Tề Trúc cũng nhận được thi*p mời của Quận vương phủ.
Nàng ngồi trước cửa sổ, ánh mặt trời chỉ chiếu vào được một bên mặt, nhìn thi*p mời đặt trên bàn. Gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, phất động mạng che mặt phất phới, có nước mắt trong suốt rơi xuống.
Muốn chạm vào thi*p mời lại nhìn thấy lụa trắng quấn trên tay, bất lực mà rũ xuống.
Nếu... Nếu còn lành lặn, nàng chắc chắn rất cao hứng?
Nàng lớn hơn Từ Tịch hai tuổi, lúc nhỏ thường qua đó chơi, Quận vương phi trời sinh lạnh lùng cũng ưa thích nàng, mỗi lần từ kinh thành trở về đều nhớ tặng lễ vật cho nàng. Tề Trúc luôn cảm thấy, đợi nàng lớn lên nhất định sẽ gả cho Từ Yến - Từ Vân Thăng, thế tử ôn nhuận như ngọc của Quận vương phủ.
Nhưng… lúc nàng tới tuổi đàm hôn luận gả, Phó Dung xuất hiện, tựa như đóa mẫu đơn được trời cao ưu ái giữa muôn vàn loài hoa, lần đầu lộ mặt trong yến tiệc lập tức đoạt lấy tầm mắt tất cả các phu nhân, cô nương, có đố kỵ, có hâm mộ, ai cũng không thể phủ nhận, Phó Dung mới là tuyệt sắc mỹ nhân của Tín Đô thành.
Dù phụ thân chức cao vọng trọng cũng ở tận Thiểm Tây xa xôi, ngược lại không bằng chức quan phụ mẫu của Phó Phẩm Ngôn. Những tiểu thư luôn thích vây quanh nàng đều chạy theo tỷ muội Phó Dung, những phu nhân, thái thái đều ca khen tỷ muội Phó Dung, ngay cả hai ca ca cũng bắt đầu quan tâm các nàng.
Này đó Tề Trúc đều có thể chịu đựng nhưng nàng sợ nhất là Phó Dung câu mất tâm Từ Yến. Bộ dáng Phó Dung xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, tổ mẫu đều thích gọi nàng tới hàn huyên, chỉ cần nàng nguyện ý, dỗ tốt Quận vương phi cũng không khó?
Nàng lo trước tính sau, khi biết nha hoàn bên cạnh bị thuỷ đậu, biết thuỷ đậu sau khi lành dễ làm mặt rỗ thì đối Phó Dung hạ thủ.
Không biết Phó Dung có việc gì vui, như hài tử mới sinh ngóng trông rời cao ban phước lành, trời cao liền chủ động ban tặng làm nàng càng ngày càng đẹp, rốt cuộc có một ngày, nàng hấp dẫn ánh mắt Từ Yến, ngay cả Quận vương phi cũng tặng lễ ra mắt cho tỷ muội Phó gia.
So với Phó Dung, nàng hầu như không có khả năng thắng.
Nhưng tại giây phút Tề Trúc do dự tiếp tục hay buông tha, nàng phát hiện ca ca thích Phó Dung, vậy thì, chỉ cần nàng thúc đẩy, Từ Yến vẫn là của nàng!
Nghĩ đến điều này, Tề Trúc đột nhiên trào phúng cười khổ.
Nàng cao hứng mời Phó Dung, cao hứng tạo cơ hội cho ca ca, không nghĩ ca ca thích Phó Dung đến nỗi quên cả muội muội, hại nàng chẳng những không thể gả cho Từ Yến, cũng không gả được cho bất kỳ ai, đời này, chỉ có thể làm gái lỡ thì...
Một tiếng “Ba”, Tề Trúc hất thi*p mời xuống đất.
Nghiêng đầu thấy Tề Sách đã tới từ lúc nào.
Tề Trúc sửng sốt, duy trì động tác phất tay áo một lúc lâu, nhào vào lòng huynh trưởng khóc lóc: "Ca ca, ta muốn đi a, ta muốn đi..."
Tề Sách im lặng ôm muội muội, đợi Tề Trúc dần bình phục, mới thấp giọng khuyên nhủ: "Quên người nọ đi." Muội muội như vậy, đã định trước vô duyên với Từ Yến, nhớ thương chỉ tăng thêm phiền não.
Tề Trúc không trả lời, Tề Sách tỏ ý bảo nàng ra ngoài đi dạo.
Chim hót hoa thơm, dù Tề Trúc không có tâm tình ngắm cảnh, lòng cũng thoải mái không ít, nghĩ tới dạo này Tề Sách thường tới Quận vương phủ: "Ca ca từ Quận vương phủ trở về?"
Tề Sách gật đầu: "Vân Thăng có mấy bản sách hiếm, hắn không cho mượn nên ta đành đi qua."
