Quản Anh thật sự không thoải mái.
Gia Hòa đế chạy tới thì thái y đã đến rồi, đang hỏi thăm Đông Tuyết xem nương nương hôm nay dùng quá cái gì.
Đông Tuyết đem một ngày ba bữa của Quản Anh nhắc lại một lần, xác định nói: "Tất cả đều là chiếu theo thực đơn hàng ngày đại nhân kê ra, buổi tối cung yến, nô tài cũng đã nhìn qua, không có thực phẩm kiêng kị." Sợ thái y không tin tưởng, nàng đem mấy món ăn Lệ phi đã dùng đều nói ra, cuối cùng sợ chính mình quên lãng, lại hướng Quản Anh nằm ở trên giường đối chứng.
Quản Anh mặt trắng bệch gật đầu, vừa muốn hỏi thăm thái y có chỗ nào không ổn, thì thấy Gia Hòa đế bước nhanh vào trong. Quản Anh trong cung không có bất kỳ thân thích nào, lần đầu mang thai vốn là thấp thỏm, lại chẳng biết tại sao động thai khí, trong lòng đương nhiên ủy khuất, nhìn thấy nam nhân đối với mình vạn sủng ái, không khỏi rơi lệ lã chã.
Gia Hòa đế bước chân khựng lại một chút.
Phảng phất nhìn thấy Chung Đình năm ấy, lúc trước nàng cũng đang mang thai, biết được thân phận chân chính của hắn, biết được hắn đã có thê tử cưới hỏi đàng hoàng, nàng cũng động thai khí, tỉnh lại thì mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Gia Hòa đế trong lòng đau đớn, bước nhanh tới, nắm lấy tay Quản Anh, hỏi thăm thái y: "Thân thể nương nương thế nào?"
Thái y vội nói: "Nương nương động thai khí, vạn hạnh không có trở ngại gì, thần đã kê đơn thuốc an thai, nương nương tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt."
Gia Hòa đế cau mày nói: "Vì sao động thai khí?"
Thái y trong lòng chấn động, cúi đầu nói: "Nương nương sợ là ăn gì đó không sạch sẽ..."
Lời vừa nói ra, đại tiểu cung nữ hầu hạ bên người Quản Anh nhất thời hết sức lo sợ quỳ xuống.
Gia Hòa đế liếc mắt quét các nàng một cái, đưa mắt ra hiệu cho Vạn Toàn.
Vạn Toàn lập tức đem đám người đi ra ngoài, mùa đông khắc nghiệt, để các nàng quỳ ở trong sân, soát người rồi còn phái người lục soát phòng của mọi người, thái y thì đi theo kiểm tra cơm thừa trong phòng bếp nhỏ.
Trong tẩm điện, Gia Hòa đế giúp Quản Anh dém chăn, ôn nhu trấn an nói: "Đừng lo lắng, Trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Quản Anh gật gật đầu, mắt ướt ngấn lệ châu, điềm đạm đáng yêu.
Gia Hòa đế nhẹ giọng bồi nàng nói chuyện, đại khái nửa canh giờ sau, Vạn Toàn khom lưng như con mèo đi vào trong, "Hồi Hoàng Thượng, bên này lão nô đều tra qua, không có gì khác thường."
Quản Anh nhìn Gia Hòa đế, nhớ tới Hạ Âm, Đông Tuyết đã dặn dò, không dám nói để cho thái y cũng đi thăm dò Phượng Nghi cung. Thời điểm vừa xảy ra chuyện, nàng trước tiên nghĩ tới chính là Hoàng Hậu muốn hại nàng. Nhưng Hạ Âm các nàng nói đúng, tiệc tối là ngự thiện phòng chuẩn bị, tra ra thức ăn bị người hạ gì đó cũng là lỗi ngự thiện phòng bên kia, không có bằng chứng, nàng thật sự chỉ trích Hoàng Hậu, cuối cùng không tra ra được, Gia Hòa đế nghi kỵ nàng đoán lung tung, Hoàng Hậu nơi đó cũng sẽ càng hận nàng.
Nàng không nói, Gia Hòa đế lại nghĩ tới, lệnh Vạn Toàn đi tra ngự thiện phòng.
Hắn và Chung Đình đã không có một đứa nhỏ, lần này tuyệt đối không để có sơ xuất, bất luận độc thủ sau màn là ai, hắn đều muốn bắt được, bằng không đối phương một kích không thành, sau lại hãm hại Quản Anh nữa thì làm thế nào đây?
