Đoan ngọ vừa qua, trời nóng lên.
Từ Tấn để Phó Dung chuyển đến Du Nhiên cư mới sửa lại ở Lâm Hồ.
Du Nhiên cư có 5 gian, trong viện cổ thụ sum xuê, gió hồ từ từ thổi vào qua cành lá, thổi cho băng trong bồn khí lạnh ở trong phòng tản ra, ở bên trong quả thật so Sùng Chính điện, Phượng Nghi cung mát mẻ hơn nhiều. Mai Hương đưa người đi thu thập, bảo đảm khắp nơi thích đáng, Phó Dung tự mình đi dạo một vòng, rất là vừa lòng. Nhớ thương mẹ chồng, trở về liền cùng Từ Tấn thương lượng: "Bên kia viện lớn, chúng ta cũng thỉnh mẫu thân cùng ở đi?"
Giống những gia đình nhà cao cửa rộng bình dân, mấy đời cùng đường.
Lúc đó nàng ghé vào trên người hắn, Từ Tấn thuận tay xoa da thịt nàng, "Khoe khoang nàng hiếu thuận hơn ta có phải không?"
Hắn chỉ nhớ thương mấy mẹ con bọn họ, nhất thời quên mẫu thân, nàng lại nhớ được.
Phó Dung nhìn hắn cười, da mặt vốn không mỏng, cùng Từ Tấn triệt để thổ lộ tình cảm rồi, càng thêm dầy, "Hoàng Thượng trong lòng đều là ta, chính sự quấn thân khó có lúc nhàn rỗi hiếu thuận mẹ chồng, ta đương nhiên phải thay Hoàng Thượng, như vậy Hoàng Thượng mới thật an tâm tiếp tục thương ta a."
Không ai không thích a dua nịnh hót, triều đình trên trăm quan nịnh hót Từ Tấn nghe một chút cũng thôi, sẽ không để ở trong lòng, mấu chốt vẫn là nhìn người làm việc, nhưng Phó Dung chỗ này, hắn nghe không đủ, thích nhất nhìn mắt nàng câu nhân, nghe nàng lời ngon tiếng ngọt.
"Nếu Nùng Nùng đã thay ta nghĩ được, ngày mai nàng đi chỗ nương tranh công đi, ta chỉ quản an tâm thương nàng."
Ôm người hảo hảo trìu mến một phen, mồ hôi như mưa rơi.
Ngày hôm sau Phó Dung ngủ no, dẫn A Tuyền A Bội đi thỉnh an Thái Hậu.
"Hoàng tổ mẫu, ở cùng chúng ta." A Tuyền đi đường nói chuyện so đứa nhỏ bình thường nhanh nhẹn hơn, A Bội hiện chỉ biết gọi người, nhiều lắm một lần nói ba chữ, A Tuyền đã biết nói câu đơn giản. Ở Phượng Nghi cung được mẫu thân phân phó, trước mắt vừa thấy Thái Hậu, A Tuyền liền ôm cổ hoàng tổ mẫu, thúy thúy làm nũng.
Thái Hậu không hiểu ý, hôn tiểu nha đầu một ngụm, "A Tuyền muốn ngủ cùng tổ mẫu?"
A Tuyền chớp chớp mắt, cảm thấy ý tứ không kém bao nhiêu, liền gật gật đầu, "Cùng nhau ở!"
Phó Dung buồn cười không nhịn được, lắclắc tay nhỏ A Bội, "A Bội nói cho hoàng tổ mẫu, chúng ta muốn chuyển đến đâu đi?"
A Bội chỉ ra phía ngoài, mắt to ngập nước sáng ngời trong suốt, "Cá!"
Thái Hậu lập tức hiểu, tiên đế mùa hè cũng từng mang nàng đi Du Nhiên cư nghỉ hè.
Cùng nhau sống hơn nửa đời người, nếu nói một chút cảm tình cũng không có, kia không có khả năng. Nay tiên đế đi, Thái Hậu ngoại trừ bồi bọn nhỏ chơi, rất ít rời Từ An cung, sợ trở lại chốn cũ, cảnh còn người mất, sinh ra một loại thê lương. Chính mình mang theo cung nhân cũ ở Từ An cung rất tốt, thanh nhàn im lặng. Ra ngoài, nhi tử con dâu hiếu thuận, đều không chê nàng, nhưng nàng ở đằng kia, bọn họ liền buông không nổi.
"Các ngươi đi thôi, ta lười chuyển chỗ, lại nói ta ở lại trong cung quen rồi, không sợ nóng." Thái Hậu cười nói với con dâu.
Phó Dung khuyên vài câu, mẹ chồng không nghe, nàng cũng không khuyên nữa.
A Tuyền hiếu động, kêu tiểu nha hoàn đi ra ngoài chơi, mặt trời lên cao mới trở về, đầy đầu mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vào phòng liền đứng trước mặt mẫu thân, "Nương lau mồ hôi!"
Phó Dung ghét bỏ ôm người lên tháp, áp sát vào ngửi, lại nhanh lui ra phía sau, che mũi nói: "A Tuyền trên người đều là mồ hôi, thật thối!"
A Tuyền mới không tin, chuyển tới bên người hoàng tổ mẫu, để hoàng tổ mẫu ngửi.
Thái Hậu ôm tiểu nha đầu hôn, "A Tuyền một chút cũng không thối, thối tổ mẫu cũng thích." Cầm khăn lau giúp cháu gái.
A Tuyền xinh đẹp tựa vào иgự¢ hoàng tổ mẫu, cười lấy le với mẫu thân.
Phó Dung giật dây nhị nữ nhi, "A Bội đi ngửi tỷ tỷ xem thối hay không."
A Bội nhìn nhìn tỷ tỷ, xoay người bổ nhào vào trong иgự¢ nương, không nói thối, nhưng cái động tác nhỏ này rõ ràng là ghét bỏ tỷ tỷ đâu. A Tuyền mất hứng, từ trong иgự¢ hoàng tổ mẫu chạy ra, cũng chen vào trong иgự¢ nương, "Không thối, muội muội ngửi ngửi, không thối!"
A Bội không nghe thấy, hai tiểu thư giống hai con heo con ở trong иgự¢ Phó Dung cọ đến cọ đi, lại đuổi theo lên tháp, động tác A Bội không lưu loát như tỷ tỷ, cuối cùng bị tỷ tỷ áp lên tháp, khanh khách cười.
Cung nữ bưng dưa hấu cắt nhỏ vào.
Sợ lạnh, Phó Dung chỉ cho phép bọn nhỏ ăn một ít, vì có vẻ dưa hấu to, cố ý phân phó cung nữ cắt thành khối nhỏ, trực tiếp dùng thìa múc là được. A Bội ngoan ngoãn ngồi trên đùi hoàng tổ mẫu để hoàng tổ mẫu đút, A Tuyền nhất định muốn tự mình làm, cũng không cần thìa, nhìn nhìn mẫu thân ăn như thế nào, nàng cầm que trúc đã có hình có dạng để trọc miếng dưa, vừa giơ lên thì dưa hấu rớt xuống. Tiểu nha đầu quay đầu nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân không nhìn nàng, liền như không có chuyện gì xảy ra lại trọc tiếp, tiểu ngu ngốc trọc lại cái miềng vừa bị rơi.
Phó Dung nhìn thấy, lại gần dạy nữ nhi: "A Tuyền đổi chỗ, chọc sâu một chút."
Mẫu thân ôn nhu nhỏ nhẹ, A Tuyền học theo, quả nhiên ghim được.
Tiểu nha đầu nhe răng cười, cho vào trong miệng ăn.
dưa hấu của nàng và A Bội đều cắt rất nhỏ, bên trong không có hạt, của Phó Dung tương đối lớn, có hạt bên trong, Phó Dung bỏ hạt vào trong đĩa. Thấy A Tuyền tò mò nhìn chằm chằm hạt dưa hấu đen sáng bóng, Phó Dung ăn xong thì đặt trong lòng bàn tay, đưa cho hai nữ nhi nhìn, "Cái này không thể ăn, ăn vào trong bụng sẽ mọc dưa hấu, to lên rất xấu, giống nhị thúc các ngươi."
Nhị thúc chính là Khang vương.
Bởi vì Khang vương quá béo, A Tuyền A Bội dù không thường gặp mặt cũng có ấn tượng, nghe vậy đối với hạt dưa hấu liền không có hứng thú.
Quá hai ngày, người một nhà chuyển đến Du Nhiên cư, Phó Dung mang theo hai nữ nhi ở hậu viện, Trăn ca nhi ở phía trước với Từ Tấn, bất quá Từ Tấn ngoài miệng nói rất dễ nghe, buổi tối dỗ xong nhi tử liền chạy về hậu viện tìm vợ.
Một nhà năm người ngồi chung một chỗ ăn cơm, A Tuyền nói với ca ca: "Đi ngồi thuyền, ca ca cũng đi."
Ngày hôm qua phụ hoàng mẫu thân đáp ứng bồi các nàng chèo thuyền chơi.
Trăn ca nhi năm tuổi trong lòng hâm mộ, trên mặt không lộ, nghiêm túc nói: "Bọn muội muội đi thôi, ta phải đi đọc sách." Trong dư quang gặp phụ hoàng nhẹ nhàng gật đầu, Trăn ca nhi rất giống nương khóe miệng vểnh vểnh lên.
A Tuyền muốn cùng ca ca chơi, cơm nước xong chặn trước người ca ca không cho hắn đi, A Bội thấy, cũng ghé qua, hai tiểu thư mỗi người ôm một bên ca ca.
Phó Dung muốn đi dỗ nữ nhi, Từ Tấn không cho, ý bảo nàng nhìn xem nhi tử làm như thế nào.
Trăn ca nhi không đành lòng cự tuyệt muội muội, nhưng lại không thể mặc kệ công khóa, nghĩ ngợi, cúi đầu dỗ nói: "Tiên sinh hung dữ, ta không đi lên lớp hắn liền đánh lòng bàn tay ta, bọn muội muội nghe lời a, ca ca tan học lại đến chơi cùng các ngươi."
"Đánh tiên sinh!" A Tuyền không sợ tiên sinh, chạy đến bên người Từ Tấn, ngửa đầu cáo trạng, " "Tiên sinh đánh ca ca, phụ hoàng phạt hắn!"
Từ Tấn cười ôm nữ nhi lên đùi, nắm chặt tay nàng giảng đạo lý: "Vậy không được, tiên sinh là sư phụ phụ hoàng thỉnh cho các ca ca, hắn muốn quản giáo các ca ca, phụ hoàng cũng không để ý đến. A Tuyền hi vọng ca ca chơi với ngươi, quay về bị tiên sinh đánh lòng bàn tay, hay là hi vọng ca ca tốt, đọc xong sách rồi đến bồi ngươi a?"
A Tuyền nghĩ ngợi, khổ sở chu miệng.
Phó Dung nhân cơ hội để Trăn ca nhi đi trước.
Trăn ca nhi sờ sờ đầu muội muội, lưu luyến không rời đi ra.
A Tuyền A Bội đều mất hứng, Từ Tấn ở hậu viện lâu một lát, dỗ tốt hai nữ nhi mới đi Sùng Chính điện.
"Nương, ăn dưa hấu."
Còn chưa chân chính nóng lên, A Tuyền làm nũng với Phó Dung.
Phó Dung đầu tiên không cho, gặp nữ nhi kiên trì muốn ăn, liền để Mai Hương đưa một ít đến, kết quả dưa hấu bưng tới, A Tuyền cầm thìa bát, mờ mịt hỏi nương: "Hạt dưa hấu đâu?"
Phó Dung nghe, nghiêm túc giải thích: "Ngày hôm qua không phải nói cho ngươi biết hạt dưa hấu không thể ăn sao? A Tuyền vì sao còn muốn? Ngươi không sợ bụng phồng lên?" Uy Hi*p sờ sờ bụng nữ nhi.
A Tuyền mới ba tuổi, biết giả vờ ngủ giả vờ khóc, đại sự sẽ không nói dối, tức giận nói: "Cho tiên sinh ăn!"
Phó Dung phì cười, nhìn nữ nhi vẻ mặt tất nhiên vì ca ca báo thù, bảo Mai Hương bưng một đĩa dưa hấu tiến vào, ôm nữ nhi hỏi nàng: "A Tuyền tính toán cho tiên sinh ăn như thế nào a?"
A Tuyền chỉ dưa hấu khoa tay múa chân: "Lấy ra, cho hắn ăn."
Tiểu nha đầu thật hư.
Phó Dung hôn hôn tiểu phá hư của mình, lại để Mai Hương cắt khối dưa hấu lớn mang vào, dạy nữ nhi giở trò xấu: "Tiên sinh là người lớn, biết hạt dưa hấu không thể ăn, ngươi đưa hạt dưa hấu cho hắn, hắn khẳng định không ăn. A Tuyền muốn như vậy, ngươi nhìn, đem hạt dưa hấu giấu đi, tiên sinh không nhìn thấy, sẽ ăn vào trong bụng."
A Tuyền A Bội đều ngốc nhìn, A Tuyền trước hết hồi thần, hưng phấn cười: "Nhìn không thấy!"
Nữ nhi hân hoan đứng lên, Phó Dung tâm tình cũng tốt, an bài Mai Hương mang hai vị công chúa đi ngự thư phòng đưa dưa hấu cho các ca ca. A Tuyền thông minh, chỉ vào chỗ nương giấu kín hạt dưa hấu không ngừng nói thầm: "Cho tiên sinh, cái này cho tiên sinh!"
Mai Hương nhịn cười, đem dưa hấu kia đặt riêng ở chỗ có khối băng trong hộp đồ ăn, vừa đắp nắp lại, A Tuyền liền đem hộp đồ ăn đoạt mất, muốn tự mình ôm.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ngự thư phòng.
Từ Tấn rất nhanh nghe nói A Tuyền tự tay đưa dưa hấu cho tiên sinh, tiên sinh cảm động đến rơi nước mắt, ăn phải hạt dưa hấu, định xoay người nhổ ra tay, không ngờ A Tuyền đi theo hắn xoay người, còn trợn mắt không cho hắn nhổ. Tiên sinh không tiện cự tuyệt, hoang mang ăn, A Tuyền cảm thấy mỹ mãn, chạy đến bên tai ca ca nói chuyện thì thầm...
"Có phải là nàng dạy nó hay không?" Từ Tấn dở khóc dở cười, đi thẩm vấn "Cao nhân" sau lưng nữ nhi.
Phó Dung đúng lý hợp tình: "Ai bảo hắn chọc A Tuyền mất hứng? Ta không dám quản tiên sinh, còn không thể giúp nữ nhi ra chủ ý sao?"
Từ Tấn hiểu, Phó Dung không phải tức tiên sinh, mà là ngại hắn quản giáo Trăn ca nhi quá nghiêm, dùng phương thức này biểu đạt bất mãn cùng hắn.
Hắn bất đắc dĩ dỗ nàng: "Ta khi còn bé cũng như vậy tới giờ, nghiêm khắc chút là tốt cho hắn."
Phó Dung trên lý trí hiểu được, nhưng trên cảm tình nàng lại rất đau lòng nhi tử, nhớ tới nhi tử buổi sáng tách khỏi muội muội, đôi mắt nhỏ tội nghiệp, nàng càng nghĩ càng không biết tư vị, treo trên người Từ Tấn cầu tình: "Hôm nay ngoại lệ một lần được không? Chàng nhìn A Tuyền A Bội cũng không phải mỗi ngày đều dính ca ca, buổi chiều muốn ngồi thuyền, các nàng mới định cùng ca ca chơi."
Buổi sáng gái bé làm nũng, hiện giờ gái lớn lại đến, Từ Tấn triệt để đầu hàng, Ϧóþ chặt eo nàng đem người đè lên tháp, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hỏi: "Nàngnói thật với ta, có phải ta không đáp ứng, nàng cũng bảo A Tuyền đưa dưa hấu cho ta như thế hay không?"
Phó Dung cười, nghịch ngợm sờ sờ bụng hắn: "Yên tâm đi, nếu ta muốn đút chàng ăn hạt dưa hấu, A Tuyền A Bội cũng luyến tiếc làm cho phụ hoàng các nàng trở nên xấu xí giống nhị thúc a."
Này ngược lại cũng đúng
Từ Tấn đắc ý, chuyên tâm giáo huấn nương của mấy đứa nhỏ, "Dám ám toán tiên sinh Trẫm thỉnh cho Thái Tử, trong mắt không có kỷ cương, Trẫm không phạt nàng, lấy gì trị thiên hạ?"
Phó Dung giả vờ sợ hãi, hai vợ chồng lại nháo một lúc.
Bên hồ mát mẻ, nóng bức mùa hạ cũng không còn khổ sở như vậy, bất tri bất giác nóng bức rời đi, mùa thu sắp đến.
Phó Dung chuyển về Phượng Nghi cung.
Ngày hôm đó tắm rửa xong, Phó Dung ngồi trước gương trang điểm chải đầu, Từ Tấn tựa vào đầu giường, đột nhiên buông sổ con trong tay, quay đầu hỏi nàng: "Kiếp trước, Nùng Nùng làm sao biết hắn đăng cơ thì Khâu gia được trọng dụng?" Người trong vương phủ sẽ không lộ ra tin tức cho nàng, chẳng lẽ bởi vì hắn ૮ɦếƭ, người Cảnh Dương hầu phủ mới dám tới cửa thăm nữ nhi?
Phó Dung động tác hơi khựng, lập tức làm bộ như nơi đó tóc bị rối, nhẹ nhàng thuận thuận mới vừa chải đầu vừa đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt hoang mang, "Vương gia sao nghĩ đến cái này?"
Từ Tấn chỉ là thuận miệng hỏi, lắc lắc sổ con trong tay nói: "Khâu Đạc thủ xong hai mươi bảy tháng hiếu, muốn khởi phục."
Phó dung kêu "Nga", ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ giọng hồi ức nói: "Hoàng Thượng gặp chuyện không may rồi, Phúc ma ma tiến cung bồi nương, trong vương phủ người càng ngày càng ít, quy củ thả lỏng. Nương ta không yên lòng ta, mỗi tháng đều đến nhìn một lần, sau này nhắc tới ngũ muội muội muốn đi tuyển phi. Hoàng Thượng biết, nữ nhân chúng ta thích nhất nói nhảm, liền nói đến quý nữ khác có thể uy Hi*p đến ngũ muội muội, trong đó có Khâu Minh phỉ, bởi vì thân phận nàng cao nhất, ta liền nhớ ... Hiện tại Khâu Đạc, Hoàng Thượng chuẩn bị trả lời như thế nào?"
Từ Tấn cười cười, ôm nàng ngửi hương trên người nàng, lại cầm lược giúp nàng chải đầu: "Chắc chắn sẽ không dùng, miễn cho dưỡng hổ vi hoạ."
Phó Dung gật gật đầu, cái khác cũng không hỏi, từ chối như thế nào, Từ Tấn sẽ có biện pháp.
"Đau, Hoàng Thượng nhẹ chút..." Chải đến chỗ tóc thắt nút, Phó Dung bị đau, nũng nịu quở hắn.
"Không phải cố ý" Từ Tấn vội vàng chịu tội, "Đau đâu? Ta xoa cho nàng."
Cảm thụ động tác hắn ôn nhu Phó Dung mím môi cười.
Ở bên ngoài, hắn là Hoàng Thượng, trở về chỉ là trượng phu của nàng. Nàng cẩn thận quá mức, thế nhưng cho rằng hắn còn có thể nghi ngờ nàng.