Ngày tổ chức yến hội là một ngày trời nắng đẹp sau cơn mưa. Trời xanh thẳm dường như chưa từng có mưa bão, trong không khí có mùi cỏ cây sau cơn mưa, gió nhẹ thổi qua từng đợt khiến người ta cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.
Biệt thự nhà họ Triệu trên dưới vui mừng, bởi vì tiết trời đẹp cho nên trên mặt cỏ xanh mượt ở vườn sau cùng những bồn hoa muôn hồng nghìn tía được bố trí thêm mấy cái bàn để khách mời trò chuyện. Lúc này, khách mời lục tục kéo đến, đều ra quần hoa áo lệ, vô cùng đẹp đẽ. Mọi người chào hỏi với chủ nhà xong đều tụ tập tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Anh em nhà họ Triệu mặc tây trang đứng ở trước phòng khách đón khách. Mà Chu Thiến và Triệu phu nhân, Triệu lão gia cùng nhau ở trong phòng khách chiêu đãi mọi người.
Hôm nay Triệu lão gia mặc bộ áo dài cổ màu xanh đậm, иgự¢ cài miếng ngọc quan âm phỉ thúy xanh biếc. Còn Triệu phu nhân mặc bộ sườn xám thêu hoa đỏ, cổ đeo chuỗi vòng trân châu, giữa vòng cổ là một miếng ngọc hình phật bằng phỉ thúy. Vừa nhìn đã biết đó là một đôi ngọc quý. Đó là quà vợ chồng Chu Thiến tặng hai người.
Bên kia, triệu lão gia đang thân thiện tiếp một số khách làm ăn quen thuộc. Bên này, Triệu phu nhân và Chu Thiến đang trò chuyện với các phu nhân, tiểu thư khác. Dung tẩu thì dẫn người hầu bưng trà rót nước cho mọi người. Ai nấy cười nói vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Các phu nhân khác đều rất thích chiếc vòng cổ của Triệu phu nhân khiến bà rất đắc ý, ánh mắt nhìn Chu Thiến càng nhu hòa. Khi rỗi rãi, Chu Thiến cười nói với Triệu phu nhân:
- Mẹ, mẹ xem, thời tiết thật đẹp, ngay cả ông trời cũng chúc phúc hai người!
Triệu phu nhân nhìn sảnh đường đầy khách, vui vẻ cười. Nói cười một hồi đã thấy Tống phu nhân và một người đàn ông trung tuổi đi tới. Triệu lão gia nhìn thấy bọn họ thì bước lên đó, vươn tay nói:
- Anh Tống, mời vào mời vào!
Đối phương cũng bắt tay ông:
- Chúc mừng chúc mừng, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!
Hai người khách khí một hồi, Triệu lão gia dẫn ông đến chỗ một đám khách, bắt đầu giới thiệu, trò chuyện
Chu Thiến nhìn người kia có hơi mập, hai mai tóc hoa râm, biết ông ta chính là cha của Tống Thiệu Lâm – Tống Trí Hào. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp “cha ruột” của mình. Cô có chút tò mò nên không khỏi nhìn mấy lần.
Tống Trí Hào cao lớn, ngũ quan đoan chính, ánh mắt rất giống mắt Tống Thiệu Lâm, lúc trẻ hẳn cũng là mỹ nam. Nhưng có lẽ vì chìm đắm trong tửu sắc (nghe nói có vợ bé, có con riêng), dáng người đã bắt đầu xuống cấp, bắt đầu già nua. Nhưng trong mắt vẫn có tinh quang, vẫn nhìn ra ông là người khôn khéo
- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm! Là Triệu phu nhân gọi cô
Chu Thiến quay đầu lại thấy Tống phu nhân đang cười nhìn cô, sắc mặt hiền lành, chắc hẳn khi nãy Triệu phu nhân đã nói cho bà không ít “tin tốt”
Bên cạnh Tống phu nhân còn một đôi nam nữ, nhìn có vẻ là đôi vợ chồng. Người đàn ông cao to tuấn tú nhưng môi quá mỏng, mũi quá thô khiến người ta có cảm giác không tốt. Cô gái bên cạnh anh ta xinh xắn lanh lợi, mắt to, mũi cao, không nói gì chỉ đang mỉm cười, có vẻ dịu dàng hào phóng, lại khiến người khác rất có cảm tình.
Chu Thiến đi qua, nhìn Tống phu nhân gọi một tiếng “mẹ”. Tống phu nhân hôm nay mặc một bộ váy màu nhạt, kiểu dáng khác lạ, rất tinh tế. Chu Thiến biết đó hẳn là đồ hiệu mới nhất, rất xa xỉ. Bà mẹ này của Tống Thiệu Lâm luôn rất chú trọng ăn mặc.
Tống phu nhân sẵng giọng:
- Con nha đầu này, cũng không biết về thăm mẹ!
Chu Thiến cười gượng hai tiếng:
- Dạo này con bận…
Cô thiếu chút nữa đã quên mình còn có nhà mẹ đẻ. Xem ra về sau vẫn nên thỉnh thoảng quay lại đó, nếu lấy thân thể của Tống Thiệu Lâm thì cũng nên hiếu thuận với cha mẹ của cô ta.
Tống phu nhân thấy cô nhìn qua bên cạnh thì kéo cô tới, cười nói:
- Sao, ngay cả anh cả, chị dâu con cũng không nhớ? Cũng phải, con mất trí nhớ rồi
Bà chỉ vào người đàn ông nói:
- Đây là anh con Thiệu Khang (Đây là tác giả lười đặt tên nhân vật nhất mà mình biết, ôi anh Cận Thiệu Khang của iem bị trùng tên với cái thằng công tử nát bét này sao?)
Anh cả Tống Thiệu Khang nhìn cô cười, vẻ mặt có chút thân thiết. Chu Thiến cũng ngọt ngào gọi một tiếng anh. Người phụ nữ bên cạnh lại đi đến nắm tay cô nóí:
- Chị là chị dâu em, Bạch tư Mẫn, trước kia chúng ta rất hay tâm sự, trò chuyện thế mà giờ em lại quên chị, chị không chịu đâu
Chu Thiến lập tức có hảo cảm với cô gái này.
Bên kia, Tống Trí Hào vẫy Tống Thiệu Khang ý bảo anh đến. Bên này, Tống Triệu đang trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhìn Chu Thiến cười ái muội khiến Chu Thiến nổi da gà. Bạch Tư Mẫn dường như nhận ra cô mất tự nhiên nên kéo cô qua một bên nói:
- Các mẹ nói chuyện với nhau thì đều thích nói chuyện bát quái, không cần nghe cũng biết bọn họ đang nói về em. Nghe nói, em và Triệu Hi Thành rất ổn. Cô nhìn Chu Thiến, vẻ mặt hiếu kỳ.
Chu Thiến đen mặt… Chuyện này, chị dâu, thật ra chị cũng rất tò mò mà…
Bạch Tư Mẫn cười khẽ, nói:
- Đều là người một nhà, có cái gì phải ngượng, thật ra nghe tin này chị thấy mừng cho em! Triệu Hi Thành nguyện ý quay đầu, nói vậy nó vẫn rất yêu em, chị thật hâm mộ em.
Nói đến đây, thần sắc cô buồn bã. Chu Thiến nhìn cô, trong lòng hơi động, chẳng lẽ, anh trai mình là người không biết an phân? Nghĩ lại, cô lặng lẽ nhìn anh mình một cái, lúc này, anh ta đứng cạnh cha mình, hai cha con rất giống nhau.
Cũng đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn, có cha như vậy con cũng chẳng tốt đi đâu được. Nghĩ vậy, cô không khỏi thương cảm cho người chị dâu hào sảng của mình, Chu Thiến nắm chặt tay cô. Bạch Tư Mẫn hiểu ý cười nói:
- Thiệu Lâm. Em vẫn tinh tế như trước. Trước kia chị có gì phiền não đều không dám nói với ai, sợ người khác nghe xong lại đem ra bàn tán, khiến người ngoài chê cười. Cũng chỉ có em tâm sự cùng chị, về sau chúng ta gặp gỡ nhiều một chút, em đừng vì bị mất trí nhớ mà nghĩ chị xa lạ.
- Không đâu, chị dâu, em vừa nhìn chị đã thấy rất gần gũi, cảm giác chúng ta như bạn bè lâu năm vậy.
Bạch Tư Mẫn nắm chặt tay cô, gật gật đầu. Chu Thiến thấy cô tuổi cũng không trẻ, liền hỏi:
- Chị dâu, chị và anh cả có con chưa?
Vẻ mặt Bạch Tư Mẫn bừng sáng:
- Có một đứa con trai 8 tuổi và một đứa con gái 5 tuổi. Rất nghịch ngợm nhưng cũng siêu cấp đáng yêu.
Giọng nói của cô đầy tự hào
- Chị dâu có nếp có tẻ, thật có phúc. Chu Thiến vội vàng nói
- Bọn chúng là tất cả hy vọng của chị
- Sao hôm nay không thấy đưa đến, em cũng rất muốn gặp các cháu
Bạch Tư Mẫn nói:
- Đứa lớn bị cảm lại lây sang đứa bé, không tiện mang theo, để ở nhà cho Lan tẩu chăm.
Chu Thiến còn định nói gì thì thấy có một người hầu vội vàng đi đến bên Dung tẩu, nói gì đó vào tai cô, sắc mặt Dung tẩu lập tức thay đổi, nói với người kia gì đó, sau đó theo anh ta đi ra ngoài. Dù vẻ mặt bà bình tĩnh nhưng Chu Thiến có thể thấy qua ánh mắt bà rằng: đã có chuyện xảy ra!