Con dâu nhà giàu - Chương 41

Tác giả: Thập Tam Xuân

Dưới ánh trăng trong sáng, khuôn mặt anh thật dịu dàng
- Em ngồi ở đây chờ anh, anh đi một tí rồi quay lại
Một lát sau, Kiều Tranh mang theo một hộp giấy tròn đi đến. Anh kéo cô đến trước bàn đá trong sân, mở hộp ra, bên trong là chiếc bánh ngọt nhỏ đầy bơ, hương thơm vô cùng. Anh thắp mười một ngọn nến, ánh nến khiến nụ cười của anh càng tỏa sáng
Anh nói:
- Thiến Thiến, sinh nhật vui vẻ! Mau ước đi!
Cô nhìn anh rồi nhắm mặt lại, trong lòng thầm nguyện cầu
Sau khi thổi tắt ngọn nến, anh cười hỏi cô:
- Thiến Thiến, ước gì nói cho anh được không?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, rất thành thật nói:
- Em ước sau này có thể lấy anh

Lời cô nói anh Kiều Tranh nhất định không nhớ rõ rồi, cho dù nhớ cũng chỉ coi như trò đùa của trẻ con, không để trong lòng đi!
Chu Thiến khẽ thở dài
- Nghe nói người gây họa rất có tiền. Anh đột nhiên nói
Lời Kiều Tranh cắt ngang suy nghĩ của cô, anh tiếp tục nói:
- Xã hội bây giờ chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được
Anh hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường. Chu Thiến nói:
- Em chính là người gây họa! Chu Thiến bị em đâm
Trong lòng cô có sự tức giận, cô rất muốn biết, nếu anh biết người gây họa là ý trung nhân của mình thì anh sẽ có phản ứng gì?
Nhưng lời vừa nói ra cô lại hơi hối hận, giờ cô như kẻ đang ghen ghét vậy mà cô có tư cách gì để ghen tỵ? Từ đầu đến cuối đều là cô đơn phương, hơn nữa anh vẫn đối xử tốt với cô như vậy sao lại làm anh không vui.
Quả nhiên, Kiều Tranh nghe xong câu này, vẻ mặt khi*p sợ, anh đột nhiên dừng xe “két” lại
- Em nói gì?
Anh quay người nhìn cô, trong mắt đầy sự khó tin
Trong quán cà phê u nhã, âm nhạc du dương, không khí tràn ngập mùi hương cà phê. Bên cửa sổ thủy tinh sáng ngời, Kiều Tranh và Chu Thiến ngồi đối diện.
- Trước kia em không uống rượu, sao lại để đến say rượu lái xe
- Chuyện hôm đó thế nào em đã không nhớ rõ. Sau tai nạn, em mất trí nhớ
Chu Thiến cúi đầu, cô chưa từng nói dối trước mặt anh, cô sợ anh nhìn thấy sự kích động trong mắt mình
- Mất trí nhớ? Kiều Tranh kinh ngạc.
Chu Thiến cười khổ:
- Nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ, giống phim truyền hình đúng không?
- Nhưng em còn nhớ anh, đừng lừa anh, Thiệu Lâm, anh biết em còn nhớ anh
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo sức hút mê hoặc khiến tim Thiệu Lâm gợn sóng. Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào đôi mắt anh, phản xạ ra ánh sáng trong suốt, đáy mắt là tình cảm chất chứa.
Dù biết không phải nhìn mình nhưng tim cô vẫn đập loạn
- Em không nhớ rõ trước kia chúng ta có chuyện gì, chỉ là cảm thấy anh rất quen
Cô cúi đầu, chậm rãi quấy cà phê.
- Không nhớ rõ sao?
Kiều Tranh thầm thở dài. Trong lòng mất mát
- Em cũng không nhớ quán cà phê này sao?
Chu Thiến mờ mịt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Kiều Tranh nhìn cô, đôi mắt trong sáng như có vẻ buồn bã. Bảy năm trước, khi mới quen, đôi mắt xinh đẹp của cô đầy sự linh động, trí tuệ. Cô hẹn anh dến quán cà phê này, cũng ngồi đúng bàn này. Ánh mặt trời khiến cô như chìm trong lớp hào quang. Cô cười với anh thật ngọt ngào, như hoa bách hợp, sau đó nói với anh:
- Kiều Tranh, em rất thích anh, anh cũng thích em có được không?
Một khắc đó, tim anh nhảy lên.
Mà tất cả, cô không hề nhớ sao?
- Quên cũng tốt, quên cũng tốt!
Anh thì thào, nhớ rõ thì cũng được gì? Cô đã buông tay anh rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc