Đầu tiên là Tề Trúc rơi xuống nước, thêm việc Lương Thông lớn mật tỏ tình, không khí thoải mái ban đầu cũng mất đi, Phó Thần cho người chèo thuyền vào bờ.
Thuyền vừa cập bến, thấy Lương Thông muốn cùng mọi người về núi, Phó Thần nghiêm mặt đuổi người:” Huynh về trước đi”. Nói ra những lời như vậy, còn dám lưu lại, sự việc đó khiến muội muội còn có thể ra ngoài du ngoạn tiếp sao?
Lương Thông cũng hiểu đạo lý này nhưng hắn chính là luyến tiếc, nhìn về phía sườn núi không an lòng: “Ta đưa mọi người lên núi, đường xa…..”
“Không cần, nhân lúc trời chưa tối có thể vào thành.”. Phó Thần mới không cần hắn hỗ trợ đưa muội muội về.
Thấy sư đệ làm khó, Lương Thông lưu luyến nhìn về người trong lòng đang trốn sau lưng Phó Dung, chờ đợi người lưu lại nhưng không có ai, đành phải cáo từ.
Lương Ánh Phương làm việc trái lương tâm, ở lại sợ bị Phó Dung đánh, cười hì hì rồi rời đi cùng ca ca. Ngốc ca ca nói chuyện nàng cũng nghe được, đối với sự hiểu biết của nàng về Uyển tỷ tỷ, người ta không cho ca một cái tát chính là động tâm rồi.
Bọn họ thì vui vẻ, huynh muội Phó gia thì mỗi người một tâm tư quay về biệt viện.
Kiều thị thấy thiếu hai người, tò mò hỏi: "Ánh Phương đâu?"
Phó Thần sợ Phó Uyển xấu hổ, đã sớm chuẩn bị trước: "Lương gia đột nhiên phái người gọi bọn họ trở về, chắc là chuyện quan trọng đi, nhưng mà nghe qua người chuyển lời, cũng không phải đại sự, mẫu thân không cần lo lắng."
Kiều thị gật đầu, hỏi thăm huynh muội đi chơi như thế nào, biết được Phó Dung không cẩn thận làm Tề Trúc ngã xuống nước, quở trách Phó Dung một hồi, kêu Xảo Hạnh chuẩn bị lễ vật đưa đến biệt viện Tề gia.
Gia đình giàu có rất trú trọng thanh danh, không vì một chút chuyển nhỏ mà trở mặt dễ dàng. Phó Dung nghĩ huynh muội Tề Sách cũng sẽ không nói ra sự thật, mặt mũi hai nhà vẫn muốn giữ nên không muốn nói cho mẫu thân, dù sao cũng đã có khúc mắc với Tề gia rồi.
Ngoan ngoãn vào phòng đóng cửa tự kiểm điểm đến cơm chiều mới ra.
Mùa hè ngày dài, hóng mát buổi tối là tốt nhất, sau khi ăn xong Phó Uyển trở về phòng, Phó Dung bồi Kiều thị tản bộ trong sân.
“Cũng không biết phụ thân các con hiện đang làm gì?”. Kiều thị nhìn xa xa dưới chân núi, nhẹ nhàng nói. Hôm nay vốn được nghỉ, trượng phu tính bồi bọn họ đi,không ngờ có người tới lại không thể từ chối được.
“Phụ Thân chắc là đang dỗ đệ đệ rồi!” Phó Dung cười trả lời, phụ thân nhà mình chính là thiên hạ đệ nhất nam nhân tốt, nàng vô cùng tin tưởng.
Kiều thị cũng rất tin trượng phu, bất quá nhàn rỗi nên tùy tiện nhắc đến. Bà ngửa đầu nhìn mây, bắt gặp một luồng ánh sáng chiếu trên đỉnh núi, không khỏi ngạc nhiên:” Nơi đó cũng là chùa sao? Vị trí thật tốt, chính là đại cát chi địa”
Phó Dung cũng nhìn theo, trong mắt hiện lên chút phức tạp.
Đó là biệt viện quận vương phủ, ngoài trừ quận vương phủ, không có ai có thể ở trên đó, người khác chỉ có thể trú tại nhà khách thôi.
“Không phải chùa chiền đâu, vừa rồi nô tì nhìn thấy bên kia có khói bếp, nhà bếp Trúc Lâm tự vốn không nằm ở đó a.”. Nha hoàn nhanh trí nói.
Tim Phó Dung như ngừng đập, chẳng lẽ có người của quận vương phủ tới? Nhưng sao đó nàng lại mĩm cười, cho dù chủ tử Từ gia không ở đó, cũng phải có hạ nhân ở lại chăm sóc thôn trang, cho dù có người tới thì như thế nào? Lúc này nàng vẫn là nữ nhi của Phó gia, không phải là tức phụ của Từ gia, có gặp quận vương phi cũng không cần kiêng dè.
Kiếp trước lần đầu tiên gặp Từ Yến là sau tết Nguyên Tiêu, có lẽ sẽ không gặp sớm vậy.
Mỗi ngày đều phải thức sớm nghe kinh, đêm nay mọi gia đình đều đặc biệt di nghỉ sớm, Phó Dung luyện tập như thường, tắm rửa qua tựa vào ghế nghỉ ngơi. Lan Hương ngồi ở sau giúp nàng xoắn tóc, làm xong nghiêng đầu nhìn Phó Dung thấy nàng đang mở mắt lúc này mới nhỏ giọng nói:” Tiểu thư đêm nay vẫn tiếp tục đọc sách luyện chữ?”
Đọc sách hoặc luyện chữ là thói quen mới của Phó Dung, lúc nhàn hạ đợi tóc được hong khô.
Trên núi yên tĩnh, bóng trúc lòa xòa bên cửa sổ, Phó Dung phủ áo ngoài đứng dậy, đến bàn gỗ bên cạnh cửa sổ:” Luyện chữ đi”
Mai Hương lập tức tiến đến mài mực.
Phó Dung bắt đầu luyện chữ, nàng vốn không muốn làm tài nữ, chỉ cần nét chữ nhìn thuân mắt, ngày sau ở trước mặt người khác có thể được lời khen khách sáo. Kiếp trước quận vương phi lấy lý do hiếu thuận muốn nàng chép kinh, lại vì chữ nàng xấu bắt nàng viết lại, viết không được thì không được nghỉ. Phó Dung náo loạn hai lần cũng không xong, đành tâm khổ luyện, không để quận vương phi chỉ trích cho dù nàng chướng mắt. Giờ Phó Dung luyện chữ tiến bộ, không cần tốn nhiều tâm sức.
Tay không chấp 乃út, mực đen rơi vào trên giấy Tuyên Thành, nét chữ lay động làm nổi bật căn phòng yên tĩnh.
Những tức giận đối với huynh muội Tề gia, lo lắng đối với tương lai của tỷ tỷ theo nét chữ mà dần dần tĩnh lặng lại.
Luyện xong một chữ, tóc đã khô.
Phó Dung đặt 乃út xuống, giãn gân cốt, rửa tay rồi vào sau màn lụa.
Có lẽ ban ngày suy nghĩ đến Từ Yến, đêm nay Phó Dung lại mơ thấy hắn, mơ thấy lần đầu tiên gặp mặt.
Hoa đăng sáng chói, treo đầy con phố, nàng đứng trước một cửa hàn đố đoán đèn, vắt óc suy nghĩ câu trả lời thì phát giác có người đang ngắm nàng, nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa của Từ Yến bên ngọn đèn, Phó Dung đã nhận ra hắn nên không tức giận, chỉ nhẽn miệng cười rồi tiếp tục suy nghĩ câu trả lời.
Từ Yến tiến lên chào hỏi người nhà, nàng vẫn theo quy xủ gọi “Thế tử”.
Sau nàng, nàng gọi hắn tướng công, gọi hắng Vân Thăng…
Đang lúc nửa tỉnh nữa mê, Phó Dung mở mắt ra.
Trong màn lụa vẫn đen kịt một màu.
Phó Dung thở dài một tiếng.
Đời này vẫn là không nên gặp Từ Yến.
Nàng sợ Từ Yến lại thích nàng, nàng tuy không có tình cảm với Từ Yến, nhưng Từ Yến đối với nàng rất tốt, Phó Dung không muốn Từ Yến lại thương tâm. Nàng định trước sẽ không lại gả cho hắn, không bằng chưa từng gặp nhau, nàng có đường riêng của nàng, hắn đi tìm cô gái thích hợp với hắn, một hiền thê mà mẫu thân và muội muội hắn hài lòng.
---------------
“Cầm Hương tay thực khéo a, phong thái ăn mặc của tiểu thư thật giống Quan Âm nương nương”. Lan Hương nhìn Phó Dung dán hoa điền mà kinh diễm.
Phó Dung giận nàng:” Ta già như vậy sao?”
Nói xong lại nhìn vào gương.
Đến Trúc Lâm tự mà ăn mặc cầu kì có chút bất kính, Cầm hương làm một cái nốt đỏ hình giọt nước tương tự điểm trên trán Quan Âm, bởi vì màu đỏ nên có chút diễm lệ, Phó Dung rất biết cách ăn mặc, hôm nay cố ý mặt một thân phục màu trắng thuần khiết, toàn thân chỉ cài một cây trâm Ngọc trắng trên tóc, vòng, khuyên tai đều không mang, Phó Dung chút nữa không nhận ra chính mình.
Mai Hương ở bên ngoài thúc giục:” Tiểu thư xong chưa, Phu nhân và nhị tiểu thư đều đang đợi ở cửa”
Phó Dung mau chóng đi ra ngoài.
Tới cửa, nàng cố ý thả chậm bước chân, không có giống như mọi khi làm nũng mẫu thân, mà là nhịn cười giả vờ nhã nhặn, sợ ý cười trong mắt không giấu được, rũ rèm mi.
Kiều thị nhìn ngây ngẩn, nữ nhi của nàng hẳn sẽ không thật bị Vương Mẫu nương nương thiên cung nhìn trúng, muốn bay đi đi?
Ngược lại là Phó Uyển nghe Phó Dung nhắc tới hôm nay ăn mặc như vậy, kinh diễm qua sau cười kéo tay muội muội, "Nùng Nùng tốt như vậy... Ngươi cười cái gì a, cười liền bại lộ, thật là một lát đều không giả ngoan được!"
Phó Dung chính là nhịn không được a, người ngoài khen nàng nàng sẽ giả trang rụt rè, người thân quen thuộc khen, nàng luôn nghĩ cười.
Kiều thị lại yên tâm lại bất đắc dĩ mà trừng nàng một cái, "Đi thôi, hôm nay là Tịnh Kiệm đại sư giảng kinh, chúng ta đừng muộn."
Các cao tăng giảng kinh cũng có phong cách, vị Tịnh Kiệm đại sư này, giảng giải phật lý thông tục dễ hiểu, các nữ quyến đều thích nghe hắn khai đàn, có không thiếu người đều sẽ cố ý sớm trước dò nghe, biết được tới phiên Tịnh Kiệm đại sư khai đàn mới qua đây.
Mẹ con 4 người được Phó Thần làm bạn không chậm không vội đi giảng kinh viện.
Đi tới nửa đường gặp gỡ đoàn người Tề gia từ một con đường khác tới đây.
"Lão thái thái, Tề phu nhân, hôm qua ta biết được A Trúc rơi xuống nước thì sắc trời đã tối, không thể tự mình dẫn Nùng Nùng đi qua nhận lỗi, trong lòng thật sự băn khoăn, A Trúc thế nào a, có nơi nào không thoải mái hay không?" Kiều thị bước nhanh nghênh đón, nắm tay Tề Trúc quan sát trên dưới một phen, lại quay đầu giáo huấn Phó Dung: "Còn không qua đây bồi tội A Trúc?"
Phó Dung tiến lên, bất an lại áy náy nhìn Tề Trúc: "A Trúc ngươi đừng nóng giận, ta thật sự không phải là cố ý, ngươi không sao chứ? Ta tối hôm qua đều không ngủ ngon giấc, lo sợ ngươi bị bệnh." Dám đánh chủ ý lên tỷ tỷ, Phó Dung đối với Tề Trúc không còn có chút hảo cảm, vui vẻ khí nàng.
Tề Trúc cười lắc đầu: "Không có việc gì, ngươi nhìn ta đây không phải là yên lành? Nùng Nùng đừng tự trách, là chính ta không đứng vững."
Trong tay áo tay lại nắm chặt.
Người khác đều bị Phó Dung lừa, chỉ có nàng rõ ràng, Phó Dung rõ ràng là cố ý ᴆụng nàng! Cho dù Phó Dung nhìn ra tâm tư nàng đi, nàng đã thu tay lại, nàng ta cần gì lại đến khi dễ nàng?
Nhìn khuôn mặt Phó Dung bạch ngọc nhẵn mịn, Tề Trúc ở trong lòng liên tục mắng 3 lần lão thiên gia không có mắt, vì sao không để nàng ta...
"Được rồi, tan cuộc sau rồi nói chuyện, chúng ta đi vào trước đi." Tề lão thái thái thành tâm hướng Phật, mỉm cười đánh gãy hai đôi mẹ con khách sáo, ánh mắt chuyển một vòng trên người ba tỷ muội Phó gia, nhìn đến Phó Uyển thì có chút tiếc nuối. Tự thọ yến về sau, nhà mình theo mời Kiều thị cự hai lần, có thể thấy được là không có ý tứ kết thân, bất quá khi nàng nhìn thấy Phó Dung, vẫn là tự đáy lòng khen: "Nùng Nùng hoá trang thật tốt, giống một tòa tiểu Quan Âm!"
Phó Dung che miệng cười: "Lão thái thái thật biết dỗ người, ta là Quan Âm, vậy ngài chẳng phải là Vương Mẫu nương nương?"
Tiểu cô nương kiều kiều nhận người yêu thích, Tề lão thái thái nghĩ gọi Phó Dung đến bên người cùng đi, Phó Dung lại không lĩnh hội lui tới phía sau mẫu thân.
Tề lão thái thái đành phải bỏ đi ý niệm, đi đầu rời đi.
Phó Dung thói quen nhìn về phía Tề Sách.
Tề Sách vừa vặn cũng nhìn nàng, hai mắt nhìn nhau, hắn nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tuấn mĩ ở trong nắng sớm càng thêm thần thái phi phàm.
Phó Dung hơi giật mình, hắn sao không tức giận, hôm qua ở trong nước còn trừng nàng...
Còn chưa kịp phản ứng lại, Tề Sách đã đi về trước.
Phó Dung đoán không ra người này đến cùng đang nghĩ cái gì, dứt khoát không lại phí tâm. Dù sao chuyện tốt tỷ tỷ cùng Lương Thông gần tới, lấy tính tình tỷ tỷ sau này không dễ dàng ra ngoài, nàng lại không cần sợ Tề Sách giở trò.
"Vân Thăng, ngươi sao ở chỗ này?"
Lúc Phó Dung chuẩn bị thu tầm mắt lại thì chợt thấy Tề Sách đi nhanh tiến lên, hàn huyên cùng một thiếu niên đối diện, thiếu niên kia bị Tề lão thái thái, Tề phu nhân ngăn cản thân hình, Phó Dung lại tương đối đứng sau, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh góc áo.
Nhưng Tề Sách xưng hô, đủ để cho Phó Dung đoán được thân phận thiếu niên.
Dù sao là người bên gối 3 năm, lúc này gặp lại không hề có chuẩn bị, Phó Dung đột nhiên có chút tâm loạn.
Nàng nghe thấy Từ Yến dùng giọng nói ôn hòa thanh nhuận chào hỏi vài vị trưởng bối, nói hắn là đến bồi mẫu thân nghe kinh, nàng nghe thấy Tề Trúc càng mềm mại hơn ngày thường gọi hắn Thế Tử ca ca, Từ Yến tùy ý đáp một tiếng, chuyển mời các nữ quyến đi giảng kinh viện, lại mời Tề Sách, Tề Giản cùng Phó Thần đi lương đình phụ cận ngồi.
Mẫu thân dẫn muội muội đi về phía trước.
Nhắm mắt lại lại mở ra, Phó Dung mắt chỉ nhìn thẳng, ung dung sóng vai đi cùng tỷ tỷ.
Loạn cái gì?
Coi như người xa lạ thôi.