Chu Thiến vốn định thứ bảy đến chỗ Hi Tuấn, Tiểu Mạt tuy rằng cũng muốn đi nhưng biết nếu có cô thì Hi Tuấn sẽ không tiện nói chuyện nên hẹn Lý San đi dạo phố, không đi cùng Chu Thiến.
Chu Thiến gọi điện thoại với Hi Tuấn xong, vừa định đi thì Tống phu nhân tìm đến.
Bà mặc bộ đầm màu nhạt quý giá, vừa vào đã cau mày nhìn quanh, tức giận nói:
- Thiệu Lâm, sao con lại ở chỗ này?
Chu Thiến mời bà ngồi, Tống phu nhân nhìn chiếc ghế, ấn ấn một chút mới ngồi xuống. Chu Thiến pha trà cho bà:
- Mẹ, sao mẹ đến đây?
Tống phu nhân đón chén trà, tiện tay để lên bàn:
- Sao mẹ lại không tới được, con là con mẹ, mẹ đến thăm con mình cũng không được? Mẹ phải hỏi Tư Mẫn mới biết con ở chỗ này. Thiệu Lâm, sao con khách khí với mẹ như vậy?
Tống phu nhân rất là khó hiểu, con gái mình trước kia rất ngoan ngoãn, sao tai nạn xong thì lại thay đổi nhiều như vậy?
Chu Thiến nhìn gương mặt mịn màng của Tống phu nhân, có lẽ bà thực sự quan tâm đến con gái mình, chỉ là sự quan tâm đó cô không thể nhận.
Chu Thiến nói:
- Mẹ, sao mẹ không gọi cho con đã đến? Con có hẹn với bạn, nếu con đi sớm một chút chẳng phải mẹ đến công cốc rồi sao
Tống phu nhân nhíu mày:
- Mẹ biết con sợ mẹ dông dài nên mới không muốn về. Nhưng có một số lời mẹ luôn muốn nói nên đành tìm đến đây. Lần này dù con không ở thì lần khác mẹ đến là được, có vấn đề gì. Con ngồi xuống đi, không mất nhiều thời gian đâu
Chu Thiến bất đắc dĩ, mặc kệ thế nào, bà vẫn là mẹ của Tống Thiệu Lâm, không thể làm gì quá đáng nên đành ngồi xuống cạnh bà.
Tống phu nhân xoay người nhìn cô nhẹ giọng hỏi:
- Hi Thành có đến tìm con bảo con về không?
- Có nhưng con từ chối rồi. Chu Thiến nói thẳng
- Từ chối?
Tống phu nhân kêu lớn:
- Sao con lại từ chối? Giờ đứa bé đã chẳng còn, con còn muốn thế nào?
Chu Thiến biết chuyện này khó mà giải thích với bà, ý nghĩ của cô, Tống phu nhân không thể hiểu nên nói:
- Mẹ, chuyện này mẹ không cần quan tâm, chuyện của con con sẽ tự thu xếp. Con sẽ có cách sống thoải mái
Tống phu nhân chỉ cảm thấy đau đầu, đứa con gái này sao suy nghĩ bà không thể nào nắm bắt được:
- Sống thoải mái? Ở chỗ như thế này, làm việc hầu hạ người khác mà gọi là sống thoải mái? Con không thấy xấu hổ nhưng cha mẹ vẫn cần mặt mũi. Thiệu Lâm, con cứng rắn làm gì? Con tự biến mình vất vả như vậy làm gì? Con chỉ cần cúi đầu là có thể sống thoải mái, cứ thế này thì được gì đâu? Phụ nữ chúng ta cả đời cầu cái gì? Chẳng phải là mong cuộc sống an ổn sao? Con cứ thế này sẽ là hại chính mình đó.
Chu Thiến lắc đầu:
- Mẹ, sống an ổn dễ lắm, con yêu cầu chẳng cao, không cần lâu đài, kẻ hầu người hạ. Nhưng người làm bạn đời thì lại không dễ tìm, con cũng mong đó là Hi Thành nhưng giờ anh ấy còn chưa đạt được yêu cầu của con.
Tống phu nhân kinh ngạc:
- Hi Thành còn không đạt được yêu cầu của con? Thiệu Lâm, mẹ nói cho con, nó rất được lòng phụ nữ. Giờ bên ngoài đang đồn ầm lên rằng các con đã li hôn, Triệu gia cũng không ra mặt làm rõ, chỉ là đang đợi thái độ của con. Nếu con không mau quay về để cho lời đồn tự tan thì chẳng khác nào cho người phụ nữ khác cơ hội. Còn rất nhiều phụ nữ khác chủ động bám lấy Hi Thành đó. Hi Thành dù sao cũng là đàn ông, thậm chí còn là người cao ngạo, con cứ làm nó mất mặt. Tính nhẫn nại và tình cảm của đàn ông có hạn, chờ đến khi nó không còn nhẫn nại, thay lòng đổi dạ thì con chẳng còn đường lui nữa. Sao con lại tạo cơ hội cho người phụ nữ khác, cố đẩy chồng mình đi vậy?
Tống phu nhân vẻ mặt vô cùng lo lắng, bất kể suy nghĩ của bà đúng hay sai nhưng Chu Thiến vẫn cảm nhận được, bà thực lòng lo cho con gái.
Chu Thiến mềm lòng, cô cố gắng thử cho Tống phu nhân hiểu mình. Cô nắm tay bà, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, nếu Hi Thành là người dễ dàng thay đổi như vậy, con phòng được một lúc chứ sao phòng được cả đời. Loại đàn ông đó chẳng cần cũng được. Nếu anh ấy yêu con đương nhiên sẽ vì tình cảm này mà cố gắng, nếu anh ấy chẳng muốn làm gì chứng tỏ con trong cảm nhận của anh ấy chẳng là gì. Con trở lại bên anh ấy thì có gì vui vẻ? Ngay cả mỗi ngày cẩm y ngọc thực con cũng không vui.
Tống phu nhân nắm tay cô thở dài:
- Thiệu Lâm, mẹ không hiểu suy nghĩ của con, tình cảm gì đó mẹ nhìn không hiểu. Những thứ đó quan trọng vậy sao? Mẹ chỉ mong con sống nhàn nhã, cơm áo không lo. Nếu con thực sự mất Hi Thành thì tương lai con sẽ rất vất vả.
Chu Thiến cười khẽ:
- Mẹ, đừng lo cho con, con không cần dựa vào bất kì ai cũng có thể sống tốt. Nếu Hi Thành không đạt được yêu cầu của con thì trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, sẽ luôn có người thích hợp với con. Cho dù mất anh ấy cũng chẳng có gì đáng sợ
- Tất cả đều tại Văn Phương kia
Giọng Tống phu nhân oán hận:
- Nếu không vì con bé đó, con và Hi Thành đã thật hạnh phúc. Con đàn bà thối tha đó, chúng ta nuôi dưỡng nó, không ngờ nó lấy oán trả ơn. Nó có kết cục này là xứng đáng. Nếu nó rời khỏi thành phố này thì thôi, nếu còn dám ở lại lén lút gây rối thì xem mẹ có Ϧóþ nát nó không
Nói xong, Tống phu nhân đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người:
- Được rồi, mẹ đi đây, nếu con đã hạ quyết tâm mẹ cũng không nhiều lời chẳng qua cha con là người cố chấp, nếu con có vấn đề gì với Hi Thành thì chỉ sợ ông khó mà tha thứ cho con
Bà hơi dừng lại, mặt thoáng chần chừ như có gì muốn nói mà không tiện mở miệng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra:
- Gần đây cha con ít về nhà, đứa em gái kia chẳng biết có vận cứt chó gì mà lấy được Chủ tịch tập đoàn quốc tế Hợp Hoa, tuy rằng lớn tuổi, là vợ lẽ nhưng cả đời cũng thoải mái. Con gái tốt, hồ li tinh kia không biết vui vẻ thành cái gì nữa, ngày nào cũng cuốn lấy cha con, cha con có thông gia thế cũng rất vui. Thiệu Lâm, nếu con thực sự cắt đứt với Hi Thành thì địa vị của mẹ con chúng ta trong lòng cha con đúng là xuống dốc không phanh.
Nói xong, bà nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài. Chu Thiến mới đầu còn đang suy nghĩ, cô có em gái bao giờ? Nhưng nhớ ra một điều, Tống Trí Hào có nhiều con riêng
Chu Thiến không biết nên nói gì, chỉ đi theo tiễn bà
Xe của Tống phu nhân chờ ở dưới lầu, trước khi lên xe, Tống phu nhân xoay người tạm biệt Chu Thiến. Dưới ánh mặt trời, Chu Thiến phát hiện dưới màu tóc nâu của bà loáng thoáng mấy sợi tóc bạc, khóe mắt, khóe miệng cũng có chút nếp nhăn. Cũng như Tống phu nhân không hiểu cô, cô cũng không thể hiểu suy nghĩ của bà. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho bà ૮ɦếƭ cũng không buông người đàn ông chẳng ra gì và cuộc hôn nhân rách nát đó? Chẳng lẽ bà có thể có niềm vui, hạnh phúc từ đoạn hôn nhân này? Cô thật sự là không thể hiểu.
Tống phu nhân đi rồi, Chu Thiến chuẩn bị đi đến chỗ Hi Tuấn. Còn chưa đi đã nhận được điện thoại của Hi Tuấn, thì ra anh có việc gấp cần đến công ty, có việc đột xuất
Không đến chỗ Hi Tuấn được, Chu Thiến tĩnh tâm ôn tập lại bài học tuần qua. Tuần này kiểm tra vì tâm trạng không ổn định nên không được loại tốt, chỉ được loại khá khiến cô rất hối hận. Cũng may cả lớp chỉ có Trương Bân, Hồ Giai Giai, Tiểu Mạt là từ trước đến giờ luôn được tốt, chỉ cần lần sau cố gắng thì vẫn có thể vào top 10.
Tiểu Mạt đi mãi đến trước giờ đi làm mới về, đi dạo cả ngày chẳng mua gì cho mình nhưng lại mua cho Chu Thiến một chiếc cặp tóc pha lê
- Cái cặp kia của cậu cũ rồi, cái này mới đẹp. Tiểu Mạt cười tủm tỉm nói.
Chu Thiến cười nhận lấy, trong lòng cảm kích ý tốt của cô. Hai người ăn cơm rồi đến quán bar, mãi đến tối sắp tan tầm, Chu Thiến mới nhận được điện thoại của Hi Tuấn.
Nhưng trong điện thoại lại có một giọng nói xa lạ:
- Xin hỏi cô có biết chủ nhân số điện thoại này không, giờ anh ấy say bất tỉnh ở quán bar của chúng tôi