A Sùng cười tươi: “Đúng vậy, cậu ta cứ khuyến khích tôi theo đuổi cô, nhưng tôi là người nào chứ, tôi nghe cậu ta à?”
Tưởng Tốn lái xe, tán gẫu: “Vậy sao anh không theo đuổi?”
“Tôi cũng muốn theo đuổi chứ. Cậu ta giật dây tôi hai lần, lúc chúng tôi sắp rời khỏi núi Minh Hà cậu ta còn bảo tôi theo đuổi cô mà.”
Hạ Xuyên không lên tiếng, Tưởng Tốn nói: “Ồ, vậy anh cũng không theo đuổi à.”
“Ai kêu lúc đó chúng tôi phải đi chứ, sớm biết cách một ngày đã gặp cô, thì khi đó tôi nên ra tay.”
Tưởng Tốn nói: “Bây giờ anh theo đuổi cũng còn kịp.”
A Sùng cười đùa cợt nhả: “Tôi theo đuổi cô, cô để ý đến tôi sao?”
“Anh còn rất tự biết mình đấy.”
“Đây là ưu điểm lớn nhất của tôi.”
Tưởng Tốn suy nghĩ một lúc, lại cười: “Thì ra người ở cái tuổi này của các anh còn thích tán gẫu loại chuyện này.”
“Tôi còn trẻ, cậu ta lớn tuổi.”
“Ồ.” Tưởng Tốn tùy ý nói, “Lần trước anh còn nói anh ta yếu nữa nhỉ.”
A Sùng nhào tới trước, vịn ghế: “Tôi từng nói lời như vậy lúc nào, đừng đổ oan cho tôi!”
“Lần trước chính miệng anh nói với Vương Tiêu.”
Hạ Xuyên nghe đến đây, đóng hộp kẹo râu rồng lại: “Nói thế nào, kể tôi nghe thử?”
A Sùng liều ૮ɦếƭ: “Không có chuyện đó!”
Ngón tay Tưởng Tốn gõ nhẹ tay lái, suy nghĩ một chút nói: “Anh ta nói anh yếu, trông được không dùng được.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, xoay người, nhìn người phía sau: “Bác sĩ, anh nói thử một cách trị yếu cho tôi thế nào xem?”
A Sùng ngồi vào hàng sau cùng, chen chúc chung một chỗ với hành lý, giả ૮ɦếƭ: “Tôi ngủ đây, hai người coi như tôi không tồn tại là được.”
Tưởng Tốn cười hừ một tiếng.
Không có người ồn ào, trong xe yên tĩnh lại.
Gần trưa, trên đường xe ngày càng nhiều, BMW, Geely, Foton, Chevrolet, có chiếc đi theo đàng hoàng phía sau, có chiếc vượt lên.
Tưởng Tốn lái không nhanh không chậm, còn đưa tay mò một viên kẹo râu rồng ăn. Buổi trưa không dừng xe, buổi chiều tìm chỗ ăn cơm sớm một chút. Hôm nay mùng một, trễ quá sợ không còn chỗ ở.
Qua rất lâu, Hạ Xuyên lấy hộp kẹo nhỏ ra, quăng một viên kẹo ăn, ăn xong cũng không bỏ lại vào túi mà xoay chậm rãi trên tay, hỏi: “Từng được người khác theo đuổi sao?”
Tưởng Tốn không trả lời, cũng không biết có nghe vào không. Cô cử động thắt lưng một cái, thư giãn gân cốt.
Hạ Xuyên quay đầu nhìn cô: “Chưa từng được người khác theo đuổi?”
Tưởng Tốn khựng lại, nói: “Có.”
“Theo đuổi nghiêm túc?”
“Ừm.”
“Theo đuổi lúc nào?”
Tưởng Tốn nói: “Không thể là theo đuổi bây giờ ư?”
Hạ Xuyên nói: “Điện thoại của cô có từng reo sao?” Đã đi ba, bốn ngày, ai theo đuổi người khác mà không gọi điện thoại, nhắn tin?
Xe đang đi qua đường hầm. Đường hầm rất dài, bật đèn, giống như vượt qua đến tối.
Tưởng Tốn hừ một tiếng: “Rất nhiều năm trước.”
Hạ Xuyên hỏi: “Bao nhiêu năm trước?”
“Có liên quan đến anh sao?”
Hạ Xuyên học cô: “Tìm chuyện để nói với cô mà, nói thử xem.”
Tưởng Tốn hỏi ngược lại: “Anh có từng theo đuổi người khác không?”
Hạ Xuyên nói: “Vẫn chưa từng thử thật.”
“Vậy từng thử được người khác theo đuổi?”
Hạ Xuyên nói: “Cũng chưa.”
Tưởng Tốn liếc anh một cái: “Nói dối đó à?”
“Nói dối thế nào?”
Ngón tay Tưởng Tốn móc vào tay lái: “Trương Nghiên Khê.”
Hạ Xuyên cười cười: “Cô cũng rất tám chuyện đấy.”
“Tưởng tôi mù à?”
“Cô nhìn ra chỗ nào?”
Tưởng Tốn không trả lời.
Hạ Xuyên nói: “Tôi trả lời xong chuyện của tôi rồi, cô vẫn chưa nói chuyện của cô. Được người khác theo đuổi là chuyện bao nhiêu năm trước?”
Xe lái ra khỏi đường hầm, ánh nắng hơi chói mắt. Chỉ chốc lát sau, phía trước lại là đường hầm, núi liền núi, đường hầm nối thành đường.
Đi xuyên vào trong ánh đèn chiếu sáng đường hầm màu cam, trên mặt cũng có thêm tầng bóng râm, khiến người ta thoạt nhìn hơi ௱ôЛƓ lung, thật giả biến ảo cũng chỉ trong thoáng chốc.
Tưởng Tốn nói: “Chín năm.”
Không phải khoảng, không phải tám, chín năm, con số này rất chính xác.
Tay Hạ Xuyên dừng lại, bỏ hộp kẹo lại vào túi, hất hất cằm ra trước: “Kẹt xe.”
“Nhìn thấy rồi.” Tưởng Tốn giảm tốc độ, đi theo đuôi xe phía trước, không bao lâu thì dừng lại.
Hai người đồng thời quay cửa kính xe xuống.
Bên trái đường hầm xe chạy thuận lợi, bên phải kẹt xe, hàng dài không thấy cuối, xe phía sau cũng không thấy đuôi, mọi người khó đi nửa bước. Vài người đi ra trước kiểm tra, còn có mấy chủ xe đứng bên ngoài hút thuốc.
Tưởng Tốn mới dừng mười mấy giây, mùi xăng nồng nặc trong đường hầm liền xông vào mũi cô. Xe phía trước di chuyển một chút, cô cũng vội di chuyển theo, rồi lập tức bị ép dừng lại.
A Sùng ngái ngủ hỏi: “Trời tối rồi à?”
Tưởng Tốn nói: “Anh ngủ mê rồi.”
A Sùng ngồi dậy, nhìn nhìn ngoài cửa sổ: “Đường hầm? Vậy là kẹt xe rồi?”
Hạ Xuyên nói: “Cậu xuống xem thử xảy ra chuyện gì đi.”
Tinh thần A Sùng phấn chấn: “Được, chờ đó.” Nói đoạn, mở cửa xe hào hứng nhảy xuống, mấy bước là chạy tới trước, làm quen với một cô bé cùng đi đến cửa đường hầm.
Trong xe ngột ngạt, Hạ Xuyên xuống xe, móc điếu thuốc cuối cùng ra châm, tay trái vịn cửa xe: “Xuống nghỉ một lát?”
Tưởng Tốn nói: “Không được, đi theo xe kìa.”
Xe lúc thì di chuyển lúc thì không di chuyển, cô bị kẹt tiến thoái lưỡng nan, ánh sáng lờ mờ, mùi lại khó ngửi, đây là lúc thử thách sự kiên nhẫn.
Hạ Xuyên hút một hơi, ngậm thuốc nói: “Này, lúc đó cô mới bao lớn? Chín năm trước… Tôi tính thử xem, cô mới tám tuổi à? Cao có một mét sao?”
Tưởng Tốn nhìn về phía anh: “Anh dí dỏm thật.”
“Năm nay cô mười bảy, ai tính sai nào?”
Tưởng Tốn cười cười, dứt khoát cởi dây an toàn, nghiêng người sang, khuỷu tay chống lưng ghế, ngồi một cách thoải mái, nói: “Chú ơi, hôm nay chú rảnh lắm đấy.”
Một người ngồi, một người đứng, ngồi cao, đứng thấp, lần này hai người có thể nhìn thẳng.
Hạ Xuyên nghe cô gọi anh là “Chú”, nheo mắt: “Có một chút.” Lại hỏi, “Anh ta theo đuổi cô thế nào?”
Theo đuổi cô thế nào ư?
Thời gian quá lâu, cô đã sắp quên rồi, hai năm nay càng không nghĩ nữa.
Tưởng Tốn nói: “Đi ăn, xem phim.”
Hạ Xuyên “Ồ” một tiếng, lát sau: “Theo đuổi được?”
Giọng Tưởng Tốn rất hờ hững: “Ừm, theo đuổi được.”
Hạ Xuyên hút hơi thuốc, 乃úng tàn thuốc: “Tại sao chia tay?”
Tưởng Tốn nói: “Thuận theo tự nhiên thôi.”
Anh cũng rảnh rỗi, ở không kiếm việc hỏi lịch sử tình cảm của người ta. Hạ Xuyên không hỏi nữa, dựa vào xe hút hết nửa điếu thuốc, phía trước lại di chuyển.
Tưởng Tốn theo sau, vừa trượt đi một chút thì thấy cách mấy chiếc xe, có một chiếc lái sang làn xe bên trái, đi về phía trước, một chiếc SUV đi theo cũng bắt chước nó.
Tiếp đó, làn xe bên phải hoàn toàn tê liệt.
Lúc này A Sùng thăm dò phía trước quay lại, cách xa xa nói: “Tai nạn xe, cảnh sát giao thông đang chỉ huy, vừa thông một chút thì lại có hai đứa thiếu đạo đức cắt ngang đằng trước.”
“Nhìn thấy rồi.” Hạ Xuyên hỏi, “Cô gái cậu vừa làm quen đâu?”
“Người ta đi tìm bạn trai rồi.”
Hạ Xuyên cười: “Gần đây vận may của cậu tốt thật.”
Tưởng Tốn cũng dứt khoát xuống xe, nổi cáu, nói một tiếng: “Xui xẻo!”
A Sùng nói: “Xem ra kẹt lâu. Tôi vừa hỏi thăm qua người khác, lái thêm hai đường hầm nữa là chúng ta có thể tìm chỗ rồi. Hôm nay đoán chừng thiếu chỗ ở.”
Đang nói, trong chiếc xe không xa đằng trước cũng có người xuống lấy hơi.
Một nam một nữ, người nam nói: “Hai cái chiếc đó là bản chất gì vậy!”
Người nữ nói: “Lúc em vừa quay lại thì đằng trước vừa đi được, ai ngờ hai chiếc xe đó lại vượt lên như vậy.” Cô ấy sốt ruột quay đầu một cái, tầm mắt vừa vặn sang đây, “Ấy, A Sùng!”
A Sùng cười vẫy tay với cô ấy, giải thích với hai người bên cạnh: “Chính là cô bé ban nãy.”
Cô bé và bạn trai đi tới.
Cô bé cười: “Anh chỉ kém bọn em ba chiếc à.”
A Sùng nói: “Đúng thế.”
Người bạn trai nói: “Lần này kẹt lâu rồi. Này, chúng tôi tự lái xe đi du lịch, các anh là về nhà hay du lịch?”
A Sùng nói: “Du lịch.”
Người bạn trai nhiệt tình chia hai điếu thuốc lá. Hạ Xuyên cảm ơn một tiếng, kẹp lên tai, trong tay anh vẫn còn thuốc.
Hạ Xuyên kêu A Sùng: “Tôi hết thuốc rồi, của cậu!”
A Sùng móc hộp thuốc lá, cũng chia một điếu. Người bạn trai trực tiếp châm, hỏi họ đi đâu du lịch, A Sùng nói Mộc Khách.
Người bạn trai nói: “Chưa nghe qua bao giờ nhỉ.”
“Bên phía Hà Xương.”
“Ồ, chưa từng đi, chúng tôi đi Đại Lý.”
Cô bé nhìn thấy ở đây có phụ nữ, tìm được bạn trò chuyện.
“Anh chị đi Mộc Khách hả? Chỗ đó có vui không?”
Tưởng Tốn nói: “Chưa đi bao giờ, lần đầu tiên.”
“Em về tìm thử, nếu gần Đại Lý thì em và bạn trai em cũng có thể đến đó chơi.” Cô ấy lại hỏi, “Trên xe anh chị, hai anh ấy thay phiên nhau lái sao? Lần đầu tiên em ra ngoài tự lái xe đi du lịch với bạn trai em, em chỉ lái một tiếng, anh ấy đã chê kĩ thuật của em.”
Tưởng Tốn nói: “Họ không lái, một mình tôi.”
Cô bé không phản ứng kịp: “Chị lái xe?”
Tưởng Tốn hời hợt: “Ờ.”
Cô bé kinh ngạc, quay đầu la với bạn trai: “Anh ơi, em đã phát hiện một nữ tài xế!”
Người bạn trai đã nhìn thấy Tưởng Tốn từ lâu nhưng không để ý lắm, anh ta qua loa một tiếng.
Cô bé nói: “Một mình chị ấy lái đấy. Chị ấy cũng là con gái, sao anh không cho em ᴆụng vào tay lái chứ!”
Người bạn trai rốt cuộc nhìn thẳng quan sát Tưởng Tốn, sạch sẽ gọn gàng, người rất xinh đẹp. Anh ta hỏi: “Phụ nữ lái xe của các anh hả?”
Hạ Xuyên cười: “Mạnh hơn đàn ông.”
“Thật hay giả vậy?” Người bạn trai không tin lắm, thuận miệng nói qua loa mấy câu với cô bé.
Chờ đến khi anh ta cũng hút xong một điếu thuốc, xe đằng trước rốt cuộc có ít động tĩnh, như sên bò nhưng cũng còn hơn không.
Anh ta ném tàn thuốc, chào hỏi: “Di chuyển rồi, chúng ta quay lại thôi!”
Tưởng Tốn cũng đã lên xe, ngồi vững đóng cửa, nắm tay lái, không thắt dây an toàn, hất hất cằm với hai người bên ngoài: “Lên đi!”
Cửa ghế phụ mở, người bạn trai nhìn thấy tư thế gọn gàng dứt khoát của cô, lẩm bẩm một câu: “Hình như từng gặp cô ấy ở đâu đó thì phải?”
Hạ Xuyên vẫn chưa lên xe, vừa vặn nghe thấy. Anh quay đầu, một nam một nữ đó đã vội vội vàng vàng chạy vào trong xe mình.
Xe từ từ di chuyển, Hạ Xuyên hỏi: “Cô từng gặp người đàn ông đó?”
Tưởng Tốn khó hiểu: “Không có, sao vậy?”
Hạ Xuyên nói: “Không có gì.”
Đường hầm kẹt xe nửa tiếng, chờ đến khi tìm được nhà trọ A Sùng chỉ thì trời đã tối.
Không đủ phòng, bà chủ nhà trọ nói: “Anh chị tới trễ quá, ở đây hầu như đã đặt trước hết rồi, còn lại hai phòng thôi.”
Hạ Xuyên nói: “Vậy thì hai phòng.”
Bà chủ nói: “Vậy thì hai phòng đơn giường lớn?”
“Giường lớn?” A Sùng la lên, “Không có phòng đôi sao?”
“Hết rồi.” Bà chủ trả lời.
A Sùng chỉ Hạ Xuyên: “Bắt tôi ngủ với cậu? Nằm mơ đi! Hai người một phòng, một mình tôi một phòng.”
Hạ Xuyên cười nhìn về phía Tưởng Tốn. Tưởng Tốn nói: “Không sao không sao, các anh mỗi người một phòng, tôi ngủ trên xe.”
A Sùng sửng sốt, mềm lòng thỏa hiệp: “Thôi được rồi, thôi được rồi.”
Hạ Xuyên đập gáy anh ta một cái, đi về phía cầu thang: “Đi thôi.”
Vào phòng thu dọn một chút, ba người ra ngoài ăn tối.
Gần đó ít quán cơm, chỉ có một quán trông được, đói bụng nên mấy người cũng không kén chọn, gọi một bàn đồ ăn vùi đầu ăn.
“Ấy, lại là anh chị à!”
Ba người ngẩng đầu.
A Sùng mừng rỡ: “Sao gặp nhau ở đây rồi?”
“Bọn em đã sớm đặt trước một nhà trọ bên cạnh.” Là một nam một nữ trong đường hầm.
Cô bé cười nói: “Anh nhất định là nghe em nói nên chạy tới đây, vẫn còn phòng hả?”
“Có, chỉ còn lại hai phòng!”
“Vậy vận may của anh chị cũng không tệ đấy!”
Bên cạnh có bàn trống, đôi tình nhân trẻ ngồi xuống gọi món, không bao lâu thức ăn bưng lên đủ, cách lối đi cô bé hỏi: “Này, ban nãy bọn em đi ra khỏi nhà trọ cũng không nhìn thấy xe của anh chị nhỉ.”
Tưởng Tốn nói: “Đậu ở đầu một con hẻm nhỏ bên cạnh.”
“Ở đó hình như có chỗ đậu xe.” Cô bé nói với bạn trai, “Lát nữa chúng ta dịch vị trí một chút đi, đậu ở cửa tiệm người ta không hay đâu.”
Người bạn trai nói: “Tìm được chỗ đậu xe là tốt lắm rồi, dù sao thì cũng chỉ đậu một đêm thôi.” Anh ta hỏi Tưởng Tốn, “Đúng là cô lái xe thật à? Kì lạ, các anh vậy mà yên tâm nữ tài xế đi đường.”
Cô bé phản bác anh ta: “Nữ tài xế thì thế nào, anh coi thường phụ nữ quá!”
“Phụ nữ vốn là đã không bằng đàn ông mà, không nhìn thấy bao nhiêu nữ tài xế ᴆụng ૮ɦếƭ người à!”
“Anh nói thế nào đấy!”
Người bạn trai ý thức được có một nữ tài xế ngồi bên cạnh, không có thành ý gì cười một tiếng: “Ngại quá, không phải nói cô đâu.”
Tưởng Tốn ăn cơm, chẳng hề để ý nói: “Biết, anh xem nhiều tin tức.”
“Chính xác, hai người bạn này của cô cũng to gan thật, vậy mà để cô lái.”
A Sùng nói: “Cô ấy là người chuyên nghiệp đấy, đàn ông bình thường còn lái không bằng cô ấy đâu!”
Người bạn trai căn bản không tin, quan sát Tưởng Tốn: “Không nhìn ra.” Anh ta nhíu mày, “Có điều đúng là hơi quen mặt thật, từng gặp ở đâu nhỉ?”
Cô bé trừng anh ta: “Em ở đây này, anh tán gái thì đi ra chỗ khác!”
“Anh nói thật đó!”
Hạ Xuyên nói: “Nói không chừng anh từng ngồi xe cô ấy.”
Người bạn trai hỏi: “Cô ấy lái taxi?”
A Sùng phì cười.
Tưởng Tốn hơi chán ghét: “Tôi chưa từng gặp anh. Được rồi, ăn nhanh chút đi, ngày mai lên đường sớm!”
Hạ Xuyên ăn xong, kêu người tới tính tiền trước, lại bảo đối phương lấy hai gói thuốc lá. Đối phương hỏi: “Muốn hiệu nào ạ?”
“Hoàng Hạc Lâu 1916.”
“Chỗ chúng tôi không có Hoàng Hạc Lâu.”
“Vậy có cái gì?”
“Hay là Trung Hoa?”
Hạ Xuyên suy nghĩ một chút: “Lấy hai gói.”
Tưởng Tốn cũng ăn xong, vừa để đũa xuống, đột nhiên nghe thấy bên cạnh đập bàn một cái, giọng vang đến đáng sợ, đối phương hơi kích động: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra cô là ai rồi!”
Tưởng Tốn liếc nhìn sang.
Hạ Xuyên và A Sùng cũng nhìn sang.
Người bạn trai nói một cách hưng phấn: “Tôi từng xem cô thi đấu, cô có nhớ không, có lẽ mấy năm trước đó. Cô thay đổi cách ăn mặc nên ban nãy vẫn không nhận ra cô. Tôi không nhận nhầm đâu, nhất định là cô. Cô tên Jessie, cô lái xe việt dã!”
Tưởng Tốn không lên tiếng, rút tờ khăn giấy lau miệng.
Người cả quán cơm đều bị tiếng la hưng phấn này làm kinh ngạc đến ngây người. Cả quán yên tĩnh, cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
A Sùng kinh ngạc: “Trời đất ơi, cô còn có cái tên tiếng Anh mang phong cách Tây vậy à?”
Tưởng Tốn: “…”
Mạch não người này không bình thường mà…
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Jessie?”
Người bên kia vẫn đang hưng phấn: “Sao cô không thi đấu nữa vậy? Tôi có thể ít khâm phục phụ nữ, cô vẫn là người đầu tiên tôi khâm phục đó!”
Tưởng Tốn nói: “Cảm ơn nhé!” Cô nhìn về phía Hạ Xuyên, “Anh không đi ư?”
Hạ Xuyên đứng dậy: “Đi thôi.”
Người kia còn muốn đuổi theo ra nói tiếp. A Sùng chặn anh ta lại: “Hì hì hì, bạn gái anh còn đó kìa, đừng quấy rối tình dục chứ!”
“Không phải… Tôi không phải…”
“Vậy chúng ta bèo nước gặp nhau, sau này không ngày gặp lại, bye bye!” A Sùng phóng khoáng rời khỏi.
Nhà trọ không xa, chỉ cách mấy cửa hàng, khi đi sẽ đi qua đầu con hẻm nhỏ, xe cô đậu ở đó.
A Sùng đi theo phía sau, đi qua sạp trái cây, ngồi xổm xuống chọn trái cây, hai người đằng trước cũng không chờ anh ta.
Tưởng Tốn và Hạ Xuyên đi song song, trong một lúc không ai nói chuyện. Hạ Xuyên cũng không hỏi. Hỏi gì đây? Chẳng lẽ hỏi sao cô có cái tên tiếng Anh mang phong cách Tây như vậy?
Anh bóc một gói Trung Hoa, rút một điếu ra châm, nói: “Muốn ăn trái cây gì, bảo A Sùng mua.”
Tưởng Tốn nói: “Còn bao trái cây nữa à?”
Hạ Xuyên cười: “Chỗ tôi ăn uống tốt.”
Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Có lê không?”
Hạ Xuyên quay đầu la một tiếng: “Mua hai trái lê!”
A Sùng hỏi: “Lê trắng hay là lê tuyết?”
Hạ Xuyên nói: “Mua cả.” Quay đầu hỏi Tưởng Tốn, “Đủ không?”
Tưởng Tốn gật đầu: “Đủ rồi.”
Gần đến cửa nhà trọ, Tưởng Tốn nhìn thấy xe của đôi tình nhân trẻ kia, trước đó không chú ý, thì ra là đậu ở cửa một tiệm bán quần áo.
Cô tùy ý quét mắt nhìn, vừa bước đi liền dừng lại.
Hạ Xuyên nhìn nghiêng cô: “Sao?”
Tết nhiều người, chỗ đậu xe đầy kín, chỗ có thể đậu trên đường xe đều đậu, thị trấn nhỏ này cũng không chú trọng luật lệ giao thông lắm.
Có một chiếc đậu bên cạnh xe đôi tình nhân trẻ, cắt ngang giữa hai chiếc xe, là cố chen vào. Lúc ba người họ vừa đến đây vẫn chưa có, nếu không thì đậu không có phẩm chất như vậy, Tưởng Tốn nhất định đã sớm chú ý tới.
Cô chỉ chiếc xe Foton Savannah đó, nói: “Chiếc xe đó luôn đi theo chúng ta.”