hắn vội vàng thủ lễ chào, Phó Dung không có lý do để tiếp tục dây dưa, tránh qua một bên nhường đường cho hắn đi trước. Tề Sách bước chân vội vàng nhanh chóng rời đi. Ánh mắt Phó Dung phức tạp nhìn bóng dáng hắn, đanh muốn chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhiên cảm giác có cái gì không đúng, quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Xảo Hạnh đang tìm tòi đánh giá nàng. Phó Dung giật thót tim, Xảo Hạnh là đại nha hoàn của mẫu thân, tâm tư từ trước tới giờ đều nhạy bén, vừa rồi nàng bởi vì Tề Sách đứng cách xa lộ ra một chút dấu vết, không biết Xảo Hạnh có nhìn ra không?
“ Xảo tỷ tỷ, vừa mới ta không cẩn thận vấp ngã mới ᴆụng vào Tề đại ca, việc này nếu để nương ta biết, bà khẳng định sẽ chê ta chân tay lóng ngóng, xin nhờ Xảo tỷ tỷ giúp ta giấu diếm.”
Nàng lôi tay áo Xảo Hạnh năn nỉ lấy lòng, Xảo Hạnh so với Phó Dung lớn hơn vài tuổi, thường ngày cũng hay nói chuyện với nhau, đây cũng không phải lần đầu tiên giúp Phó Dung giấu chuyện. Nếu lỗi sai bình thường, nàng đương nhiên thống khoái nhận lời, nhưng chuyện này có liên quan đến thanh danh của Phó Dung, không thể chỉ nói 2,3 câu liền bỏ qua. Cho dù tam tiểu thư có ngưỡng mộ Tề đại công tử, nàng cũng không thể lỗ mãng như vậy, chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ không tốt đối với Phó gia.
“ Tiểu thư yên tâm, chút chuyện nhỏ này không đáng nói cùng phu nhân, nô tỳ không phải là kẻ nhiều chuyện.” Xảo Hạnh cười trấn an, lập tức lại uyển chuyển nhắc nhở: “ Trải qua chuyện lần này, tiểu thư nên nhớ giáo huấn, sau này đi đường nên chú ý một chút, nếu tế xuống đất thật, bị thương thì thật phiền toái.”
Vừa không đắc tội chủ nhân là Phó Dung, lại ẩn chứa nhắc nhở, nếu Phó Dung thật sự chột dạ, nhất định sẽ nghe được. Phó Dung biết Xảo Hạnh có ý tốt, vội vàng cam đoan mình sẽ ngoan ngoãn, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Nhìn nàng thản nhiên, Xảo Hạnh thoáng yên tâm, lại dặn dò Lan Hương cẩn thận chiếu cố tiểu thư hơn. Phó Dung trở về chỗ ngồi thì thấy Tề Sách đang đứng một bên Tề lão thái thái, cao giọng đọc lời chúc mừng trên tay cho lão nhân gia nghe. Thân hình cao ngất như tùng, thanh âm trong sáng sâu sắc, làm cho người khác thưởng thức và vui mắt.
Phó Dung nhìn nhanh một vòng chung quanh, phát hiện vô luận là thái thái, phu nhân, hay là thiếu nữ thanh xuân, ánh mắt đều rơi trên người Tề Sách. Phó Dung dùng đuôi mắt đánh giá tỷ tỷ. Phó Uyển buông mắt xuống, nhã nhặn lịch sự như nước, đầu ngón tay đặt trên đầu gối đánh nhịp chầm chậm, nhẹ nhàng hòa theo nhịp đọc của Tề Sách. Phó Dung càng thêm sốt ruột,tỷ tỷ dù không có động tâm, theo lý mà nói cũng có vài phần thưởng thức. Kết hôn từ trước đến giờ đều nghe theo lời cha mẹ, phụ thân và mẫu thân đều yêu thương các nàng, khẳng định sẽ hỏi trước ý tứ của các nàng. Nhưng tỷ tỷ và nàng không giống nhau, tỷ tỷ đoan trang thủ lễ, nếu không phải Tề Sách giảo hoạt, tỷ tỷ sẽ không nói nhiều thêm một câu với nam nhân xa lạ. Như vậy chỉ cần cha mẹ chọn tốt nhân tuyển, tỷ tỷ lại hơi có chút lý giải và thưởng thức đối phương, nàng sẽ không phản đối.
Cách đó không xa, Tề phu nhân đang ngầm quan sát Phó Uyển, thấy Phó Uyển không có nhìn lén nhi tử, khẽ gật đầu. Luận nhân phẩm Phó Uyển rất hợp ý bà, luận gia thế nhân phẩm, Phó Phẩm Ngôn chỉ là tri phủ, thấp hơn so với trượng phu. Nhưng Phó Phẩm Ngôn còn trẻ, mới 33 tuổi đã làm quan tứ phẩm, hắn lại khéo đưa đẩy lõi đời, tiền đồ không có giới hạn. Hơn nữa tuy Phó Phẩm Ngôn là thứ tử, nhưng là nhị lão gia của phủ Cảnh Dương Hầu, nghe nói sau khi đại cô nương Phó gia làm trắc phi của thái tử, hoàng thượng đối với Cảnh Dương Hầu cũng coi trọng hơn, thăng quan tam phẩm. Cuộc hôn sự này bà hoàn toàn tán thành, hôm nay chỉ quan sát, về sau không ngại hỏi nhi tử chủ ý như thế nào.
một mảnh yên tĩnh, Tề Sách đọc xong, cười hỏi Tề lão thái thái: “ Tổ mẫu thích nhất câu thơ nào?”
Chúng nữ quyến cũng không khỏi nghiêng tai lắng nghe, khi Tề Sách đọc thơ cũng không nói ra tên ai thủ khúc. hiện tại muốn Tề thái thái chọn khôi thủ, ít nhất phải báo ra tên khôi thủ, mà có thể đưa lời chúc mừng tới đây, khẳng định đều là công tử có thân phận, các nàng nghe xong có thêm hiểu biết ít nhiều.
Tề lão thái thái cười ánh mắt cong cong, nhìn trái phải, có chút bất đắc dĩ nói: “ Ta nào hiểu thi từ này, nghe cái nào cũng hay!”
Tề phu nhân cười phụ họa: “ Con dâu nghe cũng không hiểu, vừa mới nghe xong một bài thì quên một bài, mẫu thân không bằng chọn bài mà ngài nhớ nhất, hiểu nhất hai ba câu. Cũng giống như khi chúng ta mua trang sức, liếc mắt nhìn qua, hấp dẫn nhất khẳng định là thích nhất, ngài nói có đúng không?”
Tề lão thái thái gật đầu “ Lời này có lý, để ta nhớ lại xem.” Những khách nhân đều sôi nổi muốn đứng lên, Phó Tuyên nhỏ giọng hỏi Phó Dung “ Tam tỷ thích nhất câu nào?” Phó Dung cười khổ, nàng căn bản không có nghiêm túc lắng nghe, bất quá nàng nhớ rõ hai câu, kiếp trước Tề lão thái thái chọn hai câu này.
“ Ta thích nhất câu này, ‘ Bỗng nhiên mây lành rơi bệ cửa, tiên ông ôm đào hạ trường sinh’ là ai viết?” Tề lão thái thái rất nhanh mở miệng: “ Hai câu này đọc ra, tình cảnh kia rất sống động, giống như thấy lão thần tiên thật, cũng không biết nhi tử nhà ai giỏi như vậy?”
Tề Sách lật ra một tờ giấy, xem một lúc cười nói: “ Hồi tổ mẫu là Vân Thăng làm, Khanh vương điện hạ đón dâu, Vân Thăng cùng vương gia, vương phi phải đi kinh thành, nhưng hắn nhớ kỹ lão nhân gia ngài, cố ý đưa lời chúc mừng tới đây.”
Cái tên quen thuộc lần nữa lọt vào tai, Phó Dung cúi đầu, không yên lòng vuốt mu bàn tay. Vân Thăng là tên chữ của Từ Yến, quan hệ của quận vương phủ cùng Tề gia không tệ, Từ Yến cùng Tề Sách lại có giao tình, tặng lễ chúc thọ là chuyện phải làm.
Câu nói tiếp theo Phó Dung không nghe vào, ngược lại các tiểu cô nương ở đây đều lộ ra một tia khát khao. Thành Tín đô có 2 nhân vật tôn quý lại có dung mạo so với Phan An giai công tử, Tề Sách tuy tốt nhưng chỉ đứng hàng thứ 2, bởi vì vô luận dung mạo hay thân phận, Từ Yến đều hơn hắn 3 phần. Kỳ thật Phó Thần cũng không thua kém Tề Sách, chỉ vì Phó gia ở Tín Đô thành căn cơ yếu, cô nương thấy qua Phó Thần không nhiều, danh khí tự nhiên đứng sau Tề Sách.
Đó là kiếp trước phụ thân, huynh trưởng ở ngoài, là nam nhân đối tốt với nàng nhất, cũng là nam nhân duy nhất mà nàng cảm thấy áy náy nhất. Mẫu đơn dưới ánh mặt trời nở sáng lạn, Phó Dung nhìn gốc ngụy tử ở bên kia, phảng phất như thấy nhân duyên ngắn ngủi của nàng cùng Từ Yến, vui sướng, phiền lòng rõ ràng như ở trước mắt. không ai chú ý nàng thất thần, trừ bỏ Tề Sách chuẩn bị rời đi. Kỳ thật Tề Sách không có ý định nhìn nàng, hắn muốn nhìn là Phó Uyển, chỉ là Phó Dung ngồi bên cạnh Phó Uyển, thấy Phó Uyển thủy chung chưa từng nhìn hắn, trước khi thu hồi tầm mắt, Tề Sách tùy ý liếc nhìn Phó Dung.
Lại thấy tiểu cô nương kinh ngạc nhìn chằm chằm về đằng trước, nét u buồn trong mắt hoàn toàn không hợp so với tuổi của nàng, có tiếc nuối cùng buồn bã. Tề Sách tự nói với mình không thể nhìn nữa, bị người khác phát hiện sẽ không tốt, nhưng hắn khống chế không được, bởi nàng lúc này quá phức tạp cùng tiểu cô nương dùng thủ đoạn vụng về có ý đồ hấp dẫn hắn khi nãy như là 2 người.
Phó Dung cũng không phải dạng người đa sầu đa cảm, đột nhiên nghe được tên của chồng trước, khó tránh khỏi nhớ đến một ít ngày ôn tồn lúc trước, rất nhanh cũng liền hồi thần. Khi hồi thần theo bản năng đề phòng nhìn về phía Tề Sách, thế mới phát hiện không có thân ảnh Tề Sách bên người Tề thái thái. Tò mò quay đầu tìm kiếm, vừa lúc ᴆụng phải ánh mắt dò xét của Tề Sách.
hắn nhìn nàng làm cái gì? Đúng rồi, nhất định là nhìn lén tỷ tỷ, có tật giật mình mới lập tức phát hiện nàng nhìn hắn chăm chú. Vừa nghĩ như thế, Phó Dung hung hăng trừng mắt nhìn Tề Sách. Tề Sách ngỡ ra, lập tức cười, không còn lưu luyến, không nhanh không chậm bước đi về phía trước. Là bởi vì gặp hắn nhìn lén tỷ tỷ của nàng mà không nhìn nàng, nên mới mất hứng? Sao lại nông cạn như thế, cả tỷ tỷ ruột cũng ghen tị, thật là bị chiều hư…