Úc Tử Mặc không đuổi theo cô, để con bé một mình tỉnh táo lại cũng tốt. Con bé này, tính cách quá thẳng thắn, hở chúc là kích động. Con đường này là do nó tự chọn, sự lựa chọn trong lúc bốc đồng.
Úc Tử Duyệt ngơ ngác đi trên đường, cõi lòng giá lạnh, toàn thân cũng rét buốt. Nhưng cô vẫn đi về phương hướng nhà mình và Lăng Bắc Hàn, đi tầm một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng nhìn thấy xe anh đỗ ở dưới lầu.
Cô như người mất hồn leo lên từng bậc thang....
Lăng Bắc Hàn vẫn một mực đợi cô về, toàn thân mặc quân trang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, trong chiếc gạt tàn thuốc trên bàn trà đầy ắp đầu lọc thuốc.
Anh đã bình tĩnh suy nghĩ rất lâu về cuộc hôn nhân này, giữa mình và Úc Tử Duyệt rốt cuộc có thích hợp hay không? Cuối cùng có thể tiếp tục được nữa không? Rốt cuộc cô có thể trở thành một quân tẩu hợp quy cách hay không?
Anh là một quân nhân, nói cho cùng, trong lòng anh chỉ dành một vị trí duy nhất, và đó không thể nào là phụ nữ hay tình cảm riêng tư!
Còn Úc Tử Duyệt thì sao? Cô còn quá trẻ con, một cô gái không am hiểu chuyện đời. Là một cô gái cần người yêu thương, chăm sóc. Nhưng những thứ này, anh không thể cho cô được!
Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng chốc hờn ghen vô cớ.
Có cảm giác muốn buông tay, nhưng rồi cảm thấy luyến tiếc. Nói đến cùng, người con gái tuy bướng bỉnh nhưng rất tháo vát thẳng tính này đã để lại một vị trí trong lòng anh.
Trước đây, anh cho rằng từ từ đợi cô lớn lên thì sẽ trưởng thành và hiểu chuyện hơn.
Nhưng hôm nay cô đối xử với anh như thế chỉ vì tên Lệ Mộ Phàm kia. Thái độ oán hận như thế, lại còn ở ngay trước mặt Hạ Tĩnh Sơ, khiến anh không thể nào chấp nhận được.
Cửa chống trộm vang lên âm thanh làm anh sực tỉnh, dụi tắt tàn thuốc trong tay, sau đó cửa phòng được mở ra, cô cúi đầu đi vào. Úc Tử Duyệt ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc lan tỏa trong nhà, ngước mắt lên liền đối diện với khuôn mặt u ám của anh.
Lăng Bắc Hàn giơ cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn về phía cô.
Hai mắt cô sưng đỏ, tóc tai rối loạn, túi xách cũng không biết vứt đi đâu, cổ áo khoác mở toạt ra, sững sờ đứng đó nhìn anh.
Anh ngồi trên ghế sofa, cơ thể thả lỏng ngửa người ra phía sau. Hai chân gác chéo lên nhau, đôi mắt sâu lắng liếc nhìn về phía cô.
“Úc Tử Duyệt, tôi là quân nhân, còn em là dâu nhà lính, chúng ta hoàn toàn không giống với người bình thường, tôi sẽ càng không đối với vợ giống như những người chồng bình thường kia. Nhưng tôi cũng không có yêu cầu xa vời gì ở em cả, ít ra biết hiểu chuyện là được rồi!” Giọng nói lành lạnh của Lăng Bắc Hàn vang lên.
Ý anh chính là, mình không hiểu chuyện sao?
Úc Tử Duyệt nhìn anh, trong đôi mắt thoáng qua nỗi khổ sở, giờ phút này, đối mặt với chỉ trích của anh, trong lòng cô chỉ thấy nhói đau.
Lệ Mộ Phàm xảy ra tai nạn, trong lòng cô rất áy náy, rối rắm không lối thoát. Cô hoang mang, bất lực không biết nên làm thế nào. Bây giờ về đến nhà, anh còn chỉ trích cô là người không hiểu chuyện.
Phải, mình đúng là không hiểu chuyện, lúc nào cũng xung động.
Cô không cãi lại, mà chịu đựng sự chỉ trích của anh.
“Anh muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra đi.” Cô hỡ hững lên tiếng, không hỏi anh tại sao lại ôm ấp cô gái kia, cũng không muốn biết lý do gì anh và Hạ Tĩnh Sơ ở bên nhau.
“Tôi là quân nhân, không có nhiều thời gian ở bên cạnh em, để dạy cho em có đầu óc xét đoán. Nhưng nếu như em còn xung động, ở trước mặt người ngoài không phân biệt tốt xấu, không hiểu chuyện mà đối xử với tôi như vậy nữa, tôi sẽ ly hôn với em!” Anh hạ quyết tâm nói ra những lời này.
Úc Tử Duyệt không thể nào tin nhìn anh, trái tim như bị ai nện cho một cú thật mạnh, đau đớn tột độ. Sững sờ nhìn anh, nhưng ngay lúc này anh đã đứng dậy.
Anh ấy nói, sẽ ly hôn với mình......
“Chững chạc, giỏi giang hiểu chuyện giống như Hạ Tĩnh Sơ vậy mới là người vợ mà anh muốn, đúng không?” Trước khi anh bước ra cửa, cô đứng đưa lưng về phía anh thì thào mở miệng hỏi.
Sống lưng Lăng Bắc Hàn cứng đờ, cố gắng kiềm chế cơn đau lòng, “Tôi phải về đơn vị, em tự giải quyết cho tốt!” Anh trầm giọng nói xong, dứt khoát mở cửa bỏ đi......
“Ầm....” Cửa chống trộm bên ngoài bị đóng sập lại, nước mắt đong đầy hốc mắt Úc Tử Duyệt tuôn trào ra như máy bơm nước.
Lăng Bắc Hàn không cần mình nữa......
Cô quỳ thọp trên mặt đất, hai cánh tay túm chặt иgự¢, khổ sở bật khóc lên.
Mới ngày nào còn nói sẽ không bao giờ ly hôn với mình, chỉ trong tích tắc đã thay đổi ý định....Cô cứ quỳ gối như thế, không còn thiết nghĩ đến điều gì, trong đầu chỉ quanh quẫn mãi câu nói kia của anh: Tôi sẽ ly hôn với em!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn quỳ mãi ở đó, sững sờ nhìn hư không, nước mắt cuối cùng cũng cạn khô.
Trong lòng lạnh lẽo đến cực hạn, toàn thân cũng rét lạnh khiến cho phát run lập cập.
Hạ Tĩnh Sơ là người phụ nữ chững chạc, tài giỏi…..
Còn mình thì sao? Điên điên khùng khùng chẳng ra làm sao, lòng ngay dạ thẳng, đầu óc ngu si, ngay cả người anh trai ruột thịt cũng ghét bỏ mình.
Thật lòng mà nói, sự việc xảy ra ngày hôm nay cô không hề trách Lăng Bắc Hàn, có trách cũng chỉ trách bản thân mình, hận bản thân mình. Khi đó quá xúc động, không có ai để giãi bày, cho nên mới nổi giận với Lăng Bắc Hàn, bởi vì ở trong lòng cô, anh mới chính là người thân nhất của cô.
Người thân nhất......
Từ bao giờ, một người xa lạ bỗng trở thành người thân nhất của mình rồi?
Cô gái kia là ai? Tại sao anh không hề nhắc tới cô ta? Lúc nhìn thấy anh ở cùng Hạ Tĩnh Sơ trong thang máy, cô lại kích động nói năng không suy nghĩ đi mắng Hạ Tĩnh Sơ.
Cô không muốn nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nữa, khó khăn lồm cồm bò dậy thì mới phát hiện trong nhà đã tối đen như mực, anh đi rồi, chỉ để lại mùi thuốc lá thoang thoảng.
Đứng dậy, đi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, rồi rửa mặt chải tóc lại gọn gàng. Đi tới phòng ngủ, ngước nhìn tấm ảnh cưới trên đầu giường mà buồn tủi ngây người ra, ôm lấy cái gối anh thường nằm, vùi mặt vào đó hít một hơi thật sâu.
Nhớ lại niềm vui ngọt ngào cùng hạnh phúc tối hôm qua, tim lại đau thắt từng cơn.
Thu dọn xong vài thứ, cô không nấn ná lại thêm nữa, đi ra khỏi căn nhà, khi đến dưới lầu nhìn thấy xe của anh, có cảm giác chiếc xe y hệt con quái vật khổng lồ này chính là anh.
Anh là một quân nhân, hẳn là sẽ không quan hệ bừa bãi với phụ nữ khác ở bên ngoài chứ? Nói không chừng, đó là người quen của anh thôi....
Cô đi bộ trở về nhà cũ, vừa vào cửa thì nhìn thấy bà nội, ba mẹ chồng đều ngồi trên bộ ghế gỗ ở phòng khách, khi nhìn thấy họ lòng cô không tránh khỏi sợ hãi. “Bà nội, ba, mẹ......” Cô gượng gạo mở miệng, cố gắng lắm trên môi mới nở nổi nụ cười.
Bầu không khí rõ ràng có gì đó không bình thường. Bà nội nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, ba chồng thì cúi đầu hút thuốc, còn mẹ chồng đang bưng một ly trà sâm, giống như không hề nhìn thấy sự hiện diện của cô.
“Duyệt Duyệt, người trong nhà họ Lăng chúng tôi xưa nay nói chuyện không quanh co lòng vòng!” Lúc này, bà cụ mở miệng nói với giọng đầy vẻ nghiêm nghị.
“Bà nội, có chuyện gì xin bà cứ nói thẳng!” Trong lòng Úc Tử Duyệt càng thêm bất an, chẳng lẽ họ đã biết chuyện của mình và Lệ Mộ Phàm rồi sao?
“Chuyện của con và cậu con trai nhà họ Lệ đó mọi người đều đã biết. Mọi người có thể biết, đương nhiên người ngoài cũng có thể biết! Nhà họ Lăng chúng ta ở Kinh Đô dù gì cũng là một gia đình có uy tín và danh dự, không cho phép bất kỳ ai có tư tưởng lệch lạc! Con ở nhà mẹ mình sống như thế nào, nề nếp ra sao chúng ta mặc kệ, nhưng một khi đã bước vào nhà họ Lăng rồi, thì con phải tuân thủ theo nguyên tắc chuẩn mực của con dâu nhà họ Lăng, có hiểu không?” Bà cụ nhìn Úc Tử Duyệt lạnh lùng nói.
Lời của bà nội khiến đầu óc Úc Tử Duyệt ong ong, giống như bị vung cho một cái tát, nhưng cái tát đó vốn cũng chẳng hề hấn gì!
Thế nhưng mỗi một câu nói đều giống như gai nhọn châm chích, cô hiểu được ý bà nội là đang nói cô không được nuôi dạy tốt, cũng đồng nghĩa đang chê trách cả gia đình mình!
Theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng lần này cô cực lực nhẫn nhịn cho qua.
Chịu đựng sự chỉ trích của bà nội, chịu đựng sự sỉ nhục cô nói, “Bà nội, con sẽ chú ý ạ, xin mọi người hãy yên tâm, con cam đoan về sau sẽ không gặp Lệ.....Lệ Mộ Phàm nữa.”
Lần đó ở bệnh viện cô đã khuyên Lệ Mộ Phàm, bảo cậu ta hãy buông tay, cô cũng không thể gặp lại cậu ta nữa, cầu xin cậu ta đừng có tìm mình, cô còn nói cô yêu Lăng Bắc Hàn để cậu ta đừng có hy vọng gì nữa.
Cô không muốn hại Lệ Mộ Phàm nữa, phải hoàn toàn cắt đứt.
Lúc này, Tiếu Dĩnh để ly trà trong tay xuống, quay đầu nhìn thẳng Úc Tử Duyệt, “Nếu cô cảm thấy mình không làm tròn nổi bổn phận của một người vợ thì cứ sớm nói ra, đừng để đến cuối cùng mới ân hận vì ban đầu mình đã làm sai.” Lần đầu tiên mẹ chồng Tiếu Dĩnh nói chuyện thẳng thắn với cô như vậy.
Lời nói thẳng thắn trắng trợn tới mức này, nếu như cô nghe còn không hiểu nữa thì đúng thật là ngốc đến hết thuốc chữa rồi.
Mẹ chồng đang ám thị với mình nên biết khó mà lui sao?
Úc Tử Duyệt, mày thật thất bại, đến nỗi không có một người nào thích nổi mày! Trừ cái tên ngốc đầu bự Lệ Mộ Phàm kia.
“Mẹ, xin mẹ yên tâm, con có lòng tin sẽ làm tốt bổn phận dâu con của nhà họ Lăng!” Cố gắng chịu đựng nỗi đau tan lòng nát dạ, Úc Tử Duyệt không chịu thua đấu tranh tới cùng, vô cùng kiên quyết nói!
Tiếu Dĩnh không ngờ Úc Tử Duyệt lại nói như vậy, chẳng lẽ cô ta không muốn ly hôn? Nhận ra điều này khiến cho lòng bà cảm thấy khó chịu.
“Được rồi, Duyệt Duyệt, lên lầu nghỉ ngơi đi!” Lúc này Lăng Chí Tiêu không còn chịu nổi nữa lên tiếng nói.
“Dạ, thưa bà nội, ba, mẹ con lên lầu trước!” Cô nói xong, đi thật nhanh về phía chân cầu thang, chạy thẳng một mạch về phòng ngủ. Sau khi đóng cửa lại liền bò lên giường, ôm chặt gối nằm, nước mắt thi nhau không ngừng chảy xuống.
Cần gì phải quan tâm đến cách nhìn của gia đình họ làm gì?
Nhớ tới anh nói muốn ly hôn, lòng cô lại đau như dao cắt......
Lăng Bắc Hàn, em mệt mỏi quá!
Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi. Trong giấc mơ, cô thấy lại thời điểm mình còn là một cô bé không buồn không lo, cô ôm trái bóng hung hăng đánh về phía mặt của cậu bé trai kia......
Sau đó, cô lại mơ thấy Lăng Bắc Hàn lôi kéo đòi dẫn mình đến cục dân chánh làm thủ tục ly hôn.
“Đừng....Em không muốn ly hôn....Em yêu anh!”
“Không.....” Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng với toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, bụng đói sôi ùng ục khiến cô choáng váng mặt mày, lúc này cũng phát hiện ra, trời đã sáng.
Nhớ tới công việc mà Lăng Bắc Hàn đã tìm giúp mình, Úc Tử Duyệt phấn chấn lại tinh thần, rời giường, chuẩn bị hôm nay đi báo danh.
***
Công việc của cô là làm phóng viên thực tập cho diễn đàn chuyên viết về tin tức báo xã hội ở Thương Bách.
Tổng biên tập tên Trình Ngọc Bách, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng là đồng đội cũ của Lăng Bắc Hàn. Anh ta đích thân ra đón cô.
Sau ba ngày công tác, cô đã dần quen với công việc của mình. Thỉnh thoảng cũng sẽ cùng với những phóng viên lâu năm khác đi ra ngoài phỏng vấn. Quen dần, cô cảm thấy đây là một việc làm khiến cho xã hội rất có tình thần trách nhiệm.
Bởi vì bản tin đều là những tin tức nói về đời sống con người, rất thực tế với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân.
Ví dụ như, nhóm cô đang theo dõi đưa tin về khu cư xá dạo gần đây thường hay bị mất chó. Căn cứ theo tin tức mấy ngày nay bọn họ liên tục nằm vùng điều tra, họ đã phát hiện thì ra có người đang độc chó.
Bởi vì bắt đầu vào đông, thịt chó lại có tác dụng làm ấm người, cho nên đã trở thành một món ăn rất được ưa chuộng.
“Nói nghe xem, về bản tin trộm chó nên phỏng vấn từ phương diện nào?” Tổng biên Trình uống một hớp trà, mỉm cười hòa ái nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.
“Tôi nghĩ....” Úc Tử Duyệt cầm 乃út hý hoáy vẽ nghệch ngoạc lên tờ giấy trắng.
“Từ chủ nhân mất trộm chó, kẻ trộm bị bắt vì thuốc chó, nơi bán thịt chó, người ăn thịt chó, và nguồn gốc quán làm thịt chó....Tạm thời chỉ nghĩ được những điểm này!” Úc Tử Duyệt nói với vẻ đăm chiêu suy nghĩ, đầu 乃út vẫn đang hý hoáy trên tờ giấy.
“Chính xác, có tiến bộ, lần này ít nhất cũng có thể nghĩ đến toàn diện. Tin tức này, thật ra cũng có thể đến phỏng vấn một số chuyên gia dinh dưỡng, khảo sát xem ăn thịt chó rốt cuộc có tác dụng điều trị cho chế độ ăn uống hay không? Mọi người có nên ăn thịt chó hay không? Quan trọng hơn chính là, nên xem nhiều ý kiến trên mạng xem thế nào!”
“Vâng! Cám ơn tổng biên!”
Lần đầu tiên được tổng biên khích lệ, Úc Tử Duyệt có chút hãnh diện, cũng có chút cảm giác thành tựu nho nhỏ. Hiện giờ, cô đã đem toàn bộ tinh thần và sức lực của mình đều tập trung vào trong công việc.
Thậm chí không có thời gian nghĩ đến Lăng Bắc Hàn.
“Nên cám ơn Lão Lăng nhà cô mới phải, suốt mấy ngày nay cậu ta cứ điện thoại quan tâm hỏi thăm tình huống của cô đấy!” Tổng biên lại nhìn Úc Tử Duyệt cười nói.
Lời tổng biên nói lại khiến cho trái tim Úc Tử Duyệt chua xót đau đớn.
Anh ta sẽ quan tâm mình sao? Ngày đó sau khi rời đi, cũng chẳng có tin tức nào nữa....
“Vậy sao....” Úc Tử Duyệt cười nói, “Tổng biện, tôi xin phép ra ngoài trước! Còn có một việc rất quan trọng cần phải đi phỏng vấn!” Nghĩ đến công việc, tâm tình Úc Tử Duyệt thoáng dịu lại, vui vẻ nói xong đi ra khỏi phòng làm việc của tổng biên tập.
Tới giờ cơm trưa, Úc Tử Duyệt không đi ăn cơm mà thu dọn vài thứ xong rồi đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa tòa soạn thì đúng lúc gặp Nhan Tịch đang đến tìm cô, Nhan Tịch hiện đang công tác cho một công ty ở tầng dưới, mỗi ngày tới giờ cơm trưa đều sang rủ cô cùng đi ăn.