diện nên nôn nóng muốn lập đại công để vãn hồi danh dự. Biết tin đang có chiến trận ở Nhai Sơn, hắn bèn dẫn Cáp Lý Tư xuống nam, định bắt sống Tống đế để dương danh thiên hạ. A Than tôn giả nghe Cáp Lý Tư ngon ngọt rủ rê nên bùi tai cũng đến góp một tay.
Đợi quân Nguyên phóng hỏa xong, bên Tống đang rối loạn, ba người liền thừa cơ đột nhập quân doanh của họ. Hạ Đà La đã biết Lương Tiêu hiện diện tại đây nên chuẩn bị nhiều dự chiêu và phòng bị rất kỹ càng, không ngờ còn gặp một tên trẻ tuổi bản lĩnh không thua kém gì Lương Tiêu, hắn rất kinh ngạc, thấy Vân Thù vận trang phục đại tướng Nam triều thì suy đoán: "Lâu nay từng nghe trong Tống quân có một kẻ tên là Vân Thù, võ công rất lợi hại, chắc chính là tên này đây". Hắn lại cân nhắc rằng Lương Tiêu quen thuộc với chiêu thức của hắn quá rồi, nếu tấn công gã thì chẳng dễ mà đánh nhanh thắng nhanh, nhưng Vân Thù mới gặp buổi đầu, xuất kỳ bất ý tấn công sẽ nhiều khả năng đả thương được ngay.
Nghĩ là làm, Hạ Đà La thi triển thân pháp Hư không động, lạng người tới sát mé phải Vân Thù, phổ Hỏa xà vào song quyền nhưng lại kìm hãm nội kình, chiêu thức tấn công hệt như rắn độc ẩn mình trong cỏ, đợi cơ hội thích hợp là ngoi ra cắn người. Vân Thù tuy được Lương Tiêu nhắc nhở, song diễn biến quá bất ngờ, gã không chống đỡ kịp, chỉ đành gắng sức né mình sang trái. Hạ Đà La mừng thầm, liền phóng mạnh hai cánh tay tới trước, định xuất quyền kết liễu tính mạng địch thủ, chợt nghe kình phong rít ầm sau lưng, không cần ngoái đầu cũng biết Lương Tiêu đã lao tới. Hắn vẫn nghĩ chỉ cần đả thướng Vân Thù rồi quay lại dồn toàn lực là giải quyết được Lương Tiêu, đánh hạ từng người một, ai ngờ Lương Tiêu lại xuất thủ tương trợ Vân Thù. Hạ Đà La đùng đùng nổi giận, chân vẫn bất động nhưng thân trên vặn xoay, song quyền vốn dĩ định giáng vào Vân Thù lại đổi hướng đánh sang Lương Tiêu.
Hồi ở núi Phụ Đường, Lương Tiêu đã từng giao thủ với Hạ Đà La một lần, vì vậy hết sức chú tâm phòng bị, lập tức thi triển thuật hoán chuyển âm dương, cương kình biến nhu kình, nhu kình biến cương kình. Biến đến nửa đường, Lương Tiêu chợt nhận ra xà kình trong nắm tay của Hạ Đà La không hề chịu tác động của thuật hoán chuyển âm dương, cứ thế sùng sục như sôi đi thẳng vào kinh mạch mình, gã bất giác hự lên một tiếng, buông chưởng giật lui. Hạ Đà La là cao thủ, lần trước vì sơ suất khinh địch mới tạm thời yếu thế, sau đó đã ra công nghiền ngẫm, cuối cùng đúc rút được rằng chỉ có dĩ bất biến ứng vạn biến mới chống đỡ được sự biến ảo trong nội công của đối phương. Lương Tiêu thi triển lộ công phu này thực đúng với dự tính của Hạ Đà La, bất kể đối phương thay đổi thế nào hắn vẫn giữ vững đường lối nội công của mình, vì vậy chỉ một cất tay là phá được chiêu thức của Lương Tiêu, không để gã kịp rút lui, hắn duỗi cánh tay dài thêm nửa thước, chặn song chưởng lên hai cổ tay Lương Tiêu, chân trái điểm đất, chân phải nửa như vô tình nửa như cố ý đá về phía Lương Tiêu. Hai tay hai chân của hắn xuất chiêu thảnh thơi như thể tự chúng hoạt động, không phụ thuộc sự điều khiển của chủ nhân.
Vân Thù bị Hạ Đà La ám toán, vốn hết sức kinh hãi, lúc này thấy hắn xuất cước tấn công Lương Tiêu, hạ bàn để lộ sơ hở rất lớn, gã lập tức rùn người xuống, quét chân sát đất.
Hạ Đà La bất ngờ vặn hông một cái, chân phải đột ngột quay về. Vãn Thù không ngờ cú lăng chân mạnh mẽ ấy chỉ là hư chiêu. Cảm thấy kình phong đổ tới như rìu chém rát mặt, gã hoang mang lật mình nhảy xéo lên trên. Lương Tiêu thừa lúc Hạ Đà La chia trí tấn công Vãn Thù thì thoát khỏi bàn tay của hắn. Hạ Đà La cười khà một tiếng, nhào tới trước phất tay áo xuất quyền, Lương Tiêu không dám đấu nội lực với hắn, hai bên đánh nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chiết bảy tám chiêu.
Vân Thù theo dõi với cặp mắt ngỡ ngàng: "Hai tên này là đồng bọn cơ mà, vì sao tự nhiên lại đấu đá nhau?". Gã thắc mắc vì điều ấy một thì việc Lương Tiêu xuất thủ tương cứu khiến gã thắc mắc mười. Thấy Hạ Đà La ra chiêu quá sức bạo liệt, Lương Tiêu dần dần rơi vào thế hạ phong, Vãn Thù sinh lòng căm ghét: "Lão áo trắng đến đây chắc chẳng có ý tốt lành gì, võ công lại cao cường thế kia, nếu tên khốn họ Lương mà thất bại thì một mình ta cũng khó lòng cự lại lão". Gã tinh thông binh pháp, biết rõ đạo lý nước yếu phải liên thủ với nhau mà chống kẻ địch mạnh, nghĩ vậy liền tung mình lên, cùng Lương Tiêu giáp kích Hạ Đà La. Chống đỡ hai đại cao thủ cùng một lúc có vẻ là một việc quá sức đối với Hạ Đà La, hắn gắng ứng dụng lối đánh biến báo, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện như long xà trong mây, dùng những chiêu thức mà kẻ địch không thể ngờ tới.
Lúc bấy giờ Liễu Oanh Oanh đã nhặt lên một thanh đơn đao giao đấu với A Than tôn giả. Được chốc lát, nhận ra tên lạt ma hau háu nhìn mình, nàng chợt nảy ra một kế, liền nhoẻn miệng mỉm cười với hắn, nụ cười in rõ hai lúm đồng tiền trên má, trông như nước trong lóng lánh, hoa thơm nở rộ, diễm lệ không 乃út nào tả xiết, A Than vốn là dạng hiếu sắc, bèn thuỗn mặt ra mà ngắm. Thời khắc sinh tử đâu dung thứ một thoáng phân tâm, trong lúc ý loạn tình mê, A Than chợt cảm thấy gió lướt qua vai, đồng thời thanh đao của Liễu Oanh Oanh chém vù xuống đầu hắn. A Than lắc mình nhưng không kịp tránh, ngọn đao lướt xoẹt qua cạnh đầu, hớt luôn nửa vành tai tên lạt ma, máu ròng ròng chảy xuống.
A Than nổi giận, bèn rủa xả bằng tiếng Thổ Phồn, Liễu Oanh Oanh cười khanh khách:
Con lừa trọc thối tha, ngươi dùng tiếng Phiên để lòe bản cô nương chứ gì? Hừ, thế thì ta đếm số lượng nhé. Ngươi chửi bao nhiêu câu ta chém ngươi bấy nhiêu nhát. Xem mồm ngươi sắc hay đao ta sắc?
A Than đực mặt cân nhắc: "Tất nhiên là đao của ngươi sắc hơn rồi, ta chửi ngươi một trăm câu cũng không địch nổi một nhát chém của ngươi". Đúng lúc định gồng mình lao lên, lại thấy Liễu Oanh Oanh mỉm cười, gương mặt kiều diễm rạng ngời, tức thì hắn ngây ngất tâm hồn, điên đảo thần trí, chẳng mấy chốc suýt trúng hiểm chiêu lần nữa.
Ở bên kia, Hạ Đà La cũng đang giao đấu mù trời mù đất. Đến chiêu thứ một trăm, Lương Tiêu và Vân Thù đột ngột cùng đổi cách đánh. Vân Thù chạy vòng quanh, thi triển Tam tài quy nguyên chưởng, còn Lương Tiêu vận dụng Đại nghịch tru tâm chưởng. Tam tài quy nguyên là lộ chưởng pháp bậc nhất để dò xét địch thủ, Đại nghịch tru tâm chưởng là lộ công phu bậc nhất để đánh lạc hướng đối phương. Hai gã trẻ tuổi diễn được mấy chiêu, không nhịn được phải đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc. Hai lộ chưởng pháp này như nước với lửa, liên tục khắc chế lẫn nhau, ngầm ẩn trong nhau nguyên lý tương khắc lại tương sinh, không ngờ khi phối hợp tấn công, uy lực tăng thêm rất nhiều lần. Đại nghịch tru tâm chưởng mạnh về lừa địch, hễ địch thủ mất bình tĩnh mà lộ ra sơ hở thì Tam tài quy nguyên chưởng liền thừa cơ lách vào ra đòn quyết định, khác nào trên chiến trường, một cánh quân chuyên lung lạc làm mờ mắt kẻ thù, còn một cánh quân theo dõi sít sao để đánh phá vào sơ hở.
Ngay Tiêu Thiên Tuyệt và Công Dương Vũ cũng chưa bao giờ nghĩ đến sự phối hợp kỳ diệu ấy.
Hạ Đà La lúc đầu còn ứng phó được, nhưng càng đấu càng mất sức, cảm thấy Lương Tiêu xuất thủ lớt phớt mà không tài nào nắm bắt nổi, song chưởng của Vân Thù thì ken dày khắp mọi chỗ, hắn bất giác kinh sợ: "Hai tên khốn kiếp này phối hợp kín kẽ quá, không ổn rồi". Tuy chưa chắc rằng mình sẽ thua, nhưng tính vốn cẩn trọng, không làm những việc mạo hiểm bao giờ, hắn lập tức nhảy ra xa mấy trượng, mỉm cười:
Bình chương đại nhân định câu kết với người Tống để Gi*t sái gia, độc chiếm công lao hả?
Lương Tiêu biết hắn cố ý giở trò li gián, bèn đưa mắt nhìn sang Văn Thù, quả nhiên thấy gã lộ vẻ nghi ngờ. Thật vậy, Vân Thù đang rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo nên cảnh giác cao độ, nghe Hạ Đà La xúc xiểm không khỏi dao động. Hạ Đà La cười tươi:
Cũng được, Bình chương đại nhân, chúng ta liên thủ Gi*t tên này, thủ cấp hắn tính phần sái gia còn đứa trẻ kia tính phần đại nhân. Thế là thỏa đáng rồi chứ gì?
Lương Tiêu vốn không ưa những kẻ vô liêm sỉ, nghe Hạ Đà La đặt điều thì rất bực mình, nhưng cũng không buồn giải thích với Vân Thù, chỉ cười nhạt, chẳng nhận rằng có cũng chẳng chối rằng không. Vân Thù trông bộ dạng Lương Tiêu, mối nghi ngờ càng được củng cố: "Quả thật Sở Uyển đã dối trá khi kể rằng hắn cứu thánh thượng. Chẳng hiểu cô ta bịa ra chuyện hoang đường ấy nhằm mục đích gì! Hai tên này cùng một bầy lang sói, nực cười thay đầu óc ta u mê, những tưởng tên ác tặc họ Lương tới đây cốt để giải vây cho thánh thượng". Gã thảng thốt sực nhớ ra mình mải giao đấu mà quên bẵng Triệu Bính, liền ngoái đầu tìm. Khoang sau trống không, Triệu Bính đã biến mất tăm. Vân Thù căm giận trợn mắt nhìn Lương Tiêu, hằn học nói:
Kế dương đông kích tây của ngươi hay lắm!
Lương Tiêu đoán nhân lúc hỗn loạn Hiểu Sương đã ẵm Triệu Bính đi, lòng nhẹ nhõm như cất được tảng đá nặng, liền mỉm cười. Hạ Đà La đảo mắt nhìn hai gã trẻ tuổi, chợt cất tiếng cười dài, nhảy ✓út ra khỏi khoang. Vân Thù biết hắn nhảy đi bắt Triệu Bính, khi nào để cho hắn toại nguyện, liền hét một tiếng, tung mình lên cao, phóng chưởng lực tấn công từ khoảng cách xa. Hạ Đà La lắc mình tránh, chợt cảm thấy bên hông lại có luồng kình phong lướt tới, biết là của Lương Tiêu, thầm chửi rủa tơi tả, xòe tay chắn đỡ, đoạn liếc mắt nhìn quanh. Vãn Thù đang định lao ra khỏi khoang, Hạ Đà La liền nhún trên chưởng lực của Lương Tiêu, nhao người bật tới, cùng tung quyền cước tấn công. Vân Thù quay mình lại chống cự. Hai người chiết vài chiêu trên cao, thấy bên dưới Lương Tiêu đã ra gần đến cửa, cùng thét lên: "Chạy đâu?", rồi đồng thời đạp bước lao theo. Kình khí ùn ùn đổ tới Lương Tiêu, gã lập tức thi triển Đại nghịch tru tâm chưởng biến xuôi thành ngược, co mình lăn ngược vào khoang như một cuộn gió, ngước mắt nhìn lên thì thấy hai người đang đứng ngáng cửa ra, đấu đá kịch liệt.
Lại nói Hoa Hiểu Sương ngồi ẵm Triệu Bính, thấy đao kiếm chí chát hỗn loạn tưng bừng, Triệu Bính cứ run lên từng chập, cô nghĩ: "Trẻ con mà xem đánh Gi*t mãi thì không tránh khỏi hoảng sợ". Cô bèn che mắt đứa bé, khom mình chui qua cái lỗ Hoa Sinh ᴆụng thủng ban nãy để tuồn ra ngoài.
Hoa Sinh đang giao đấu kịch liệt với Cáp Lý Tư. Tên này múa tít thanh loan đao thành một quầng trắng bạc, vây kín Hoa Sinh ở trong. Chú tiểu không chống cự, chỉ nghiêng bên nọ dẹo bên kia ngả tránh mũi đao. Cáp Lý Tư không sao chạm nổi vào một chéo áo của chú ta, trong lòng vô cùng bất an. Dần dần nhận ra chú ta chỉ thủ không công, hắn lừa thế vung đao chém thật mạnh. Hoa Sinh bắt gặp ánh mắt dữ tợn và cái quai hàm nghiến trèo trẹo của hắn thì không khỏi rùng mình, nhác thấy Hiểu Sương chui ra khỏi khoang, chú vội gọi: "Đợi mỗ với!", đoạn vươn người theo thế Vô câu nê tướng, lướt qua bên mình đối thủ. Cáp Lý Tư nghe chú ta nói đi là đi ngay được, lòng không sao nén nổi căm tức, lại nghĩ con lừa trọc này võ công tuy cao, nhưng nếu không hoàn thủ thì cũng chẳng có gì đáng sợ, lập tức nhảy theo ra, đúng lúc đằng xa lửa cháy rực trời hệt như con rồng cuồng nộ ngoằn ngoèo bay tới, nuốt chửng vô số chiến thuyền của quân Tống. Quân dân Đại Tống kinh hồn táng đởm, mất hết ý chí chiến đấu, ai nấy la lối inh tai, nhao nhao đẩy thuyền chạy trốn, thuyền lớn thuyền nhỏ va ᴆụng vào nhau, vỡ chìm vô số.
Cáp Lý Tư tuy tàn nhẫn hiếu sát, nhưng trông thấy cảnh thê thảm ấy cũng không khỏi kinh tâm động phách. Hắn quay mặt đi, đúng lúc trông thấy Hiểu Sương và Hoa Sinh đang đứng mé trái mình, mắt mở trừng trừng dõi ra mặt sông, hắn mừng húm: "Tên kia chưa từng chứng kiến cảnh này, chắc sợ đến mức đần người luôn rồi!". Hắn bèn thu loan đao, rón rén đi lại gần, đột ngột xòe hai ngón trỏ và giữa của bàn tay phải điểm tới hậu tâm Hoa Sinh, tay trái như vuốt chim móc vào vai Hiểu Sương.
Hiểu Sương đang ૮ɦếƭ điếng vì cảnh tượng trước mắt, đầu óc rỗng không, vừa cảm thấy vai đau nhói là đã bị Cáp Lý Tư bấu trúng huyệt Kiên tình, cô tê dại cả người, hai tay buông thõng, Triệu Bính rơi luôn xuống sàn thuyền. Cáp Lý Tư tay này túm Hiểu Sương, tay kia điểm vào huyệt Chí dương của Hoa Sinh, nhưng đầu ngón tay bỗng đau thốn như chọc vào vách sắt. Hoa Sinh kêu lên:
Ôi chà, đau quá!
Cáp Lý Tư thấy chú ta trúng ngón tay mình rồi mà còn kêu đau được thì rất khi*p đảm, định thu tay về. Không ngờ Hoa Sinh đã luyện Đại Kim cương thần lực tới trình độ nội công hòa hợp với phản ứng của thân thể, kình khí nhanh hơn ý nghĩ, trí óc chưa kịp cân nhắc, kình lực đã hoạt động rồi, vì vậy Hoa Sinh đang phân tâm vào việc khác mà kình lực vẫn chạy khắp toàn thân, tự động phản kích khi huyệt đạo bị tấn công. Sau một tiếng "rắc" nhỏ, hai ngón tay của Cáp Lý Tư nhất loạt gãy rời.
Cáp Lý Tư rống lên đau đớn, lôi Hoa Hiểu Sương nhảy lui lại sau. Hoa Sinh quay lại tròn xoe cặp mắt, vung quyền đấm luôn vào cánh tay trái hắn ta.
Cáp Lý Tư bị kình lực của Hoa Sinh chấn gãy ngón tay đã đủ khi*p đảm, thầm nhủ nếu trúng một quyền này nữa thì cánh tay hẳn là nát vụn, vội vàng buông Hiểu Sương, gắng gượng nhảy vụt ra sau. Hiểu Sương mất đà ngã ngửa về đằng sau, Hoa Sinh vội vàng thu quyền, đỡ lấy cô, xảy đâu gió rít vang trên đỉnh đầu chú ta. Cáp Lý Tư lại khua loan đao tới, thẳng tay chém xuống.
Hoa Sinh kéo Hiểu Sương dậy, đảo thân tránh đi. Cáp Lý Tư tách lìa được hai người khỏi Triệu Bính, liền vươn tay chộp thằng bé. Hiểu Sương nói như khóc:
Nguy rồi!
Hoa Sinh nhảy tới, vo nắm tay quét ngang, quyền phong lướt rát mặt Cáp Lý Tư khiến mồm mũi hắn đều ngạt thở. Hắn không dám gắng gượng bắt người nữa, chỉ lo lách tránh. Đúng lúc ấy Hoa Sinh cúi xuống ôm Triệu Bính để lộ ra một sơ hở rất lớn, Cáp Lý Tư hùng hổ uốn mình phóng tới, xẻ loan đao từ dưới lên mặt chú tiểu. Đường đao phát xuất từ bộ vị hết sức kỳ quái, Hoa Sinh hoàn toàn bất ngờ, tự nhủ nếu không né tránh tất bị chém trúng hai mắt, đành lật đật nhảy lùi.
Cứ thế, hai người liên tục vờn quanh Triệu Bính, tiến lui đều cực nhanh. Hoa Sinh võ công tuy cao nhưng bị ràng buộc bởi sư mệnh nên không dám tấn công địch thủ, chỉ né hết bên nọ đến bên kia tìm cơ hội đoạt lại Triệu Bính. Mấy ngón tay bị gãy của Cáp Lý Tư vẫn dội lên đau nhói nhắc nhở hắn về bản lĩnh ghê gớm của chú tiểu. Hắn liền thi triển bản lĩnh di chuyển trơn tru thừa hưởng ở cha, múa loan đao nhoay nhoáy nhưng không tấn công, hễ Hoa Sinh tìm cách cứu Triệu Bính là hắn chém đao túi bụi buộc chú phải rút lui. Thằng bé bị mắc kẹt giữa vòng chiến, bốn bề kình phong sắc lẻm, đao quang nhấp nháy loạn xạ, nó sợ hãi khóc ầm ĩ.
Hiểu Sương sốt gan sốt ruột, tìm cách nhích tới cứu. Cáp Lý Tư liền xoay mình chém một đao về phía cô. Hoa Sinh sợ Hiểu Sương bị thương, vội vàng tung quyền đẩy lui hắn. Cáp Lý Tư sực nảy ra một ý, châm chọc:
Tiểu hòa thượng chẳng lẽ đã động lòng phàm rồi ư?
Hoa Sinh ngơ ngác:
Động lòng phàm là thế nào?
Cáp Lý Tư thầm tức giận: "Đồ lừa trọc nhơ bẩn, ngươi còn dám giả vờ giả vịt với lão tử nữa à?", nhưng ngoài miệng hắn vẫn cười tươi:
Động lòng phàm tức là mê gái ấy!
Vừa nói, hắn vừa chém một đao về phía Triệu Bính. Hoa Sinh đang định ngăn cản, Cáp Lý Tư lập tức chuyển mũi đao tới chém Hiểu Sương. Hoa Sinh lính quýnh giơ quyền ra cứu, Cáp Lý Tư lại vặn người sang phải, chém ngang loan đao, Hoa Sinh cuống quá, suýt nữa đưa tay đến trước mũi đao của hắn.
Cáp Lý Tư thấy kiến hiệu, liền phát đao hết bên nọ đến bên kia vờn Hiểu Sương và Triệu Bính. Hoa Sinh cản trái chắn phải, chóng hết cả mặt. Cáp Lý Tư đang đắc ý, từ mé bên bỗng nhảy phốc ra một người ôm choàng lấy Triệu Bính rồi trườn sát đất thoát khỏi vòng đấu. Hao tâm tổn sức đối phó với Hiểu Sương và Hoa Sinh để rồi bị kẻ khác phỗng tay trên, Cáp Lý Tư căm giận khôn tả, rảo chân đuổi theo. Hoa Sinh bèn dạng đùi ra cản đường. Hai chân chạm nhau, Cáp Lý Tư tưởng chừng vấp trúng một cây cột sắt, méo mồm giật lui.
Người vừa xuất hiện ngoái nhìn, thấy Hoa Sinh đẩy bật Cáp Lý Tư thì rất mừng rỡ, bèn cõng Triệu Bính bỏ chạy. Triệu Bính hoàn hồn, nhận ra người mới đến là ai, liền hớn hở reo:
Lục Thái phó! Ông chưa chạy trốn à?
Lục Tú Phu không giải thích, cứ phăm phăm chạy gần đến đuôi thuyền mới ngước mắt nhìn lên, chợt điếng người. Trần Nghi Trung đang đứng trên một con thuyền nhỏ, dong buồm lướt về hướng nam.
Lục Tú Phu vốn đã giao ước với Trần Nghi Trung, một người giữ chiếc thuyền, còn một người đi cứu Triệu Bính, nào ngờ tên Tể tướng giảo hoạt thấy tình thế nguy hiểm đã ςướק thuyền cao chạy xa bay mộl mình. Lục Tú Phu lạnh toát cả người, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy xa xa ánh lửa trùm lấp đất trời, chiến hạm của quân Nguyên đang nối đuôi nhau tấn công tới. Lục Tú Phu nhắm nghiền mắt, ngửa mặt thở dài, nghẹn ngào khóc nấc:
Thánh thượng ôi! Việc đã tới nước này, hạ thần đành cam đắc tội.
Triệu Bính không hiểu ra sao, vội vàng giục:
Đừng nói nữa, ông chạy mau...
Lục Tú Phu chợt gào lên cắt ngang lời nó:
Cao xanh ôi... - rồi chạy nhanh lấy đà, lao đầu tới trước.
Triệu Bính chỉ kịp nghe gió rít một nhịp bên tai là thân mình đã ở trên lưng chừng trời. Nó không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ há hốc mồm, không kêu nổi lấy một tiếng.
Cáp Lý Tư giao đấu với Hoa Sinh được mấy hiệp chợt giở mẹo dương đông kích tây, nhấp chân nhao ra mé phải, khua đao chém Hiểu Sương. Hoa Sinh không biết là ngụy kế, bèn trở mình che chắn cho Hiểu Sương. Cáp Lý Tư dụ được Hoa Sinh tránh đường xong thì nhảy vụt sang mé trái. Chạy chừng mười bước, trông thấy trung niên hán tử nọ cõng tiểu Hoàng đế đứng ngay trước mắt thì rất vui mừng, hắn mới nhấc chân thì Lục Tú Phu đã tung mình nhảy lên cao rồi rơi ✓út xuống biển.
Cáp Lý Tư hoảng hồn. Cha con hắn bôn ba ngàn dặm xuống miền nam cốt để lùng bắt đứa bé kia. Thế này thì chẳng phải là công dã tràng ư? Máu nóng trỗi dậy, hắn vụt quăng loan đao, phóng mình lên túm lấy hai người, nhưng do khoảng cách quá xa, tuy đã dùng hết toàn lực nhưng Cáp Lý Tư vẫn còn cách Triệu Bính chừng nửa thước nữa. Đổi là người khác nhất định phải bó tay bỏ cuộc ở đây, nhưng Cáp Lý Tư từng luyện Du già thuật nên xương khớp đàn hồi dễ dàng. Cú chụp đầu tiên vừa trượt, hắn thét: "Mau!", cánh tay liền vươn dài thêm một thước, móc trúng vai Triệu Bính, lôi tuột nó lại. Lục Tú Phu thấy lưng nhẹ bỗng thì kinh hồn khi*p vía, chưa kịp quay đầu nhìn đã rơi tõm xuống biển. Y phẫn nộ cùng cực, giơ hai tay lên trời cấu gào đấm đánh, cuối cùng không gượng nổi nữa, bị nước biển mặn chát lùa vào òng ọc trong cái miệng há hốc, vị Thái phó của Hoàng đế từ từ chìm xuống làn sóng lô xô xanh thẳm.
Tóm được Triệu Bính, Cáp Lý Tư hoan hi vô cùng, chụm hai chân định móc vào dây thuyền, ngờ đâu chân hẫng một cái, thì ra đã trượt khỏi vị trí đầu thuyền khá xa, tim hắn bỗng chốc nặng trĩu: "૮ɦếƭ toi, ta tính sai một nước để rồi mất mạng vì thằng nhóc của nợ này..Thình lình có ai đó chụp lấy cổ chân hắn. Cáp Lý Tư như được hồi sinh, lé mắt nhìn lên. Hoa Sinh đang treo mình lơ lửng trong không trung, một tay bíu đầu thuyền, một tay nắm cổ chân Cáp Lý Tư. Tên võ giả lầy Vực hể hả hô to:
Con lừa... à không, tiểu sư phụ, phải giữ chắc đấy nhớ!
Số là Hoa Sinh trông thấy Cáp Lý Tư truy đuổi Lục Tú Phu bèn cùng Hiểu Sương chạy theo tới nơi. Khi Cáp Lý Tư lao xuống biển túm Triệu Bính, chú tiểu nôn nóng cứu người nên quên bẵng là mình không biết bơi, cứ thế nhảy theo túm lấy hắn. Lúc này mới kinh hoàng nhớ ra thì mặt đã đối diện với sóng biển xanh cồn cào, nhớ lại lời Liễu Oanh Oanh từng dọa, chú khi*p vía, run rẩy gọi:
Hiểu Sương, toi rồi, mỗ xuống nước làm ba ba đây!
Hiểu Sương chạy tới nơi, thấy ba người vẫn bình yên thì thở phào, nhưng không thấy Lục Tú Phu đâu, đoán chừng y đã ૮ɦếƭ đuối, lòng cô bỗng trào lên niềm thương cảm. Đằng xa, vô số quân sĩ Tống triều đang giãy giụa dưới biển, tiếng la gào khóc lóc vang thấu tầng mây, cảnh tượng đáng sợ khiến Hiểu Sương như bị nhi*p hồn, cô đứng ngây ra, tim đau tựa dao cứa.
Hoa Sinh gọi mãi mà Hiểu Sương không trả lời. Chú tiểu càng thêm sợ hãi, chân tay run bắn, nước mắt lã chã. Lúc này, mũi thuyền không chịu được sức nặng của ba người nên bắt đầu rạn nứt. Cáp Lý Tư sợ hãi thét:
Tiểu sư phụ, mau kéo ta lên!
Hoa Sinh không nói gì, chỉ nhệch miệng khóc. Cáp Lý Tư van vỉ mỏi mồm vẫn vô hiệu, tức thì nổi giận chửi bới loạn xị, nào là "Thằng trọc súc sinh", nào là "Đồ trụi khốn nạn"...
Tiếng khóc tiếng chửi chộn rộn làm Hiểu Sương bừng tỉnh, cô thất thần hỏi:
Hoa Sinh, ngươi khóc gì thế...
Bỗng đâu nhiều luồng kình phong rú rít sau lưng cô, tốc độ phóng cực nhanh, rồi tiếng Lương Tiêu vang lên lạnh lùng:
Các ngươi mà tiến thêm một bước thì ta sẽ bảo hòa thượng buông tay để tất cả cùng ૮ɦếƭ luôn!
Giọng nói ấy khác nào điệu nhạc an ủi đối với một Hiểu Sương đang cơn bàng hoàng thảng thốt. Cô vội ngoái đầu nhìn. Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh kề vai đứng bên nhau, lưng quay về phía cô. Mé trái phía trước họ là bộ mặt rắn đanh của Hạ Đà La và A Than, Vân Thù đứng một mình bên mé phải. Năm người lừ lừ nhìn nhau tức giận.
Lương Tiêu vừa trông chừng đối thủ vừa gọi:
Hoa Sinh, kéo họ lên!
Hoa Sinh vẫn không động đậy. Liễu Oanh Oanh phát bực, thét to:
Sao im thít vậy? Ngươi mà không lên, ta đá văng ngươi xuống bây giờ!
Hoa Sinh hoảng vía, tự nhiên chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh, vịn mạnh tay tạo đà nhảy ngược lên sàn thuyền, cùng lúc nhấc theo cả hai người kia. Cáp Lý Tư đã chuẩn bị sẵn, vừa chạm sàn thuyền là tung chân đá thẳng vào mặt Hoa Sinh, chú tiểu bối rối hụp đầu tránh. Cáp Lý Tư không thu chân về kịp, chẳng may quét đúng cái đầu trọc lốc. Bắp chân đau như nứt toác, hắn rống lên, đang định biến chiêu thì cổ chân đã bị Hoa Sinh túm chặt, nội kình hùng hậu của chú chạy dòng lên người Cáp Lý Tư khiến toàn thân tên này bủn rủn, hắn ngã bẹp xuống sàn thuyền.
Vân Thù và Hạ Đà La xăm xăm chạy tới. Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh nhìn nhau thật nhanh rồi một người tóm cổ Cáp Lý Tư, một người ẵm gọn Triệu Bính. "Vẵn Thù và Hạ Đà La e dè dừng bước. Hạ Đà La lạnh lùng hỏi:
Ngươi định làm gì đây?
Lương Tiêu giao hẹn:
Ngươi không động thủ thì ta sẽ để con trai ngươi yên.
Hạ Đà La đắn đo một thoáng rồi nói:
Được! Sái gia đồng ý.
Lương Tiêu thừa biết Hạ Đà La miệng một đằng bụng một nẻo, nhưng ngại võ công của hắn nên không dám bức bách thái quá. Nhác thấy chiến hạm của quân Nguyên đã nườm nượp kéo tới gần, gã bảo Vẵn Thù:
Ngươi hạ lệnh cho thủy thủ lái về phía nam.
Vân Thù căm hận đến thấu xương cốt, nhưng quân Tống đang chiến bại, Triệu Bính lại rơi vào tay kẻ khác, gã không còn cách nào khác đành tuân theo, chỉ ngạc nhiên tự hỏi: "Vì sao hắn không sai lái thuyền theo hướng bắc vào doanh trại Nguyên quân mà lại bảo lái xuống nam?". Thắc mắc đầy một bụng, nhưng tính ra cũng có lợi cho mình nên gã tiến ngay vào khoang ra lệnh cho thủy thủ kéo buồm đi về hướng nam. Đợi thuyền khởi hành, Lương Tiêu xách Cáp Lý Tư lùi vào khoang. Con thuyền chiến này vốn được cải tạo từ thuyền đánh cá, diện tích rất rộng, chia làm ba khoang: khoang trước để ở, khoang sau làm kho, còn khoang hầm làm chỗ ngủ cho thủy thủ.
Lương Tiêu tiến vào khoang xong, Hạ Đà La cũng cùng A Than bước theo, mặt lầm lầm, ngồi tựa vào vách. Lương Tiêu thầm lo: "Tên này võ công quá cao, để sát bên mình trước sau sẽ sinh hậu họa, phải nghĩ cách trừ khử mới được".
Hai bên đều tập trung toan tính, bầu không khí do đó trầm lắng hẳn.
Triệu Bính khi*p sợ đến nỗi ngất xỉu đi từ lâu. Hiểu Sương châm cứu một lát nó mới tỉnh dậy, khóc gọi:
Thúc thúc!
Lương Tiêu giật mình nhìn sang, mỉm cười với thằng bé. Gã vươn người nắm bàn tay nhỏ xíu của nó, lặng đi vì thương xót khi thấy tay nó gầy trơ xương lại lạnh như băng. Triệu Bính tìm được chỗ dựa, dần dần vững bụng, bắt đầu láu táu:
Thúc thúc ơi, thẩm thẩm vẫn khỏe chứ?
Lương Tiêu sững người. Hiểu Sương xanh mặt, Liễu Oanh Oanh không giấu được nét oán giận kinh hoàng.
Lương Tiêu lặng thinh hồi lâu, cuối cùng nín nhịn không kể thật, chỉ thở dài:
Thẩm thẩm vẫn khỏe.
Triệu Bính trách móc:
vẫn khỏe mà sao không đến thăm con?
Lương Tiêu đau nhói trong иgự¢, khàn giọng đáp:
Thẩm thẩm đang bận... ta thay mặt đến thăm con, thế còn chưa được ư?
Triệu Bính thất vọng rõ rệt. Liễu Oanh Oanh lạnh lùng hỏi:
Bính nhi, thẩm thẩm ngươi trông dáng vẻ ra sao?
Triệu Bính nghệt mặt, cố sức nhớ một chốc rồi vui vẻ đáp:
Thẩm thẩm xinh lắm, nhưng hình như không xinh bằng cô thì phải. - Nó ngó nghiêng, trỏ Hiểu Sương. - Song con chắc chắn là xinh hơn cô kia.
Hiểu Sương cúi gằm đầu, mặt xám ngoét. Liễu Oanh Oanh phóng những tia mắt lạnh băng về phía Lương Tiêu. Gã im lìm nhìn xuống. Liễu Oanh Oanh chắc mẩm gã có tật giật mình, lòng càng thêm hờn giận, sắp sửa nổi điên tới nơi. Đúng lúc ấy, một tiếng động như sấm nổ rền ngoài khoang, thân tàu chao một nhịp rất mạnh, rồi tròng trà tròng trành.
Lương Tiêu đứng bật dậy. Đuôi tàu lại trỗi lên một tiếng rít điếc tai, nghe như tiếng tên bật khỏi dây cung. Trầm bổng liên tiếp mấy tiếng liền, sau cùng Vãn Thù chạy xộc vào khoang, lạnh lùng thông báo:
Quân Thát đuổi tới nơi rồi!
Lương Tiêu hỏi:
Bao nhiêu thuyền?
