- Chị dâu thích thế nào cũng được.
Chu Thiến lại hỏi:
- Vậy em bao nhiêu tuổi? Cô rất tò mò về anh.
Triệu Hi Tuấn luôn có hỏi có đáp:
- Năm nay em 24 tuổi
A, lớn hơn cô 3 tuổi, nhỏ hơn Tống Thiệu Lâm 2 tuổi
- Vậy anh của em bao nhiêu tuổi?
Anh dừng bước, nhìn cô kinh ngạc:
- Chị dâu, chị xuất viện về nhà đã lâu, chuyện đó còn chưa biết sao?
Chu Thiến thản nhiên nói:
- Anh của em thường không về nhà, chị muốn hỏi cũng không có cơ hội
Chu Thiến còn mong Triệu Hi Thành vĩnh viễn không về, biết hay không có gì đâu?
Anh nhìn Chu Thiến, vẻ mặt đồng tình, Chu Thiến không chịu nổi ánh mắt này, vội nói:
- Không sao, chị không cần
Triệu Hi Tuấn khẽ nói:
- Anh 29 tuổi… anh ấy hẳn là nên quan tâm đến chị hơn.
Anh ta bớt quan tâm tôi đi thì mới tốt, tốt nhất nên coi tôi như không khí.
Triệu Hi Tuấn nói:
- Chị dâu, đi ra vườn hoa sau nhà không? Cảnh rất đẹp, nhưng giờ mặt trời có vẻ lớn
Chu Thiến cao hứng nói:
- Được, nắng thì sợ gì, chị còn muốn xem bể bơi.
- Bể bơi ngay bên kia
Trong vườn hoa, hương thơm ngập tràn, hoa đua sắc thắm, cảm giác thật thư thái.
Chu Thiến đứng đó nhìn, cảm giác rất vui vẻ. Triệu Hi Tuấn tươi cười đi cùng cô.
Bọn họ ngồi xuống trong đình hóng mát trong vườn hoa. Không lâu sau còn có người hầu mang đồ uống mát lạnh đến
Chu Thiến vô cùng kinh dị
- Bọn họ làm sao biết chúng ta ngồi đây, lúc chúng ta đến đây cũng có thấy ai đâu
Triệu Hi Tuấn cười toe toét:
- Chị dâu, sao chị lại trở nên thú vị như thế. Em nói cho chị nhé, nhà mình chỗ nào cũng có camera, đi đến đâu người hầu cũng biết
Chu Thiến càng ngạc nhiên
- Như vậy chẳng phải là rất mất tự do.
Triệu Hi Tuấn nhìn Chu Thiến bưng miệng cười lớn, đôi mắt đẹp giật giật Chu Thiến mới biết bị anh đùa, vẻ mặt xấu hổ. Thì ra anh cũng chẳng phải là người tốt. Bị vẻ ôn hòa lừa gạt. Hừ, đúng là em của sói thì cũng chỉ là sói đội đội lốt cừu!
Triệu Hi Tuấn vội nói:
- Chị dâu đừng giận, em chỉ đùa chút thôi
Cô không nhịn được ăn miếng trả miếng, công kích lại:
- Thật ra em cũng không đẹp bằng anh trai em
Hai mắt Triệu Hi Tuấn sáng bừng sau đó làm ra vẻ khổ sở:
- Đúng thế, mọi người đều nói thế. Anh lớn lên trông giống mẹ, em thì giống cha
Chu Thiến lập tức mềm lòng, cảm thấy mình cũng quá nhỏ nhen, sao phải chọc ngoáy vào nỗi đau của anh ấy? Nhìn anh khổ sở…
Vội vàng an ủi:
- Đàn ông quá đẹp cũng không tốt, trông đẹp đẽ hơn phụ nữ thì chẳng phải muốn tuyệt đường của phụ nữ sao. Thật ra em cũng rất tuấn tú.
- Thật sao?
Chu Thiến kiên định gật đầu:
- So với trân châu còn thật hơn.
Triệu Hi Tuấn quay đầu đi, bả vai run run, chỉ nghe anh hừ hừ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn
Ai, lại bị anh đùa giỡn, nhưng lần này Chu Thiến cũng nhịn không được cười khanh khách. Hồi lâu sau anh mới quay đầu lại, vẻ mặt vẫn còn mấy tia đỏ ửng khiến làn da trắng nõn càng thêm diễm lệ.
Triệu Hi Tuấn nói:
- Chị dâu thay đổi thật nhiều! Trước kia nếu trở về đây chị chỉ trốn vào thư phòng của cha, giống như chỉ có sách ở đó mới gây được hứng thú cho chị. Nhưng bây giờ chị còn có thể đùa giỡn với em.
Lúc này, Chu Thiến đột nhiên có cảm giác kì quái, đó là cảm giác bị người khác nhìn trộm, lưng toát mồ hôi lạnh. Chu Thiến quay đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.
Triệu Hi Tuấn hỏi:
- Sao thế ạ?
Cảm giác này đột nhiên lại biến mất, là ảo giác sao?
Cô nói:
- Không có gì
Một người hầu đi tới nói:
- Cậu hai, thiếu phu nhân, đến giờ ăn rồi.