Quận vương phủ mời toàn nữ quyến đến tham dự sinh nhật Từ Tịnh nên thân là thế tử Quận vương phủ Từ Yến có vẻ bận rộn hơn bình thường, vừa chiêu đãi Túc vương, vừa tiếp đón Tề Sách cố ý đến xin lỗi vì Tề Trúc không thể dự tiệc. Từ Yến định giới thiệu Tề Sách với Túc vương nhưng lại không thấy Túc vương, Từ Yến đành mời Tề Sách đến thư phòng. Giữa đường phụ thân tìm hắn có việc nên ra ngoài một chuyến, trở về lại không thấy Tề Sách.
Hai người kết giao từ nhỏ, Tề Sách đến Quận vương phủ như cơm bữa nên Từ Yến nghĩ hắn đi dạo, tìm quanh trong sân, vô tình liếc thấy Túc vương ở bên kia hoa viên. Từ Yến lo hắn lạc đường gặp phải các cô nương, vội đuổi theo nhắc nhở.
Không nghĩ hai người đều ở đây.
"Tứ ca, sao Tam cô nương ở đây?"
Tề Sách và Từ Tấn, một người ngất xỉu, một người trông có vẻ cũng bị thương, tạm thời Từ Yến không kết luận ai hành hung ai, vội ϲởí áօ khoác đến cạnh Phó Dung, thấy nàng nhắm mắt, thống khổ nhíu mày, nhìn cử động giống như trúng dược.
Từ Tấn còn đau nhưng hắn không muốn Từ Yến chạm vào nữ nhân của hắn, nhưng vừa bước một bước liền bất động, kham kham mới duy trì được tư thế đứng thẳng, mắt thấy Từ Yến chỉ còn cách Phó Dung vài bước, lập tức lạnh giọng quát: "Đứng lại, không được chạm vào nàng!" Cũng nhanh chóng ϲởí áօ khoác, vung lên người Phó Dung, che khuất cảnh xuân rộng mở.
Từ Yến dừng lại: "Vương gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Từ Tấn cười lạnh, liếc mắt nhìn Tề Sách đang hôn mê, châm chọc: "Hắn chính là Tề đại công tử trong miệng ngươi, văn võ song toàn Tề Bá Ngọc? Nếu không phải trùng hợp ta đi ngang qua đây, Phó cô nương có lẽ đã bị hắn đạp hư. Bất quá công phu của hắn không sai, làm ta chịu chút thương tích. Ngươi mau đi mời Phó phu nhân, chú ý chớ kinh động người khác, kể cả Vương thúc."
Một bộ khí thế huynh trưởng.
Nửa câu Từ Yến cũng không tin.
Khi còn niên thiếu, Túc vương đã chinh chiến xa trường, võ nghệ siêu quần, Tề Sách lợi hại đến mấy cũng không đủ sức làm hắn bị thương, huống chi với hiểu biết của hắn, Tề Sách tuyệt đối không phải phường đạo chích, rất có thể Túc vương thèm muốn Phó Dung định làm chuyện cầm thú, bị Tề Sách cắt ngang, vả lại nhìn tư thế Túc vương, tám thành là bị Phó Dung phản kháng thì gây thương tích.
Đổi thành người khác, Từ Yến sẽ không dễ dàng bỏ qua nhưng Túc vương thân phận tôn quý, hắn chỉ có thể im lặng cam chịu.
Nhưng hắn không thể phó thác Phó Dung đang lâm nguy cho Từ Tấn trông coi, đặc biệt là khi Phó Dung nỉ non tên chữ của hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm rời đi?
"Đa tạ Tứ ca trượng nghĩa, chỉ là để Tam cô nương lưu lại không ổn, vẫn là ta trước đưa nàng đến nơi an toàn. Tề Sách ta sẽ phái người sắp xếp, Tứ ca trước về nghỉ ngơi, buổi tối Vân Thăng lại mời Tứ ca uống rượu tạ ơn."
Từ Tấn hơi chút trở lại bình thường, thấy Từ Yến tiến lên muốn ôm Phó Dung, hắn lách mình ngăn lại. Từ Yến không muốn động thủ, lùi lại một bước, nhíu mày: "Ngài có ý gì?"
Từ Tấn nghiêm mặt: "Ta và Phó cô nương vài lần chi duyên, cũng coi như là bằng hữu, ta không yên tâm giao nàng cho bất kỳ nam tử nào khác, Vân Thăng vẫn là nhanh đi mời người đi."
Từ Yến bình tĩnh: "Luận giao tình, ta và Chính Đường là đồng học, cùng Tam cô nương tình như huynh muội, Tứ ca yên tâm.”
Tình như huynh muội? Có muội muội nào luôn miệng kêu tên chữ của huynh trưởng chứ? Nghĩ tới việc hai người nhiều lần gặp nhau, Từ Tấn trong cơn giận dữ, lỡ miệng nói hắn và Phó Dung tâm đầu ý hợp nhưng Phó Dung lại liên tục kêu Vân Thăng, hắn tiếp tục nói dối khác gì tự rước lấy nhục.
Giằng co một lúc, Hứa gia trở lại.
Từ Tấn cười, quay người ôm Phó Dung: "Nơi đây không hợp ở lâu, bản vương trước đưa nàng về Phó phủ, Hứa gia, ngươi lưu lại cùng Thế tử khắc phục hậu quả."
Từ Yến phẫn nộ, muốn đi ngăn trở, Hứa gia như cơn gió chắn trước người hắn: "Vương gia có mệnh, mời Thế tử không nên làm khó thuộc hạ."
Phó Dung sớm đã mất thần trí, cảm giác mình bị nam nhân bế lên, theo bản năng chui vào иgự¢ hắn. Trong đầu hai thân ảnh luân chuyển biến hóa, thật khó chịu, vì thế nàng chọn người không nỡ làm nàng chịu khổ nhất: "Vân Thăng, Vân Thăng giúp ta..."
Cánh tay Từ Tấn siết chặt, trên mặt giống như bị đánh một bạt tai.
Nằm trong иgự¢ hắn lại gọi tên nam nhân khác, quả nhiên đời trước là vợ chồng, đời này lại nối tiền duyên sao? Sau khi hắn rời đi nàng liền nhớ thương nam nhân khác?
Hắn sẽ không cho nàng cơ hội, của hắn thủy chung đều là của hắn.
Ôm chặt cô nương vào иgự¢, Từ Tấn sải bước đi về phía trước.
Từ Yến cũng nghe Phó Dung cầu cứu, hôm nay là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi hắn như vậy, cũng là lúc biết được lòng nàng có hắn. Từ Yến biết mình đánh không lại cao thủ bên cạnh Túc vương, không cam lòng trân trân nhìn Từ Tấn ôm nàng rời đi, nhắm mắt cười khổ: "Tứ ca, kinh thành mĩ nhân đếm không hết, ngài cần gì phải tuyển nàng?"
Toàn thân Từ Tấn run lên.
Lời này, đời trước Từ Yến đã từng hỏi hắn.
Sau khi hắn mang Phó Dung hồi phủ không lâu, Từ Yến đến bái phỏng. Hai người cách bàn mà ngồi, Từ Yến im lặng, hắn cũng im lặng, mặt không biểu cảm nhìn Từ Yến tự rót tự uống. Uống hết một vò, Từ Yến mới cúi đầu hỏi hắn: "Tứ ca, kinh thành mĩ nhân đếm không hết, ngài cần gì phải tuyển nàng?"
Từ Tấn đối với hắn tồn một trăm bất mãn, lười bồi hắn đa sầu đa cảm: "Chọn liền chọn, nhiều lời vô ích."
Người đối diện trầm mặc, một lúc lâu mới cầu hắn thả nàng tự do, nói Phó Dung không thể làm thi*p. Đối với cái này Từ Tấn chỉ cười lạnh, trực tiếp đứng dậy, tới cửa, nghe tiếng nam nhân ẩn nhẫn khóc.
Khi đó Từ Tấn khinh thường Từ Yến, sau lại hối hận, lúc trước đã làm gì?
Nhưng hắn cũng đố kỵ Từ Yến gặp nàng trước, đố kỵ nàng bồi hắn ba năm đoạn kia năm tháng.
Đời này hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Hắn làm chuyện hắn muốn làm, không cần giải thích với Từ Yến.
Từ Tấn tiếp tục đi về phía trước.
Từ Yến cười khổ biến thành trào phúng: "Từ Cảnh Hành, ngươi không nghe sao? Nàng không muốn theo ngươi, đường đường là Túc vương dũng mãnh lại như phường ăn chơi trác táng, bắt buộc nữ tử thần trí mơ màng? Đừng lấy cớ, ngươi biết ngươi làm gì, trong lòng nàng không có ngươi, tội gì đạp hư nàng? Nếu thích, ngươi không thể đường đường chính chính sao?"
Từ Tấn quay lại, nhìn nam nhân chính khí lẫm liệt phía trước, chậm rãi cười: "Có phải ngươi nghe nàng kêu tên ngươi nên nghĩ nàng thích ngươi?"
Thật đáng buồn.
Từ Tấn biết, kiếp trước Phó Dung không thích hắn, hắn cũng không thích nàng, nàng chỉ là di nương của hắn nhưng Từ Yến cũng thua triệt để, hắn không biết nàng ở Túc vương phủ tiêu dao bao nhiêu, không biết buổi tối nàng nhiệt tình bao nhiêu…
"Hứa gia, ngươi có mang giải độc hoàn?" Đem Phó Dung dựa vào vách đá, Từ Tấn dùng áo khoác kín đáo che giấu cảnh xuân, không cho Từ Yến nhìn thấy một chút.
Từ Yến muốn đấu hắn liền đấu, Từ Yến có thể cho nàng quyền thế, tướng mạo, ôn nhu, mọi thứ đều có thể vượt qua hắn, cuối cùng hắn muốn Từ Yến nhìn nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Nam nhân lặng lẽ khiêu khích, Từ Yến âm thầm thở phào một hơi. Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất hiện tại, hắn bảo vệ được nàng.
"Vương gia." Hứa gia từ trong lòng иgự¢ lấy ra một cái bình sứ, đưa cho Từ Tấn, có chút không nỡ: "Tổng cộng còn năm viên..."
Từ Tấn hài lòng Hứa gia thông minh, lấy một viên bỏ vào miệng Phó Dung.
Phó Dung cực kỳ khó chịu, phát giác có ngón tay mát lạnh đưa tới, gắt gao ngậm lấy.
Bụng dưới Từ Tấn xiết chặt, càng thêm thống hận bị Từ Yến làm mất hứng, nâng cằm Phó Dung lên, đan dược liền bị Phó Dung nuốt xuống.
Hiệu dụng phát huy cần thời gian, Từ Tấn phân phó Hứa gia: "Đưa Phó cô nương về, còn nha hoàn hợp mưu với Tề Sách..."
Từ Tấn quét mắt nhìn Từ Yến, cười lạnh: "Gi*t, Tề Sách giao cho Thế tử xử lý, tin tưởng Thế tử cho Phó cô nương một công đạo."
Một bên là tình huynh đệ, một bên là người trong lòng, Từ Tấn tò mò Từ Yến sẽ làm gì, càng muốn nhìn xem nếu Từ Yến buông tha Tề Sách, Phó Dung còn thích hắn hay không?
Từ Yến không thể tin nhìn Tề Sách.
Từ Tấn không để ý Từ Yến nữa, cúi đầu chăm chú nhìn Phó Dung. Tiểu cô nương đã không còn lộn xộn, tựa đầu vào cánh tay hắn ngủ, lông mi còn vương nước mắt chưa kịp rơi. Ánh mắt Từ Tấn phức tạp, hận mắt nàng quá kém nhìn lầm người, từ chối thân vương chính tông, đi nhớ thương một cái quận vương Thế tử.
Từ Yến đứng cách mười bước, nhìn Phó Dung mê man trong иgự¢ Từ Tấn, hận không thể thay thế.
Hứa gia rất nhanh quay lại, Từ Tấn mệnh hắn đánh thức Lan Hương, hắn giơ tay định niết mặt Phó Dung, đến cùng còn bực tức nên cố ý Ϧóþ nhân trung của nàng, hạ bảy phần khí lực.
Phó Dung bị đau tỉnh lại, ý thức còn dừng lại lúc Từ Tấn ngăn trở nàng cầu cứu, bởi vậy thấy khuôn mặt Từ Tấn gần trong gang tấc, nghĩ cũng không nghĩ giơ tay đánh tới.
Từ Tấn nhẹ nhàng bắt được cổ tay nàng, trước khi Phó Dung nổi giận thì buông ra, cầm áo khoác lùi ra sau: "Còn khí lực đánh người, Phó cô nương hẳn là không có gì đáng ngại."
Lúc này Phó Dung mới nhìn rõ tình thế chung quanh, thì ra nàng vẫn ở chỗ hòn non bộ. Cúi đầu nhìn xiêm áo trên người tuy loạn nhưng cũng không đến nỗi thất kính, hệt như sống sót sau kiếp nạn, Phó Dung hư thoát lùi lại.
"Tam cô nương có khó chịu ở đâu?" Từ Yến tiến lên lo âu hỏi.
Phó Dung vô lực lắc đầu, thấy Lan Hương bình an đỡ vách đá đứng lên, Phó Dung chẳng biết tại sao lại muốn khóc, sợ người khác nhìn thấy nên cúi đầu chạy lại cạnh Lan Hương, hít sâu một hơi: "Lan Hương không sao chứ?"
Lan Hương là bị Liên Kiều dùng khăn hôn mê, đối chuyện bên này không hề hay biết gì, vừa nhìn y phục Phó Dung hỗn độn, tóc tai tán loạn thì phát hoảng: "Cô nương sao vậy? Người, người..."
Phó Dung lắc đầu, tỏ ý bảo nàng im lặng, mượn thân hình Lan Hương bình phục cảm xúc, nàng ngẩng đầu, nói với Từ Tấn và Từ Yến: "Đa tạ vương gia và thế tử cứu giúp, hai vị cũng biết vừa rồi thần trí ta mơ màng, không kiểm soát được ngôn hành cử chỉ, nếu có lời bậy bạ mạo phạm, mong hai vị rộng lượng bỏ qua."
Nàng mơ hồ nhớ được, nàng kêu tên chữ của Từ Yến.
Từ Tấn khẽ gật đầu.
Từ Yến trấn an: "Tam cô nương không cần lo lắng, chuyện phát sinh ở đây, nữa từ cũng không truyền ra ngoài."
Phó Dung không nhìn hắn, buông mi cảm kích: "Nếu như thế, Phó Dung vô cùng cảm kích. Thế tử, bây giờ trở về ta sợ chọc người hoài nghi, mong thế tử sắp xếp cho ta lặng lẽ trở lại xe ngựa Phó phủ, ta sẽ phái Lan Hương báo cho mẫu thân thân thể ta không thoải mái nên về trước, không biết thế tử có hay không phương tiện?"
Từ Yến sao có thể không đáp ứng?
Vừa muốn mở miệng, Từ Tấn ςướק lời: "Việc này càng ít người càng tốt, nếu Phó cô nương tín nhiệm, bản vương phái Hứa gia đưa ngươi lên xe."
Phó Dung mím môi, gật đầu. Dầu gì Từ Tấn cũng là vương gia, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bức bách nàng, dù sao bằng những thủ đoạn kia của hắn, thật muốn nàng, sớm đã….
Từ Yến không yên tâm, thấp giọng nói: "Ta đưa Tam cô nương một đoạn đường?"
Phó Dung vẫn còn hối hận sao mình lại gọi tên chữ của Từ Yến, nên không muốn làm hắn hy vọng, lắc đầu, nhìn Hứa gia.
Hứa gia ngầm hiểu, cáo từ Từ Tấn, đi trước dẫn đường.
Phó Dung dẫn Lan Hương vẫn còn mờ mịt theo sau, đi ngang qua Tề Sách thì nàng khựng lại một chút, sau đó dưới ánh mắt khi*p sợ của mọi người, một cước đạp lên mặt Tề Sách, hung hăng nghiền.
"Cô nương!" Lan Hương nhìn Phó Dung như thể nhìn thấy quỷ. Cô nương nhà nàng tinh nghịch nhưng chưa từng có hành động hung ác như vậy, chớ nói chi ở trước mặt hai nam nhân, một người là thế tử Quận vương phỉ, một người nghe nói hình như là vương gia, nếu phu nhân biết nhất định sẽ phạt cô nương.
Phó Dung không thèm quan tâm, càng dẫm càng dùng sức, nhiều lần bị Tề Sách ám toán, không nhân cơ hội trả thù nàng thật nuốt không trôi. Còn dáng vẻ tiểu thư khuê các gì đó cũng chỉ là để người khác nhìn, Từ Yến và Từ Tấn là những kẻ nàng muốn tránh càng xa càng tốt, nếu bọn họ thấy nàng thô lỗ mà phản cảm, nàng cầu còn không được.
Phát tiết xong, Phó Dung quay người rời đi.
Sau lưng nàng, Từ Tấn mỉm cười nhìn theo.
Từ Yến cũng muốn cười, cười nàng thẳng thắn khả ái nhưng cười không nổi, rối bời nhìn Tề Sách đang hôn mê.