Vạn Toàn lĩnh mệnh đi, lại phát hiện cơm thừa, đồ ăn thừa của cung yến đã trộn đống ở một chỗ, căn bản không có cách nào tra, mà hắn đã sớm đoán được sẽ có khả năng này, trước phái một tiểu thái giám đi tìm hiểu tình huống, phát hiện không thể tiếp tục tra rõ liền kịp thời trở về phục mệnh, không làm kinh động bất luận kẻ nào trong ngự thiện phòng.
"Hoàng Thượng, bây giờ nên làm gì đây?" Hắn thử thăm dò hỏi.
Gia Hòa đế cũng không trầm tư bao lâu, nhìn bóng đêm bên ngoài nói: "Sai người theo dõi ngự thiện phòng, tạm thời không cần rút dây động rừng."
Ngự thiện phòng lắm thầy nhiều ma, ai cũng có khả năng động tay chân, thật tra tới việc này cũng giấu không nổi nữa, thay vì làm to chuyện hiệu quả rất nhỏ, không bằng âm thầm lưu ý, yên lặng theo dõi biến hóa.
~
Nguyên tiêu trong cung thiết yến, Phó Dung ngoài ý muốn phát hiện Lệ phi không tới, nghe nói là thân thể không thoải mái, từ sớm nghỉ ngơi.
Phó Dung chỉ nhớ được đời trước Lệ phi chưa hết tháng giêng đã đẻ non, cụ thể ngày nào thì không ấn tượng, cũng may việc này cùng nàng quan hệ không lớn. Đời trước cũng không nghe nói có nội tình gì, nàng liền không để bụng, đêm đó dẫn Nhị công chúa cùng nhau trở về Túc vương phủ.
Phó Dung thích Nhị công chúa, Từ Tấn đối với muội muội khác mẹ sinh ra này lại không có bao nhiêu tình cảm, không bằng đối với Tần Vân Ngọc giống như huynh trưởng, nhưng cũng không lãnh đạm giống như đối với Thôi Oản, ngày thứ hai từ sớm đi tiền viện, để cho các nàng cùng nhau đùa Trăn ca nhi.
Nhị công chúa xuất cung mang theo mục đích, ở trong buồng sưởi dỗ Trăn ca nhi một lát, nhịn không được cùng Phó Dung hỏi thăm: "Tứ tẩu, các ngươi buổi tối đi ra ngoài ngắm đèn sao? Nghe nói phố Long Khánh mấy ngày nay buổi tối đặc biệt náo nhiệt, có hoa đăng còn có các loại trò chơi, ta muốn đi xem."
Phó Dung hồi nhỏ cũng thích nguyên tiết buổi tối đi ngắm đèn góp vui, kể từ năm đó Tề Trúc bị phụ thân sắp xếp người hắt dầu, nàng ngược lại không đi ra ngoài nữa, vô luận là Phó Bảo mời, hay là Từ Tấn đề nghị, nàng đều lười đi. Hiện giờ Nhị công chúa khó có được dịp xuất cung, tiểu cô nương bày rõ ý muốn đi, Phó Dung luyến tiếc quét đi hưng phấn của nàng.
"Được a, buổi tối gọi Tứ ca ngươi bồi chúng ta đi." Nàng cười đáp.
Nhị công chúa đôi mắt sáng lên, có ý hỏi một chút Phó Tuyên, Phó Bảo có thể đi hay không, lại sợ bị Phó Dung đoán được tâm tư riêng của mình, cũng không dám hỏi nhiều, chuyển tới bên bệ cửa sổ cùng Trăn ca nhi chơi đùa. Trăn ca nhi hiện tại có thể chính mình bám lấy bệ cửa sổ đi ngang, tiểu tử thích nhất nằm sấp ở trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Trăn ca nhi gọi cô cô." Nhị công chúa dạy hắn nói chuyện.
Trăn ca nhi tay nhỏ đang bám cửa sổ có kính màu khắc hoa văn nhà mình đâu, nghe cô cô tiến lại gần, hắn lẩm bẩm hô: "Đậu Đậu..."
Trăn ca nhi sẽ gọi người, chỉ là đọc từng chữ không rõ ràng, Phó Dung dạy hắn gọi phụ thân cô cô cữu cữu, từ Trăn ca nhi miệng nói ra đều biến thành "Đậu Đậu", ít nhất Phó Dung cùng Từ Tấn nghe có vẻ là như vậy, "Mẫu thân" tiểu tử càng sẽ không gọi, cả ngày ở đằng kia gọi đậu a đậu.
Nhị công chúa cười đem hắn quay trở lại, nghiêm túc sửa sai nói: "Không phải đậu đậu, là cô cô!"
Trăn ca nhi nghiêng đầu nhìn mẫu thân, toét miệng vẫn gọi "đậu đậu".
Phó Dung biết nhi tử cố ý tinh nghịch đâu, hướng hắn vỗ vỗ tay, "Trăn ca nhi lại đây, ngươi kêu cô cô, nương ôm ngươi đi bên ngoài chơi."
Vừa nghe nói có thể đi bên ngoài, Trăn ca nhi lập tức vặn vẹo thân thể từ trong иgự¢ Nhị công chúa giãy thoát ra, nhanh chóng leo đến phía trước người Phó Dung, bị mẫu thân bế lên, tiểu tử mở to đôi mắt to đen lúng liếng, ngón tay nhỏ hướng Nhị công chúa, vô cùng nghiêm túc gọi: "đậu đậu!"
Nhị công chúa đang ngồi trước cửa sổ cười, khóe miệng lúm đồng tiền ngây thơ khả ái, giống hải đường đầu xuân, rực rỡ rung động.
Phó Dung nhìn ngẩn ngơ một chớp mắt, hôn nhẹ khuôn mặt nhi tử nhỏ nhắn: "Cô cô đẹp không?"
Trăn ca nhi nhìn Nhị công chúa, một bộ dáng nghiêm trang gật đầu.
Nhị công chúa lập tức sít gần tới hỏi hắn: "Kia cô cô đẹp hay là mẫu thân đẹp?"
Trăn ca nhi không chút do dự ôm lấy mẫu thân, ngẩng đầu lên, ở trên mặt mẫu thân hôn một cái.
Cười cười nói nói, liền tới buổi trưa.
Dỗ Trăn ca nhi nghỉ trưa rồi, Phó Dung cùng Từ Tấn trở về thượng phòng, trêu ghẹo hỏi hắn: "Buổi tối ta cùng muội muội muốn đi ra phố ngắm đèn, không biết vương gia có rảnh theo bồi hay không?"
Từ Tấn hừ một tiếng, thoát giày tựa vào đầu giường, lục ra một quyển sách nhìn, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Lúc bản vương muốn bồi nàng đi thì không nguyện ý, hiện tại nàng muốn đi, bản vương vì sao cũng phải đi?"
Phó Dung biết nam nhân này là muốn nàng dỗ hắn đâu, đi qua, ςướק sách trong tay Từ Tấn đặt xuống bên cạnh, tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn nhuyễn giọng cầu xin: "Vương gia đi thôi, chàng không đi, ta cũng không dám đi, nhưng muội muội khó được xuất cung một chuyến, ta đã đáp ứng nàng, làm sao đổi ý?"
Từ Tấn buông mi nhìn nàng, ngả ngớn nâng cằm nàng lên: "Vương phi cho ta chút ngon ngọt, ta đêm nay sẽ theo các nàng đi một chuyến."
Phó Dung đỏ mặt trừng hắn, nghiêng đầu né tránh tay hắn, mắt thấy Từ Tấn còn muốn sát gần tới, nàng dứt khoát cắn ngón tay hắn.
Mĩ nhân môi đỏ khẽ mở, quyến rũ xinh đẹp, Từ Tấn tròng mắt tối sầm lại, hai tay Ϧóþ lấy eo nàng, thoáng cái đem nàng áp xuống giường.
Phó Dung vội vã nhắc nhở: "Ta còn chưa thoát giầy đâu!"
"Ta giúp nàng thoát." Từ Tấn quay người muốn giúp nàng, chỉ là nhìn mũi giày thêu đóa mẫu đơn phấn hồng nhỏ, đáy lòng không biết tại sao sinh ra một cỗ tà hỏa. ૮ởเ φµầɳ của Phó Dung xong, Từ Tấn lại lần nữa đem hai chiếc giày thêu phấn hồng kia trùm lên chân nhỏ tuyết trắng, sau đó đem Phó Dung bế lên.
"Vương gia?" Phó Dung đưa lưng về phía Từ Tấn ngồi trên đùi hắn, không hiểu hắn muốn làm cái gì, nắm xiêm y quấn lên người mình, "Ta lạnh..."
"Một lát sẽ không lạnh." Từ Tấn đứng lên, giống ôm Trăn ca nhi đi suỵt suỵt, ôm nàng đi ra trước gương.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ kính màu chiếu vào phòng, trong tấm gương lớn cao hơn cả một người, cặp giầy thêu hồng nhạt hoảng a hoảng, xứng với chủ nhân như oanh gáy các loại kiều ngữ cầu xin, thật như bị mưa gió tàn phá, hồi lâu mới nghỉ. (PS: Xin mời tự tưởng tượng)
Trăn ca nhi tỉnh ngủ rồi tới tìm mẫu thân, phát hiện mẫu thân thế nhưng còn đang ngủ, tiểu tử mờ mịt nhìn về phía phụ thân.
Từ Tấn sảng khoái tinh thần, ôm lấy nhi tử nói: "Mẫu thân mệt mỏi, đi, phụ thân ôm Trăn ca nhi đi chơi."
Trăn ca nhi vui vẻ chỉ ra bên ngoài.
Từ Tấn cười thay hắn mặc xiêm y, đi ra ngoài thì nhìn thấy Nhị công chúa đi tới, tiểu cô nương có chút sợ hãi Từ Tấn, cách xa xa liền đứng lại, nhỏ giọng hỏi: "Tứ ca, Tứ tẩu tỉnh chưa?"
Từ Tấn lạnh nhạt nói: "Chưa, buổi tối muốn đi ra ngoài xem đèn, nàng sợ lúc ấy không có tinh thần, hiện tại ngủ nhiều một lát."
Nhị công chúa nghe, vừa vui mừng vừa ảo não, biết Tứ ca đáp ứng bồi các nàng ra cửa, nàng cũng không phải sợ nữa, hưng phấn nói: "Vậy ta cũng trở về ngủ thêm một lúc!"
Nhìn theo tiểu cô nương dáng vẻ nhẹ nhàng vòng trở về, Từ Tấn cười cười, ôm Trăn ca nhi đi tiền viện.
Cảnh Dương Hầu phủ, Phó Bảo còn đang tận tình khuyên dỗ Phó Tuyên: "Lục muội muội, chúng ta cùng nhau đi thôi, mình ta đi không có ý tứ gì." Đại ca bồi đại tẩu, Tam ca bồi Tam tẩu, nàng muốn cùng Lâm Thiều Đường một mình đi ra ngoài ngắm đèn khẳng định không được, vậy thì nhất định phải kéo theo một bạn đường, Phó Mật nàng không thích, cũng không phải chỉ còn lại Phó Tuyên? Phó Tuyên đi, Nhị ca khẳng định sẽ cùng theo, như thế bọn họ vài người cùng nhau ra cửa, các trưởng bối sẽ không phản đối.
Bởi vậy Phó Bảo hạ chắc quyết tâm muốn khuyên Phó Tuyên.
Phó Tuyên từ nhỏ đã không thích náo nhiệt, kệ Phó Bảo nói như thế nào nàng đều không buông miệng.
Phó Bảo hết cách, đành phải ăn ngay nói thật: "Lục muội muội, sang năm, sang năm ta hẳn là không còn ở trong nhà, đây là tỷ muội chúng ta có thể cùng chung cái tết Nguyên Tiêu cuối cùng, ngươi thật nhẫn tâm cự tuyệt ta như vậy?"
Phó Tuyên nghe, rốt cuộc đem sách trong tay buông xuống.
Quả thật a, Phó Bảo năm nay mười lăm, nghe mẫu thân nói chuyện phiếm thì ý tứ trong lời nói là Phó Bảo trước khi vào thu chắc sẽ gả ra ngoài.
Nhìn xem trước vẻ mặt cầu xin của Phó Bảo, nghĩ tới hai thân đã tỷ tỷ xuất giá, Phó Tuyên thở dài, "Được a, ta đi."
Phó Bảo đại hỉ, kéo nàng đi cầu Phó Thần.
Phó Thần nguyên bản cùng một nhóm huynh đệ hẹn đi uống rượu, bất quá thân muội muội vốn không hứng thú với náo nhiệt nhất lại khó có được lúc muốn đi ngắm hoa đăng, hắn đương nhiên muốn bồi muội muội, thống khoái đồng ý.