Điện thoại là do chị dâu tương lai, Lệ Huyên Huyên gọi tới.
"Duyệt Duyệt, Mộ Phàm xảy ra tai nạn xe rồi.” ở trong điện thoại Lệ Huyên Huyên gần như là khóc không thành tiếng, sau đó, trong ống nghe truyền đến một tràng âm thanh huyên náo, lại truyền tới tiếng của anh hai Úc Tử Mặc.
"Duyệt Duyệt! Em hãy yên phận ở nhà, đừng đến."
"Bệnh viện nào? Cậu ấy đang bệnh viện nào?" Úc Tử Duyệt vẫn đang ngây người như phỗng đột nhiên rống to, gần như là cuồng loạn. Đứng ở phòng khách, một bàn tay đang nắm chặt di động, một tay khác siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay giống như muốn khảm sâu vào lòng bàn tay!
Bởi vì hét to, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Ngay cả Úc Tử Mặc cũng bị tiếng nói và thái độ của cô gây chấn động: "Duyệt Duyệt! Em."
"Anh! Em hỏi lại lần nữa! Cậu ấy đang ở bệnh viện nào?" Úc Tử Duyệt vô cùng kiên định quát, vừa gào thét, vừa đi tìm túi của mình, ngay sau đó, ra cửa.
"Bệnh viện Nhân Dân Thành phố, bọn anh cũng đang trên đường đến đó, Duyệt Duyệt em bình tĩnh một chút, Lăng gia."
"Tút tút."
Úc Tử Mặc còn chưa nói hết, Úc Tử Duyệt đã cúp điện thoại. Cô nhanh chóng lao xuống lâu, lái chiếc xe nhỏ của mình phóng như bay.
Đi ngang qua rừng cây nhỏ trước chung cư thì trong đầu còn hiện lên hình ảnh dây dưa của cô và Lệ Mộ Phàm tối hôm qua.
"Trách mình .....Đều tại mình!" Đôi tay nắm chặt vô lăng, cô gần như muốn sụp đỏ, cảm giác áy náy cùng tự trách như muốn cắn nuốt trái tim cô.
Biết rõ ràng cậu ấy uống say rồi, khổ sở như vậy, cô không những không gọi người đưa cậu ấy về, ngược lại cùng Lăng Bắc Hàn......
Úc Tử Duyệt! Lúc Lệ Mộ Phàm gặp chuyện không may, mày ở đâu? Mày đang làm gì vậy chứ?
Cô ở trên giường với Lăng Bắc Hàn, một người đàn ông quen biết không tới ba tháng, cô còn nói với anh, cô ghét Lệ Mộ Phàm, một người mà cô đã thích từ nhỏ đến lớn…
Cô nhanh chóng lái xe vọt tới Bệnh viện Nhân dân Thành phố, ở bãi đậu xe thấy được một chiếc Hummer quen thuộc, bảng số xe quen thuộc, nhưng cô không còn tâm tư suy nghĩ nhiều nữa, xuống xe, cầm túi chạy thẳng vào trong.
"Lệ Mộ Phàm? Lệ Mộ Phàm ở đâu?" Úc Tử Duyệt vọt vào bệnh viện, chạy đến quầy tiếp tân, lo lắng hỏi, lúc nói chuyện, đôi môi còn run rẩy.
"Cô gái, cô đừng nóng vội, có vấn đề gì, từ từ nói."
"Lệ Mộ Phàm! Tôi tìm Lệ Mộ Phàm, cậu ấy xảy ra tai nạn xe cộ! Xảy ra tai nạn xe cộ! Bây giờ cậu ấy thế nào rồi, đang ở đâu?" Úc Tử Duyệt hốt hoảng hỏi, nội tâm run rẩy kịch liệt, nín thở chờ đợi kết quả.
"Quả thật có một người tên là Lệ Mộ Phàm, ở trong khu phía Bắc, khoa não số phòng 1202!" Y tá vừa dứt lời, Úc Tử Duyệt liền chạy như điên.
"Đợi chút. đợi chút." Thấy cửa thang máy đang muốn khép lại, Úc Tử Duyệt gần như là bất chấp tất cả mà dùng tay chặn khe cửa, sau đó vọt vào, mới vừa vào cửa, chống lại chính là một người phụ nữ trung niên phục sức cao quý, bên người của bà ta có bốn người đàn ông mặc áo đên đứng ở bốn góc.
"D. dì." Tóc bới cao, trang sức thanh nhã, khuôn mặt mỹ lệ, chính là mẹ của Lệ Mộ Phàm, Âu Lăng Hân.
Úc Tử Duyệt áy náy gọi, mặc dù mặt bà ta không hề thay đổi, thế nhưng cô có thể nhận rõ nỗi oán giận và trách cứ!
Âu Lăng Hân kích động muốn tát Úc Tử Duyệt, nhưng, bà ta cố kìm chế!
Không khí trong thang máy giống như bị rút sạch, cô bị giam ở trong, hô hấp khó khăn, không ngừng bị ánh mắt trách cứ của Âu Lăng Hân lăng trì!
Cửa thang máy vừa mới mở, cô xông ra trước tiên: "Lệ Mộ Phàm...... Lệ Mộ Phàm...... Ở đâu......" Cô kích động không ngừng gọi, đầu óc ông ông, căn bản không nhớ rõ số phòng bệnh của anh ta nữa, quay đầu lại xoay người thì chỉ thấy Âu Lăng Hân cùng cô bốn hộ vệ, vẫn không nhanh không chậm bước đi như cũ.
Úc Tử Duyệt tiện tay đẩy cửa một gian phòng bệnh ra: "Lệ." Trong nháy mắt cửa mở ra kia, lời của cô bởi vì thấy một hình ảnh mà dừng lịa, cả người cũng cứng đờ.
Một người người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá cây cùng một cô gái xa lạ đang ôm nhau.
Nhìn thấy cô, bọn họ mới buông ra, Úc Tử Duyệt thấy khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn thì tay giống như là giống như điện giật, vội vàng lùi về, cả người nhích về phía sau, bước ra ngoài, thấy đoàn người Âu Lăng Hân đi tới phòng bệnh sát vách. Cô vội vã vọt vào.
Vô luận là đại não, hay trái tim đều như bị quấy thành bột nhão, đau đớn, cũng hết sức rối loạn.
"Lệ Mộ Phàm!" Cô vừa muốn đi vào phòng bệnh của Lệ Mộ Phàm, lại bị hai người hộ vệ đứng ở cửa ngăn lại: "Các người cho tôi vào đi, cho tôi vào nhìn cậu ấy một chút thôi!" Úc Tử Duyệt kích động quát, để cho cô xem thử Lệ Mộ Phàm có chuyện gì hay không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Hai người vệ sĩ y như hai núi băng, đứng ở đó, không nhúc nhích.
Tối hôm qua Lệ Mộ Phàm say rượu, đua xe, ᴆụng vào một đoạn đường đang thi công, lật xe, đầu bị thương, vẫn còn đang hôn mê.
Lăng Bắc Hàn bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Úc Tử Duyệt đang đứng ở cửa phòng bệnh sát vách, tâm trạng cô đầy kích động, liền vội vàng tiến lên: "Úc Tử Duyệt!" Anh kéo cổ tay cô, gầm nhẹ.
"Cút! Lăng Bắc Hàn anh cút đi! Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu ghê tởm này ᴆụng vào tôi! Cút!" Úc Tử Duyệt nhìn anh, kích động rống to, vung túi xách đập lên mặt anh.
"Đều là anh! Đều tại anh!" Cô oán hận trừng mắt nhìn anh, rống to.
Trong khoảnh khắc, Lăng Bắc Hàn bị nỗi căm hận trong mắt của cô làm cho chấn động!
"Duyệt Duyệt." Lúc này, Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên cũng chạy tới, Úc Tử Duyệt nhìn thấy bọn họ, vội vàng xông về phía đó: "Anh. cho em vào nhìn cậu ấy một chút. đều tại em. bọn họ không cho em vào." Úc Tử Duyệt nắm lấy tay anh trai mình, khóc rống.
Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt đứng ở một bên, nhìn cô vì Lệ Mộ Phàm mà khóc khàn cả giọng, trong lòng đầy phức tạp.
"Duyệt Duyệt! Em bình tĩnh lại cho anh! Đi về nhà!" Lệ Huyên Huyên đã vọt vào phòng bệnh, Úc Tử Mặc không thể không để ý đến cảm nhận Lăng Bắc Hàn, quát em gái mình.
"Cậu ấy là do em làm hại! Là do em làm hại!" Úc Tử Duyệt kích động gào xong, bất chấp tất cả xông vào phòng bệnh, cho dù bị vệ sĩ ngăn lại, cô cũng liều mạng giãy giụa, gào thét.
Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ cuồng loạn của cô, khóe miệng khẽ giơ lên, giống như một nụ cười trào phúng, ngay sau đó, anh xoay người, đi về một phòng bệnh khác.
"Bắc Hàn." Úc Tử Mặc kêu anh một tiếng, anh chỉ quay lại gật đầu một cái, rồi rời đi.
Vệ sĩ không ngăn được Úc Tử Duyệt, để cho cô đi vào.
Trên giường bệnh, Lệ Mộ Phàm nằm đó, đầu được băng đầy vải trắng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi khô nứt, có tia máu chảy ra, cổ họng bị cắt, cắm một chiếc ống sắt.
Hình ảnh thê thảm đó, khiến lòng Úc Tử Duyệt run rẩy, cảm giác áy náy lại sâu hơn, nhìn Lệ Huyên Huyên đang đứng ở một bên che miệng khóc, nhìn vẻ mặt nặng nề của bà Âu, Úc Tử Duyệt tiến lên, nhìn Lệ Mộ Phàm còn đang hôn mê, nước mắt rơi xuống tí tách.
"Thật xin lỗi. Lệ Mộ Phàm. cậu tỉnh lại đi. cậu đừng làm mình sợ." Ống sắt kinh khủng kia cắm ở trên cổ của cậu ấy, khẽ lay động theo từng hơi thở, Úc Tử Duyệt không đành lòng nhưng vẫn buộc bản thân phải nhìn.
Bởi vì cậu ấy là do cô làm hại!
Nếu cô có chút quan tâm tới cậu ấy, tối hôm qua sẽ nhớ tới gọi điện thoại để người nhà đưa cậu ấy về, chứ không phải vứt một người say mèm lại ở đó mà không để ý!
"Cô cút ra ngoài cho tôi! Con tôi không cần cô thương hại! Cút!" Âu Lăng Hân cuối cùng cũng mở miệng, chỉ vào lỗ mũi Úc Tử Duyệt, hung tợn quát.
Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn Âu Lăng Hân, có chút khó thở: "Dì Âu. thật xin lỗi." Cái cô có thể nói chỉ có ba chữ này.
"Xin lỗi? Có tác dụng không? Lần trước nó vì cô, dầm mưa bị viêm phổi cấp tính! Đã từng ૮ɦếƭ một lần !" Giờ phút này Âu Lăng Hân vô cùng kích động, nhìn con trai bảo bối bị tình yêu ђàภђ ђạ đến mức thê thảm phải nằm ở bệnh viện thế này, dù bà có tỉnh táo hơn nữa cũng không thể khống chế tâm trạng của mình!
"Dì." Lúc này, Lệ Huyên Huyên đi lên, kéo cánh tay Âu Lăng Hân, khàn giọng gọi.
Úc Tử Duyệt nghe Âu Lăng Hân nói, trong lòng kinh ngạc, trong đầu nhớ lại một tháng này, Lệ Mộ Phàm thường bị ho khan dữ dội...... Lúc ấy cô còn nguyền rủa anh, ho đến ૮ɦếƭ luôn đi......
"Dì! Đây là ngoài ý muốn! Duyệt Duyệt cũng không muốn."
"Cút! Tất cả đều cút hết cho tôi! Lệ gia chúng ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với Úc gia các người nữa!" Âu Lăng Hân kích động cắt đứt lời của Úc Tử Mặc, gương mặt xanh mét!
"Khụ. ưmh." Rốt cuộc, Lệ Mộ Phàm đang nằm trên giường bệnh cũng có phản ứng, anh suy yếu ho khan hai tiếng, mắt dần dần mở ra, cổ của anh bởi vì sưng to, khí quản bị chặn lại, bây giờ cắt mở khí quản ra, cần phải dùng dụng cụ mới có thể thở được.
Anh không nói nổi một câu.
"Lệ Mộ Phàm!" Úc Tử Duyệt kích động tiến lên, đau lòng gọi.
Lệ Mộ Phàm nhìn cô, khóe miệng khẽ giơ lên, trong cổ họng phát ra tiếng "ô ô", đưa tay về phía Úc Tử Duyệt......
Cô cúi người xuống, đứng ở bên cạnh giường bệnh, nắm tay của anh, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Âu Lăng Hân cũng không kiềm chế được, ôm mặt khóc.
Đứa con trai này sao cũng si tình và cố chấp giống như cha của nó vậy chứ! Vì một người phụ nữ mà có thể ૮ɦếƭ...... Tất cả đau khổ bỗng tuôn trào, Âu Lăng Hân che miệng rơi nước mắt, giờ phút này, chỉ có Lệ Huyên Huyên mới hiểu nỗi đau khổ trong lòng bà.
Năm đó, ba Lệ Mộ Phàm và mẹ của Lệ Huyên Huyên, không chút do dự ૮ɦếƭ vì tình, độc ác bỏ lại mẹ con Âu Lăng Hân cùng con gái riêng Lệ Huyên Huyên......
Lệ Mộ Phàm nắm chặt tay Úc Tử Duyệt, hai mắt nhuộm đầy đau khổ, tuy không nói gì mà chỉ nhìn cô, nhưng như thế cũng đã đủ diễn tả tình cảm của anh.
Nhìn Lệ Mộ Phàm thâm tình, lại nhớ tới hình ảnh Lăng Bắc Hàn ôm một người phụ nữ khác vừa rồi, Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại, trong lòng, ngũ vị tạp trần, áy náy đối với Lệ Mộ Phàm, lại càng sâu hơn.
Sát vách, cửa phòng bệnh vang lên, có một cô gái ra mở cửa.
"Xin chào, tôi là luật sư do Sở Sự Vụ phái tới để cố vấn nghĩa vụ pháp lý cho các người." Hạ Tĩnh Sơ ở nhìn thấy người mở cửa là một cô gái hiền lành thuần phác thì mở miệng, mỉm cười nói.
Lúc này, một bóng người màu xanh lục đến gần, Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn Lăng Bắc Hàn: "A Hàn, sao anh lại ở đây?" Cô ta cau mày, hỏi.
Lăng Bắc Hàn cũng không ngờ đến vào lúc này lại gặp phải Hạ Tĩnh Sơ, cô ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, một tay đang ôm cặp công văn, còn tay khác thì nắm tay Thôi Nhã Lan.