Trong phòng tắm sương mù lượn lờ.
Dưới ánh đèn màu cam, Triệu Hi Thành ngã trong bồn tắm lớn. Đầu ngoẹo sang một bên, tay vắt trên thành bồn, vô lực cúi xuống, mặt tái như tuyết
Mặt Triệu Hi Thành ửng hồng hơi mất tự nhiên, hai mắt hơi mấp máy, lông mi rậm hơi rung, mặt nhăn lại, dường như đang phải chịu nỗi đau cực lớn.
Khi Chu Thiến nhìn thấy cảnh này thì tim như nhảy ra ngoài.
Cô vọt tới bên ngoài anh, kích động vỗ vỗ cánh tay lộ ra ngoài. Chu Thiến hoảng sợ phát hiện, da anh nóng bừng. Anh bị sốt, Chu Thiến gấp đến độ nói lắp bắp
- Triệu Hi Thành, anh… anh sao vậy? Anh mau… mau tỉnh lại! Đừng làm tôi sợ!
Cô lại nhẹ vỗ mặt anh:
- Tỉnh đi, tỉnh lại nào!
Lông mày Triệu Hi Thành giật giật, khẽ rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn, sau đó gục đầu sang một bên
Chu Thiến bị dọa đổ mồ hôi lạnh, tim như nhảy ra ngoài, cô run run vươn tay sờ mũi anh, xác định anh chưa tắt thở, chỉ mới hôn mê thì lòng mới thoáng lơi lỏng
Chu Thiến đứng lên, hoảng đến độ chạy quanh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đưa đến bệnh viện? Đánh thức mọi người? Gọi xe cứu thương? Nhất thời cô không biết nên làm gì mới tốt, thái dương toát mồ hôi lạnh
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Trước tiên kéo Triệu Hi Thành trong nước ra, nước đã dần lạnh, anh ta ngâm mình trong nước lạnh chắc chắn sẽ càng thêm bệnh
Cô đi đến bên bồn tắm, hai tay luồn qua nách anh, muốn đỡ anh lên nhưng anh thực sự quá nặng, sức của cô không thể đỡ lên được. Phải gọi người giúp, cô nghĩ
Cô chạy ra khỏi phòng, vội vã chạy xuống dưới lầu, vừa vặn gặp Hi Tuấn đi từ ngoài vào. Chu Thiến như gặp được cứu tinh. Cô nhào tới trước mặt anh, lo lắng nói:
- Hi Tuấn, mau đi theo chị!
Hi Tuấn thấy vẻ mặt cô kinh hoàng, vừa định hỏi cô đã xảy ra chuyện gì thì đã bị cô kéo lên tầng
Triệu Hi Tuấn không hiểu ra sao, chạy theo cô vào phòng, đến phòng tắm, thấy anh mình té xỉu ở bồn tắm thì biến sắc, hoảng sợ nói:
- Có chuyện gì đây?
Chu Thiến đi đến bên cạnh Triệu Hi Thành, vội la lên:
- Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Anh ấy giờ đang sốt, chúng ta đỡ anh ấy lên giường đã!
Cuối là là đàn ông, Triệu Hi Thành có thể một mình vững vàng ôm Triệu Hi Thành đến giường. Chu Thiến cầm khăn tắm lau khô nước trên người Triệu Hi Thành, giúp anh mặc quần áo, đắp chăn. Lúc này cũng chẳng có chỗ để mà ngại ngùng.
Triệu Hi Tuấn sờ trán anh mình, nhíu mày:
- Sao sốt kinh vậy, ban ngày chẳng phải vẫn tốt sao?
Chu Thiến cúi đầu:
- Anh ấy gặp tỏi, nôn rất ghê, sau đó thì sốt
Triệu Hi Tuấn kinh ngạc:
- Anh ấy biết rõ bị dị ứng tỏi, sao lại ăn phải tỏi?
Chu Thiến hổ thẹn nói không nên lời. Triệu Hi Tuấn thấy cô như vậy thì ngầm hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không gạn hỏi
- Giờ có phải nên đưa anh ấy đến bệnh viện không? Chu Thiến nhỏ giọng hỏi.
Triệu Hi Tuấn lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số vừa nói:
- Gia đình mình có bác sĩ, rất quen thuộc với bệnh trạng của anh
Anh gọi điện thoại, sau đó đi đến một bên, nhỏ giọng nói gì đó. Cuối cùng còn mãi nhấn mạnh bảo bác sĩ phải nhanh đến
Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành trên giường, trong lòng vô cùng áy náy, không ngừng nói thầm trong lòng:
- Xin lỗi… xin lỗi…