Hai ngày sau, vào một đêm giông tố, “Chu Thiến” qua đời
Sáng sớm hôm sau, Chu Thiến nhận được tin vội cùng Tiểu Mạt chạy tới bệnh viện.
Trước cửa phòng bệnh đã thấy giường bệnh phủ vải trắng, vải trắng che lên bóng dáng gầy gò. Máy móc dày đặc đã bỏ hết, giường bệnh vắng vẻ càng khiến người nằm đó thêm phần lạnh lẽo.
Chu Thiến kinh ngạc ngây người. Nhìn bản thân ૮ɦếƭ đi, nhìn thi thể của mình, cảm giác quỷ dị này không thể hình dung, không phải nói đôi câu là có thể nói rõ được.
Cha Chu Minh Xa ngồi ở một bên nhưa đứa trẻ đang khóc, tóc hoa râm chỉ qua một đêm đã bạc trắng. Lý Mai cũng lau nước mắt, vẻ bi thương trên mặt bà lúc này có thể thấy là thật tình. Mà khiến cho Chu Thiến ngạc nhiên là Kiều Tranh còn đến sớm hơn cả cô, vẻ mặt đau đớn đang an ủi Chu Minh Xa. Anh thoạt nhìn trông vô cùng tiều tụy, ánh mắt có chút u buồn, cũng gầy đi không ít. Khi thấy Chu Thiến, trong mắt có chút buồn bã, môi khẽ động, thiếu chút nữa đã gọi tên cô nhưng đột nhiên nhớ lại cô là người gây họa, tuy rằng nhà Thiến Thiến không biết cô nhưng không khó để biết tên cô. Giờ cảm xúc của Chu Minh Xa rất kích động, rất có thể sẽ làm tổn thương đến cô, vội nuốt ngược hai chữ “Thiệu Lâm” vào trong.
Chu Thiến cũng có rất nhiều lời muốn nói với Kiều Tranh nhưng biết giờ không phải lúc nói chuyện nên cũng nhịn xuống việc muốn đến chỗ anh. Tiểu Mạt vừa vào cửa đã bắt đầu lau nước mắt. Chu Thiến thoáng an ủi cô rồi đi đến bên cha. Cô ngồi xổm xuống trước mặt cha nói:
- Chú à, chú đừng quá đau lòng. Thiến Thiến đi rồi, chú còn có dì, còn có Đông Đông mà (Em trai Chu Thiến), bọn họ rất cần chú chăm lo, chú phải giữ gìn sức khỏe.
Chu Minh Xa ngẩng đầu, nhìn cô gái tự nhận là bạn của Thiến Thiến. Lúc này, vẻ mặt cô thân thiết, lo lắng, ông nhớ tới thời gian này, cô luôn ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên giải, an ủi, cẩn thận chăm sóc mình. Trong lòng ông đột nhiên dâng lên cảm giác kì dị. Cô gái này có đôi mắt trong suốt đầy sự quan tâm thật giống con gái mình, nếu Thiến Thiến vẫn còn, hẳn cũng sẽ như cô, ngồi xổm bên mình mà an ủi.
Dần dần, trong mắt ông, cô gái xinh đẹp trước mặt biến thành khuôn mặt bình thường của con gái mình, ông đau lòng nói:
- Là tôi có lỗi với nó, tôi chưa từng chăm sóc tốt cho nó, quan tâm nó, tôi khiến nó dù chỉ là đứa con gái nhỏ đã phải chạy đi xa như vậy làm thuê, mới khiến nó gặp tai nạn, tôi có lỗi với nó, có lỗi với người mẹ đã mất của nó…
Trong lòng ông vô cùng áy náy và đau xót, ông cảm thấy nói trước mặt cô gái này cũng như đang sám hối trước con gái mình vậy. Ông nắm chặt tay Chu Thiến, nước mắt như mưa.
Thấy cha đau lòng như vậy, tim Chu Thiến cũng vô cùng khó chịu. Cô khẽ nói với cha:
- Chu Thiến chưa từng nghĩ như vậy, cô ấy thường nói với cháu, cha của cô ấy tốt như thế nào, lúc đi học, mỗi khi trời mưa đều đến đón cô ấy, cô ấy ốm cũng là cha cõng đến bệnh viện, khi sinh nhật, dù nhà nghèo thế nào cha cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho cô ấy. Cô ấy nói, cha cô ấy là người cha tốt nhất, nguyện vọng lớn nhất của cô ấy là có thể giúp cha sống vui vẻ, an nhàn tuổi già. Chú à, cháu biết chú mất đi con gái sẽ rất đau lòng nhưng cháu tin, Thiến Thiến không muốn thấy chú khổ sở như vậy. Xin chú nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Như vậy Thiến Thiến đi mới an tâm. Về sau, chúng cháu sẽ thường xuyên đến thăm chú, chú có thể coi chúng cháu như con gái, chúng cháu đều nguyện ý thay Thiến Thiến chăm sóc chú.
Nghe lời cô nói, lòng Chu Minh Xa như có chút an ủi, ông liên tục gật đầu, nói:
- Cô gái tốt, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu hôm nay nói với chú những lời này, cảm ơn những việc cháu đã làm.
Chu Thiến còn đang định nói tiếp thì Lý Mai vẫy Chu Minh Xa. Bọn họ ngẩng đầu, thấy ở bên cạnh Lý Mai là hai người đàn ông mặc âu phục đen, tay cầm túi công văn, mặt không chút thay đổi. Chu Minh Xa thấy bọn họ, vẻ mặt giận dữ, oán hận nói:
- Tin tức của bọn họ cũng nhanh nhạy lắm!
Chu Thiến thấy thần sắc của ông thì kì quái hỏi:
- Bọn họ là ai?
Chu Minh Xa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Còn chẳng phải luật sư của bên gây chuyện, cho tới giờ cũng thôi, lái xe gây chuyện mặt mũi cũng không lộ, cứ như không mảy may suy nghĩ gì. Nghĩ cho chút tiền là có thể xong sao? Tôi thật muốn trở mặt đi kiện!
Chu Thiến bị dọa nhảy dựng, đang không biết nên khuyên thế nào thì Kiều Tranh đã kéo Chu Minh Xa qua, khe khẽ nói một hồi, chỉ thấy vẻ mặt ông càng lúc càng bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài, cúi đầu đi đến chỗ luật sư. Chu Thiến đến bên Kiều Tranh hỏi:
- Anh nói gì với chú ấy?
Kiều tranh nhìn Chu Minh Xa cùng luật sư nói chuyện, nói:
- Anh nói với ông, cho dù có đi kiện bọn họ cũng chỉ tùy tiện đưa ra một người khác gánh tội thay, mà chú Chu sẽ phí vô số tiền tài, sức lực. Có đôi khi, con người phải biết khuất phục
Nói đến đó, anh quay đầu nhìn Chu Thiến đầy ý vị, đôi mắt lóe ra ánh sáng:
- Mà anh cũng có lòng riêng, bất kể thế nào cũng không thể để em bị tổn thương.
Cảm giác trong lòng Chu Thiến lạ lạ, cô yên lặng hồi lâu mới khẽ nói:
- Thật sự là em hại ૮ɦếƭ Thiến Thiến, anh không nghĩ em đáng bị trừng phạt sao?
Kiều Tranh nhìn “Chu Thiến” trên giường:
- Chuyện của Thiến Thiến đã không thể cứu vãn, hơn nữa cũng là ngoài ý muốn, anh biết em cũng rất khổ sở, có thể thấy em đã cố hết sức để bù đắp. Thiệu Lâm, em yên tâm, bọn họ sẽ không kiện em
Chu Thiến nghe xong vừa đắng vừa chát, nói tới nói lui, trong cảm nhận của anh, Tống Thiệu Lâm quan trọng hơn em gái Chu Thiến nhiều. Cô cúi đầu không nói. Kiều Tranh nghĩ cô áy náy, định an ủi cô nhưng khuôn mặt trắng như tuyết nằm trên giường kia như lửa châm mắt anh, anh khẽ thở dài, không nói được gì.
Sau đó, Triệu gia phụ trách chuyện hậu sự cho “Chu Thiến”. Chu Minh Xa quyết định hỏa táng sau đó mang tro cốt về quê nhà. Chu Thiến thật sự không thể nào đối mặt với lễ hỏa táng của chính mình nên không tham gia. Nhưng lúc Chu Minh Xa về nhà cô vẫn tiễn ra ga. Trước khi lên xe lửa, Chu Minh Xa không nhịn được nói:
- Không hiểu sao, chú thấy cháu luôn có cảm giác thân thiết, như nhìn thấy người thân của mình vậy, rất thích, cô bé, chú nói như vậy cháu cũng đừng trách.
Chu Thiến sao trách ông được, trong lòng kích động, nắm tay ông nói:
- Từ nay về sau, chú cứ coi cháu như con gái đi, cháu cũng sẽ tới thăm chú
Hai người nắm tay nhau, nước mắt lưng tròng.
Nhìn xe lửa dần đi xa, cuối cùng hóa thành chấm nhỏ biến mất trong tầm mắt, Chu Thiến không nhịn được mà khóc
Từ nay về sau, cuộc đời của Chu Thiến đã xong nhưng cuộc đời của cô chưa kết thúc. Cô sẽ sống bằng thân phận khác, hơn nữa, phải cố gắng sống thật tốt.
Cô không muốn dẫm vào vết xe đổ của Tống Thiệu Lâm, cô không muốn sống bám vào người khác, cuộc sống của cô phải do cô tự làm chủ.
Bản thân có muốn ở bên Triệu Hi Thành không? Vấn đề này cũng đến lúc phải nghĩ rồi.