Tháng ba xuân về, muôn hoa đua nở, Lương Ánh Phương mời tỷ muội Phó Dung đi núi Tử Vi đạp thanh, thuận tiện tắm ôn tuyền.
Đầu năm nay, Phó gia không thể ăn tết vui vẻ, thống khoái, đầu tiên là Phó Dung sinh bệnh, rồi tới chuyện Tề Trúc. Hai nhà quan hệ chặt chẽ, nữ nhi nhà người ta đã mời, họ không thể từ chối nên khi nghe Lương Ánh Phương nói chuyện du ngoạn, Kiều thị liền chuẩn bị mang ba nữ nhi đến thôn trang Lương gia ở vài ngày.
Đêm trước khi xuất phát, oán khí trong lòng Phó Phẩm Ngôn rốt cuộc không đè xuống được, ép buộc thê tử một trận mới thấp giọng thầm oán: “Bọn nhỏ đi chơi, bà theo làm gì?” Mấy mẹ con hoan hỉ đi chơi, mình ông ở nhà nhớ thương, lần này còn mang theo cả Quan ca nhi, làm ông sau khi về nhà không có chuyện tiêu khiển.
Kiều Thị cũng không hoàn toàn đi hưởng thụ vì mình, ôn nhu nói đạo lý: “Bên kia phong cảnh tốt, thích hợp ngày xuân du ngoạn, tỷ muội các nàng ở nhà cũng lâu rồi nên đi giải sầu. Đặc biệt là Uyển Uyển muốn đi cũng không đi, có thi*p theo nó không thể từ chối được. Thiếu Cừ muốn làm chuyện gì không hợp quy củ còn có thi*p, hắn cũng không dám hồ nháo.” Bà không tin trưởng nữ đi, tiểu tế tương lai không tìm cách gặp mặt.
Phó Phẩm Ngôn như cũ không thoải mái, vuốt lưng bà: “Bà không yên lòng Uyển tỷ nhi, yên tâm ta?”
Kiều thị liếc ông một cái, xoay người: “Không phải không yên, thi*p đau lòng người nhiều năm chỉ có mình thi*p, không phải cũng đem theo Quan ca nhi sao? Trong nhà còn mình ngài muốn làm gì đều được, tuyệt không ai gây chuyện.”
Phó Phẩm Ngôn cười nhẹ nhàng, cắn bả vai bóng loáng lộ ra bên ngoài của bà: “Chỉ mới nói đã chua như vậy, ta tìm người thật, bà còn không xé ta ra sao?”
Kiều thị quay lại ôm cổ ông, vừa nghênh ông vừa suyễn nói: “Thi*p mới không xé ngài, thi*p chỉ mang ba tỷ muội Uyển Uyển về…” Nói một nửa liền không nói,
Phó Phẩm Ngôn từ trước иgự¢ bà ngẩng đầu lên, thấy hai mắt thê tử đẫm lệ, nước mắt chảy ra rất đáng thương.
Nhớ lại lời thê tử vừa nói, ông hiểu thê tử muốn nói về nhà mẹ đẻ. Nhưng nhà mẹ đẻ, di nương mất sớm, phụ thân có cũng như không.
“Đừng khóc, ta sẽ canh chừng bà, không cho bà cơ hội chạy trốn.” Trong lòng mềm mại như nước, động tác Phó Phẩm Ngôn càng thêm ôn nhu. Kiều Thị nhìn trượng phu lưu luyến trước иgự¢ mình như đứa nhỏ, khoé miệng lặng lẽ nhếch lên.
Nếu bà đi thôn trang vài ngày cũng không yên tâm, tháng sau còn phải đi kinh thành, ít nhất cũng mất một tháng làm sao qua?
Sáng hôm sau, Kiều Thị rạng rỡ dẫn nữ nhi xuất phát. Hai nhà vẫn ở chỗ cũ hội họp ngoài thành, Lương Ánh Phương cười hì hì leo lên xe ngựa tỷ muội Phó Dung.
Thời tiết mấy ngày nay rất tốt, gió thổi mang theo ấm áp. Khó được ra cửa du ngoạn, Phó Dung cố ý thay áo mới may bằng vải trắng Lê Hoa mặt trên thêu hoa đào, màu trắng tươi mát cùng màu tím thanh nhã. Phó Uyển cũng mặc cùng màu chỉ là thêu hoa sắc vi, rèm xe đột nhiên bị vén lên, làm người ta cảm thấy bên trong ngồi là một đôi hoa tỷ muội.
Lương Ánh Phương thân mật ngồi chen giữa hai tỷ muội: “Đều nói hoa hồng cần lá xanh làm nền, ta làm lá xanh cho hai người đi.”
Phó Dung cố ý trốn ra xa cười nói: “Ngươi sao biến thành lá xanh? Phải là lá đen mới đúng?” Lương Ánh Phương xông lên chọc nách Phó Dung, hai tiểu cô nương một uy Hi*p, một cầu xin nháo thành một đoàn.
