Trương Vi Giở Trò.Hàn Mạc mệt mỏi nằm nghỉ ngơi trong phòng đến khi Dì Cầm gọi cô xuống dùng buổi tối.
Hôm nay Nam Liệt có chuyện nên phải về trễ một chút, Dì Cầm thấy Hàn Mạc đã không ăn trưa nên bà lo lắng cho sức khỏe của cô.
Bà cố tình làm cơm tối sớm hơn một chút để Hàn Mạc dùng.
Hàn Mạc từ trên lầu đi xuống, Lưu Xuyên được Hàn Mạc phái đi liên lạc với người của Bang Con Rồng Vàng ở Thành Phố S, nên không có ở bên cạnh cô.
Trong ngôi biệt thự rộng lớn này chỉ còn lại một mình Hàn Mạc và Trương Vi.
Vừa bước xuống lầu Hàn Mạc nhìn thấy Trương Vi với nét mặt đáng ghét nhìn mình.
Cô ta tỏa ra thái độ không ưa gì Hàn Mạc một cách rõ ràng, khác một trời một vực với lúc có sự hiện diện của Nam Liệt.
Hàn Mạc đi tới cô tao nhã ngồi vào vị trí của mình, tay cô vươn ra định lấy ly nước cam Dì Cầm rót sẵn cho cô.
Nhưng không ngờ Trương Vi lại ra tay nhanh hơn, đoạt lấy ly nước cam của Hàn Mạc.
Hàn Mạc cau mày nhìn Trương Vi, trong lòng không biết cô ta muốn giở trò gì.
Uống một hơi cạn sạch Trương Vi đặt ly thủy tinh trống không mạnh xuống mặt bàn.
Cô ta nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt chán ghét nói.
"Liệt là của tôi, cô đừng hòng mà dành lấy."
Hàn Mạc nghe Trương Vi nói vậy, cô không hề tức giận chỉ nhếch môi lên cười khinh thường nói.
"Từ lúc nào mà Hàn Mạc tôi phải dành lấy điều gì."
Trương Vi nghe Hàn Mạc nói vậy trong lòng tức giận.
Lúc này Dì Cầm từ dưới bếp đem lên cho Hàn Mạc một ly nước cam khác.
Hàn Mạc vươn tay tao nhã nhận lấy ly nước từ tay của Dì Cầm.
"Cảm ơn dì."
Hàn Mạc lễ phép nói.
Nụ cười mỉa mai của Hàn Mạc làm cho Trương Vi căm phẫn vô cùng.
Trương Vi tức giận nói với giọng tự đắc.
"Bây giờ trong lòng Liệt chỉ có tôi mà thôi."
Trương Vi vừa thốt ra lời nói tự đắc này làm cho Hàn Mạc và Dì Cầm sững sờ trong giây lát.
Dì Cầm không hiểu ý trong lời nói của cô ta, bà là người chăm sóc cho Nam Liệt và Trương Vi từ nhỏ.
Nhưng không biết sao nhìn thấy Trương Vi bây giờ bà cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Hàn Mạc nâng ly nước cam lên uống một ngụm nhìn thẳng vào mặt của Trương Vi nói.
"Cô nghĩ vậy thật sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mạc vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Nhưng trong ánh mắt của Trương Vi lại hiện lên chút do dự.
Thật ra thì Trương Vi biết trong lòng Nam Liệt chỉ có một mình Hàn Mạc mà thôi.
Như cô không muốn chịu thua, dù phải dùng đến thủ đoạn gì Trương Vi cũng sẽ dành lấy Nam Liệt cho bằng được.
Lúc này Nam Liệt từ bên ngoài bước vào, Trương Vi nhìn thấy liền thay đổi thái độ với Hàn Mạc.
Khuôn mặt dịu dàng nhìn Hàn Mạc với đôi mắt ngập nước cất giọng nhỏ nhẹ lên nói.
"Em biết chị không ưa thích gì em, nhưng chị không nên nói em như vậy."
Hàn Mạc không nói gì cô ngồi dựa lưng vào ghế muốn xem Trương Vi muốn giở trò quỷ gì.
Nam Liệt thấy sắc mặt buồn bã và giọng nói tuổi thân của Trương Vi liền bước tới.
"Vi Vi, em sao vậy?."
"Anh hai."
Vừa nhìn thấy nét mặt khẩn trương của Nam Liệt, Trương Vi liền kêu lên hai từ chạm vào đáy lòng của Nam Liệt.
"Anh hai."
Hai từ này anh đã không được nghe từ rất lâu.
Trương Vi bật khóc lên nức nở nép vào lòng anh.
"Vi Vi không sao, em đừng khóc có anh hai ở đây."
Nam Liệt nhỏ giọng an ủi.
"Anh hai chị Mạc nói em không phải là em gái của anh.
Chị ấy còn nói em là một người dơ bẩn, bị người ta bán vào hộp đêm."
Nam Liệt nghe Trương Vi nói vậy trong lòng kinh ngạc, anh chuyển tầm mắt của mình vào Hàn Mạc.
Lúc này thật ung dung ngồi trên ghế bên cạnh, sắc mặt Hàn Mạc không hề thay đổi.
Khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Hàn Mạc nhìn thẳng vào hai anh em của anh.
Trong lòng Nam Liệt chợt hiện lên tia nghi ngờ, không phải là nghi ngờ Hàn Mạc mà là nghi ngờ Trương Vi.
Nam Liệt tin chắc với tính tình của Hàn Mạc, nếu muốn làm gì hay nói gì thì sẽ không đợi anh không có ở nhà mới làm.
Nếu Hàn Mạc thật sự nghĩ vậy thì dù có Nam Liệt ở trước mặt cô cũng sẽ nói ra.
Nam Liệt nghĩ chắc có lẽ Trương Vi đã trải qua những đau khổ nên tính tình mới da nghi như vậy.
"Em đừng nói lung tung, chị Mạc không phải là người như vậy."
Hàn Mạc nghe Nam Liệt nói vậy trong lòng vui mừng, thì ra anh vẫn tin tưởng cô.
Trương Vi không nói gì, vì cô biết có nói gì thì Nam Liệt cũng sẽ không tin.
Cô nhất định phải tìm cách cho Nam Liệt nhìn thấy Hàn Mạc ra thay với cô.
Ngày hôm sau Dì Cầm nhìn thấy Hàn Mạc liền đi tới khom người chào cô.
Bà do dự một chút rồi mới nói với Hàn Mạc.
"Mạc tiểu thư, cô đừng trách Dì Cầm nhiều chuyện.
Có những chuyện cô nên nói với thiếu gia thì cậu ấy mới biết được, nếu cô cứ giữ im lặng.
Lần thứ nhất lần thứ nhì, thì thiếu gia còn tin tưởng cô nhưng cứ tiếp tục như vậy thì Dì Cầm chỉ sợ sẽ có ngày tình cảm của hai người vì những chuyện không đâu mà sức mẽ."
Hàn Mạc nghe Dì Cầm nói vậy trong lòng cô rất vui, cô biết Dì Cầm rất tốt với cô.
Hàn Mạc không nói gì chỉ gật đầu cười với Dì Cầm.
Trong lòng Hàn Mạc thầm nghĩ, tại sao Hàn Mạc cô cần phải giải thích những chuyện mà mình không hề làm.