Vân Thù đáp:
Ta vừa bắn chìm một chiếc, còn chừng mười chiếc đang dội đá lại đây, chỉ e lát nữa thì thuyền này cũng thủng.
Hạ Đà La ưỡn thẳng người dậy, vỗ tay cười:
Các vị mau đầu hàng đi, còn đợi đến bao giờ nữa?
Vãn Thù trừng mắt nhìn hắn, nghiêm trang nói:
Thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành. Đại trượng phu sống vẻ vang ૮ɦếƭ vinh quang, không khi nào quỳ gối đầu hàng kẻ địch.
Hạ Đà La ơn ớn người trước ánh mắt sắc lạnh của Vãn Thù, nín lặng nhìn lảng đi chỗ khác. Van Thù cười nhạt, phất tay áo bước ra. Lương Tiêu túm Cáp Lý Tư lên:
Chúng ta cũng đi xem sao!
Liễu Oanh Oanh bị chiến sự làm gián đoạn, không tiện tính sổ với Lương Tiêu nữa, hậm hực giậm chân theo cả bọn ra đuôi thuyền.
Lúc này mây phủ tầng tầng, gió bấc gào rú, mười chiếc thuyền màu hoàng yến với lá buồm phồng căng đón gió đang rẽ nước tiến lại bao vây thuyền họ. Lương Tiêu quan sát chốc lát rồi nhặt một cánh cung lên kéo căng, mũi tên lao thẳng tới thuyền đi đầu, bắn đứt nửa thân sợi dây chão căng cánh buồm. Quân Nguyên chưa hiểu xảy ra chuyện gì, mũi tên thứ hai của Lương Tiêu đã phóng tới nơi, đà bay rất dữ dội,
bắn đứt nốl nửa còn lại khiến dây chão đứt rời. Buồm không còn chỗ níu, rơi ập xuống, quân Nguyên tức điên, sa sả chửi bới. Con thuyền mất sức gió, tốc độ di chuyển chậm hẳn.
Vân Thù chứng kiến mà giật mình thon thót: "Bắn trúng một sợi dây đã khó, lại còn bắn hai mũi tên đến cùng một điểm đích thì thật phức tạp khôn cùng. Giao binh đã bao nhiêu lần với tên khốn này, tài kỵ xạ của ta đều kém xa hắn, hôm nay chứng kiến phải thừa nhận rằng thua cũng không oan!". Đang mải suy nghĩ, chợt nghe mấy tiếng soàn soạt rất to, gã hoảng hốt ngoái đầu lại nhìn. Ba lá buồm lớn đằng cuối thuyền họ đã rơi xuống. Van Thù thót tim. Lương Tiêu gào:
Hạ Đà La, ra đây!
Sau một tràng cười, Hạ Đà La đủng đỉnh bước ra khỏi cửa khoang:
Bình chương đại nhân có gì dạy bảo?
Lương Tiêu nói:
Cáp Lý Tư đang ở trong tay ta, ngươi không sợ con trai ngươi mất mạng à?
Gã chĩa mũi chân vào thái dương Cáp Lý Tư, chỉ thúc nhẹ tới trước một chút thôi là đầu tên này sẽ vỡ toác, cái ૮ɦếƭ cầm chắc trong tay.
Hạ Đà La nhẩn nha nói:
Lương đại nhân là anh tài đương thế, hành sự luôn luôn thấu tình đạt lý. Vừa nãy sái gia ngồi trong khoang chẳng nhích ௱ôЛƓ đi đâu cả. A, ta đoán ra rồi, chắc mấy tay thủy thủ của chúng ta ăn cây táo rào cây sung, tháo buồm xong nhảy xuống biển lẩn trốn. A Than tôn giả, tôn giả bảo có phải không?
A Than cười đáp:
Đúng lắm, đúng lắm!
Liễu Oanh Oanh mắng:
Quân gian giảo, các ngươi Gi*t người chặt buồm, còn muốn trí trá ư?
Hạ Đà La bình thản mỉm cười, vặn hỏi:
Vô bằng vô cớ, sao có thể to mồm đổ tội như vậy được? Cô nương chỉ là một dân nữ, lời nói chẳng giá trị gì, nhưng chẳng may làm đại quan, một lời vu khống như thế có thể Gi*t oan bao nhiêu bách tính? Ha ha, dám hỏi cô nương, con mắt nào của cô nhìn thấy ta Gi*t người chặt buồm?
Liễu Oanh Oanh biết rõ hắn đã Gi*t sạch thủy thủ, tháo bỏ lá buồm, nhưng khổ nỗi không tận mắt trông thấy nên khó lòng kể tội, đành chỉ giậm chân thình thịch mà căm hận.
Lương Tiêu thầm trách mình nhất thời sơ suất gây nên sai lầm không thể vãn hồi. Nhưng tình hình hiện thời quá nguy cấp, tốc độ con thuyền đang giảm, kẻ thù đã ở sát ngay trước mắt, chẳng đủ thời gian phân xử nữa, gã bèn giương cung, tập trung tinh thần quan sát, chỉ đợi thuyền địch tiến vào tầm bắn là sẽ lập tức nhả tên. Quân Nguyên cũng rút kinh nghiệm vụ đứt buồm vừa rồi nên chỉ bám theo xa xa, không dám áp sát quá.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc