Lúc Như Ý trai phái người đi tới, Phó Dung đang trong Hải Đường viện dây dưa Phó Uyển, tò mò Lương Thông đến cùng đưa tỷ tỷ lễ vật gì.
"Nhị cô nương Tam cô nương, đại chưởng quỹ Như Ý trai tới, nói là Liễu đông gia cũ tật tái phát, muốn, muốn không được rồi..."
Xảo Hạnh đột nhiên chạy vào, nói đến đằng sau cúi đầu xuống.
Phó Dung thoáng cái cứng đờ, mờ mịt hỏi nàng: "Ngươi nói ai muốn..."
Nói còn chưa dứt lời, đứng dậy chạy đi ra ngoài.
Phó Uyển cũng khó có thể tin, vội vàng đuổi theo.
Kiều thị đã mệnh người chuẩn bị xe, mắt thấy ba nữ nhi trước sau chạy tới, Phó Uyển, Phó Tuyên còn tốt, chỉ là mặt trắng bệch, Phó Dung lại đã khóc sướt mướt, vội vàng ôm nàng tới trong иgự¢, cố tự trấn định mà trấn an nói: "Nùng Nùng đừng sợ, nhất định là bọn họ hiểu lầm, thân thể Liễu di yên lành, nơi nào có cái gì cũ tật, chúng ta liền đi qua, nương cũng phái người đi mời lang trung, Liễu di nhất định không có việc gì!"
Phó Dung rất muốn tin tưởng lời mẫu thân nói.
Nhưng nàng biết, Liễu Như Ý nhất định là thật sự gặp chuyện không may, có lẽ kiếp trước chính là bởi vì Liễu Như Ý ૮ɦếƭ rồi, Như Ý trai mới tan đàn xẻ nghé.
Lưu Phó Uyển ở nhà chiếu cố Quan nhi, Kiều thị dẫn Phó Dung, Phó Tuyên chạy thẳng Như Ý trai.
Tới viện của Liễu Như Ý, Cố nương tử đang canh giữ ngoài cửa, thấy các nàng tới, nàng dắt Phó Tuyên tới bên người, nghẹn ngào nhìn Kiều thị, Phó Dung nói: "Nàng bệnh lợi hại, không có sức lực nói chuyện, các ngươi nghe nàng nói là được, Tuyên Tuyên lưu lại ở bên ngoài đi, miễn cho bị dọa sợ."
Kiều thị vừa nghe, trong lòng biết Liễu Như Ý là thật sự không được, nghĩ tới tối hôm qua hai người còn nói chuyện vui vẻ, lã chã rơi lệ.
Phó Dung càng là kêu khóc vọt vào.
Trên giường, sắc mặt Liễu Như Ý trắng bệch, ngay cả đôi môi vốn hồng nhuận đều mất máu sắc, mơ hồ lộ ra xanh. Từ Diệu Thành ngồi ở bên cạnh, nhìn nàng không chớp mắt, mặt không biểu cảm, không hề nhúc nhích, phảng phất không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
Kiều thị kinh hãi.
Phó Dung như không nhìn thấy, trực tiếp bổ nhào đến bên người Liễu Như Ý, nhìn rõ bộ dáng nàng, nước mắt rơi như mưa: "Liễu di, Nùng Nùng đến nhìn ngài, ngài đây là làm sao vậy a? Ngài đừng dọa ta..."
Liễu Như Ý cười khổ, giật giật môi, còn chưa lên tiếng, Từ Diệu Thành lạnh lẽo nói: " Trong thức ăn nàng bị người hạ độc, không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể tạm thời giữ được mạng, nhưng nàng còn có thể sống bao lâu, một canh giờ, hai canh giờ, hoặc là một ngày, ai cũng không thể bảo đảm. Hiện tại nàng gọi ngươi tới, là muốn đem năm phần cổ phần Như Ý trai cho ngươi, ngươi muốn liền nhận, nếu không muốn, lập tức đi ra ngoài, đừng chậm trễ nàng nghỉ ngơi."
Liễu Như Ý vô lực trừng hắn.
Từ Diệu Thành đối diện cùng nàng, giằng co chốc lát, nhắm mắt lại.
Liễu Như Ý không lại để ý hắn, nhìn về phía Phó Dung, giọng vô lực, Phó Dung để sát vào mới có thể nghe rõ ràng, "Còn nhớ được tham vọng của ta sao? Liễu di muốn kiêu ngạo tự mình làm ăn, bây giờ là không được, Liễu di không sợ ૮ɦếƭ, chỉ là không cam tâm Như Ý trai cứ như vậy suy tàn. Nùng Nùng, Cố di ngươi chỉ biết làm trang sức, buôn bán nàng không hiểu, Liễu di cùng ngươi thân nhất, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn đem Như Ý trai giao cho ngươi tiếp quản, xem như là Liễu di sớm đưa cho ngươi đồ cưới..."
"Ta không cần, ta chỉ cần ngài yên lành..." Phó Dung khóc không thành tiếng, nhào vào đầu vai Liễu Như Ý khóc, "Ngài nói muốn đi kinh thành mở cửa hàng, ta đã giúp ngài đánh danh tiếng ra, ngài làm sao có thể ném Như Ý trai cho ta, Liễu di, là ai nhẫn tâm như vậy, muốn hạ độc..."
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Phó Dung bỗng nhiên nhìn về phía Từ Diệu Thành.
Phảng phất nhận thấy được tầm mắt nàng, Từ Diệu Thành một lần nữa mở mắt ra, thản nhiên thừa nhận: "Là ta liên lụy nàng."
Ánh mắt Phó Dung như đao, trong mắt hận ý ngất trời.
Kiều thị kinh hãi, Liễu Như Ý cũng không nghĩ Phó Dung bởi vì nàng chọc giận Từ Diệu Thành, hai người gần như đồng thời mở miệng: "Nùng Nùng..."
Phó Dung lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt Từ Diệu Thành: "Vương gia, nghe nói Túc vương điện hạ có một loại Giải Độc hoàn, có thể giải thiên hạ đa số độc..."
Không đợi nàng nói xong, Từ Diệu Thành vụt đứng lên, cúi người đi ôm Liễu Như Ý, mới muốn đứng thẳng người, nghĩ tới Liễu Như Ý hiện tại chịu không nổi xóc nảy, lại vững vàng buông nàng xuống, bước nhanh ra nhà, mệnh tâm phúc trông giữ ở bên ngoài: "Cưỡi ngựa của ta, nhanh đi Túc vương phủ cầu Giải Độc hoàn, đi thì cách mỗi hai mươi dặm lưu một người chờ, cần phải sáng nay trở về!"
Người nọ trù trừ: "Điện hạ không cho, thuộc hạ phải làm như thế nào?"
Từ Diệu Thành đạp hắn một cước: "Liền nói ta thiếu hắn một mạng!"
Người nọ cả lăn cả bò chạy.
Từ Diệu Thành quay người, vừa muốn đi vào, chống lại ánh mắt Cố nương tử phẫn hận.
Hắn nhìn xem Phó Tuyên bị Cố nương tử ấn vào trong иgự¢, không nói gì, một lần nữa đi vào, nhìn Kiều thị, Phó Dung nói: "Các ngươi đi ra ngoài."
Kiều thị sợ hắn, nghĩ tới vừa mới Từ Diệu Thành vì cầu Túc vương cho dược ngay cả mệnh đều nói ra, tuy không hiểu khúc mắc giữa hắn cùng Liễu Như Ý, vẫn là rất là xúc động, cúi đầu nhìn Liễu Như Ý, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Liễu Như Ý nắm chặt tay Phó Dung luyến tiếc buông, nước mắt chảy xuống: "Nùng Nùng, Liễu di hồi nhỏ cũng giống như ngươi, miệng ngọt, biết khiến trưởng bối thích nhất, cho nên Liễu di vừa nhìn thấy ngươi, cứ giống như nhìn thấy mình năm đó. Liễu di biết ngươi không thích buôn bán, nhưng ngươi thông minh cơ trí, đáp ứng Liễu di, giúp Như Ý trai, được không?"
Phó Dung khóc gật đầu: "Ta trước giúp ngài quản lý, đợi ngài hết bệnh rồi, trả lại cho ngài."
Liễu Như Ý lộ ra một tia cười suy yếu.
"Các ngươi đi thôi, nàng hiện tại không thích hợp nói chuyện." Từ Diệu Thành cau chặt đôi lông mày, lại đuổi người.
Liễu Như Ý nhìn Kiều thị gật gật đầu.
Kiều thị trấn an nắm nắm tay nàng, kéo nữ nhi nói: "Chúng ta đi bên ngoài trông giữ, đừng quấy rầy Liễu di ngươi nghỉ ngơi."
Phó Dung luyến tiếc, mắt đẫm lệ mơ hồ mà cầu nữ nhân suy yếu trên giường: "Liễu di kiên trì, Giải Độc hoàn nhất định có thể cứu ngài!"
Chỉ cần Từ Tấn có thể cứu Liễu Như Ý, nàng nguyện ý gả cho hắn, toàn tâm toàn ý cùng hắn, nhắc nhở hắn tương lai phát sinh nguy hiểm. Sống lại một đời, nàng coi trọng tương lai vinh hoa phú quý cùng địa vị, nhưng nàng càng hy vọng người bên cạnh đều yên lành, Liễu Như Ý đối với nàng có ân cứu mạng, xem nàng làm thân ngoại sanh nữ đối đãi, Phó Dung thật sự không muốn nàng ấy ૮ɦếƭ.
"Tốt." Liễu Như Ý nhẹ nhàng nói.
Phó Dung còn muốn nói điều gì, Kiều thị liếc thấy Từ Diệu Thành nắm chặt nắm tay, sợ hắn hao hết nhẫn nại giận chó đánh mèo nhà mình, cứng rắn túm Phó Dung đi ra ngoài.
"Đã nghe chưa? Chỉ cần ngươi kiên trì mấy canh giờ, kiên trì tới trước khi trời tối, nhất định sẽ không có việc gì." Từ Diệu Thành buông xuống màn lụa, nằm nghiêng bên người Liễu Như Ý, nắm tay nàng hôn, "Như Ý, sống thật tốt, ngươi quật cường như vậy, nhiều năm như vậy đều không chịu đối với ta có nửa điểm động tâm, sao cam tâm bị người hại ૮ɦếƭ?"
Liễu Như Ý mắt điếc tai ngơ.
Từ Diệu Thành ấn tay nàng dán lên Ⱡồ₦g иgự¢ mình, nói với nàng những lời hắn luôn cho rằng đời này hắn sẽ không bao giờ nói, "Biết ta lần đầu tiên gặp ngươi là ở nơi nào sao? Không phải Tín Đô, là trên đường các ngươi tới Tín Đô. Ngày đó ta đi săn ở trong núi, đi bờ sông uống nước thì nghe được có cô nương nói cười, tò mò tới gần, nhìn thấy một cô nương đứng ở trong nước sông, lớn tiếng nói cùng tỷ muội nàng đại kế kiếm tiền. Lúc nàng nói chuyện, ánh mắt so sóng quang lăn tăn còn muốn sáng ngời hơn, khi nàng cười lên, âm thanh so chim oanh còn muốn dễ nghe..."
"Khi đó ta chỉ nghĩ, cô nương này thật khờ, ta đường đường quận vương gia, biết rõ Hoàng Thượng gả biểu muội hắn cho ta chỉ là vì nhìn chằm chằm vào ta, ngừa ta có tâm gây rối, lại như cũ không thể không cưới nàng ta, cô nương này dựa vào cái gì tự tin như vậy, nàng làm ăn sẽ thuận buồm xuôi gió?"
"Đợi ngươi tới Tín Đô, nhất cử nhất động của ngươi, ta đều biết được, cũng vụng trộm đi nhìn ngươi mấy lần. Như Ý, ngươi có biết sao? Ta thích nhất nhìn ngươi cười, không phải vô ưu vô lự, mà là, không có gì sợ hãi, dường như mặc kệ gặp khó khăn gì, ngươi đều không sợ. Ta thích ngươi, nhưng ta có thể cho ngươi chỉ có danh phận thi*p thất, nhưng ngươi không cần..."
"Như Ý, Vân Thăng nói với ta, thích một người, liền không nên miễn cưỡng nàng, khi đó ta mới nghĩ rõ ràng, vì sao nhiều năm như vậy ngươi đều không chịu đối với ta hỏi han ân cần nửa câu."
Nữ nhân bên cạnh dường như ngủ rồi, Từ Diệu Thành cười cười, lại gần hôn môi nàng, cảm nhận hơi thở nàng yếu ớt thổi phất tới trên mặt hắn, "Ta xin lỗi ngươi, nhưng ta không hối hận, bởi vì ngươi quá tốt, ta làm không được như Vân Thăng vậy buông tay, ngày sau trơ mắt nhìn ngươi ở bên một người khác."
Liễu Như Ý chậm rãi mở mắt ra.
Từ Diệu Thành hơi ngẩng đầu, thấp giọng hứa hẹn: "Như Ý, sống sót, nhìn ta báo thù cho ngươi, sẽ có 1 ngày, ta đường đường cưới ngươi."
Liễu Như Ý cười, cầm ngược tay hắn, một cái động tác đơn giản như vậy, lại phảng phất hao hết tất cả khí lực của nàng, "Vương gia, ta, dường như muốn đi rồi, nhìn ta bồi ngươi mười lăm năm, vương gia hứa ta hai chuyện?"
Từ Diệu Thành gắt gao cầm tay nàng.
Tay hắn ấm áp, Liễu Như Ý đột nhiên thực quyến luyến nhiệt độ này, ánh mắt rốt cuộc nhu hòa xuống: "Đừng để bọn họ gây sự với Phó gia, là ta xin lỗi quận vương phi, hiện tại ta dùng mạng trả, cầu vương gia bảo vệ Phó gia, được không?"
Cổ họng Từ Diệu Thành căng lên: "Nàng ta ở trong phủ, cũng chẳng thể làm gì được, lần này nhất định là nương nàng ta phái người, chỉ trách ta sơ ý... Ngươi yên tâm, ta sẽ nói với người nọ, nàng ta dám đối phó Phó gia, ta để nữ nhi nàng ta đền mạng."
Liễu Như Ý cảm kích cười, cười cười, như là uống nước sặc, đột nhiên ho.
Khóe miệng chảy ra máu, giữa đỏ lại ám đen.
Tim Từ Diệu Thành như bị đao cắt, giúp nàng chà lau thì tay không tự giác run: "Không phải còn có một chuyện sao? Ngươi nói, ta đều nghe ngươi."
Hắn muốn nàng mười lăm năm, nhưng nàng chưa từng có cầu hắn bất cứ việc gì, không cần tiền của hắn, không cần hắn cho tòa nhà cửa hàng. Nàng đối với người khác cười tươi rạng rỡ bao nhiều, đối với hắn lại có lệ bấy nhiêu, cho nên hắn càng thêm khi dễ nàng, không muốn cho nàng nhìn ra, kỳ thật hắn đã sớm không rời được nàng, không muốn cho nàng phát giác, hắn đã sớm đánh mất trái tim cho nàng.
Liễu Như Ý ho không ngừng, thật vất vả bình phục lại, đã là dầu cạn đèn tắt, "Khế thư, cầu, cầu ngươi đốt, ta, ta không nghĩ làm quỷ, cũng không tự do..."
Khổ chống, nàng khẩn cầu nhìn hắn, cầu một phần tự do.
Từ Diệu Thành đột nhiên phát hiện mình nhìn không rõ ràng.
Trước mắt một mảnh mơ hồ.
Chờ hắn rốt cuộc có thể thấy rõ, nhìn thấy mặt nàng bình tĩnh ngủ.
Yên lặng, hình như thực sự ngủ rồi, chỉ có khóe miệng, hơi hơi cong lên, như là cười khổ.
Từ Diệu Thành cũng muốn cười.
Bất luận như thế nào, nàng đã giải thoát, hắn rốt cuộc yêu cầu không được nàng cái gì, nàng lại nhẫn tâm tới, ngay cả ૮ɦếƭ, đều không chịu cho hắn dễ chịu.