“Ánh Phương thành thật chút, đừng khi dễ tam muội.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng ổn trọng trách cứ. Động tác Lương Ánh Phương dừng lại, cùng Phó Dung liếc nhau, hai người đều nhìn Phó Uyển. Phó Uyển không biết cúi thấp đầu bao giờ, tay nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt khăn, khuôn mặt cười có nét ửng hồng, như nụ hoa ngậm xuân.
Mỹ nhân như vậy, Lương Ánh Phương nhớ kỹ lời ca ca, cố ý đưa tay vén màn xe, nũng nịu thầm oán thiếu niên đang cưỡi ngựa ngoài kia: “Con mắt nào của huynh thấy muội khi dễ Nùng Nùng? Lương Thiếu Cừ, muội là muội muội ruột của huynh, còn Nùng Nùng mấy tháng nữa mới làm em vợ của huynh, tâm của huynh cũng chếch quá đi.”
Trên đường chỉ có xe ngựa hai nhà, nói chuyện tất nhiên không kiêng dè. Lương Thông nhìn chằm chằm vị hôn thê bên trong, nửa điểm tâm tư đều không chịu dùng nơi khác, không nghe thấy muội muội nói bậy, cũng không nghe thấy Phó Dung cười nhẹ chỉ toàn tâm toàn ý nhìn Phó Uyển. Năm trước hắn cho rằng sau khi hai người định thân thì có thể vô tư, nào biết quy định còn chặt hơn, nhiều loại quy củ muốn gặp Phó Uyển càng thêm khó. Lần trước sau khi từ biệt ở Trúc Lâm tự, nhịn cả tám tháng mới có cơ hội gặp mặt.
Ánh mắt nam nhân như lửa, nhìn Phó Uyển đến nỗi không chịu nổi, thấy hai đứa kia chỉ biết cười, Phó Uyển nóng nảy, nhịn không được trừng Lương Thông một cái: “Các nàng nháo liên quan gì đến ngươi? Nhanh đi tới phía trước đi!” Thấy cũng thấy, chẳng lẽ hắn còn muốn đứng tại đây.
Tức giận mà nói một câu răn dạy, Lương Thông nghe thấy cả người căng thẳng, đôi mắt hạnh mênh ௱ôЛƓ nước, hắn càng nhìn càng yêu mà quên giục ngựa, mắt mở to nhìn xe ngựa đi càng xa. Tới khi muội muội cùng Phó Dung ló đầu ra khỏi xe ngựa nhìn hắn cười to, hắn mới hồi thần.
Không được không được, tiếp tục như vậy uy nghiêm trước mặt hai muội muội còn đâu? Lương Thông kháp đùi một cái, đem bộ dáng xinh đẹp của vị hôn thê áp xuống đáy lòng, lưu trữ vào đêm khuya vắng nguời mà hồi tưởng.
Một đường vừa nói vừa cười, không qua bao lâu đã tới thôn trang. Kiều Thị xuống xe ngựa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của trưởng nữ còn đỏ, ánh mắt nhìn tiểu tế tương lai vừa hâm mộ vừa vui mừng.
Khi bà còn là cô nương thì không có tư cách tuỳ tiện ra ngoài du ngoạn, cũng không có thiếu niên tâm ý tương thông mà tuỳ hứng, ngược lại có một người để tâm tới bà nhưng bà biết hai người không có khả năng. Đơn giản tránh gặp mặt không có tâm tư lộn xộn, tới khi gả cho Phó Phẩm Ngôn tuy nhu tình mật ý nhưng cũng đã thành phu thê, thiếu đi tình cảm cấm kỵ của tiểu cô nương.
Nên Kiều Thị nguyện ý cho Lương Thông cơ hội, nguyện ý cho nữ nhi thêm chút hồi ức, trái phải đều đính thân, nên có tâm dung túng, sau khi nghỉ tạm một đêm, hôm sau Lương Ánh Phương cùng Phó Dung khuyến khích Phó Uyển đi thả diều thì Kiều Thị khuyên bảo: “Uyển Uyển đi đi, mấy cô nương các ngươi đi hết đi, có các ca ca canh chừng, tận tình chơi là được.”
“Nương, con giúp người trông đệ đệ.” Phó Uyển khẩn cầu, nếu đi Lương Thông cũng sẽ đi, mẫu thân thế nào…
Kiều thị ra vẻ không hiểu: “Quan ca nhi nương có thể tự trông, không cần các ngươi nhớ thương, các ngươi chơi vui vẻ là nương cao hứng.” Bà hiểu, nữ nhi kỳ thật cũng nguyện ý, chờ mong lại sợ không chịu nổi mất mặt, không dám bước ra thôi. Nếu Lương Thông là người xảo quyệt, Kiều thị sẽ không đem nữ nhi đưa ra, nhưng bà cũng lý giải được Lương Thông nhiều nhất chỉ nắm tay thôi, đó chỉ là xúc tiến tình cảm một chút. Thú, không vướng bận, huống hồ Kiều thị lo lắng Lương Thông có chút bản lĩnh gì cùng Phó Uyển nói chuyện.
Kiều thị lo lắng không phải không có đạo lý, một mình Lương Thông còn không chặn nổi tâm tư muốn chạy trốn của Phó Uyển, nếu không có người vui vẻ hỗ trợ. Lương Ánh Phương không cần nói, Phó Dung cũng có tâm thành toàn. Nàng cảm thấy tỷ tỷ quá quy củ, tuy tốt nhưng là chuyện giữa hai vợ chồng, đôi khi quá mức dễ làm nam nhân mất lý trí, sinh hoa tâm. Đương nhiên, Phó Dung không phải nói nam nhân chạm vào nha hoàn nạp thi*p là lỗi chính thê, trong mắt nàng tất cả nam nhân đều không đáng dựa vào. Nhưng hai nguời đã lấy nhau, sao không cố gắng sống tốt qua ngày, hơi dung túng một chút có thể chặt đứt ý niệm tìm người khác của hắn, cuối cùng không phải chính mình hưởng ngon ngọt sao? Đây là đạo lý mẫu thân nói với nàng trước khi xuất giá.
Sau khi gả cho hai nam nhân, Phó Dung càng không nghi ngờ, si tình như Từ Yến, cũng vì nàng mừng rỡ như điên, lạnh lùng như Từ Tấn còn không phải từ một tháng qua một lần mà chuyển thành một tháng vài lần sao? Nhớ lại trước khi Từ Tấn xuất chinh viết thư nói câu kia với nàng, Phó Dung có loại cảm giác nếu Từ Tấn không sớm mất, thì tiểu tử này cũng bị nàng ăn mất.
Nên tới chỗ thả diều, Phó Dung cùng Ánh Phương chạy xa xa thả diều, Phó Uyển làm như không có chuỵên gì chậm rãi đi. Chờ nàng phát hiện ca ca của mình không biết lấy được đồ tốt nào của Lương Thông mà đi tới chỗ tiểu muội. Nàng không khỏi hối hận sao không đem tiểu muội kéo theo, tiểu muội muội sẽ tuyệt đối không cho Lương Thông đến gần nàng.
“Uyển Uyển, nàng hình như cao hơn?” Phía sau vang lên giọng nam khàn khàn, Phó Uyển cắn cắn môi, cầm diều đi về phía trước. Nàng đi, Lương Thông liền đi theo, chỉ là bước chân hắn lớn, đi hai bước đã sánh vai cùng nàng…
Dưới trời xanh, thiếu niên cao lớn cùng cô nương duyên dáng yêu kiều, nhẹ giọng thầm thì. Khúc quanh phía trước, Phó Dung quay đầu nhìn thoáng qua: “Lương ca đủ hài lòng, đáng thuơng ta khi về bị tỷ tỷ quở trách.”
Lương Ánh Phương vỗ vai nàng: “Ngươi yên tâm, tháng chín ta kêu ca ca cho ngươi bao đỏ thật lớn.”
Phó Thần hừ lạnh, dừng bước nói: “Cho hắn một khắc, trong chốc lát chúng ta trở về.”
Lương Ánh Phương có tâm tranh thủ cho ca ca chút thời gian, nghe phía trước có tiếng nước chảy, lôi Phó Dung nói: “Nghe không? Phía trước là Ngọc Long khê ta nói với nguơi, lần trước khi tới ta có đặt cạm bẫy, chúng ta đi xem có lẽ sẽ bắt được cá!”
Phó Dung cũng không muốn đợi ở chỗ này, liền tuỳ nàng ấy: “Chỉ nghe nói trong đất đào cạm bẫy, trong sông cũng làm được sao?”
Lương Ánh Phương cũng không cười nhạo nàng, hưng trí bừng bừng kể bản lĩnh của mình. Phó Thần nhìn hai tiểu cô nương, lại nhìn Lương Thông đi tới gần, do dự một chút cao giọng dặn dò: “Hai đứa đi một lát nhớ trở lại, đừng ở quá lâu.” Nơi này cách Lương gia trang rất gần, Lương Ánh Phương thường tới nên hết sức quen thuộc, hơn nữa nàng biết công phu. Phó Thần lo lắng hơn là Lương Thông chiếm tiện nghi nhị muội, nói chuyện có thể động tay động chân, không có cửa đâu!
Hắn canh chừng tại chỗ, trong tay cầm diều của hai tiểu cô nương đưa cho hắn, hai người Phó Dung bước nhanh tới bên suối, đi ngược dòng khoảng một chén trà, Luơng Ánh Phương đột nhiên bước nhanh hơn, cúi đầu nhìn, bả vai sụp xuống: “Không bắt được cá!”
Phó Dung đến gần nhìn thấy Ánh Phương lôi ra tấm lưới bị rách một lỗ lớn, nhịn không được chê cười nàng. Đang bàn bạc đi về hay dùng tấm lưới rách làm túi đựng cá, trong rừng đối diện đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc áo màu xanh trúc, một tay xách thùng nước, một tay cầm cần câu, cổ tay áo xắn lên một đoạn lộ ra cánh tay trắng nõn. Nhìn lên trên, chỉ thấy đang gỡ đấu lạp xuống, khuôn mặt thiếu niên thanh tú, trong mắt đào hoa tràn đầy kinh hỷ: “Sao các ngươi ở đây?” Miệng nói xong, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Phó Dung, hình như có bao điều muốn nói.