Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 75

Tác giả: Ức Tích Nhan

Chậc chậc, quả nhiên là một Laury trẻ đẹp ✓ú to!
Nhìn y tá Lưu không đeo khẩu trang, vẻ đẹp ngọt ngào thanh thuần, trong lòng Úc Tử Duyệt không khỏi khen ngợi. Nhưng mà, một cô gái nhìn có vẻ thiện lương đáng yêu như vậy, sao phải đi dũ dỗ chồng của người khác cơ chứ?
Cô ta không sợ Lăng Bắc Hàn không vui thì anh sẽ khiến cô ta mất việc sao? Chẳng lẽ cô ta cho rằng Lăng Bắc Hàn là loại đàn ông dễ bị cám dỗ đến thế sao?
Úc Tử Duyệt nhìn y tá Lưu, y tá Lưu cũng nhìn lại cô, “Chào cô Lăng....” Cô ta ngọt ngào nói.
Cô ta cũng biết mình là cô Lăng sao, “Y tá Lưu, xin chào!” Úc Tử Duyệt nói xong, cũng không muốn nói thêm với cô ta một câu nào nữa, nhấc chân đi thẳng tới phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra đã thấy một đôi nam nữ đang đứng bên cạnh giường bệnh, ngước mắt lên nhìn thì ra là Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm.
“Bắc Diệp, Khải Lâm, hai người tới đó à?” Úc Tử Duyệt tiến lên niềm nở chào hỏi. Ngay sau đó liền để đống quần áo mới đem đi giặt xuống.
“Chị dâu!”
Lăng Bắc Diệp quay đầu, nhìn thấy Úc Tử Duyệt thì khóe miệng không tự giác cong lên cười chào lại. Khuôn mặt trắng mịn thuần khiết của Lục Khải Lâm cũng lộ ra ý cười nhìn Úc Tử Duyệt.
“Hai người ngồi đi, sao lại đứng chứ?” Úc Tử Duyệt nhìn cả hai người họ hồ hởi nói.
“Cũng vừa mới tới thôi!” Lục Khải Lâm khẽ cười nói, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, Lăng Bắc Diệp thì vẫn đứng ở cạnh giường.
“Việc cưới hỏi của Bắc Sam năm sau tổ chức vào khi nào?” Lăng Bắc Hàn ngồi ở đầu giường, khẽ nghiêng đầu hỏi Lăng Bắc Diệp, anh vẫn còn đang nghĩ đến những lời mà Lục Khải Chính nói hôm nay.
Lời nói kia, rõ ràng không phải bông đùa. Nếu cậu ta đã nói như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.
“Hôn sự của Bắc Sam? Lúc trước không phải đã định vào tháng giêng rồi sao?” Lăng Bắc Diệp vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Lục Khải Lâm vợ mình. Nhà họ Lăng và nhà họ Lục đã mấy đời thân nhau rồi, người có địa vị như nhà họ Lục trong giới chính trị ở Thủ Đô này, thậm chí là cả nước cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trước kia bà nội đã từng muốn tác hợp cho Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Lâm cơ mà....
Lăng Bắc Diệp hỏi như vậy, chắc cũng chưa biết được chuyện gì, “Đúng vậy! Nhà em dự định đến tháng giêng sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người bọn họ….” Lục Khải Lâm đáp lời.
Lăng Bắc Hàn nghĩ thầm rồi gật gật đầu. Anh cũng hiểu, sức nặng của mình trong lòng Lục Khải Chính, người mà cậu ta nghĩ đến đầu tiên chắc chắn sẽ là anh. Nói như vậy, trong lòng của cậu ta bây giờ chắc hẳn rất mơ hồ.
“Bắc Diệp, Khải Lâm, uống nước đi....” Lúc này, Úc Tử Duyệt lễ phép bưng cốc nước tới đưa cho Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm.
“Chị dâu, khách sáo, khách sáo!” Lăng Bắc Diệp kéo chiếc ghế dựa bên cạnh ngồi xuống nói, Lục Khải Lâm cũng nói tiếng cảm ơn với cô.
“Đâu có! Tôi vẫn chưa cảm ơn chú lần trước đã cứu mạng tôi mà!” Úc Tử Duyệt khẽ mỉm cười nói với Lăng Bắc Diệp.
“Bỏ đi, bỏ đi. Nếu không nhờ chị, tôi cũng không thể nào kết thúc được vụ án đó được! Nói ra, thì tôi còn là tiểu nhân lợi dụng chị nữa đó. Anh cả, anh cũng đừng tức giận!” Lăng Bắc Diệp thành thật nói.
“Hừ....Thì ra là chú lợi dụng tôi! Tôi còn thắc mắc sao chú lại có thể đoán đúng thời gian mà xông vào được!” Úc Tử Duyệt đùa giỡn nói. Cô ngồi xuống trên giường Lăng Bắc Hàn, cầm lấy bàn tay Lăng Bắc Hàn, lại thấy tay anh đang chảy đầy mồ hôi!
“Trong phòng không nóng mà, sao anh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?” Úc Tử Duyệt nghi hoặc hỏi, lại thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Lăng Bắc Hàn đột nhiên biến sắc.
“Chị dâu à, anh cả là đang lo lắng cho chị đó!” Lăng Bắc Diệp lại một lời trúng đích, anh biết Lăng Bắc Hàn nghe đến việc lần trước xảy ra với cô liền căng thẳng đến chảy mồ hôi.
“Là sao vậy? Anh ấy lo lắng chuyện gì?” Úc Tử Duyệt không hiểu hỏi lại.
Vẻ mặt Lục Khải Lâm mang vẻ hâm mộ nhìn cảnh này, lại liếc mắt nhìn về phía Lăng Bắc Diệp, đến khi nào thì anh ấy mới vì mình mà lo lắng đây? Cô cười chua xót trong lòng. “Đừng nghe nó nói bậy!” Lăng Bắc Hàn vươn tay ôm chặt lấy eo Úc Tử Duyệt, mất tự nhiên nói.
“Thời gian không còn sớm, em còn phải trở về cục cảnh sát để tăng ca nữa. Khỉ thật! Cuối năm việc nhiều khi*p!” Lăng Bắc Diệp cười đứng lên, nhìn đồng hồ oán giận nói.
Lục Khải Lâm nghe thấy anh nói muốn trở lại cục cảnh sát, ở trong lòng cười chua xót, cũng đứng lên.
Lăng Bắc Hàn biết, tuy Lăng Bắc Diệp là một người cuồng công việc, nhưng cũng bởi vì quan hệ vợ chồng không được tốt, nên mới thường có nhà mà không thể về.
“Đừng quá liều mạng, chăm sóc tốt cho Khải Lâm!” Lăng Bắc Hàn ra vẻ phụ huynh cao giọng giáo huấn.
Lăng Bắc Diệp chỉ cười cười, ngay sau đó, trong lúc Lục Khải Lâm còn đang kinh ngạc, cánh tay của anh đã ôm chặt eo nhỏ của cô. Toàn thân Lục Khải Lâm chấn động, chỉ nghe Lăng Bắc Diệp chào Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn, sau đó bá đạo ôm cô, đi đến cửa phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, còn chưa cảm nhận được nhiệt độ của anh, Lăng Bắc Diệp ngay lập tức đã buông lỏng cô ra, “Cô chán ghét tôi động vào người cô đến thế sao? Thân thể cứng đờ chẳng khác gì một thanh gỗ!” Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt giễu cợt nói, trong lòng lại vô cùng bi thương.
LòngLục Khải Lâm đau đớn vô cùng. Cô không nói gì, vẻ mặt cũng không chút thay đổi theo sát anh vào thang máy.
“Em về nhà đây…” Ở bãi đỗ xe bệnh viện, Lục Khải Lâm đi về phía chiếc xe của mình, không quay đầu lại nói.
Đây là kiểu vợ chồng gì chứ?
Lăng Bắc Diệp buồn bực trong lòng. Anh đi nhanh tới trước, tóm lấy cánh tay của Lục Khải Lâm, kéo cô về phía chiếc xe Jeep của mình.
“Lăng Bắc Diệp, anh muốn làm gì?” Lục Khải Lâm tức giận hét lớn. Lăng bắc Diệp không thèm để ý đến sự vùng vẫy của cô, kéo cô lại mở cửa xe, động tác thô lỗ nhét cô vào trong xe, sau đó cũng tự mình lên xe nghênh ngang mà đi.
***
Trong bệnh viện, Úc Tử Duyệt mới từ phòng tắm đi ra, thì đã thấy cô y tá Lưu kia đang đo nhiệt độ cơ thể cho Lăng Bắc Hàn.
“Anh Lăng, tôi đến để lấy nhiệt kế ra cho anh….” Y ta Lưu cúi người, giơ tay muốn lật chăn của Lăng Bắc Hàn ra.
“Để tôi tự làm.” Lăng Bắc Hàn hờ hững nói, nhanh nhẹn lấy nhiệt kế trong người ra đưa cho y tá Lưu.
“37 độ 2. Bình thường rồi! Anh Lăng, thân thể anh thật tốt!” Tiếng nói nũng nịu của y tá Lưu lại vang lên.
Úc Tử Duyệt nghe thấy thanh âm này, toàn thân nổi đầy da gà. Cô không có đi ra mà đứng ở cửa, vừa lau tóc vừa nhìn.
“Anh Lăng, anh có muốn đi vệ sinh không? Để tôi giúp anh!” Y tá Lưu khom người, đứng cạnh Lăng Bắc Hàn nhìn anh dịu dàng nói.
“Không cần!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, khóe mắt liếc về phía Úc Tử Duyệt đang đứng ngoài cửa. Anh không biết tại sao cô ngây người đứng ở đó mà không tới đây giải vây cho mình.
Nhớ tới mẹ mình, trái tim Lăng Bắc Hàn lại cảm thấy lạnh giá. Anh không khỏi lại hoài nghi, bà ấy lại đi sử dụng loại thủ đoạn này sao? Lần trước bà ấy từng sử dụng nhiều cách cao tay hơn mà?
“Tôi giúp anh mát xa nha? Chân anh lâu ngày không được vận động, cơ bắp sẽ teo lại đó!” Y tá Lưu nói xong, chưa đợi Lăng Bắc Hàn đồng ý đã vén chăn của anh lên, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, hai cái tay kéo thắt lưng của anh định cởi ra....
“Dừng tay!” Úc Tử Duyệt không thể chịu được cảnh tay người phụ nữ khác ᴆụng chạm vào Lăng Bắc Hàn, vội vàng tiến tới lạnh lùng nói.
“Cô Lăng....Tôi....” Y tá Lưu sợ hãi mở miệng.
“Tôi đã từng học mát xa, chồng tôi cứ để tôi chăm sóc. Y tá Lưu, mời cô đi ra ngoài!” Úc Tử Duyệt lạnh giọng nói.
“Cô Lăng, cô hiểu lầm rồi! Đây vốn là công việc của tôi! Nếu anh Lăng....”
“Tôi không hiểu lầm! Y tá Lưu, tôi đã xem qua lịch trị liệu vật lí của chồng tôi. Mát xa xoa Ϧóþ cho anh ấy là bác sĩ trung y có uy tín đến mát xa! Chuyện mát xa này, không cần làm phiền đến cô…”
Úc Tử Duyệt kìm chế tức giận, nói bằng giọng điệu bình tĩnh.
Y tá Lưu bị Úc Tử Duyệt nói như vậy, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ôm một bụng tức giận rời đi!
Úc Tử Duyệt buồn bực vội vàng đóng cửa phòng, kéo rèm cửa sổ lại, quay về bên cạnh giường bệnh của Lăng Bắc Hàn, trừng mắt nhìn anh từ trên cao nhìn xuống, “Anh rất thích em gái y tá mát xa cho đúng không? Cô ta bị em đuổi đi rồi, chắc trong lòng anh thất vọng lắm đúng không?”
Thấy cô ghen, Lăng Bắc Hàn dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt, “Đúng là rất thất vọng!” Anh cố ý nói.
“Anh….Anh....Lăng Bắc Hàn! Anh đi ૮ɦếƭ đi!” Úc Tử Duyệt chỉ vào mũi anh, thở phì phì nói xong cầm lấy cái túi trong ngăn tủ dùng dằng đi vào phòng tắm.
Không phải cô ấy vừa tắm rồi sao, còn đi vào đấy làm gì nữa?
Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, lại cầm lấy quyển sách trên chiếc tủ cạnh đầu giường, buồn chán lật xem.
“Khụ khụ….” 10 phút trôi qua, tiếng ho khan của cô truyền từ phòng tắm ra, khóe mắt Lăng Bắc Hàn liếc thấy một bóng dáng màu hồng, nhưng anh vẫn im lặng, làm bộ như không nhìn thấy gì, tiếp tục lật sách.
Đáng ૮ɦếƭ! Tên lính thối này, chẳng lẽ không nghe thấy tiếng ho của mình sao?
“Khụ khụ…” Úc Tử Duyệt lại ho khan hai tiếng nữa, Lăng Bắc Hàn vẫn không phản ứng.
Cô đành phải mang đôi giày màu trắng vào, bước đi uyển chuyển uốn éo ௱ôЛƓ đi tới phía cuối giường.
“Anh Lăng à....” Cô học theo tiếng nói nũng nịu của y tá Lưu, nằm cuối người sát tới giường nhìn Lăng Bắc Hàn nói.
Lăng Bắc Hàn nghe thấy thanh âm khiến người khác nổi da gà liền ngẩng đầu lên....
Trước mặt anh là một y tá mặc áo đồng phục màu hồng nhạt, cổ áo mở rộng, bầu иgự¢ lắc lư lung linh....
Lại nhìn lên một chút, thấy toàn thân Úc Tử Duyệt mặc một bộ đồng phục y tá đang nằm nhoài ra ở phía cuối giường, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tóc được buộc lên, trên đầu còn đội chiếc mũ hồng nhạt.
Hai tay đeo một đôi găng tay màu trắng đang chống trên giường, ௱ôЛƓ nhếch lên nhìn anh, còn liên tục uốn éo nửa người trên.
Yết hầu của Lăng Bắc Hàn cuộn lên cuộn xuống, ánh mắt sắc bén sâu thẳm hơn vài phần, trong đó như có sóng triều dâng lên mãnh liệt, “Úc Tử Duyệt! Em đang làm gì vậy?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, giọng khàn khàn mà truyền cảm, mang chứa chan hơi thở ham muốn của Dụς ∀ọηg.
“Anh Lăng.... Để em đo nhiệt độ giúp anh được không?” Úc Tử Duyệt cũng bị tiếng nói õng ẹo của mình làm cho muốn buồn nôn, nhưng cô vẫn đầy phong tình đi đến bên cạnh giường bệnh của Lăng Bắc Hàn, cầm lấy nhiệt kế dự phòng duy nhất ở trên bàn, ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhìn người mặc đồng phục y tá đang ngẩng đầu ưỡn иgự¢ ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, Lăng Bắc Hàn cảm thấy lửa dục của mình trong tích tắc đã bị cô đốt lên, nhất là lúc cô nằm nhoài người trên giường, nhìn đôi chân dài gần như lộ ra bên ngoài của cô, còn có chiếc váy màu hồng nhạt ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa, trong lòng kích động nuốt nước miếng ừng ực, anh còn nhìn thấy được ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen mỏng dính cô đang mặc ở bên trong....
Úc Tử Duyệt nhìn yết hầu của anh đang cuồn cuộn lên xuống, trong lòng có chút đắc ý. Cô tháo một chiếc găng tay màu trắng ra, cởi từng chiếc cúc áo của anh ra, lấy nhiệt kế đặt vào dưới nách anh.
“Anh Lăng à....Anh kiên nhẫn chờ vài phút nhé.......” Úc Tử Duyệt vừa làm nũng vừa nói. Lăng Bắc Hàn đưa tay muốn kéo cô lại nhưng cô lại nhanh nhẹn tránh thoát.
“Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em muốn làm gì? Bộ quần áo này ở đâu ra? Cởi ra cho anh!” Nhóc con này lại dám đốt lửa!
“Anh Lăng à, anh đừng hung dữ như vậy aaa….” Úc Tử Duyệt mày thật ghê tởm!
Úc Tử Duyệt nghe tiếng nói nũng nịu của mình trong lòng cảm thấy vô cùng khinh bỉ bản thân! Bộ đồng phục y tá tình thú này do lần trước khi về thành phố A, Lệ Huyên Huyên đã kéo cô đi mua. Hình như cô đã từng nói với anh trong điện thoại rồi.
