Thấy Úc Tử Duyệt xách theo túi xách dáng vẻ trông rất chuyên nghiệp, Nhan Tịch hỏi, “Duyệt Duyệt, em định ra ngoài sao?”
“Chị Nhan, trưa nay em phải đi bệnh viện ung bướu để phỏng vấn một bệnh nhân, chị đi ăn một mình nha!” Úc Tử Duyệt vô cùng tự hào nói, dạo gần đây cô bận rộn với công việc nên thường hay quên ăn quên ngủ.
Có lẽ công việc này là do Lăng Bắc Hàn tìm giúp, hơn nữa tổng biên tòa soạn còn là bạn chiến hữu của anh, khiến cô có tinh thần chiến đấu không chịu thua, chỉ muốn làm thật tốt để anh mở to mắt ra mà nhìn, để trong mắt anh mình không còn vô dụng như vậy nữa!
Mình sẽ trưởng thành hơn và sẽ tài giỏi giống như Hạ Tĩnh Sơ vậy....
“Phỏng vấn thì phỏng vấn, nhưng em cũng cần phải ăn cơm chứ? Duyệt Duyệt, có phải trong lòng em đang có chuyện không vui không hả? Người là sắt cơm là thép! Em liều mạng vậy để làm gì, phải chú ý sức khỏe của mình đó!” Mấy hôm nay, Nhan Tịch rõ ràng cảm thấy Úc Tử Duyệt có tâm sự, còn có vẻ như đã thay đổi, điều này khiến Nhan Tịch thấy hơi lo lắng.
“Không phải chỉ là một bữa cơm sao! Em ghé đâu đó trên đường ăn cũng được mà! Chị Nhan, tới giờ em hẹn với người ta rồi, chị đi ăn đi, em phải đi đây.....” Úc Tử Duyệt nói xong vội vàng chạy về hướng thang máy.
Nhan Tịch nhìn theo bóng lưng Úc Tử Duyệt mà bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Úc Tử Duyệt không có thời gian, rốt cuộc cũng quên luôn ăn cơm trưa. Đối tượng lần này cô phỏng vấn là một cô bé năm tuổi mắc chứng khối u cá cóc ác tính.
Vừa vào đến phòng bệnh, liền trông thấy một cô bế đầu cạo trọc có đôi mắt tròn to sáng ngồi ở đầu giường, đang được mẹ cô bé cho ăn cơm. Thấy Úc Tử Duyệt đi vào, người mẹ vội vàng đứng lên, vẻ mặt vui vẻ cười nhìn Úc Tử Duyệt chào hỏi.
“Ký giả Úc, cô tới rồi....”
Khi Úc Tử Duyệt nhìn thấy cô gái nhỏ gầy như que củi ngồi trên giường bệnh, trong nháy mắt liền cảm thấy chóp mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, nước mắt như chực chờ chảy ra.
“Vâng....” Cô nghẹn giọng trả lời.
“Nữu Nữu, mau chào cô đi con!”
“Con chào cô ạ......” Cô gái nhỏ có thân hình gầy nhom nhìn tới Úc Tử Duyệt chào hỏi với chất giọng trẻ con non nớt. trong đôi mắt đen láy sáng ngời lóe lên tia sáng long lanh.
Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế lại mắc bệnh ung thư, điều này khiến Úc Tử Duyệt cảm thấy xót xa và thương tiếc.
“Ừm....Chào Nữu Nữu! Cô có mang quà đến cho con nè!” Úc Tử Duyệt ngồi xuống cạnh giường bệnh, vội vàng lấy ra từ trong túi xách một con 乃úp bê hết sức tinh xảo đưa cho tiểu Nữu Nữu.
Món quà này cô mới đi mua ngày hôm qua, hình như con gái thường chỉ thích chơi 乃úp bê thì phải? Chỉ có mình là khác người mà thôi, khi còn bé đã thích chơi toàn đồ chơi của con trai.
“Đẹp quá! Cám ơn cô......Mẹ, cuối cùng con cũng có 乃úp bê rồi.....” Tiểu Nữu Nữu vui mừng nhìn con 乃úp bê mình hằng mơ ước quay sang mẹ mình mừng rỡ nói.
Thấy Nữu Nữu vui thích, Úc Tử Duyệt cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng càng đau lòng thay cho đứa nhỏ này, chỉ một con 乃úp bê đơn giản đã có thể khiến cô bé vui vẻ và thỏa mãn đến vậy.
Chỉ là, nghe nói cô bé hình như không sống nổi tới sáu tuổi….
Úc Tử Duyệt và hai mẹ con họ nói chuyện với nhau được một chút, tiểu Nữu Nữu chơi một hồi cũng ngủ thi*p đi, mẹ cô bé mới bắt đầu để Úc Tử Duyệt phỏng vấn.
“Mặc dù chúng tôi biết bệnh của con bé không trị dứt được, nhưng cũng không có buông xuôi. Chúng tôi rất lạc quan, hy vọng lúc con bé còn sống, đưa nó ra ngoài chơi nhiều một chút, để nó được vui vẻ trọn vẹn mà rời đi.”
Úc Tử Duyệt vừa nghe vừa ghi lại, hốc mắt cũng không kiềm được mà đỏ lên.
“Sáng sớm hôm nay ba con bé đã đi xoay sở tiền rồi, nếu kiếm không ra tiền, cả nhà ba người chúng tôi sẽ không ở nổi Kinh Đô này nữa......”
“Chị à, chị hãy yên tâm. Đợi sau khi về em sẽ đưa tin đăng lên báo, nhất định sẽ có những nhà hảo tâm giúp đỡ cho gia đình chị mà!” Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt buồn rầu lo lắng của người phụ nữ dân tộc thiểu số nọ khàn giọng nói.
“Cám ơn cô, cảm ơn cô đã tới phỏng vấn chúng tôi!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy bàn tay Úc Tử Duyệt, càng không ngừng nói lời cảm kích, Úc Tử Duyệt cũng chỉ biết gật đầu lia lịa.
Ra khỏi bệnh viện với tâm trạng phiền muộn nặng nề, lúc nãy trước khi đi đã đem 1000 đồng tiền mặt mang theo trong người quyên hết cho hai mẹ con họ.
Tuy rằng tâm tình hết sức không thoải mái, nhưng cô cảm thấy công việc này của mình rất có ý nghĩa.
Lăng Bắc Hàn, có phải anh cũng mong muốn em làm những công việc có ý nghĩa như thế này đúng không?
Ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng cô ê ẩm mà thầm nghĩ.
Cả tuần lễ không gặp, thật lòng mình rất nhớ anh ấy, nhưng cũng cực lực chịu đựng chứ không gọi điện thoại cho anh. Điều đáng nói chính là, anh cũng không có gọi về.
Về phần đưa tin cô bé bị mắc khối u cá cóc, cô đã liên tục đăng tin suốt mấy ngày, nhận được rất nhiều tiền quyên góp. Nhưng có ngày khiến Úc Tử Duyệt hết sức tức giận đó là, biên tập lại bỏ đi nội dung trong bản báo cáo mà cô gửi lên!
“Biên tập Vương! Tại sao anh lại sửa bản tin của tôi?” Úc Tử Duyệt tức giận đến chất vấn biên tập của mình, “Chủ đề tôi đưa tin rõ ràng là hướng theo suy nghĩ tích cực, khích lệ người bạn nhỏ đó đừng nản lòng buông xuôi trị liệu! Còn hiện tại ý của anh là, bệnh này không trị hết được, mau cuốn gói về nhà đi! Đưa tin như vậy nếu gia đình họ đọc được thì sẽ thất vọng như thế nào chứ! Họ vẫn luôn rất lạc quan, rất tích cực đang giúp con mình chữa bệnh mà!”
Lúc này, tổng biên tập Trình Ngọc Bách từ trong phòng đi ra, đúng lúc nghe được những lời Úc Tử Duyệt nói.
“Căn bệnh đó, nếu như đã không thể nào trị được nữa, sao còn phải lãng phí tiền bạc để điều trị? Cha mẹ của đứa bé đó chỉ là có lòng tham muốn được quyên tiền thôi!” Biên tập Vương là người làm lâu năm và có kinh nghiệm nhiều nhất trong tòa soạn nhìn lại Úc Tử Duyệt quát lên.
Úc Tử Duyệt khó có thể tin trừng mắt nhìn biên tập Vương, “Sao anh có thể nghĩ về người ta như vậy?”
“Úc Tử Duyệt! Đến phòng làm việc của tôi!” Lúc này, Trình Ngọc Bách cũng quát lên gọi cô.
Úc Tử Duyệt tức giận thở hì hục đi tới phòng làm việc, còn đang bởi vì con người máu lạnh như như biên tập Vương mà cảm thấy trong lòng tức giận! Nghĩ tới tiểu Nữu Nữu và ba mẹ của cô bé mà trong lòng cô cảm tháy áy náy không thôi.
“Tổng biên, tôi cho rằng mình không có làm gì sai cả.” Úc Tử Duyệt vừa vào phòng làm việc liền trực tiếp nói.
“Úc Tử Duyệt, cô nhớ kỹ cho tôi điều này. Làm một ký giả, điều quan trọng nhất không nhất định là kỹ năng mà là sự bình tĩnh!” Lần đầu tiên Trình Ngọc Bách nói chuyện với Úc Tử Duyệt bằng vẻ nghiêm khắc như vậy.
Bình tĩnh?
Úc Tử Duyệt nhìn Trình Ngọc Bách với vẻ mặt mờ mịt.
“Tại sao bọn họ ba lần bốn lượt tới tìm cô để phỏng vấn? Chẳng phải là vì tiền quyên góp đã dùng hết rồi sao? Úc Tử Duyệt, cô nhất định phải nhớ kỹ, khóa học đầu tiên để làm ký giả chính là sự bình tĩnh. Tình cảm có bao nhiêu đi nữa, sự đồng tình có bao nhiêu đi nữa đều không thay thế được sự bình tĩnh mà cô cần nên có! Đây là yêu cầu cơ bản của nghề nghiệp!” Trình Ngọc Bách vừa điểm ngón tay vừa nói với Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt tiêu hóa những lời Trình Ngọc Bách nói, mãi một lúc lâu mới giật mình hiểu ra.
“Tổng biên tập, tôi hiểu rồi.” Lồng иgự¢ căng đau đến khó chịu, sáng sớm hôm nay mẹ của Nữu Nữu còn đến tìm cô, xin cô hãy tiếp tục đưa tin về chuyện con gái mình.
“Hiểu thật không? Sẽ không xúc động mà xử trí theo cảm tính nữa chứ?” Lúc này Trình Ngọc Bách mói nhìn cô cười cười hỏi.
“Tôi sẽ từ từ học hỏi, về sau nhất định không kích động, không xử trí theo cảm tính, nhất định tỉnh táo, nhất định dùng quan điểm phán đoán suy luận để nhìn nhận vấn đề!” Úc Tử Duyệt nhìn Trình Ngọc Bách kiên định nói.
“Lòng tốt của cô, tôi có thể hiểu! Nhưng chúng ta là ký giả, nhiệm vụ trước giờ đó là tìm kiếm sự thật. Mà sự thật, có đôi khi tận mắt thấy cũng chưa hẳn là thật! Chúng ta cần phải đi điều tra, tìm tòi chân tướng đằng sau bộ mặt của nó mới là đúng!” Trình Ngọc Bách lại điểm ngón tay nhìn Úc Tử Duyệt nói.
Mắt thấy không nhất định là thật?
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Lăng Bắc Hàn ôm cô gái kia. Chẵng lẽ, hôm đó chỉ là trùng hợp hay sao?
“Vâng, tôi sẽ ghi nhớ, gần đây cũng có đi học lớp huấn luyện ký giả tuần san! Buổi tối cũng đang học bổ túc! Cám ơn tổng biên nhắc nhở!” Úc Tử Duyệt nhìn Trình Ngọc Bách cảm kích nói.
“Ừ, đi làm việc đi!” Trình Ngọc Bách nhìn Úc Tử Duyệt cười nói.
Sau đó qua cửa sổ tổng biên Trình thấy Úc Tử Duyệt đi tới trước mặt biên tập Vương, hình như là cô đang nói xin lỗi, Trình Ngọc Bách vội vàng gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn.
Lúc Lăng Bắc Hàn nhận được điện thoại của Trình Ngọc Bách là đang ở trong phòng làm việc. Thấy Trình Ngọc Bách điện tới còn tưởng rằng Úc Tử Duyệt đã xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Lão Lăng, cô vợ nhỏ nhà cậu xảy ra chuyện rồi!”
“Cô ấy thế nào?” Lăng Bắc Hàn cố giữ bình tĩnh lo lắng hỏi, âm thanh lớn đến cả chính trị viên Trương cùng những người khác cũng ném tới ánh mắt khác thường, anh vội vã đi ra cửa.
“Thằng nhóc này, thật là buồn bực đấy!” Chính trị viên Trương với theo bóng lưng Lăng Bắc Hàn cười nói.
“Đúng đấy, ngày nào cũng nóng ruột nóng gan mà không chịu đi về xem thế nào.....” Mấy lãnh đạo còn lại trong phòng làm việc cũng trêu chọc nói.
Khi nghe nguyên nhân của Úc Tử Duyệt là về công việc, Lăng Bắc Hàn mới thở phào một cái, biết là Trình Ngọc Bách cố ý khích mình.
“Cậu hãy chỉ dạy cho cô ấy, nhưng cũng đừng đả kích cô ấy quá!” Lăng Bắc Hàn nói vào trong loa như ra lệnh cho chiến hữu chí cốt của mình.
“Dù tôi khích lệ cô ấy mười câu cũng không bằng một câu của cậu đấy! Cô bé này rất liều mạng, rất bốc đồng, còn rất không ngại gian nan cực khổ, thường hay ra ngoài phỏng vấn mà bỏ luôn cơm không ăn!” Trình Ngọc Bách lại phán thêm cho Lăng Bắc Hàn một câu.
Lăng Bắc Hàn vừa nghe Trình Ngọc Bách nói như thế, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phòng nhoi nhói.
Không ăn cơm? Chịu cực khổ?
“Lão Trình! Tôi giao người cho cậu, không phải để cậu coi như lừa mà sai khiến đâu nhé! Nếu cô ấy gầy đi miếng thịt nào, coi chừng tôi lật cả toàn soạn câu lên đấy!” Lăng Bắc Hàn hậm hực quát vào loa điện thoại.
“Nè, nè! Tôi chỉ quản lý về mặc công việc, chứ không có quản cái ăn của cổ, hơn nữa, tôi cũng đâu phải là người nào đó của cổ, cho nên đâu thể nào đoạt đi công việc của người khác, đúng không?” Lão Trình châm biếm ngược lại nói.
Người nào đó trong lời anh người, dĩ nhiên là chỉ Lăng Bắc Hàn.
Rất lâu không nghe thấy Lăng Bắc Hàn lên tiếng, Trình Ngọc Bách lại nói tiếp: “Bớt chút thời gian để về thăm cô ấy đi, phụ nữ luôn rất cần được dỗ ngọt đấy!” Trình Ngọc Bách nói xong liền cúp điện thoại.
Bỏ lại Lăng Bắc Hàn vẫn đứng ở đó, mặc cho sự nhớ nhung đang hung hăng ђàภђ ђạ trái tim anh.
***
“Duyệt Duyệt, sao vậy?” Lúc ăn cơm trưa, Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt rầu rĩ không vui liền quan tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy con người thật sự quá phức tạp. Lần trước em có giúp đỡ một cô b, không ngờ ba mẹ cô bé đó luôn đến tìm em để viết bài phỏng vấn, nhưng thực ra họ chỉ muốn lợi dụng em để quyên tiền cho họ, haizzz......Ở trước mặt em nói rất chân thành và động lòng người....” Úc Tử Duyệt vừa ăn cơm, vừa nói.
“Không phải thế giới quá phức tạp, mà là em quá đơn thuần! Từ từ đi, phải học cách bình tĩnh để suy xét vấn đề ở mọi phương diện!” Nhan Tịch nhận thấy Úc Tử Duyệt càng ngày càng không thích nói chuyện, mà có nói cũng dè dặt cẩn thận từng li từng tí.
