Thành cứ đứng nhìn tôi như vậy, tôi còn nghĩ anh sẽ lao thẳng vào mà đánh tôi hay đánh anh Hà thế nhưng không, đôi tay anh vẫn nắm chặt lại, mắt nhắm nghiền giọng như có ai Ϧóþ nghẹn:
– Mặc quần áo lại đi.
Tôi không biết anh phải bình tĩnh thế nào mới nói ra được câu ấy, chỉ biết khi nói xong tôi cũng thấy mấy đầu móng tay anh cũng rỉ cả máu. Bỗng dưng tôi không kìm được bật khóc tức tưởi, khóc vì đau đớn, khóc vì có lỗi với anh, khóc vì nhục nhã ê chề và khóc vì thương xót anh. Đến ngay cả khi gặp chuyện này anh vẫn cho tôi chút liêm sỉ, tự trọng cuối cùng để tôi che đi tấm thân dơ dáy của mình. Anh Hà đứng dậy khẽ lắp bắp:
– Tôi… tôi xin lỗi.
Anh Hà vừa nói xong Thành cũng lao về đấm thẳng vào mặt anh ta, dường như anh dồn tất cả những cảm xúc đang dồn nén lại lên cú đấm ấy, mạnh đến mức cả người anh Hà đổ vật ra đất. Tôi thấy vậy lao vào giữ tay Thành van xin:
– Thành… đừng đánh nữa, đừng đánh nữa anh.
– Buông anh ra.
– Em xin anh, đừng đánh nữa.
Thành nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu gào lên:
– Uyên! Có chuyện gì?
Có chuyện gì ư? Đến tôi còn không biết có chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng một nam một nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm cạnh nhau trong phòng thì còn có thể mở miệng ra nói hai chữ trong sạch không? Thành thấy tôi im lặng lại lao về phía anh Hà túm lấy gằn giọng:
– Mày đã làm gì cô ấy?
– Tôi không biết, tôi say… không nhớ rõ đã làm những gì.
Thành nghe xong lại đánh tiếp, đánh đến mức máu miệng anh Hà cũng tuôn ra. Từ trước tới nay Thành luôn điềm tĩnh, dịu dàng, dù có chuyện gì tôi cũng chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát như vậy. Có lẽ vết thương tôi gây ra cho anh quá lớn rồi. Tôi sợ anh sẽ đánh ૮ɦếƭ anh Hà mất liền lao vào giữ tay anh giọng lạc đi:
– Anh ơi em xin anh, đừng đánh nữa mà.
– Uyên! Em nói với anh là không có chuyện gì xảy ra đi. Nói với anh đi.
Tôi ngước mắt nhìn Thành, dù cho anh đang cố để tôi có thể biện minh nhưng tôi biết bản thân mình không thể dối lòng. Tôi bị lừa, bị con Tâm cho uống thuốc nhưng đêm qua có chuyện gì thì tôi có ngàn cái miệng cũng không thể nào nói rằng tôi bị oan khi anh Hà cũng còn trả lời anh không biết gì. Tôi không còn xứng với anh nữa rồi, mà không… tôi chưa bao giờ xứng với anh. Ngay từ đầu khi bước chân vào mối quan hệ này tôi đã không xứng, đến tận bây giờ vết nhơ này càng khiến tôi hiểu ra vốn dĩ tôi và anh đi đến tận bây giờ là đã quá dài rồi.
– Trả lời anh đi! Đêm qua không có chuyện gì xảy ra đúng không?
Tiếng Thành quát lớn càng khiến tim tôi như có hàng ngàn mũi dao xiên qua. Tôi cúi gằm mặt mặc cho nước mắt chảy xuống miệng đáp lại:
– Em… xin lỗi.
Thành nhìn tôi, đôi tay rỉ máu vẫn nắm chặt bỗng từ từ buông thõng xuống. Ba chữ “em xin lỗi” vừa nói ra khiến gương mặt anh đau thương đến tội nghiệp. Anh đứng lặng im nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu bỗng trở nên tuyệt vọng. Chiếc áo somi trên người anh còn dính nguyên bụi, mái tóc còn vương đầy những hạt xi măng của công trường. Tôi không dám nhìn vào anh, tim đau đến không thể thở nổi. Mấy ngày này anh đã vất vả thế nào, vậy mà giờ đây anh lại đứng đây chứng kiến cảnh tàn nhẫn đau lòng này. Anh cứ đứng bất động rồi bỗng dưng lùi lại, đôi tay rỉ máu kia run lên như định đưa lên rồi cuối cùng lại nắm chặt sau đó khẽ xoay người bỏ đi. Tiếng giày của anh gõ trên nền nhà rồi khuất dần, phía sau lưng áo somi còn xước một đoạn dài, có cả vết máu như dây thép ở công trường đâm vào. Khi anh đi khuất tôi mới ngồi sụp xuống ôm mặt mà khóc.
Xin lỗi anh! Xin lỗi vì đã khiến trái tim anh đau đến vậy, xin lỗi vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh, xin lỗi anh vì tất cả. Lẽ ra tôi không nên yêu anh, không nên gặp anh. Mẹ anh nói đúng, loại đàn bà như tôi không xứng để anh yêu. Ngoài hai đứa con trên danh nghĩa đẻ thuê tôi chỉ là một con đàn bà hèn hạ, bẩn thỉu, nghèo khổ. Tôi đã chẳng giúp ích gì cho anh còn khiến anh phải khổ tâm vì tôi. Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc thật rồi. Tôi đã sai ngay từ đầu, yêu anh đã là sai rồi. Người ta có là lừa tôi, có là gài bẫy thì tôi cũng đã vĩnh viễn không còn đủ tư cách mà tiếp tục nữa.
Tôi nhìn anh Hà, bỗng thấy ghê tởm chính bản thân mình. Không biết tôi cứ ngồi đó bao nhiêu lâu, chỉ biết khi lên chân về đến nhà mặt trời cũng lên. Cái Quyên hôm nay không ở nhà, tôi bước vào căn phòng trọ ngồi thu lu một góc ôm chặt lấy bờ vai. Cứ nghĩ đến vết thương trên lưng Thành khi rời đi, ánh mắt tuyệt vọng đau đớn của anh tôi lại không kìm được nước mắt. Đến khi có tiếng mở cửa của cái Quyên tôi liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh xả nước. Thế nhưng có xả bao nhiêu tôi vẫn không gột sạch được tấm thân này, nó nhơ nhớp, bẩn thỉu đến kinh tởm.
Tắm xong ra cái Quyên thấy tôi khẽ hỏi:
– Hôm nay chị không đi dạy à?
– Ừ. Chị nghỉ
– Chị sao thế? Sao mắt đỏ lên thế kia? Ăn gì chưa em nấu nhé.
– Em gọi cơm mà ăn, chị ăn rồi, chị hơi mệt nằm ngủ tí đây.
Cái Quyên nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa đi ra ghế ngồi. Tôi nằm lên giường cố nhắm mắt mà không tài nào ngủ nổi. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này. Không phải tôi không lờ mờ đoán ra được mọi việc, cũng đã nghĩ đến vài người đứng sau con Tâm nhưng tôi đã quá mệt mỏi không còn muốn nghĩ thêm điều gì nữa.
Buổi tối khi tôi còn đang nằm trên giường thì có tiếng cái Quyên cất lên:
– Chị ơi! Mẹ anh Thành đến tìm chị.
Nghe cái Quyên nói tôi liền từ từ đốc chăn ngồi dậy. Chuyện này tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên không có gì ngạc nhiên, nếu có người đã cố ý hại tôi thì tin tức này đến giờ còn là muộn so với tôi nghĩ. Khi tôi bước ra cổng bà Hoài nhìn tôi rồi nói:
– Cô muốn mời tôi vào nhà hay tôi mời cô lên xe?
– Dạ lên xe cô ạ.
– Ừ lên đi.
Tôi gật đầu bước lên, bà Hoài đặt tay lên đùi giọng đầy bình thản:
– Lần này chắc cô không còn giả ngây giả ngô hỏi tôi tìm cô làm gì rồi đúng không?
– Dạ vâng cháu biết rồi.
– Biết là tốt! Đỡ mất công tôi nhắc lại chuyện bại hoại mất mặt như thế. Thôi cũng coi như lần này vì vậy mà thằng Thành nó dứt được cô. Tiền đây cô cầm lấy đi, cầm lấy rồi đi ra khỏi cái đất Hà Nội này đi.
Tôi nhìn tệp tiền trên tay bà Hoài khẽ đáp:
– Cháu không nhận tiền đâu.
Mới nghe tôi nói đến đây bà Hoài liền rít lên:
– Cô đừng nói với tôi cô vẫn cố bám víu lấy thằng Thành nhé. Cắm lên đầu nó một quả sừng như vậy cô vẫn định mặt dày không buông sao? Cô không có một chút liêm sỉ nào à? Tôi cũng nói thẳng với cô thế này, lần này nếu cô không chịu buông tha cho thằng Thành tôi cũng sẽ mạnh tay với cô. Loại không thân không thế như cô đừng thấy tôi cả nể lại nghĩ bản thân đấu được lại. Cô không sống một mình, cô còn em gái nữa đấy. Đừng để sự kiên nhẫn cuối cùng tôi dành cho cô cũng không còn. Còn chút tự trọng thì để yên cho ba bố con nó đừng làm chúng nó xấu hổ thêm nữa. Hai đứa Bin, Bom sẽ thế nào khi biết mẹ nó ngủ nghê với thằng đàn ông khác không phải bố nó? Hay cô đứt dây thần kinh xấu hổ rồi.
Mấy lời bà Hoài nói như xoáy sâu vào tâm can tôi lúc này. Tôi bặm chặt môi khẽ đáp:
– Cháu sẽ đi, cháu sẽ rời xa anh Thành, rời xa Bin, Bom. Chỉ là cháu không nhận tiền thôi.
Bà Hoài nghe tôi nói vậy chợt khựng lại. Thế nhưng rồi bà khẽ cười nhạt nói tiếp:
– Cô cứ cầm tiền đi, cầm đi để tôi đỡ cảm thấy cô có thể trở mặt bất cứ lúc nào.
– Cháu sẽ không trở mặt. Cháu hiểu cháu phải làm gì lúc này cô ạ.
– Tôi không biết cái hiểu của cô là gì. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là cô hãy biến mất khỏi nơi này. Cô muốn tôi phải làm gì cho cô tôi cũng sẽ cố gắng đáp ứng, chỉ cần cô cút khỏi cuộc đời con cháu tôi càng xa càng tốt. Muốn tôi dẹp êm chuyện này tôi cũng có thể, muốn tiền tôi cũng đáp ứng. Tôi không tàn nhẫn đến mức bắt cô phải rời xa Bin, Bom mãi mãi, sau này chúng nó lớn cô tìm chúng nó sau tôi không cấm hoặc giả cô cứ đi vài năm yên ổn tôi sẽ cho cô thăm chúng nó nếu cô muốn. Nhưng hiện tại cô đi đi, đi để cho thằng Thành, để cho hai thằng cháu tôi được sống tử tế nhất có thể. Giờ có thể chúng hai đứa nhỏ sẽ nhớ cô, nhưng cô yên tâm, còn có tôi, có bố nó, và hơn hết chắc chắn sau này nếu thằng Thành có lấy vợ tôi cũng sẽ đảm bảo cho hai đứa nhỏ cuộc sống tốt nhất. Ông nội hai đứa đã đồng ý chuyển nhượng cổ phần tập đoàn cho hai đứa, thằng Thành sẽ là người giám hộ đến khi chúng nó lớn. Nếu nghĩ cho tương lai của bọn nó thì cô hãy tự biết làm gì đi.
– Vâng. Cháu biết rồi.
Bà Hoài nhìn tôi giọng đột nhiên dịu xuống:
– Cô Uyên! Tôi không phải người tàn nhẫn, nhưng thực sự ngay từ đầu cô với thằng Thành đã không nên ở bên nhau rồi. Cô xem giờ cô đâm nó một nhát như vậy, chẳng phải cả cô và nó đều đau lòng sao? Vốn dĩ từ đầu cô đã không nên vượt quá thân phận kẻ đẻ thuê rồi, cô thật sự không xứng với nó.
Bà Hoài nói đúng, ngay từ đầu tôi đã không xứng với anh. Là tôi cố chấp cho rằng chỉ cần yêu anh là đủ. Thế nhưng không phải, anh cần một người con gái khác, xứng với anh hơn, có bản lĩnh, có tư cách, có học thức, có tiền bạc chứ không phải là tôi. Dù cho hôm nay bà Hoài không đến đây tôi cũng biết mình phải rời xa anh, rời xa con thôi. Đừng nói đến tư cách người yêu, đến ngay cả việc làm mẹ tôi cũng không còn tư cách nữa rồi. Bin, Bom tương lai đang rất rộng mở, tôi không nên ở lại thêm nữa, không nên làm ảnh hưởng đến các con thêm nữa. Chẳng phải ban đầu tôi chỉ là nhận tiền mà đẻ thuê sao? Phải rồi! Bấy lâu nay tôi tự ảo tưởng quá nhiều, có lẽ đến lúc tôi chấp nhận thân phận của mình.
– Cô muốn tôi làm gì cho cô cứ nói với tôi.
Tôi bấu chặt hai bàn tay lại rồi đáp:
– Cháu chỉ có một mong muốn thôi.
– Nói đi
– Cô có thể cho Bin, Bom đến ở với cháu vài ngày không? Cháu nhất định sẽ đi, nhưng cô có thể để mẹ con cháu được ở bên nhau mấy ngày được không cô?
Bà Hoài nhìn tôi lạnh lùng đáp:
– Không được! Cô mang chúng nó đi đâu thì sao?
– Cháu không mang hai thằng đi đâu cả, cháu chỉ muốn ở cùng các con nốt những ngày ít ỏi còn lại ở đây. Cô biết mà, cháu sao trốn được khỏi đây? Cháu sao có thể mang chúng nó đi đâu được mà cô không tìm thấy?
– …
– Cháu hứa với cô cháu sẽ làm theo mọi yêu cầu cô muốn, chỉ cần cô cho mẹ con cháu ở với nhau vài ngày thôi. Cháu xin cô
– Thôi được rồi! Mai tôi sẽ đưa chúng nó đến. Cô thu xếp đi khỏi nơi đây sớm đi. Đi đâu thì đi, đi càng xa càng tốt.
– Vâng. Cháu cảm ơn cô.
– Xuống xe đi.
Tôi gật đầu bước xuống, bà Hoài cũng giục tài xế phóng xe đi. Thế nhưng mới đi một đoạn chiếc xe lại lùi lại. Bà Hoài mở cửa kính ném sấp tiền vào người tôi rồi nói:
– Cầm số tiền này đi! Cầm lấy!
Tôi còn chưa kịp từ chối chiếc xe đã phóng vội đi, sấp tiền lả tả bay rồi rơi xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt từng đồng một, nhặt đến tờ cuối cùng cũng phát hiện bàn tay vì mạnh bạo quá mà trầy xước hết cả. Thế nhưng tôi không thấy đau, chỉ thấy nhục nhã ê chề.
Lúc bước vào nhà cái Quyên đã ngủ, tôi nằm lên giường cắn chặt môi đến chảy cả máu. Không biết tôi thức bao nhiêu lâu chỉ biết khi mệt quá thϊếp đi mà sáng dậy cũng phát hiện chiếc gối đang nằm ướt đẫm nước.
Ngày hôm sau là thứ bảy nên tôi vẫn không lên trường tự nhốt mình trong nhà. Đến trưa bà Hoài cũng đưa Bin, Bom sang. Hai thằng thấy tôi liền ôm chặt bà Hoài hôn chụt lên má rồi nói:
– Con chào bà nội, bà nội đi về cẩn thận nhé. Con ở đây với mẹ Uyên lúc nào bà lại sang đón con nha.
Tự dưng nhìn cảnh này trong lòng tôi lại cảm thấy có yên tâm. Bà Hoài dù đối với tôi ra sao tôi cũng không thể phủ nhận bà quá tốt với Bin, Bom. Chỉ có như vậy chúng nó mới quấn quýt bà đến thế, không có người mẹ tử tế nhưng có ông bà nội, có Thành tôi cũng đủ dũng khí mà đi rồi.
Khi vừa vào đến nhà Bom liền ôm chân tôi cười nói:
– Mẹ ơi. Sắp đến sinh nhật mẹ đúng không?
– Đúng rồi, sao Bom lại biết?
– Bố Thành nói với con và em Bin. Bố còn mua cho mẹ cái váy to ơi là to, hôm kia tôi bố giặt phơi rồi treo trong tủ. Bố bảo Bin với Bom với bố tổ chức sinh nhật cho mẹ để mẹ vui nhờ Bin nhờ.
– Vâng. Mà mẹ ơi, bố bảo đợi mấy hôm nữa bố đón mẹ về ở với con với anh Bom. Có thật không mẹ? Bố còn bảo hôm nào bố dẫn con với anh Bom đi xem nhẫn tặng mẹ nhưng mà phải bí mật không được nói với mẹ. Hì hì nhưng con quên lại lỡ kể với mẹ rồi
– Bin ngốc, đi kể linh tinh. Mà bố hơi bị yêu mẹ đấy Bin nhờ, hôm trước anh thấy bố cứ ngắm váy của mẹ mãi thôi. Bố còn bảo bố chỉ yêu mình mẹ thôi, bố bảo anh với cả Bin cấm được tranh mất mẹ của bố chứ.
– Bố đểu nhỉ, em bảo em yêu mẹ nhất mà bố lại bảo bố mới yêu mẹ nhất, sau này em với anh cũng yêu người con gái khác thôi chỉ có bố là yêu mẹ mãi.
– Cả ba bố con đều yêu mẹ Uyên bằng nhau luôn. Nhưng mà bố mua cho mẹ được váy, hôm trước bố còn cãi nhau với bà vì bố mua nhà cho mẹ còn anh em mình đâu có tiền mua gì cho mẹ. Thôi anh nhường cho bố yêu mẹ nhất đấy. Anh yêu mẹ nhì thôi.
Nghe Bom nói tôi bỗng thấy trái tim như vỡ vụn, đôi mắt chợt cay xè. Sao anh lại phải tốt với tôi như vậy? Những tương lai anh dệt lên cuối cùng lại bị tôi phá vỡ tan tành. Hoá ra mộng càng đẹp khi tỉnh giấc càng đau. Bom nhìn tôi lại ngây thơ nói tiếp:
– Mà mẹ ơi. Đêm qua bố về muộn lắm, lúc con đang ngủ bố sang ôm con với Bin suốt. Đến sáng lúc con tỉnh lại thấy đang đứng ở cửa sổ, tay còn cầm váy của mẹ, hình như bố khóc mẹ ạ. Có phải tại bố bận quá chưa gặp được mẹ nên nhớ mẹ khóc giống em Bin không?
Bom nói đên đây tôi cũng gần như không chịu nổi nữa lao vào nhà vệ sinh bật khóc tức tưởi. Bom, Bin bên ngoài khẽ nói vọng vào:
– Mẹ ơi, mẹ sao thế?
Tôi cố cắn chặt môi để không phát ra những tiếng nấc nhưng nước mắt đã ướt đẫm cả mặt. Bên ngoài Bin lại nói:
– Hay mẹ cũng nhớ bố quá nên mẹ khóc? Lúc nào mình về nhà mình bảo với bố đón mẹ sang ở cùng đi. Bố với mẹ ở cạnh nhau thì hai người mới cười anh Bom nhỉ?
Càng nghe con nói tôi càng không kiểm soát nổi cảm xúc đau đớn đang thúc đến tận tâm can mình. Thành! Xin lỗi anh! Xin lỗi anh vạn lần!