Lúc này, Úc Tử Duyệt vén chăn của anh lên, vểnh ௱ôЛƓ đưa lưng về phía anh, hai tay bắt đầu ૮ởเ φµầɳ.
Lại còn quần chữ T?
Lăng Bắc Hàn nhìn cặp ௱ôЛƓ yêu kiều hiện ra ngay trước mắt mình, ánh lửa trong đầu bắn ra bốn phía thiếu chút chảy cả máu mũi. Nhìn sợi dây màu đen như ẩn như hiện nằm giữa khe ௱ôЛƓ cô, yết hầu của anh càng không ngừng lăn lộn.
Khỉ thật Nhóc con này lại dám mặc quần chữ T!
“Úc Tử Duyệt! Đến cả thứ này em cũng học được? Cấm nhúc nhích!” Lăng Bắc Hàn tức giận gầm nhẹ. Nhưng ngay sau đó, thừa lúc cô không chú ý, một tay anh đã kéo cô vào lòng mình.
“Bốp bốp....” Cánh tay giơ lên, không thương tình đánh xuống hai ௱ôЛƓ cô.
“A....Đau quá....Lăng Bắc Hàn! Anh buông ra!” Úc Tử Duyệt nằm ở trong lòng anh, tức giận quát.
“Đồ lão già không hiểu phong tình!” Úc Tử Duyệt thoát khỏi иgự¢ anh, chỉnh lại chiếc váy ngắn cũn cỡn của mình, tức giận trừng mắt nhìn anh quát.
Lăng Bắc Hàn cũng trừng mắt nhìn cô, “Lại đây!” Anh trầm giọng ra lệnh, hai tròng mắt như phun ra lửa.
“Không lại! Em đi ra sofa ngủ!” Úc Tử Duyệt thở khì khì nói, nhớ tới lần đầu tiên cô mặc đồ lót tình thú tới dụ dỗ anh, anh cũng không thèm nhúc nhích. Hiện tại, trong lòng lại cảm thấy thất bại, chẳng lẽ mình thực sự kém hơn cô ả y tá Lưu kia sao? иgự¢ của mình cũng chỉ nhỏ hơn cô ta một chút thôi mà!
Thấy cô xoay người đi về phía phòng tắm, Lăng Bắc Hàn lại mở miệng: “Úc ....Y tá Úc....Nhiệt kế của anh được rồi, em xem nhiệt độ là bao nhiêu giúp anh được không?” Lăng Bắc Hàn mở miệng phối hợp nói. Đồ lính thối! Giờ lại muốn giở trò với mình á?
Úc Tử Duyệt cười đắc ý, sau đó quay đầu lại.
Tất cả gần như đều lộ ra bên ngoài, đôi chân thon dài sải bước đi đến bên cạnh giường bệnh, cúi người xuống trước mặt anh, “Anh Lăng ....Em đến xem.....Ha ha....” Úc Tử Duyệt vừa nói, bản thân lại không nhịn được bật cười lớn.
Một bàn tay của cô đang vuốt ve trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, giống như khiêu khích lại còn dùng lực nhéo hạt đậu nhỏ của anh, “Á....” Lăng Bắc Hàn thở gấp khẽ gầm nhẹ ra tiếng, cúi đầu xuống nhìn thì vừa vặn đối diện với đôi bồng đào ẩn hiện trong lớp cổ áo sâu hoắm hình chữ V....
Anh không nhịn được nữa, hai tay tóm chặt eo của cô, cúi đầu vùi vào trong cổ áo cô.
“A.... A.... Anh Lăng.... Anh....Anh làm gì vậy? Không được đâu....Em là y tá của anh....Ưm....” Hai tay Úc Tử Duyệt ghì chặt đầu anh, hơi ngửa người về phía sau, bật ra tiếng rên kiều mị, cảm giác râu ria của anh nhè nhẹ cọ vào иgự¢ mình khiến cho toàn thân cô bồi hồi run rẩy ....
“Muốn làm em!” Lăng Bắc Hàn ranh ma khẽ quát xong nhanh chóng luồn một tay vào trong chiếc váy ngắn của cô....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc