Hàn Mạc Ghen.Nam Liệt cũng giống như cảnh sát trưởng, anh dùng cặp mắt sắc bén của mình quan sát hắn.
Hắn là một người cao lớn tuấn tú, nhưng trong ánh mắt của hắn Nam Liệt có thể nhìn ra, hắn không phải là người đơn giản.
"Cảnh sát trưởng, tôi còn bận chuyện nên không tiễn."
Hàn Mạc trực tiếp đuổi khách, cảnh sát trưởng không hề tức giận với cô.
Hai người đã quen nhau môt thời gian, nên hắn quá hiểu về tánh tình của Hàn Mạc.
"Được, tôi về trước."
Trước khi hắn đi Nam Liệt nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cảnh sát trưởng nhìn Hàn Mạc.
Không biết vì sao trong lòng anh lại dâng lên cảm giác khó chịu.
Sau khi cảnh sát trưởng rời khỏi, Hàn Mạc thật tao nhã ngồi dựa lưng vào ghế sopha.
Lãnh Dương cung kính dâng cho cô một tách trà nóng, còn Nam Liệt thì một ly rượu đỏ.
Hàn Mạc nâng tách trà lên hớp một ngụm, tay cô nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn khiếng trước mặt mình.
Hàn Mạc với khuôn mặt kiêu ngạo,
ngước cặp mắt sắc bén của mình lên nhìn Nam Liệt nói.
"Nam Ca, cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Mạc vang lên.
Nam Liệt cầm ly rượu nhấm nháp một miếng, rồi mới đặt ly rượu trong tay xuống bàn.
Anh nhìn Hàn Mạc nghiêm túc nói.
"Hàn gia, tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm một cô gái."
Cặp mắt xinh đẹp của Hàn Mạc chợt hiện lên tia phẫn nộ.
Hàn Mạc nở một nụ người rực rỡ để che giấu sự không vui trong lòng mình.
Cô bực bội đổi tư thế ngồi của mình lại, chân phải tréo qua chân trái nhìn Nam Liệt nói.
"Thật không ngờ, Nam Ca có thể vì một người phụ nữ mà không màng đến nguy hiểm, qua đến tận Đông Nam Á này."
Hàn Mạc vừa nói vừa nhích môi lên cười chế giễu.
Cô vươn tay cầm tách trà nóng lên uống một ngụm.
Hơi nước trong tách trà nóng bóc lên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mạc nhìn vào thật quyến rũ.
Nam Liệt ngồi đối diện nhìn Hàn Mạc đến ngay cả người.
Lời nói mỉa mai của Hàn Mạc vừa thốt ra, đã làm đám thuộc hạ của Nam Liệt bực bội trong lòng.
Hôm nay họ tới đây, không phải là để xem Hàn Mạc thị uy.
Nam Liệt không nói gì, anh nhìn nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, không biết vì sao trong lòng anh lại hiện lên tia chua sót.
"Phải tên của em ấy là Trương Vi, 25 tuổi.
Chúng tôi bắt được tin em ấy đang ở khu phố số 8.
Nhưng khi đến đó thì không thấy người."
Nam Liệt không chấp nhất tính tình ngang tàng, không xem ai ra gì của Hàn Mạc.
Hôm nay anh đến đây là để nhờ sự giúp đỡ của cô.
Thật ra thì Nam Liệt cũng không biết vì sao mình lại như vậy, nếu đổi lại là người khác dám dùng thái độ này nói chuyện với anh.
Anh tin chắc hắn sẽ không còn mạng bước ra khỏi cửa.
"Đuợc! cho tôi thời gian một ngày."
Nói xong Hàn Mạc không thèm chào Nam Liệt một tiếng liền đứng lên hiêm ngang rời khỏi phòng, để lại Nam Liệt cùng đám thuộc hạ trong thư phòng.
Vừa bước ra khỏi cửa sắc mặt Hàn Mạc chợt trầm xuống, tay cô bất giác siết chặt thành nắm đắm.
"Lãnh Tuấn cho người điều tra ngay."
"Dạ thuộc hạ đi ngay."
Tất cả thuộc hạ của Nam Liệt nhìn thấy thái độ phách lối của Hàn Mạc mà tức đến không nói nên lời.
Phi Dạ nhìn Nam Liệt định nói gì liền bị Việt Vũ chặn lại.
Việt Vũ biết với tính tình của Nam Liệt, nếu người đó không phải là Hàn Mạc.
Anh tin chắc không cần bọn anh lên tiếng, thì người đó đã ૮ɦếƭ dưới tay của Nam Liệt rồi.
Ngày hôm sau Nam Liệt đang ngồi trên ghế trong thư phòng của bang Phi Long, xem thong tin mà Mạnh Hùng vừa mới cho Trần Siêu chuyển qua cho anh.
Trong tư liệu có rất nhiều hình của Trương Vi.
Anh nhìn những bức ảnh này mà lòng quận đau.
"Vi Vi, anh hai nhất định tìm được em."
Nam Liệt tự nói với bản thân mình, cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn ra bầu trời xa xôi ngoài cửa sổ.
Đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc của Nam Liệt vang lên.
"Reng reng reng.."
Nam Liệt vươn tay nhắc máy, giọng nó nghiêm túc của Lãnh Dương vang ra từ trong điện thoại.
"Nam Ca, chúng tôi điều tra được Cô Trương đang ở trong một quán bar, trên một hòn đảo nhỏ cách chúng ta 150km.
Hàn gia hẹn gặp ngài tại bến tàu 1 tiếng sau."
Cúp điện thoại Nam Liệt nhìn xuống bức ảnh của Trương Vi.
Khuôn mặt Nam Liệt hiện lên thù hận một cách rõ ràng.
Anh nhất định không tha cho bọn người đó.
Một tiếng sau Nam Liệt cùng tứ đại hộ pháp, đứng trước du thuyền của Hàn Mạc.
Chiếc du tuyền to lớn màu trắng được khắc lên bốn chữ Bang Con Rồng Vàng nhìn thật oai phong.
Trên muôi thuyền cấm một cây cờ, với hình con rồng vàng.
Chỉ cần ở trong phạm vi của Đông Nam Á mà nhìn thấy hình con rồng màu vàng, thì biết ngay nó thuộc về Bang Con Rồng Vàng của Hàn Mạc.
Lãnh Tuấn đứng chờ Nam Liệt trước cửa du thuyền, anh cung kính khom người chào Nam Liệt.
"Nam Ca, xin mời."
Bước xuống thuyền Lãnh Tuấn đưa Nam Liệt vào trong khoang chính nơi Hàn Mạc nghỉ ngơi, anh chỉ cho phép một mình Việt Vũ vào trong.
Còn ba người còn lại điều phải ở trong khoang ngoài cùng ba thuộc hạ của Hàn Mạc.
Lãnh Dương luôn ở bên cạnh Hàn Mạc, dù đi đến đâu anh cũng là người sắp xếp tất cả cho cô.
Từ ăn uống, quần áo cho đến nơi nghỉ ngơi điều do Lãnh Dương phụ trách.
Nam Liệt nhìn thấy Lãnh Dương chu đáo lo lắng cho Hàn Mạc, không biết vì sao trong lòng anh cảm giác khó chịu.
"Nam Ca, thuộc hạ của tôi nói cô Trương đang ở trên hòn đảo đó.
Khi thuyền cập bến chúng ta sẽ đi tìm người."
Vừa nói đôi mày thanh tú của cô vừa chau lại.
Lãnh Dương nhìn thấy liền lo lắng, anh vội vã đi lấy cho Hàn Mạc hai viên thuốc giảm đau.
Lúc sáng khi ngủ dậy cơn đau nửa đầu
đã bọc phát, nhưng Hàn Mạc không cho ai biết.
Cô muốn theo Nam Liệt đi tìm Trương Vi nếu Lãnh Dương mà biết tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô đi theo.
Hàn Mạc vươn tay lấy hai viên thuốc, uống xong Hàn Mạc vẫy tay bảo Lãnh Dương ra ngoài.
Lãnh Dương nhìn Nam Liệt chằn chờ một chút, trong lòng không yên cuối cùng cũng rời đi trong sự bất đắc dĩ.
Nam Liệt nhìn thấy cô uống thuốc và sắc mặt không được tốt, anh liền ra hiệu cho Việt Vũ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Nam Liệt và Hàn Mạc, anh ngồi đối diện chăm chú nhìn cô.
Từng đường nét trên khuôn mặt của Hàn Mạc nhìn vào thật sắc xảo, Nam Liệt chưa từng thấy người phụ nữ nào lại đẹp như cô.