Tề Trúc tựa vào иgự¢ ca ca, cảm giác kỳ quái đột nhiên xông ra: "Ca ca đổi huân hương? Hình như hương hoa nhài?"
Tề Sách hơi nhíu mày, vội lấy lại thần sắc: "Chắc người hầu cầm nhầm, một lát ta bảo đổi lại. Không nói ta, A Trúc hôm nay làm gì?"
Tề Trúc cúi đầu, thấy Tề Sách không phát giác vừa gọi nhủ danh của mình, nàng thình lình ném khăn tay vào hắn: "Huynh có nữ nhân bên ngoài? Huynh đã hứa sẽ cưới Phó Dung, muội không quan tâm huynh chơi đùa với ai nhưng nếu cưới làm tẩu tử, muội là người đầu tiên phản đối!"
Ca ca là người luôn soi mói, sao có thể dùng huân hương thấp kém như vậy?
Lông mày Tề Sách giật giật, bàn tay dưới gầm bàn gắt gao nắm chặt, cố gắng đè ép bực bội tồn đọng trong người, không muốn ầm ĩ với muội muội, lại không muốn nhẫn nại
chịu đựng tính tình thất thường của nàng, Tề Sách đanh mặt đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Tề Trúc sửng sốt, vội vàng đuổi theo, ôm lấy Tề Sách khóc: "Ca ca đừng giận, đừng bỏ mặt muội, muội chỉ khổ trong lòng, huynh thích ai cũng được, chỉ cần báo thù cho muội..."
"Huynh sẽ cưới nàng, muội an tâm chờ."
Tề Sách đẩy tay muội muội ra, không quay đầu lại bỏ đi.
Mùng bảy tháng tư, sinh nhật Từ Tịch, mới hoàng hôn mùng sáu xe ngựa Từ Tấn đã dừng trước cửa Quận vương phủ.
Từ Tấn ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, Hứa gia tiến lên nói nhỏ với thị vệ giữ cửa.
Thị vệ khi*p sợ nhìn xe ngựa, vội vàng đi vào hồi bẩm"
Quận vương, bên ngoài có người tự xưng là Túc vương điện hạ tới bái phỏng."
Từ Diệu Thành đang ngồi ở thư phòng vuốt ve một trâm cài Bạch Ngọc vô cùng bình thường, nghe được thì nhẹ nhấc rèm mi lên, nhớ tới Túc vương phụng chỉ thị sát đê điều Hoàng Hà, tính hành trình quả thật nên tới bên này, liền cất trâm vào hộp, vửa tỏ ý bảo đầy tớ đi lấy y phục gặp khách, vừa phân phó: "Thế Tử ở đâu? Bảo hắn thay xiêm y, cùng ta ra ngoài đón khách."
"Dạ."
Chốc lát, hai cha con chạm trán ở tiền viện, Từ Diệu Thành thấy sắc mặt nhi tử hơi khác, quan tâm hỏi: "Thân thể không thoải mái?"
Từ Yến cười cười: “Vừa mới đọc sách nên hơi mệt."
Từ Diệu Thành liếc hắn một cái, cất bước đi trước.
Từ Yến theo bên cạnh phụ thân, hơi mỉm cười.
Phụ thân là đường đệ của Hoàng thượng, mẫu thân là biểu muội ruột thịt của Hoàng thượng, Hoàng thượng nhớ chân tình, mỗi năm đều tuyên cả nhà họ hồi kinh ăn tết, thân là Thế tử Quận vương phủ, hắn cũng thường ra vào cung, cũng có mấy năm đọc sách ở ngự thư phòng, quan hệ khá tốt với mấy vị hoàng tử.
Từ Tấn hơn hắn hai tuổi, ngoài đồng bào đệ đệ Lục hoàng tử, không thấy Từ Tấn đặc biệt thân cận với ai. Từ Yến với hắn chỉ quen biết sơ, nhưng từ năm ngoái, Từ Yến phát hiện dường như Từ Tấn có địch ý với mình, đương nhiên Từ Tấn chưa từng quá phận, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, Từ Yến cảm nhận được tuyệt đối không phải thiện ý.
Một đường hồi ức, rất nhanh đã vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng.
Hứa gia ở bên ngoài nhìn thấy, hướng xe ngựa nhẹ nhàng nói một câu, Từ Tấn mới không nhanh không chậm xuống xe, quay người, vừa vặn hành lễ với Từ Diệu Thành: "Năm ngoái từ biệt, mấy tháng không thấy, Vương thúc dạo này vẫn khỏe?"
Túc vương hai chín tuổi, dung mạo rực rỡ mỹ lệ, thần thái sáng ngời, giơ tay nhấc chân từ lúc sinh ra đã có khí độ tôn quý, giữa lông mày lại có khí chất của một tướng quân chinh chiến sa trường, vươn người đứng như thúy bách thanh tùng, dù chưa cập quan nhưng đã không thể dùng cách gọi thiếu niên lang để hình dung.
Nhìn vị xuất sắc nhất trong đám con cháu, Từ Diệu Thành hiếm khi cười: "Ta cả ngày lấy sách làm bạn, tiêu dao qua ngày, không nhọc Cảnh Hành nhớ thương, ngược lại Cảnh Hành còn trẻ đã gánh vác kỳ vọng cao, một đường này xuôi nam vất vả, mau vào phòng uống chén trà."
Từ Tấn khách sáo cảm ơn, ánh mắt nhìn Từ Yến bên cạnh Từ Diệu Thành.
Từ Yến cười gọi: "Tứ ca"
Từ Tấn nhàn nhạt đáp: "Vân Thăng"
Hai người một cái bản năng phòng bị, một cái lòng bất mãn, rất ít nói chuyện, chỉ có Từ Diệu Thành chủ động hỏi thăm Từ Tấn kiến thức trên đường, không khí mới không tẻ nhạt.
Ngồi không lâu, mẹ con Quận vương phi tới.
Từ Tấn không có nửa điểm hảo cảm với hai mẹ con này.
Kiếp trước Phó Dung là người của hắn, hắn có thể không thích nhưng người khác khi dễ Phó Dung tức là không để Túc vương hắn vào mắt, dù ân oán giữa Phó Dung và mẹ con Quận vương phi phát sinh trước lúc vào kinh. Sau khi trùng sinh, Phó Dung là vương phi của hắn, hắn nhìn mẹ con Quận vương phi càng không vừa mắt.
Nhưng hắn vẫn chuẩn bị lễ vật cho bốn người nhà này, đặc biệt là Từ Tịch.
Quận vương phi cũng không mấy thích Từ Tấn. Nàng xuất thân từ Lý gia của phủ Khánh quốc công, thân muội muội là Đoan phi, dưới gối có Ngũ hoàng tử, tuy Hoàng Thượng đã lập Thái tử lại không trở ngại mẫu tộc của vài vị hoàng tử âm thầm phân cao thấp. Bất quá có qua có lại, mặc kệ trong lòng thế nào, Quận vương phi ngoài miệng đều muốn lưu: "Cảnh Hành hành trình vất vả? Khó mới ghé thăm, có thời gian thì ở lại mấy đêm, để Vân Thăng bồi ngươi dạo chơi, Tín Đô tuy không bằng kinh thành nhưng cũng có vài địa phương rất đẹp."
Từ Tấn ra vẻ ngượng nghịu, nhìn Từ Tịch toàn thân đỏ chói, mỉm cười: "Vốn định ở một đêm thì đi, đúng lúc sinh nhật muội muội, Cảnh Hành cung kính không bằng tuân mệnh, sáng hôm sau sẽ lên đường."
Hắn không hay cười, cười rộ lên còn ấm áp hơn nắng xuân hòa tan băng tuyết.
Từ Tịch mới mười hai tuổi, đứng cạnh mẫu thân, nhìn tươi cười như vậy, mặt bất giác đỏ lên.
Từ Tấn không lưu ý, không thích hàn huyên với họ, dẫn Hứa gia đến phòng dành cho khách.
"Chuẩn bị nước, ta muốn tắm." biếng nhác nằm xuống trường tháp, Từ Tấn nhắm mắt phân phó, không biết hắn nghĩ chuyện lý thú gì mà giọng nói có chút vui vẻ.
Hứa gia tận chức tận trách bận rộn, đợi Từ Tấn tắm rửa thoải mái, đợi Từ Tấn dùng xong cơm chiều nghỉ ngơi, đợi hai canh giờ Từ Tấn đi ra, hắn lại quen cửa quen nẻo đến Phó phủ.
Đêm đầu hè yên tĩnh an tường.
Khi Từ Tấn đi tới, Mai Hương gác đêm cho Phó Dung ở gian ngoài đã ngủ rất trầm, cửa phòng khép hờ.
Đẩy cửa bước vào, Từ Tấn không thèm nhìn nha hoàn ngủ trên giường, trực tiếp vào buồng trong.
Tiểu cô nương phiêu nhàn nhạt liên hương trong khuê phòng, một màu tối đen.
Từ Tấn đặt đèn Ⱡồ₦g trong tay trên đầu giường, bình tĩnh một lát, mới đưa tay đẩy màn lụa ra.
Động tác khẽ khàng như cành liễu xoay quanh rơi vào nước, tạo nên gợn sóng xoay tròn, Từ Tấn hít một hơi thật sâu, đập vào mắt là hình dáng quen thuộc đang ngủ.
Phó Dung nằm nghiêng mặt hướng vào bên trong, dưới tác dụng của thuốc an thần nên ngủ say sưa, chăn mỏng trên người trượt xuống, lộ ra nửa bên cánh tay tuyết trắng.
Từ Tấn nhìn chằm chằm ruy băng đỏ ở giữa sống lưng nàng, hô hấp nghẹn lại.
Nàng thế nhưng không mặc đồ ngủ?