Cô là con gái cưng trong nhà được nuông chiều từ nhỏ, chỉ biết ăn và ngay cả rau còn không biết rửa. Thế mà cô chịu chủ động xuống bếp, tay chân vụng về nấu bữa sáng cho anh đến mức bị phỏng tay.
Hơn nữa, tối hôm qua bị tổn thương cũng không oán hận, còn như vậy….
Giờ này trong lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng cảm động, không thể kiềm chế bản thân hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, vòng tay trái qua eo cô, tay phải giữ chặt gáy cô, cúi người xuống hôn lấy hôn để.
Úc Tử Duyệt sợ hãi, tim đập loạn nhịp, không khống chế được nhắm mắt lại, hòa vào nụ hôn bá đạo nhưng vẫn dịu dàng của anh. Khi anh có ý muốn nạy hàm răng cô ra thì cô chủ động mở ra, mặc cho anh cuốn lấy lưỡi mình, cô cũng chủ động cuốn lấy lưỡi anh….
Cô chủ động hôn trả làm cho anh vui sướng không thôi, cuối cùng cô đã không còn ghét việc tiếp xúc với anh! Nhận ra điều đó Lăng Bắc Hàn càng vui mừng hơn rất nhiều.
“Ưm.…” Buông cô ra hai người đều thở hồng hộc, Úc Tử Duyệt đỏ mặt thở hổn hển, tim đập rộn ràng, thậm chí còn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Trời! chỉ một nụ hôn là có thể khiến cô nghĩ muốn hòa nhập! Không phải chứ! Thậm chí cảm giác dì cả cũng bừng lên, cảm giác đó giống như đang cùng anh yêu đương…..
“Nghĩ gì vậy?” Lăng Bắc Hàn vẫn liếc mắt nhìn cô cúi đầu, lúc này nâng cằm cô lên, nhìn cô nhỏ giọng hỏi, ánh sáng êm dịu lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm.
Khuôn mặt nhỏ bé của cô bừng lên màu sắc quyến rũ, hai mắt đen như hạt nho đen tròn sáng ẩm ướt, dáng vẻ mơ màng làm cho anh khao khát muốn ngay lập tức bế cô lên giường, điên cuồng yêu đương, chỉ là, không khéo chính là…..
“A…..Không có gì.…” Úc Tử Duyệt có thể nói cô vừa bị nụ hôn kia của anh làm cho suy nghĩ không? Không đâu! Dĩ nhiên là không thể! Cô ấp úng trả lời, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.
Úc Tử Duyệt, mày đúng là một đại sắc nữ!
Cô tự mắng mình, càng ca thán Nhan Tịch! Đều do chị ấy cho cô xem quá nhiều tiểu thuyết H, còn nói cô học chiêu thức quyến rũ Lăng Bắc Hàn!
“Tại sao đột nhiên nấu bữa sáng cho anh?” Lăng Bắc Hàn còn chưa bỏ qua vấn đề này, một người phụ nữ chịu thay đổi vì mình, làm một việc mà cô không thích….
Lòng anh vô cùng mong đợi, cô có thể giống như anh đang suy nghĩ, có cảm giác với anh hay không?
Úc Tử Duyệt rất ngại phải trả lời vấn đề này, cô có thể nói mình muốn anh để ý tới mình nên mới làm như vậy sao? Một người kiêu ngạo như cô sao có thể ngượng ngùng mở miệng nói ra điều này!
“Anh cũng làm cho em ăn rồi còn gì? Sao trăng gì chứ?” Chẳng những cô không trả lời, ngược lại còn hỏi lại anh, lui người khỏi người anh, đi về phía bàn ăn.
Lăng Bắc Hàn bị cô hỏi ngược lại không biết phản ứng thế nào, quyết định không truy cứu nữa, đi tới phòng bếp, không quên sắc thuốc cho cô.
“Anh làm gì vậy?” Úc Tử Duyệt đi vào phòng bếp, thấy anh đang nấu nước, hỏi, thấy anh cắt từng lát gừng, trên bàn còn có táo đỏ, biết là anh đang nấu nước đau bụng kinh cho cô.
Chỉ thấy anh còn đeo bao tay nhặt mấy hạt tiêu bỏ vào trong nồi, “Tại sao phải đeo bao tay, trong tiêu có độc sao?” cô tò mò hỏi.
“Anh bị dị ứng tiêu!” Anh thấp giọng trả lời.
“À? Còn có người dị ứng với tiêu sao?” Úc Tử Duyệt kinh sợ, đi lên, vội vàng kéo anh ra, “Để em, anh đi ra ngoài đi!” Úc Tử Duyệt kéo anh, vội vàng nói.
Ngửi thấy mùi tiêu cô hơi nhíu mày, không thể không nghĩ tới lần đầu gặp Hạ Tĩnh Sơ cô ta đã nói tất cả thức ăn không cần phải bỏ tiêu…..
Úc Tử Duyệt buồn bã trong lòng, ngẩn ngơ nhìn Lăng Bắc Hàn đang tháo bao tay.
Đã nhiều năm như vậy, Hạ Tĩnh Sơ vẫn nhớ thói quen đó của anh…..
***
“Aizz…Ôi….Kiếp sau không muốn làm phụ nữ nữa! Thật là khổ sở!” Úc Tử Duyệt đi từ trong nhà vệ sinh ra, ôm bụng oán giận nói.
“Còn đau sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn cô cau mày, quan tâm hỏi, cũng đứng bên mặc áo khoác gió lên.
“Không phải, hơi khó chịu chút thôi! Muốn đến lúc nào thì đến à, đã vậy thời gian còn không chính xác, sớm hơn ba ngày!” Úc Tử Duyệt oán trách vỗ vỗ bụng mình mắng.
“Báo ứng mà!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô nói, cầm áo khoác cô, mặc cho cô.
“Anh có ý gì? Rủa em sao?” Úc Tử Duyệt ngước đôi mắt nhỏ bé nhìn anh.
“Không phải em giả vờ cái đó tới, kết quả là nó tới thật. Không phải là báo ứng thì là cái gì?” Lăng Bắc Hàn luồn tay vào tóc cô, lấy tóc trong cổ áo ra, giễu môi trêu chọc.
Lại xấu bụng không nói cho cô biết, thật ra là cô bị hù sợ mới đến sớm.
Vì muốn để cô lần sau đừng giở trò khôn vặt trước mặt anh một lần nữa!
Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn nói thế, ngượng ngùng cúi đầu, le lưỡi, “Phải, đáng đời em, được chưa? Tối hôm qua không phải anh đã đồng ý viết báo cáo, viết kiểm điểm sao?” Anh gây tổn thương cô một ít, cô cũng muốn phản bác lại một ít!
Chỉ thấy sắc mặt Lăng Bắc Hàn cứng đờ, hơi áy náy, “Tối sẽ viết!” anh nhỏ giọng nói.
“Vậy bây giờ anh thề đi! Về sau không được phép ăn Hi*p em nữa! Cũng không được ép buộc em nữa!” Úc Tử Duyệt tiện thể nói, vẻ mặt vô cùng bá đạo.
“Phải thề sao?”
“Phải thề!”
Úc Tử Duyệt tiểu nhân đắc ý nói.
Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn lập tức đứng nghiêm, người thẳng như cây giáo đứng trước mặt Úc Tử Duyệt, sau đó hất mạnh đầu, cao giọng nói: “Tôi, Lăng Bắc Hàn, hôm nay xin thề với Mao Chủ tịch (Mao Trạch Đông) về sau không bao giờ ép buộc đồng chí Úc Tử Duyệt làm…..Làm cái chuyện “yêu” kia nữa!”
“Haha…” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn luôn luôn lạnh lùng cũng có vẻ mặt hài hước như vậy không kìm nổi cười lên, cảm thấy anh rất đáng yêu.
“Đồng chí Úc Tử Duyệt? Vậy được rồi chứ?” Nhìn cô cười thoải mái, tâm trạng Lăng Bắc Hàn cũng rất tốt, không còn lo lắng như ngày hôm qua.
“Được được! Được rồi!” Úc Tử Duyệt nặng nề gật đầu như tư lệnh, xá tội cho anh.
“Vậy bây giờ dẫn em đi tiêm phòng!” Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt nói.
“Cái gì? Tiêm? Vì sao phải đi tiêm?” Úc Tử Duyệt ngừng cười, nhìn anh chằm chằm, tức giận hỏi.
“Sợ em bị phong đòn gánh!” Người thận trọng như anh làm sao quên chuyện tối qua cô bị dao cắt, mặc dù vết thương không sâu, nhưng vì an toàn vẫn nên đi tiêm là tốt nhất!”
“Không cần đâu....Vết thương này cũng không sâu lắm..…” Cô rất cảm động vì được anh chăm sóc chu đáo, mặc dù ngoài miệng còn kháng cự, trong lòng lại rất ấm áp, hai cánh tay rất tự nhiên ôm lấy tay phải anh, đi với anh ra ngoài.
Được cô ôm như vậy, Lăng Bắc Hàn cảm thấy rất ngọt ngào.
Hai người đến bệnh viện, sau khi tiêm phòng xong, tiện đường đi dạo một chút. Trên đường đi, Úc Tử Duyệt kể chuyện công việc của cô cho Lăng Bắc Hàn nghe, cũng thẳng thắn nói luôn chuyện Lệ Mộ Phàm.
Thì ra là Lệ Mộ Phàm theo đuổi cô nên mới mua lại cả tòa soạn cô đang làm! Tên nhóc này xem ra cũng không dễ dàng bỏ cuộc!
“Lăng Bắc Hàn, anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, mặc dù em làm chung công ty với cậu ấy, nhưng em tuyệt đối không làm những việc không nên làm!” Úc Tử Duyệt sợ Lăng Bắc Hàn không tin tưởng mình, nghiêm trang nói.
Cô nói như vậy, anh đương nhiên là tin tưởng cô, cũng không nói gì, khẽ nhếch miệng lên, nắm tay cô thật chặt.
Lúc mười một giờ trưa, Úc Tử Duyệt nhận được điện thoại của Nhan Tịch, thì ra, chị ấy nói muốn trả áo khoác cho Lục Khải Chính, không biết liên lạc với anh ta thế nào, cho nên mới gọi nhờ Úc Tử Duyệt chuyển cho Lục Khải Chính.
Ai ngờ thật ngẫu nhiên Lăng Bắc Hàn cũng vừa hẹn Lục Khải Chính ăn cơm trưa, bảo Úc Tử Duyệt gọi Nhan Tịch đến.
***
Nhan Tịch theo địa chỉ Úc Tử Duyệt báo, bảy lần quặt tám lần rẽ xách theo chiếc áo khoác đàn ông đã được giặt khô đi tới một đầu ngõ. Nhìn thấy chiếc xe Hummer của Lăng Bắc Hàn đang đậu bên trong, lúc đó có một người đàn ông quen mặt vừa xuống khỏi một chiếc Land Rover, Nhan Tịch nhìn kĩ mới nhận ra người nọ chính là Lục Khải Chính.
“Lục….Tổng giám đốc Lục!” Nhan Tịch kêu to, một tay giơ chiếc túi xách, một tay nhấc áo khoác, vội đi lên. Lục Khải Chính đứng yên, quay đầu nhìn lại một cô gái cao gầy đang đi về phía mình, nhìn mái tóc ngắn nghịch ngợm, trong tay cô còn mang theo áo khoác, anh chợt nhớ lại cô là ai.
“Là cô..…” Anh thong thả nói, trên môi còn có nụ cười nhẹ.
“Tổng giám đốc Lục…..Áo của anh!” Nhan Tịch cười nói, đưa áo khoác trong tay cho Lục Khải Chính. Lục Khải Chính cau mày, nhận lấy chiếc áo, mở cửa xe ném nó vào ghế sau.
Thấy động tác ném áo tùy tiện đó của anh, trong lòng Nhan Tịch hơi tức giận. Cô cố ý tốn mười mấy đồng đưa áo anh đến tiệm giặt khô quốc tế, xách theo trên đường còn sợ làm đứt một sợi chỉ hay bị nhàu một tí. Anh thì hay rồi, thản nhiên ném nó vào trong xe.
Mà cũng đúng, đối với những người có tiền như thế này, một chiếc áo khoác mấy ngàn đồng thì tính là gì!
“Thẫn thờ gì vậy, mau đi vào..…” Lục Khải Chính xách theo cặp công văn nhìn Nhan Tịch đang ngẩn người nói. Giọng anh rất nhẹ, dường như cũng quen thuộc với cô. Nhan Tịch hồi hồn đi với anh đi vào trong ngõ hẻm.
Ngày hôm qua, sau khi cô rơi xuống nước, là Lục Khải Chính ϲởí áօ khoác cho cô mặc vào, anh còn tháo ổ cứng có bản thảo giúp cô lấy lại toàn bộ bản thảo!
Thì ra chỗ hẹn ăn cơm là một nhà hàng gia đình, ông chủ dường như rất quen với Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính. Tổ tiên của ông chủ này là đầu bếp xuất thân từ hoàng cung, ông chủ kế thừa tay nghề và sản nghiệp tổ tiên, mở một nhà hàng gia đình.
“Chị Nhan, sáng nay chị lại đến trung tâm xin việc sao?” Trên bàn ăn, Úc Tử Duyệt hỏi Nhan Tịch. Nhan Tịch uống hớp canh, liên tục gật đầu, “Đã nộp hồ sơ lý lịch đầy đủ cả, nhưng kết quả lại giống như trình diễn thời trang, kể cả công việc tư vấn viên điện thoại cũng nộp luôn, nhưng không biết có làm nên trò trống gì hay không nữa!”
“Aizz…..Đều tại em liên lụy chị! Ngày mai em sẽ tìm giúp chị, cùng lắm thì đến công ty nhà em đi! Bà cô kia đúng là nghiêng theo chiều gió!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, “Công ty như vậy không làm cũng chẳng sao!”
Lời nói của Úc Tử Duyệt hấp dẫn sự chú ý của hai người đàn ông đang nói chuyện, Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ u oán của Úc Tử Duyệt, lời kia nói ra không giống như giả.
Công việc của cô anh không muốn tham dự nhiều, chỉ cần cô thích, anh sẽ chiều theo ý cô.
“Bỏ đi, chuyện này không thể trách em. Từ lâu chủ nhiệm Âu đã không thích chị, vì chị hay đánh chữ trong giờ làm việc cho nên cũng có ý muốn đuổi chị từ lâu rồi!” Nhan Tịch không muốn Úc Tử Duyệt có cảm giác tội lỗi, càng không muốn để cô ấy giúp mình đi cửa sau, vội nói.
Thật ra thì cô cũng không phải là một người chăm chỉ, mỗi ngày làm xong công việc chính sẽ tranh thủ gõ chữ. Tiền lương của công việc hành chính cũng không phải là tiền lương tiêu chuẩn, nếu cô dựa vào số tiền này mà sống ở thủ đô, e rằng đã ૮ɦếƭ đói từ lâu, đừng nói đến việc gửi tiền về nhà.
Lục Khải Chính cầm giấy lau miệng, động tác vô cùng ưu nhã, hình như nghe rõ hai cô gái nhỏ này đang nói gì, “Nếu hai người không chê bai thì có thể đến công ty tôi!” Anh hờ hững nói xong rồi từ trong cặp công văn lấy ra một chiếc máy tính bảng còn nguyên bao bì đưa qua cho Nhan Tịch ở phía đối diện.
Nhìn hộp quà Nhan Tịch liền hiểu anh có ý gì, “Tổng giám đốc Lục, chuyện ngày hôm qua thật ra tôi không trách anh, chỉ tại tôi đi mà còn lo nghịch máy tính! Máy tính này tôi không thể nhận!” Cái kia của cô chỉ là hàng trong nước, gần một ngàn đồng thôi, còn cái hiện tại anh ta đưa cho mình có lẽ là hàng của Mỹ, cô không nhận nổi! Hơn nữa hôm qua quả thật là phải trách cô, vô mạng tham gia câu lạc bộ, vừa đi vừa nhắn lại cho độc giả…..
“Từ chối hả?” Lục Khải Chính không vui nói, thái độ rất cứng rắn. Nhan Tịch chỉ cảm thấy người đàn ông này cũng là loại người bí ẩn, không phải là người đơn giản, nhưng dù cho anh cường quyền đến mấy cô cũng không thể nhận, chỉ cười cười nhã nhặn từ chối. Lục Khải Chính không nói chuyện nữa, không vui châm một điếu thuốc, hút thuốc không nhìn Nhan Tịch thêm một lần nào nữa.
Úc Tử Duyệt cũng không nói được gì. Cô biết tính tình Nhan Tịch, không thích thiếu nợ tình cảm bất cứ người nào, càng không thích lợi dụng người khác.
Bốn người sau khi ăn cơm xong, Úc Tử Duyệt hỏi buổi chiều Lăng Bắc Hàn có tiết mục gì không. Lăng Bắc Hàn còn đang suy nghĩ thì lúc này Nhan Tịch đã mở miệng trước, “Trung tá Lăng hiếm khi về nhà, nên dẫn Duyệt Duyệt đến rạp chiếu phim xem phim đi! Cô ấy cứ luôn ầm ĩ bảo tôi dẫn cô ấy đi xem phim hoài đó!”
“Em làm gì..…” Úc Tử Duyệt đang muốn cãi lại thì bắt gặp Nhan Tịch kín đáo đá mắt với cô một cái, nhóc con này đúng thật không hiểu lãng mạn là gì cả.
Lăng Bắc Hàn sao có thể không hiểu ý tứ của Nhan Tịch, “Được, vậy thì đi xem phim!” Anh trầm giọng nói.
“Lão Lăng, đúng là khiến người ta hâm mộ..…” Lúc này, Lục Khải Chính chen vào một câu, nhìn cô vợ nhỏ trong иgự¢ người bạn chí cốt, trên khuôn mặt đều rạng ngời niềm hạnh phúc lan tỏa giữa hai chân mày, Lục Khải Chính thật sự có cảm giác mệt mỏi.
“Tiểu tử cậu đó, hâm mộ thì nhanh chóng cưới Bắc Sam về nhà đi!” Lăng Bắc Hàn trừng mắt nói với Lục Khải Chính, giọng nói không lớn không nhỏ lọt vào tai Nhan Tịch.
“Bắc Sam? Thì ra lão Lục và Bắc Sam là một đôi á..… Giờ em mới biết..…” Lăng Bắc Sam là em họ Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt cũng từng gặp, chỉ là không ngờ cô ấy và Lục Khải Chính có quan hệ với nhau.
Lục Khải Chính đang muốn nói gì, chợt điện thoại di động reo lên đúng lúc, Nhan Tịch tạm biệt Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt. Úc Tử Duyệt bảo cô ngồi xe chung với họ về nhưng cô từ chối, cô nói muốn đi dạo xung quanh ngõ hẻm này sẵn tiện tìm chút cảm xúc để viết văn.
“Vậy được!” Lúc Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt chuẩn bị lên xe, Lăng Bắc Hàn cẩn thận nghe được câu nói của Lục Khải Chính, quay đầu, chỉ thấy sắc mặt cậu ta rất nghiêm túc, nhưng lúc anh nhìn đến thì lại khôi phục tư thế tự nhiên gật đầu với anh.
Chẳng qua một chút biến hóa trên mặt không trốn thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lăng Bắc Hàn.
Anh nhìn Lục Khải Chính ra dấu chỉ vào xe mình, Lục Khải Chính gật gật đầu, Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt lên xe, hai người chạy thẳng tới rạp chiếu phim.
Thời điểm xem phim, Úc Tử Duyệt không hiểu tình cảm chọn một bộ phim hài “Lost In Thailand” vừa được trình chiếu hai ngày. Thật ra cô chọn bộ phim này cũng là có nguyên nhân, cô muốn nhìn xem gương mặt lúc nào cũng không có cảm xúc của Lăng Bắc Hàn khi cười ha ha dáng vẻ sẽ như thế nào.
Kết quả…..
Toàn bộ mọi người trong rạp chiếu phim cười rôm rả không ngừng cũng không thể khiêu chiến nổi với một nụ cười của Trung tá Lăng. Người nào đó vẻ mặt vẫn nghiêm trang không đổi ngồi đó, hai mắt híp lại, thiếu chút nữa là ngủ gục.
Bởi vì ôm bụng cười lăn lộn mà có cảm giác dì cả cũng tuôn trào ra theo dòng điện ảnh, ra nhiều đến nỗi đã thay liên tục ba miếng băng vệ sinh. Úc Tử Duyệt cảm thấy mình như một con ngốc ở trước mặt Lăng Bắc Hàn, không, phải nói là những người trong rạp đang ngồi xem ở đây đều là kẻ ngốc.
“Nè, anh không cảm thấy buồn cười chút nào sao? Anh xem, “Bảo Bảo đang hút độc cho hắn kìa….Trông y hệt như đồng tính ấy!” Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn chỉ vào màn hình cười lớn, “Ôi trời ơi, em cười đến mức đau cả bụng!”
Trung tá Lăng nheo mắt nhìn Úc Tử Duyệt đang cười không khép nổi miệng, thật không biết có gì hay để cười, “Chuyện này cũng rất bình thường, anh cũng từng hút độc cho người khác như vậy…..” Anh kéo cô lại, nhỏ giọng nói vào tai cô.
“Cái gì! Anh,anh cũng từng hút độc cho người khác?” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, lớn tiếng hỏi khiến người bên cạnh cũng phải ghé mắt qua, mọi người đều tập trung nhìn về phía Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn bị mọi người nhìn trân trân, liền trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt nhìn về những người kia cười cười, “Hì hì, hiểu lầm…Hiểu lầm..…”
“Nè, nè mau nói cho em biết, anh giúp ai hút và hút ở chỗ nào hả?” Úc Tử Duyệt chưa từ bỏ ý định, nhất định phải hỏi cho bằng được.
“иgự¢ của đồng đội.” Qua một lúc lâu sau, Lăng Bắc Hàn mới trả lời với giọng gọn gàng dứt khoát.
“Phụt.…” Chỉ bốn chữ ngắn ngủn khiến cho một hủ nữ như Úc Tử Duyệt bắt đầu liên tưởng. Ây chà chà, sao ông chú này có thể hút иgự¢ đàn ông kia chứ? Còn gian tình hơn mấy cảnh ở trong phim nữa á!
Nhưng trong lòng lại âm thầm ghen tới muốn bốc hơi, đồ lính thối! Không biết giữ mình trong sạch! Dám làm chuyện biến thái đồng tính đó với đồng đội!
Bộ phim kết thúc, Úc Tử Duyệt vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề này không chịu buông, sau đó, cô cũng moi được từ miệng Lăng Bắc Hàn nguyên nhân tại sao hút иgự¢ cho đồng đội của anh!
Thì ra trong một lần đơn vị anh diễn tập tác chiến dã ngoại thì một đồng đội bị rắn độc cắn vào иgự¢. Đó là tình huống vô cùng khẩn cấp, Lăng Bắc Hàn không để ý đến nguy hiểm tính mạng lập tức hút độc giúp người đồng đội kia.
“Ha ha..…” Úc Tử Duyệt nghĩ tới hình ảnh Lăng Bắc Hàn hút иgự¢ giúp người đàn ông kia liền ôm cánh tay Lăng Bắc Hàn cười sặc sụa, dọc đường từ dưới tầng hầm rạp chiếu phim vui cười đi ra ngoài với Lăng Bắc Hàn.
“Ông chú, sau này anh hãy kể thêm những chuyện trong quân doanh cho em nghe nữa nha, quả thật còn buồn cười hơn cả phim điện ảnh nữa đó!” Úc Tử Duyệt cười đùa nói.
Lăng Bắc Hàn nghiêm túc nói với Úc Tử Duyệt, “Buồn cười? Đó là chuyện nguy hiểm đến tính mạng đấy!” Cho nên khi xem những hình ảnh trong phim anh chợt nhớ tới kinh nghiệm những năm qua của mình khi tham gia quân ngũ.
Lúc này Úc Tử Duyệt mới ý thức là mình lỡ lời, cô không hiểu gì về quân doanh, không hiểu họ sẽ làm những công việc nguy hiểm như thế nào, cũng bởi vì mới bị lây bởi phim điện ảnh cho nên mới cảm thấy buồn cười, nhìn Lăng Bắc Hàn, cô áy náy nói, “Em xin lỗi!”
Gương mặt nghiêm túc của anh dần dịu lại, “Trong quân đội thật ra cũng có nhiều chuyện thú vị gì.…” Anh thản nhiên nói, mười ngón tay đan xen với bàn tay nhỏ bé dắt cô đi trên đường, trên đường đi kể không ít chuyện lý thú cho cô nghe.
“Đằng kia có người lên cơn hen suyễn!” Nghe tiếng thét thất thanh của ai đó, chỉ thấy một đám người vây quanh một người phụ nữ, Lăng Bắc Hàn theo bản năng buông tay Úc Tử Duyệt ra, chạy nhanh về phía trước.
“Tĩnh Sơ?” Dù thế nào cũng không nghĩ đến, quả nhiên là Hạ Tĩnh Sơ! Lăng Bắc Hàn rống lên thật to, bước lên đứng trước mặt Hạ Tĩnh Sơ đang ra sức ho kịch liệt với gương mặt trắng bệch.
Xa xa, Úc Tử Duyệt nghe thấy giọng lo lắng của Lăng Bắc Hàn, đi lên thì thấy Lăng Bắc Hàn đang ôm một người phụ nữ vào lòng, tay của người phụ nữ đó đang níu chặt lấy vạt áo anh.
Người phụ nữ ấy chính là Hạ Tĩnh Sơ!
“Thuốc đâu?” Lăng Bắc Hàn ôm Hạ Tĩnh Sơ, lo lắng hét lên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, không còn biểu hiện bình tĩnh của thường ngày nữa. Úc Tử Duyệt sững sờ đứng nhìn một cảnh như vậy, nhất thời quên luôn phản ứng.
“Không có…Quên…Quên mang rồi…” Hạ Tĩnh Sơ thở hổn hển nói đứt quãng, lúc này chỉ thấy Lăng Bắc Hàn bế thốc Hạ Tĩnh Sơ lên co chân chạy.
Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn theo bóng người lo lắng khủng hoảng ấy đang dần dần đi xa, mà trái tim như có dao cắt!
Hồi lâu sau đôi chân nặng trĩu như chì mới hoạt động trở lại, đuổi theo bóng Lăng Bắc Hàn bế Hạ Tĩnh Sơ chạy đi..…
Trong lúc chạy đến bãi đỗ xe thì Úc Tử Duyệt nhanh chóng tìm được xe Hummer, vội vàng đi đến. Lăng Bắc Hàn đã ngồi ở trên xe, nhìn thấy Úc Tử Duyệt lạnh lùng nói, “Mau lái xe! Đến bệnh viện!”
“Dạ…..Được…” Úc Tử Duyệt vội vàng nhảy lên ghế tài xế, Lăng Bắc Hàn ngồi ở ghế sau quăng chùm chìa khóa cho cô, bởi vì động tác quá nhanh, chiếc chìa khóa đập lên trên mặt khiến cô đau nhói.
“Thẫn thờ gì nữa? Lái xe đi!” Lăng Bắc Hàn trừng mắt rống lên với Úc Tử Duyệt vẫn đang sững người, xong xoay mặt nhìn lại Hạ Tĩnh Sơ với khuôn mặt trắng bệch hô hấp khó khăn, anh nhanh chóng mở tất cả cửa xe ra cho không khí lùa vào.
Úc Tử Duyệt cố chịu đau, khởi động xe, lái con quái vật Hummer của Lăng Bắc Hàn lao nhanh trên đường.
“Khụ….A Hàn….Em….Em…” Toàn thân Hạ Tĩnh Sơ co giật, mặt trắng bệch hết sức dọa người, hai môi mở ra như con cá sắp vũng vẫy đành đạch ૮ɦếƭ vì thiếu nước.
Lăng Bắc Hàn không hề suy nghĩ lập tức cúi xuống, tự mình há miệng ngậm lấy môi Hạ Tĩnh Sơ truyền hơi làm hô hấp nhân tạo cho cô! Đây là tình huống thiếu dưỡng khí, biện pháp tốt nhất đối với người bị hen suyễn là phải cung cấp dưỡng khí kịp thời!
Xuyên qua kính xe, Úc Tử Duyệt vừa vặn nhìn thấy cảnh Lăng Bắc Hàn đang hô hấp nhân tạo cho Hạ Tĩnh Sơ, trái tim không nhịn được nhói đau.
Úc Tử Duyệt, anh ấy đang làm việc cứu người! Sao lòng dạ mày lại hẹp hòi như vậy! Mạng người là quan trọng nhất!
Cô tự an ủi mình như vậy, nhưng trong đầu không thể xua đi hình ảnh Lăng Bắc Hàn lo lắng gọi Hạ Tĩnh Sơ, và hình ảnh anh ném chìa khóa vào mặt cô, rồi nạt nộ với cô như vậy!
Lắc lắc đầu, cô chuyên chú lái xe, mở bản đồ hướng dẫn tìm tới một bệnh viện gần đây, không đến năm phút đồng hồ sau đã đến cổng bệnh viện. Xe còn chưa dừng, Lăng Bắc Hàn đã bế Hạ Tĩnh Sơ vội vã xông vào trong bệnh viện.
“Tĩnh Sơ, ráng chịu một chút, thêm chút nữa thôi, cố gắng lên..…” Cô mơ màng bất ngờ nghe Lăng Bắc Hàn nói vậy, ngơ ngác nhìn theo bóng anh dần biến mất..…