Luôn cảm thấy dường như trong lòng cô bé có chuyện nhưng cố gắng đè nén, hiện tại cũng rất ít nói với mình những lời xuất phát từ nội tâm.
Chuyện phỏng vấn người bạn nhỏ mặc bệnh ung thư đối với Úc Tử Duyệt ảnh hưởng rất sâu. Đã trở nên bình tĩnh và khách quan hơn. Nhưng cái hôm ba mẹ Nữu Nữu đưa cô bé về lại Vân Nam, Úc Tử Duyệt vẫn chạy tới phi trường đưa tiễn họ, còn cho họ 5000 đồng, việc này hoàn toàn không có liên quan đến công việc của cô.
Anh trở lại đơn vị đã mười hai ngày rồi, thế nhưng một cú điện thoại cũng không có gọi cho mình. Cô không biết tổng biên Trình nói vậy có thật hay không, nhưng vẫn không có đi tìm hiểu, vì cô nghĩ rằng, nếu như anh thật sự có chút quan tâm tới mình, chắc chắn sẽ gọi điện thoại về.
Nhưng mà, không hề có.
Nhan Tịch thường hay khuyên cô hãy chủ động gọi điện thoại cho anh. Nhưng cô cũng có lòng kiêu ngạo của mình, không muốn tự khiến cho mình cảm thấy, anh đã không cần mà bản thân còn chủ động đâm đầu vào.
Nhưng thật sự trong lòng lại rất nhớ anh.
Chỉ có thể để cho mình trở nên bận rộn, buổi tối đi học thêm khoá huấn luyện.
Sau hôm chia tay đó, cô không còn đi gặp Lệ Mộ Phàm nữa. Nghe Lệ Huyên Huyên nói, cậu ấy đã khôi phục rất tốt. Hiện giờ cô chỉ hy vọng Lệ Mộ Phàm sớm có thể quên mình đi, không muốn cậu ta sẽ vì mình mà bị thương nữa.
Bà nội, ba mẹ chồng đối với cô vẫn bình thường như trước, không nóng cũng không lạnh. Cô cũng chỉ biết cố gắng mà cười làm lành, bởi vì đó là người thân trong gia đình của Lăng Bắc Hàn.
Có lúc cũng sẽ cảm thấy rất uất ức, nhưng uất ức như thế chỉ có thể nuốt vào bụng, ai bảo mình chưa đủ tốt, ngay cả người thân ruột thịt trong gia đình mình cũng bỏ mặc mình.
Cô tưởng rằng tết Nguyên Đán anh sẽ về, nhưng vẫn không hề nhận được điện thoại của anh. Úc Tử Duyệt lang thang đi dạo một mình ở trên đường, cầm giấy 乃út đợi có dịp sẽ ghi lại những sự việc có tính chất đặc biệt mới mẻ, để bồi dưỡng độ nhạy cảm của một ký giả.
Hình vẽ ông già Noel trên tủ kính vẫn chưa bị gỡ xuống, từ cửa sổ sát đất của cửa hàng KFC có thể nhìn thấy một bạn nhỏ đang ngồi chơi rất vui vẻ ở bên trong, từng đôi tình nhân đang ngồi ở phòng cà phê cạnh cửa sổ sát đất.....
Cô lặng lẽ quan sát sự tồn tại của người khác, trong lúc lơ đãng dường như cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở cửa sổ sát đất....
Lăng Bắc Hàn?
Nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu đen ngồi cạnh cửa sổ sát đất, cô cau mày, bước chân xê dịch cẩn thận lại gần, cũng nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của Hạ Tĩnh Sơ.
Hai người ngồi đối diện với nhau, Lăng Bắc Hàn cầm một tờ giấy gì đó đưa cho Hạ Tĩnh Sơ......
Úc Tử Duyệt lẳng lặng đứng nhìn, cô chắc chắn đó là Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ. Biểu hiện của Úc Tử Duyệt rất điềm tĩnh, chân mày chỉ hơi nhíu lại, mọi suy nghĩ trong đầu đều ngưng lại.